Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vốn dĩ Hách Sơn định cùng hắn nói tiếng cảm ơn, hơn nữa bó hoa lúc trưa, phiền hắn đến hai lần.

Kết quả người nam nhân này, mẹ nó trước sau đều như một tự đại như vậy, còn nói nàng trước sau đều không có quan niệm về thời gian.

Hách Sơn thở dài, nằm trên giường nữa giờ cũng không ngủ được.

Nàng ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn ở dưới chỗ kia mắt cá chân vết sẹo đã hơn nữa năm, miệng vết thương khôi phục đã gần như hoàn toàn.

Sau khi rớt mất lắc chân, hai ngày nay nàng đi đường thường sẽ chú ý tới, thực cảm thấy không quen.

Hách Sơn quay đầu mở ra đồ trang điểm, đem mặt nạ đắp lên mặt.

Phía nhãn hiệu đưa, hộp này nửa tháng trước từ nước ngoài gửi chuyển phát nhanh đến, nhưng lại bởi vì bộ phim gần đây quay chụp kết thúc trước mấy ngày nên không thể kịp thời nhận được.

Đắp mặt nạ là không thể cử động, làm người ta dễ dàng ngủ. An tĩnh nằm ngắm mắt giây lát, tâm trạng ổn định không ít, hai mươi phút sau đứng dậy rửa mặt đổi áo ngủ, từ từ lên giường.

Lệch múi giờ, giờ giấc hỗn loạn, nàng ngủ đến giữa trưa hôm sau, trợ lý gọi điện đến.

Hách Sơn mơ hồ bấm nghe máy, mềm mại phát ra tiếng dò hỏi:" Ân?"

"Tỷ ngươi có muốn ăn cơm không? Buổi chiều phải bắt đầu làm việc."

Hách Sơn xoa giữa hai đầu chân mày,:" được, ta bây giờ thức dậy."

"Ngươi muốn ăn cái gì?"

Nga......... "Cháo."

"Ok, nửa tiếng sau ta mang tới."

Nửa tiếng sau Hách Sơn vừa đúng chải tóc rửa mặt xong, đi ra phía sau ban công hóng gió, trợ lý cũng gửi Wechat nói đang ở thang máy.

Hàn Đường xách theo một cái túi, bên trong là một chén cháo mua từ một nhà ăn Trung Quốc mà nữa năm qua Hách Sơn thường ăn, dọc theo đường đi, nghe mùi hương của nó, quả thực khó có thể cầm lòng.

Tới lầu 19, thực nhanh đi ra ngoài, nàng cũng đói bụng, chuẩn bị đưa nhanh để xuống lầu ăn cơm.

Tới trước cửa, gõ gõ cửa.

Đợi nữa phút, cửa không có người mở, Hàn Đường nhíu mày, gửi Wechat giọng nói:" Tỷ ngươi là tỉnh rồi lại tiếp tục ngủ rồi sao?"

Hách Sơn nhận được tin nhắn, trả lời:" không có nha, đang đứng phơi nắng chờ ngươi."

"Vậy sao ngươi không mở cửa?"

Hách Sơn nhướng mày, đi về phía cửa.

Một cái chớp mắt, hai gian phòng tầng 19 đồng loạt mở cửa.

Hách Sơn mặc một kiện váy ngắn thắt eo màu đen, dưới váy lộ ra một đôi chân tinh tế mảnh khảnh dài thẳng tắp, trong phòng đối diện, nam nhân cũng mặc quần áo cùng màu, chẳng qua là kiện áo tắm dài.

Tóc còn nhỏ nước, híp mắt nhìn tất cả, tỏ vẻ khó hiểu.

Hàn Đường nhắm mắt, lập tức mở miệng:" Xin lỗi Yến đạo, ta đi nhầm, quấy rầy quấy rầy, là vì tỷ của ta trước ở nửa năm trong phòng của ngươi."

Hách Sơn:"......" Đừng nói lung tung, cái gì mà ở trong phòng hắn nửa năm.

Đối diện nam nhân vừa mới tắm xong nghe vậy một câu, liếc nhìn nàng một cái, một giây sau đó liền đóng cửa lại.

Hách Sơn xoa xoa trán.

Trợ lý đỏ mặt đi tới đưa cháo cho nàng, "A a Yến đạo trừ bỏ tính tình không ra thế nào, dáng người quả thực hormone khắp nơi, tạc, ngươi nhìn thấy không?"

"Nhìn thấy."

Cùng lúc đó, cửa phòng đối diện mở ra.

Hách Sơn: "......"

Nam nhân bởi vì câu nói kia của nàng, lại nhìn nàng một cái, đi ra lần sau, vẫn là mặc áo tắm dài như cũ, chân mang dép lê khách sạn, đi đến thang máy nhận đồ người bên trong đưa, đoán chừng cũng là cơm trưa.

Hàn Đường mãnh liệt ho một tiếng cùng hắn nhìn thoáng qua, hắn cầm đồ trực tiếp vào cửa, đóng lại.

Hách Sơn cũng đóng sầm cửa, ăn xong cơm trưa trợ lý lại tới nữa, dọn dẹp một chút ra cửa đi khởi công.

Ở bãi đỗ xe của khách sạn, tài xế nói cùng Hách Sơn: "Ngày hôm qua bị phát hiện, hôm nay bãi đỗ xe cũng hành lang khách sạn liền có paparazi đóng giữ.

Hách Sơn nhìn xem minibus bên kia, lập tức lên xe.

Quả nhiên các nàng vừa mới đi ra, paparazi liền một giây cũng không rơi chầm chậm đuổi theo.

Hàn Đường ở trong xe cảm thán: " Theo dõi nửa năm rốt cuộc là theo dõi cái gì? Còn chưa có kết thúc, hôm qua phát hiện lại trở về liền lập tức lại đi theo."

Hách Sơn đang xem tạp chí, cũng không có bực bội.

Thói quen, nghệ sĩ.

Chỉ là có thể cắt đuôi liền cắt đuôi, sẽ không có cảm giác đi đâu cũng không được riêng tư, tuy rằng nàng cũng không có cái gì tình yêu riêng tư để bị chụp."

Hách Sơn tới nơi, một cái đường phố New York cổ xưa nhưng lại phồn hoa.

Sau khi thay đổi trang phục lập tức hoá trang, lần này làm đại diện cho một tạp chí "hiện đại phục cổ", nàng là chụp cho xuất bản đầu năm của năm sau, trên người mặc một thân váy lụa màu vàng nâu, cả người tràn ngập một cỗ tình thú ưu nhã.

Hoá trang xong, Hách Sơn đeo túi của nhãn hiệu dựa vào đèn đường bên đường, tiến vào trạng thái làm việc.

Nhiếp ảnh gia đã hợp tác cùng nàng vài lần, hiện tại đã rất ăn ý, nàng đối với ống kính cảm nhận vô cùng mãnh liệt, người đẹp khiêm tốn mấu chốt là lại có kỹ thuật diễn tốt, không cần phải nói thêm cái gì.

Chụp tạp chí cùng nàng thực sự rất dễ dàng.

Thay đổi qua vài bối cảnh, hai lần hoá trang cùng trang phục xong, trời đã không còn sớm, phần chuẩn bị còn lại để vào ngày mai.

Sau khi kết thúc công việc có chút đói bụng, nàng mang theo người đi ăn cơm.

Dùng cơm xong nhàn nhã mà cùng đoàn đội xem một bộ điện ảnh, sau lại ăn khuya một chút, trở về khách sạn đã đến mười giờ.

Thời điểm xuống xe, đúng lúc cách đó không xa một chiếc xe chuyên dụng cũng có người bước xuống, nhìn thấy Yến Hiệp cùng trợ lý.

Ở bãi đỗ xe người đến người đi, hai bên một người trước một người sau bước vào thang máy, không ai nói chuyện.

Sau khi vào phòng, Hàn Đường bỗng nhiên nhíu mày:" Giống như có người đã vào phòng."

"Nhân viên dọn dẹp phòng sao?"

"Không giống."

Phía ngoài nam nhân đang mở cửa để vào phòng nghe thấy, nhìn trợ lý phía sau.

Hách Sơn nghe vậy, không có đóng cửa liền đi vào nhìn khắp nơi, phát hiện một cái túi của nàng bị vứt ra ngoài.

Nàng trầm mặt," Này ..... Khách sạn cũng có trộm cướp vào sao?"

Hàn Đường hít một hơi, đi qua nhìn xem:" A a a có phải hay không mất trang sức?"

"Ân, đều không có."

"Ta CMN"

Bên ngoài nam nhân cùng trợ lý cũng đi vào, Hách Sơn quay đầu ngước nhìn.

Hắn hỏi làm sao vậy, trợ lý của nàng nói cùng hắn.

Yến Hiệp nhíu mày, nhìn nàng.

Trợ lý lập tức cầm di dộng tìm nhân viên phục vụ khách sạn, lập tức báo nguy.

Thực mau người đã đến phòng, Hách Sơn đúng ở cửa im lặng, để trợ lý đi giải quyết.

Không lâu Hàn Đường đi ra hỏi nàng:" Ngươi có muốn đổi khách sạn không? Đã ở hơn nữa năm, cũng không có phát sinh chuyện như vậy."

Hách Sơn nhìn chằm chằm đèn hành lang, suy nghĩ:" Hẳn là việc ngoài ý muốn, nếu là có thể thường xảy ra, hẳn là đã sớm đóng cửa."

" Ngươi còn có tâm trạng để đùa giỡn." Hàn Đường cười khổ:" Chuyện kia chắc là không có lần sau."

"Ân."

"Nhưng ta cảm thấy phòng này không thể tiếp tục ở."

Hách Sơn nghiêng đầu:" Nhưng chúng ta hai ngày sau liền trở về."

"Chính là như vậy, nên mới có chút khó giải quyết."

"Chấp nhận tạm đi, đã trễ thế này, ta cũng lười đổi nơi ở."

"Nếu không thì bảo khách sạn đổi phòng đi?"

Lúc này, nam nhân ở trong phòng nàng đi ra tới, đi ngang bên cạnh nàng, Hách Sơn ngước mắt, nam nhân môi mỏng khẽ nhúc nhích:" 06 đổi cho ngươi, vừa vặn mỗi ngày không cần phải thay ngươi nhận chuyển phát nhanh."

Hách Sơn nhấp môi, nhìn hắn chằm chằm.

Nam nhân nghiêng đầu, nhướng mày:" Không cần?"

"Cần."

Nàng muốn ở phòng cũ của nàng, nơi đó đã giống như là nhà, vô cùng quen thuộc.

Hách Sơn trong lòng vui sướng.

Hách Sơn hỏi Yến Hiệp:" Vậy Yến đạo ở phòng này sao?"

Hắn quét mắt liếc nàng một cái, biểu tình như là ngươi cảm thấy có khả năng sao, hướng phòng 06 đi đến, ném xuống một câu: " Đồ vật của ta không phải chỉ một trăm vạn."

Hách Sơn mất ước chừng một trăm vạn, trang sức cùng thêm một số đồ dùng.

Người đóng cửa đi vào, nàng cười một cái, người nam nhân này, vĩnh viễn không thể nói chuyện bình thường được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro