Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Một."

Hách Sơn thở sâu, lời đến cổ họng, nghẹn lại.

Lại để người bay trở về, thực sự tốn phí rất nhiều.

Hơn nữa đoàn phim của hắn ở đó rất nhiều nhân viên công tác, phần lớn đều là nam giới, đi cục cảnh sát xử lý những chuyện này tương đối thành thục.

Nàng ở lúc "một" nói xong, nhấc lên mí mắt:" Cảm ơn Yến đạo."

Yến Hiệp câu môi, gần như không thể phát hiện, "Sau giao lộ, lưu lại phương thức liên lạc."

Đèn đỏ chuyển xanh, hai chiếc xe liên tiếp khởi động.

Năm phút sau, ở một đoạn hai bên ven đường trồng cây hoa anh đào lúc này đang nở ra mấy đoá hoa, ngừng xe lại.

Yến Hiệp mở cửa.

Hách Sơn nghĩ đến ngày hôm qua kéo đen Wechat, xuống dưới yên lặng bỏ di động vào túi áo gió, sau đó tìm trong túi xách, tìm được một tờ giấy trắng, lấy tới bút ký tên định ở trên giấy viết lại số điện thoại, lại nghĩ  ghi thêm hai chữ Hách Sơn trước.

Bên kia một bàn tay duỗi tới, giữ lại tờ giấy, cầm xé đi.

"Không ai nói cùng ngươi, không nên ký tên ở trên tờ giấy trắng sao?"

"...."

Hách Sơn gương mặt nóng lên, nhất thời đã quên.

Nhưng mà chính là nàng không có tờ giấy nào khác, tờ giấy kia kì thật chỉ cần ghi thêm vài cái khác là được, bị hắn nhanh tay như vậy xé nát.

Hách Sơn quay đầu hỏi trợ lý, trợ lý lắc đầu:" Không thể lưu tại di động sao?"

Hai người đối diện, Hách Sơn thở dài, "Ta không có giấy, lưu ở di động của ngươi đi."

"Di động rất dễ trở thành dãy số bỏ đi, bị xoá hoặc kéo đen."

"...."

Hách Sơn thấy hắn ở trong túi áo gió của mình lấy ra một đơn thông cáo, giống như là đêm hôm đó đến phòng nàng để lấy dẫn tới bị phóng viên giải trí chụp lúc kia, đã quá hạn trở nên vô dụng.

Hắn đưa cho nàng.

Hách Sơn lại lần nữa lưu loát ghi lại mười một con số, sau đó viết tên họ.

Viết xong chữ cuối cùng, nàng nghĩ nghĩ:" Kỳ thật có thể ở FB liên hệ, Yến đạo không phải đã từng thông qua cái kia liên hệ ta sao?"

Yến Hiệp hơi ngừng lại, cầm lấy tờ giấy của nàng, vo tròn," vậy liên hệ FB."

Hách Sơn:"....."

Người này vì cái gì tính tình luôn trực tiếp như vậy, làm người khác hận đến ngứa răng.

Yến Hiệp thu được ánh mắt không tốt lắm của nàng, vừa nhướng mày vừa xoay người:" làm sao vậy? Ngươi muốn như thế nào?"

Hắn đem giấy bỏ vào trong tay nàng.

Hách Sơn:"...."

Nàng cầm lấy, đi tới muốn bỏ vào túi áo sơ mi trước ngực hắn, phát hiện hắn hôm nay mặc y phục không có túi, quay đầu một phen nhét vào trong túi quần dài của hắn bên phía nàng.

Yến Hiệp cảm thụ được ngón tay tinh tế của nàng xẹt qua chân hắn, một trận cảm giác ấm áp chạy qua.

Hắn quay đầu:" Ngươi thực thích động tác như vậy? Động chạm da thịt?"

"......"

Hách Sơn về nhà, rửa mặt xong mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Ngủ đến khi  dạ dày bị đau, mênh mông tỉnh lại, bên ngoài tuyết rơi, trời đã tối.

Nàng đến phòng bếp nhìn xem, muốn làm cơm, bởi vì dạ dày không tốt nên nàng tương đối ít ăn cơm hộp.

Nhưng là lúc này trời tối, thời tiết không tốt, đi siêu thị cũng không tiện.

Nàng thở nhẹ một hơi, vẫn là cầm di dộng gọi cơm.

Nửa giờ sau, uống xong một chén cháo, dạ dày mới thoải mái hơn một ít.

Hách Sơn ngồi ở sô pha phòng khách nhàn nhã chơi điện thoại, cùng người đại diện nói chuyện.

Phòng Đình:" Yến Hiệp cho người đi cục cảnh sát giúp ngươi xử lý việc bên đó? Ngươi cùng hắn sao lại như vậy? Đi đến New York liền thân thiết như vậy? Hoá thù thành bạn?

Hách Sơn bị cách dùng từ của nàng chọc cười, "Cái gì lung tung rối loạn a, Hàn Đường không nói cho ngươi biết chúng ta ở đối diện sao?"

"Nói, sau đó hai người các ngươi trụ đối điện nhìn nhìn? Bỗng nhiên thích đối phương?"

"...." Hách Sơn khụ một tiếng, trong đầu hiện lên một thân ảnh anh đĩnh lạnh lùng, gương mặt có thể xuất đạo bất cứ lúc nào, lại nhớ đến hành động của hắn mỗi lần đều chọc tức nàng sau quay đầu lại thân sĩ bồi thường, thở sâu: " Ngươi nói bậy cái gì vậy? Không có việc gì thì ta đi ngủ."

"Đừng đừng đừng, nói chuyện chính sự, nói chuyện chính sự." Phòng Đình cười,: " Ngươi hôm sau muốn đi ăn sinh nhật phải không?"

Ngô.... "Không xác định."

"Sao lại không xác định? Sinh nhật Bách Kính tiên sinh a."

Hách Sơn nhàn nhã dựa vào sô pha sau lưng, thở dài: Vì để không bị truyền thông chụp đến lại trở thành tin tức, hoặc là, Bách Kính tiên sinh lại giới thiệu cho bọn họ quen biết, chụp ảnh chung gì gì đó.

Truyền đi ra bên ngoài, mọi người thật sẽ cho rằng bọn họ muốn hợp tác, xấu hổ a.

Nàng bỗng nhiên không phải rất muốn đi, cho nên, lại suy xét lại đã.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro