Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở khoảng trống cách dòng xe cộ, Hách Sơn đeo lên khẩu trang, dẫm lên giày ống ngắn, ở dưới ánh đèn, hướng chiếc xe của paparazi đi đến.

Yến Hiệp cũng không nghĩ tới nàng sẽ phối hợp như vậy, không chớp mắt nhìn nàng, đến khi thân ảnh yêu kiều ngừng lại ở kế bên, hắn mới hoàng hồn.

Phóng viên giải trí cười chào hỏi:" Hách Sơn....... Buổi tối tốt lành a ha ha."

"Cũng vậy thôi, tối hôm qua mất ngủ."

Paparazi nghẹn lại.

Yến Hiệp vẫn trước sau như một không đeo khẩu trang, hiếm thấy gương mặt hắn ngày thường không có biểu tình gì mà nhẹ cong môi, cùng phóng viên giải trí nói:" Ân? Tìm một chỗ nào ngồi đi."

...........

Hai chiếc xe chạy đến một quán cà phê gần đó.

Đêm lạnh, dưới ánh đèn paparazi cầm máy ảnh, một bên cùng ông chủ ở trong nước gọi điện trắng trợn thương lượng giá cả, một bên đối phó hai vị tôn đại thần trước mặt.

Khen lấy khen để, Yến đạo tài hoa hơn người, Hách nữ thần ngày càng xinh đẹp, thật là ngang sức ngang tài.

Hách Sơn khuấy cà phê trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quay đầu đi.

Yến Hiệp tựa vào ghế nhìn ngôi sao ngoài trời, khó có được ngày tháng yên tĩnh tốt đẹp như vậy.

Paparazi cười xấu hổ.

Giá cả đã có.

Yến Hiệp lấy di động gọi cho phòng làm việc, chuyển khoản.

Hách Sơn quay đầu lại, hai người đối diện, hắn nhướng mày, nàng âm thầm thấp giọng nói:" Ta không cần sao?"

Paparazi đối diện nhướng mày, hai người các ngươi rốt cuộc là quan hệ như thế nào nha, tại sao còn khách khí như vậy.

Yến Hiệp không quan tâm nàng, tiếp tục nói chuyện điện thoại, tắt máy liền chuẩn bị đứng dậy.

Hách Sơn giữ chặt tay hắn, hắn đáp lại câu không cần:" Loại sự việc này còn phân chia cái gì...."

Paparazi thấy vậy hỏi,:" Vậy video kia là gửi cho Yến đạo hay vẫn là gửi cho Hách nữ thần."

Hách Sơn:.......

Nàng đỏ mặt, liếc nhìn Yến Đại đạo diễn, xấu hổ mà quay đi, làm lấy video để làm gì?

Paparazi thấy vậy, quay đầu:" Vậy Yến đạo, gửi đến ngài......."

"Xoá bỏ!"

Hắn đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, lại nhớ đến, quay đầu cùng phóng viên :"Chi phí sửa xe...."

"Không không, không cần. Xe ông chủ nói là chúng ta cấp Yến đạo bồi tội."

Yến Hiệp giật nhẹ môi, hư hư thực thực châm chọc, quay đầu đi rồi.

Hách Sơn theo sau.

Hai người một đường không nói gì trở lại khách sạn, Hách Sơn còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn hắn đã bỏ đi rồi.

Nhưng là không thể không nói, đem bom hẹn giờ giải quyết xong, giấc ngủ quả thực vô cùng tốt. Chỉ là nữa đêm bị gió lạnh tỉnh dậy, Hách Sơn lại nhịn không được nhớ tới cái kia chi phí sử dụng video kết xù.

Trong đầu hiện lên hình ảnh nam nhân ở trong dòng xe cộ đâm vào xe của paparazi, sau đó câu môi, bộ dáng bình tĩnh vẫy tay gọi nàng.

Bỗng nhiên cảm thấy người này, thật đẹp trai.

Hắn giao phó toàn bộ cho phòng làm việc, nhưng lại chính là người đứng đầu chủ chốt.

Hách Sơn thở dài một tiếng, thật khó giải quyết, tìm hắn đưa tiền thực không được tự nhiên, nhưng không đưa thì nàng sẽ thiếu hắn một ân tình thật lớn, vẫn là loại ái muội ân tình.

Vừa rồi ở trên xe nàng liền nghĩ rèn sắt khi còn nóng mà mở miệng, nhưng hắn vẫn luôn nghe điện thoại, ở trường quay có việc tìm hắn.

Nàng liền không dám mở miệng.

Suy nghĩ không biết đến mấy giờ, Hách Sơn chịu đựng không nổi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau trận tuyết lớn như bao phủ toàn bộ thành phố New York.

Công việc của Hách Sơn đã hoàn thành, trợ lý cìng đoàn đội thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.

Nàng đang nhìn lịch trình sau khi về nước, di động vang lên Wechat giọng nói của Kim Duy:" Hách tiểu thư? Ngươi khi nào thì trở về?"

Nàng đáp lại:" Ngày mai."

"Cái gì? Nhanh như vậy sao?"

Hách Sơn mỉm cười, dựa vào cửa sổ sát đất ngắm tuyết phía bên ngoài,:" Đúng vậy, dự sinh nhật của Bách Kính tiên sinh. Làm sao vậy? Muốn gặp nhau sao?"

"Đúng nha. Ngày mai đoàn phim nghỉ ngơi, vốn dĩ muốn hẹn ngươi."

"Làm sao vậy? Ta nghe nói không phải rất gấp sao? Sao lại có thời gian rảnh được nghỉ ngơi?"

"Yến đạo phải về nước đó, cũng là phải dự tiệc sinh nhật."

Hách Sơn khẽ nhăn mặt,:" Như vậy a, cho nên toàn đoàn phim các ngươi đều được nghỉ phải không?"

"Đúng vậy." Kim Duy:" Ai, ta quên mất ngươi chắc chắn cũng muốn trở về, xem ra chỉ có mình ta ở đây dưỡng bệnh không trở về."

Hách Sơn cười, nghĩ nghĩ, phát giọng nói:" Ngươi đem địa chỉ gửi đến, ta tới thăm ban."

"Ok ok."

Liền lập tức, Wechat của nàng nhận được định vị.

Tài xế đưa nàng đến địa chỉ trên Wechat.

Vừa xuống xe liền thấy hình ảnh Yến Hiệp đang hướng dẫn Kim Duy diễn xuất, bộ phim của họ là khoa học viễn tưởng, hậu kì đặc hiệu, kỹ thuật phồn hoa, cho nên thời gian thực gấp, yêu cầu nhanh chóng những cảnh có thể diễn đều diễn.

Kim Duy nhìn thấy nàng đến, đối nàng cười ngọt ngào vẫy tay, cho nên Yến Hiệp cũng quay đầu nhìn xem.

Hách Sơn nhẹ nhàng đi qua.

Yến Hiệp xoay người vào studio, Hách Sơn cùng bạn tốt trò chuyện hai câu, bọn họ liền phải bắt đầu quay.

Nàng đi đến một bên, Yến Đại đạo diễn giữa trời tuyết lạnh băng chỉ mặc một cái áo sơ mi đen, quả thực lợi hại.

Chờ một đoạn diễn quay xong, nàng đi theo Kim Duy tiến vào studio xem lại diễn.

Thời tiết rét lạnh, có nhân viên công tác ở đoàn phim cầm một túi đồ uống to phát cho mọi người, Hách Sơn cũng lấy một ly trà sữa nóng.

Khi Yến Hiệp ở trước màn ảnh rời đi, nhìn nàng cầm trà sữa sắc mặt không rõ.

Hách Sơn nhấc mí mắt, hắn xoay mặt đi môi cười nhẹ.

Nàng híp mắt, đi qua theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro