Chương 1: Thế giới 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Số 7 thế hệ 01, hiện tại tổng hợp báo cáo, đánh giá tình hình như sau."

"Giới hạn tinh thần lực: 'Siêu cấp' "

"Giới hạn thể chất: 'Siêu cấp' "

"Giá trị cảm tính: thiếu dữ liệu hỗ trợ, ước tính là: 0."

"Khuynh hướng tự hủy hoại: Phán quyết: Không có."

"Xu hướng phản bội: Không có."

"Xu hướng tiến hóa : Không rõ."

"..."

"Dựa trên phân tích dữ liệu, số 7 thế hệ 01 được đánh giá - nếu nó vượt qua bài kiểm tra, thì sẽ được phép tham gia."

     *
Mở mắt ra, cậu nhìn thấy một phòng huấn luyện quen thuộc trắng như tuyết, Mạc Doãn ngắt máy, bước ra khỏi phòng, ánh sáng bên ngoài rất mạnh, cậu nheo mắt lại, trong con ngươi hiện lên một màu xanh như hồ nước.

"Xin chào, nhiệm vụ sửa chữa của ngài đã hoàn thành, chúc mừng ngài đã đạt điểm tuyệt đối. Ngài có muốn quay trở lại vị trí người giám hộ của Bộ phản diện toàn kênh không?"

"Tôi không thể đợi nữa."

"Điều phối viên ngài vẫn tận tâm hơn bao giờ hết."

"Cảm ơn đã khen."

"Mời vào phòng chuẩn bị, một thế giới nhiệm vụ mới sẽ mở ra cho ngài."

Mạc Doãn có phòng chuẩn bị riêng, rất đơn giản và sạch sẽ theo sở thích của cậu, chẳng có gì ngoài một chiếc sofa để nghỉ ngơi.

Mạc Doãn ngồi trên ghế sofa ngả người ra sau, cảm nhận được cảm giác mềm mại như nước sau lưng.

"Kính gửi điều phối viên phản diện, chào mừng trở lại, chúng tôi đang mở ra thế giới tiếp theo cho ngài."

Mạc Doãn nhắm mắt lại, giải phóng linh lực.

Một tấm lưới màu xanh ngọc bao bọc lấy cậu.

"Thế giới đã mở ra thành công."

"Xác nhận thân phận."

"Đã xác nhận: Điều phối viên phản diện Mạc Doãn."

"Các giá trị trùng khớp, mở ra thế giới mới."

Âm thanh máy móc dừng lại một lúc một cách bất thường.

Không có cảm giác hòa tan trong nước quen thuộc khi kích hoạt thế giới nhỏ bé, thay vào đó là cảm giác trì trệ trong thế giới hai chiều, Mạc Doãn dùng sức mạnh tinh thần để giao tiếp với hệ thống, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Kính gửi điều phối viên phản diện, lần này chúng tôi sẽ mở ra một thế giới mới cho bạn."

Mạc Doãn nhận thức sâu sắc rằng "thế giới mới" mà hệ thống nói đến không chỉ có nghĩa là mở ra một thế giới khác.

Quả nhiên, mỗi câu tiếp theo của hệ thống đều phá vỡ hiểu biết trước đó của Mạc Doãn.

"Thế giới này không có cốt truyện, hết thảy đều là ngẫu nhiên."

"Điều duy nhất là ngài sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn nhất thế giới, mục đích chống lại nhân vật chính."

"Hệ thống không thể theo điều phối viên tiến vào, thật xin lỗi, không thể hỗ trợ cho ngài bất kỳ sự trợ giúp nào."

"Một khi ngài chết ở thế giới này, ngài sẽ bị đăng xuất khỏi thế giới ngay lập tức."

"Xin tận lực kiên trì sống sót."

Giọng nói máy móc tiếp tục vang lên, không cho Mạc Doãn cơ hội đặt câu hỏi.

"Gặp lại, chúc ngài may mắn."

Âm cuối cùng lọt vào tai cậu, cảm giác trống rỗng bế tắc trong nháy mắt bị phá vỡ, Mạc Doãn còn chưa kịp phản ứng, tinh thần lực bỗng nhiên bị một cỗ năng lượng cực lớn nhổ bật ra khỏi cơ thể!

"Bang——"

Như thể có một đôi bàn tay khổng lồ đang nâng cơ thể cậu lên và đập mạnh vào tấm kính cứng.

Tiếng nổ vụn, mảnh kính bay, sức nóng thiêu đốt, ù tai dữ dội... Mạc Doãn bị một cơn choáng váng kinh hoàng, hắn muốn mở mắt ra, nhưng lông mi lại dính chặt như bị một thứ chất lỏng đặc sệt nào đó bôi lên, hoàn toàn bất lực.

Sau đó, cậu ngửi thấy mùi máu.

Nồng đậm, che ngợp bầu trời.

Toàn thân đau nhức khắp nơi, từ cơ bắp đến xương cốt, từng centimet đều giống như bị một tảng đá nặng nề đập vào, run rẩy cứng ngắc, lồng ngực và phổi như bị rách nát, hô hấp không tự chủ, tất cả đều bị động.

Mạc Doãn chưa bao giờ trải qua cảm giác cận kề cái chết như vậy.

Nó rất chân thật, như thể cơ thể cậu thực sự đang trải qua tử vong.

Điều này không đúng.

Trước đây, bất kể là thế giới huấn luyện hay thế giới nhiệm vụ, cảm giác của cậu trong tất cả các thế giới nhỏ đều giống như một bộ phim, căn bản không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu, tinh thần lực của cậu áp đảo những thế giới trước kia, có thể cảm giác được chỉ có cảm giác giả dối buồn cười.

Năng lượng mạnh mẽ như vậy.

Cuối cùng Liên Minh cũng chịu cho cậu ta một cái thế giới lớn thực sự rồi?

Mạc Doãn có chút muốn cười.

Trái tim đang dần trở thành trạng thái im lặng chết chóc đột nhiên bắt đầu được nâng lên hạ xuống với một lực độ mạnh mẽ.

"Nhanh lên, nhanh lên, nhịp tim tăng lên——"

Mạc Doãn nghe thấy tiếng tít tít vang vọng bên tai cùng tiếng dụng cụ va chạm lạch cạch. Cậu khó nhọc mở mắt ra, bị ánh sáng chói lóa chiếu khiến cho hàng mi run rẩy, có chút giống thế giới tu luyện, chỉ có điều ánh sáng không nóng rực bằng.

Tiếp sau đó, ý thức của cậu lại lâm vào bóng tối vô biên...

"Con có lo lắng không?"

Giọng người phụ nữ thân thiện và dịu dàng.

Mạc Doãn xoay mặt lại, nhìn thấy một gương mặt không có ngũ quan.

Cảnh tượng này đáng ra phải rất đáng sợ, mà cậu lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.

"Tiểu Doãn sẽ không lo lắng đâu" một giọng nam từ phía trước truyền đến, nghe như một người đàn ông trung niên, giọng điệu rất tự hào: "Sau này tiểu Doãn chắc chắn sẽ trở thành phi công." Nói xong, người đàn ông trung niên quay mặt lại.

Cũng không có ngũ quan.

Mạc Doãn có cảm giác đối phương đang mỉm cười với mình.

Như dùng ngón tay vặn xoắn thứ gì đó, Mạc Doãn nhìn xuống bàn tay đang cầm túi đựng tài liệu màu vàng sậm có dòng chữ "Đại học Hàng không Không quân số 1" ở mặt trước.

Ký ức mười tám năm qua lập tức tràn vào tâm trí.

Nguyên chủ sinh ra trong một gia đình bình thường, bố là tài xế taxi, mẹ là nhân viên thu ngân trong siêu thị, ở thành phố khan hiếm đất đai này, chỉ có một ngôi nhà do thế hệ trước để lại. Điều này có thể khiến cả gia đình ba người sống thoải mái hơn. Ngoài một số phiền toái tầm thường, cuộc sống ở đây được coi là vô tư, điều khiến hai vợ chồng hài lòng nhất là họ đã nuôi dạy được một cậu con trai cực kỳ ngoan ngoãn.

Là con trai của họ, cậu có bộ não thông minh, thân hình khỏe mạnh, tính cách hiền lành và nhạy cảm, năm nay cậu vừa bước sang tuổi 18, đã vượt qua kỳ tuyển chọn của Lực lượng Không quân và chuẩn bị dấn thân vào sự nghiệp hàng không mơ ước của mình.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Cho đến khi chiếc xe tải đó lao đến.

*
"Hôm nay cảm thấy thế nào?"

Cô y tá đang kiểm tra với giọng điệu nhẹ nhàng.

Đã hơn mười ngày trôi qua kể từ khi xảy ra tai nạn xe cộ thảm khốc, chàng trai trẻ sống sót sau cuộc giằng co sinh tử quấn băng kín đầu, sắc mặt Mạc Doãn có chút tái nhợt, lịch sự mỉm cười với y tá: "Cảm ơn, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi."

"Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì hãy nói với tôi ngay nhé."

Y tá nhìn ống truyền dịch, hỏi: "Tốc độ truyền dịch có ổn không?"

"Ổn lắm."

Y tá kiềm chế biểu cảm, không tỏ ra thương hại hay thông cảm quá mức, để không khiến bệnh nhân cảm thấy khó chịu.

Sau khi Mạc Doãn tỉnh lại sau ca phẫu thuật, cậu hành động rất bình tĩnh, không hỏi thăm tình hình của cha mẹ mình, y tá nghĩ có lẽ cậu đã đoán được.

"Vậy tôi ra ngoài trước, cậu nghỉ ngơi tốt nhé" y tá nói rồi quay người, đi được hai bước rồi lại quay đầu lại, "Nhân tiện, cậu có cần điện thoại di động không?"

Vụ tai nạn giao thông khiến 3 người tử vong và 1 người bị thương nặng.

Chiếc điện thoại vẫn còn nguyên vẹn.

Mạc Doãn mỉm cười cầm chiếc điện thoại mà y tá đặt trên bàn lên.

Cậu vừa mới được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt vào ngày hôm kia, tình trạng thể chất hiện tại rất ổn định, mặc dù ngày hôm đó cảm thấy như sắp chết sau khi bước vào thế giới này nhưng hóa ra nguyên chủ còn cách cái chết rất xa, hơn nữa còn hồi phục rất nhanh chóng.

Mọi điều hệ thống nói trước khi kích hoạt thế giới đều là sự thật.

Trong mấy ngày này, ngoại trừ ký ức và kinh nghiệm của nguyên chủ trong mười tám năm qua, trong đầu cậu không biết gì khác, cốt truyện chính – không có, nhiệm vụ – không có, mà thông tin về nhân vật chính – cũng không có luôn.

Cái quái gì thế này? Thế giới này cũng tự do quá rồi?

Mạc Doãn nhếch môi, mở điện thoại lên, lập tức có rất nhiều cuộc gọi, tin nhắn Wechat.

Cách đây không lâu, khi Mạc Doãn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói có người nhà tới gặp cậu, chính là chú của cậu, ở ngoài phòng bệnh nhìn cậu, sau đó liền rời đi, có lẽ là vội vàng lo liệu hậu sự cho cha mẹ của nguyên chủ. Dù sao thì sau khi cậu được chuyển đến phòng bệnh bình thường, chú của cậu vẫn chưa đến thăm. Những người chịu trách nhiệm chăm sóc cậu những ngày này là hai y tá trầm mặt ít nói.

Tin nhắn nhận được hai ngày sau vụ tai nạn ô tô nhiều đến mức Mạc Doãn chỉ đành phớt lờ chúng.

Từ khi sinh ra, Mạc Doãn vẫn luôn được bảo hộ cấp bậc rất cao, hơn nữa tinh thần lực của cậu cường hãn, cho nên cho tới bây giờ cậu chưa từng bị thương.

Trải nghiệm đau đớn trong vài ngày này khá mới mẻ đối với cậu.

Đồng thời, Mạc Doãn cũng tò mò không biết thế giới này mạnh đến mức nào mới khiến cậu cảm thấy chân thực đến vậy, điều này khiến cậu rất hứng thú với cốt truyện và nhân vật chính có thể gặp trong tương lai.

Khi bước vào thế giới này đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô, Mạc Doãn không nghĩ rằng vụ tai nạn này chỉ là bối cảnh của cảnh mở đầu, nó nhất định có mối liên hệ gì đó với cốt truyện chính của thế giới này.

"...... Bị ép đến mức không thở nổi như thế này để hoàn thành chỉ tiêu quy định, không thể không lựa chọn liều mạng mà chạy. Có rất nhiều tài xế lái xe trong trạng thái mệt mỏi. Họ được gọi là 'đội cảm tử'. Điều này cho thấy Công ty Logistics Hữu Thành thực sự không nắm rõ tình hình của những tài xế này. Mà những tài xế thuộc 'đội cảm tử' như vậy rốt cuộc chiếm bao nhiêu tỷ lệ trong Hữu Thành chúng ta vẫn chưa biết, tính đến trước khi phóng viên đưa tin, công ty Hữu Thành vẫn chưa đưa ra phản hồi về vấn đề này..."

"... Một tai họa bất ngờ ập đến với một gia đình ba người, khiến ba người chết và một người bị thương. Liệu đó chỉ là lỗi do lái xe mệt mỏi? Hay là có người đứng sau khác phải chịu trách nhiệm về việc này?"

"Chào mọi người, hiện tại tôi rất đau buồn trước sự việc 829 xảy ra. Khi thành lập Hữu Thành, lý tưởng của tôi là xây dựng một doanh nghiệp đoàn kết, hiệu quả, tận tâm, cung cấp cho người tiêu dùng dịch vụ logistics chất lượng cao và có trách nhiệm với xã hội... Một số tin đồn trên Internet hoàn toàn là sai sự thật... Để nhận được tiền thưởng hiệu suất, nhân viên đã phớt lờ hướng dẫn an toàn của công ty, làm việc ngoài giờ vi phạm quy định và lái xe trong tình trạng mệt mỏi dẫn đến thảm kịch như vậy... Những tổn thất do các nhân viên liên quan đến vụ tai nạn đối với gia đình nạn nhân, Công ty chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và cố gắng hết sức để giảm thiểu thiệt hại cho nạn nhân. Chúng tôi cũng cầu xin xã hội và công chúng hãy giám sát chúng tôi..."

Sau khi thành thật nói xong, người đàn ông trung niên đứng dậy cúi đầu thật sâu, mái tóc hơi bạc, một sợi tóc trắng đung đưa khi cúi chào, ánh đèn flash lóe lên điên cuồng, một lúc sau, người trung niên ngẩng mặt lên, phóng viên đã phóng to và chụp rõ lại khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ hoe của ông.

Có nhiều đánh giá tích cực và tiêu cực khác nhau trong phần bình luận.

"Không giả chết, không bỏ chạy, đứng lên và nhận trách nhiệm càng sớm càng tốt, Bùi Tổng là một người đàn ông trách nhiệm chân chính".

"Giá cổ phiếu đã giảm bao nhiêu vậy?"

"Làm thêm giờ vi phạm quy định, mấy người tin được không?"

"Đã làm rõ rằng các nhân viên vi phạm hướng dẫn an toàn. 'Biệt đội cảm tử' chỉ là một danh hiệu. Xin mọi người đừng đồn đoán lung tung"

"Lầu trên núp dưới gầm giường công ty nhà người ta hả?"

"Tôi nghe nói nạn nhân là một gia đình ba người. Cha mẹ chết ngay tại chỗ, chỉ còn lại một người con trai. Hữu Thành tính chịu trách nhiệm thế nào? Bồi mạng cho nhà người ta?"

"Hữu Thành vẫn luôn làm từ thiện xây dựng rất nhiều trường phúc lợi công cộng. Không biết mấy người gõ phím phía trên đã có đóng góp gì cho xã hội chưa?"

"Tai nạn quá tàn khốc. Tôi nghe nói là gặp tai nạn trên đường báo danh đại học"

"Tài xế gây tai nạn cũng là một đứa trẻ mồ côi. Thật bi thảm."

"Thật sự là xui xẻo."

"..."

Mạc Doãn đóng phần bình luận dưới video, trầm ngâm nhìn bức tường trắng trước mặt.

Hữu Thành Logistics.

"Dong dong--"

Y tá mở cửa với vẻ mặt ngạc nhiên: "Có người đến gặp cậu."

Mạc Hồng Hải bưng giỏ trái cây hảo hạng, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Doãn, lần này con gặp khổ rồi, còn đau không?"

Mạc Doãn lặng lẽ nhìn hắn.

Trong ký ức của nguyên chủ, mối quan hệ giữa Mạc Hồng Hải và gia đình họ từ trước đến nay rất bình thường, ông chú này lười biếng, thích cờ bạc lại còn mắc nợ rất nhiều.

Mấy hôm trước Mạc Doãn về nhà, gặp Mạc Hồng Hải từ cầu thang đi xuống, vừa đi vừa quay lại chửi: "Mạc Hồng Sơn, đừng kiêu ngạo như vậy. Có con trai đậu phi công là hay lắm phải không? Anh đừng có đắc ý sớm như vậy, sau này ai cầu xin ai còn chưa biết đâu"

"Cũng may" Mạc Doãn nói "Các bác sĩ và y tá đều chăm sóc con rất tốt."

Mạc Hồng Hải tuổi không nhỏ, bụng lại nhỏ nhen, Mạc Doãn nói lời này, liền cảm thấy Mạc Doãn đang thầm trách hắn không đến gặp mình.

Mạc Hồng Hải trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hậu, lại thở dài, cúi đầu nói: "Hai ngày nay chú bận lo liệu tang lễ cho cha mẹ con. Ài, bận đến mức mấy ngày nay chú cũng không ngủ ngon, con vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chú đến thăm đều thấy con chưa tỉnh, làm chú lo lắng muốn chết"

Mạc Doãn dịu ngoan nói: "Cảm ơn chú."

Mạc Hồng Hải lau đi những giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, ngẩng đầu nói: "Tiểu Doãn, lần này đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống. May mà con còn sống. Chú cuối cùng cũng có một ân huệ đối với cha mẹ của con. Chỉ là chân của con..." Mạc Hồng Hải liếc nhìn thân dưới của Mạc Doãn.

"Chân con bị làm sao ạ?" Mạc Doãn đáp.

"Con còn chưa biết à?" Mạc Hồng Hải cau mày, "Bác sĩ nói với chú chân con bị gãy, khả năng cao sẽ bị liệt, sau này có thể phải dùng đến xe lăn!"

Tầm mắt Mạc Doãn rơi vào chỗ phồng lên của chăn.

Quả nhiên, hai ngày nay toàn thân cậu đau nhức, nhưng phần thân dưới lại không có cảm giác gì.

"Đứa bé ngoan này... ai, vốn dĩ là muốn làm phi công..."

Mạc Doãn không nói gì, cúi đầu, vẻ mặt trầm tĩnh.

Mạc Hồng Hải quan sát vẻ mặt của cậu, cho rằng Mạc Doãn nhất định bị đả kích trước tin dữ bất ngờ: "Nhưng thư ký Đinh nói Bùi Tổng sẵn sàng giúp con chữa trị tốt nhất, đi nước ngoài trị liệu, cho dù trị không được, ông ấy cũng phụ trách trị liệu cả đời cho con. Bùi Tổng thật sự là người có tấm lòng nhân hậu. Theo lý mà nói việc này kỳ thật cũng không liên quan đến ông ấy. Tiểu Doãn, ngày mai Bùi tổng muốn đến thăm con, đến lúc đó con hãy cảm ơn Bùi Tổng, có phóng viên sẽ đến làm chứng..."

"Bao nhiêu?"

Mạc Doãn ngắt lời Mạc Hồng Hải đang nói.

Mạc Hồng Hải sửng sốt, vội vàng nói: "Bao nhiêu tiền, vậy phải xem ý con. Số tiền bỏ ra để con học đại học, sau này lập gia đình sẽ mua nhà. Thư ký Đinh nói những thứ này bên họ đều sẽ chi trả"

Mạc Doãn mỉm cười, trông rất hiền lành vô hại, quay mặt lại nhẹ nhàng nói: "Không, con hỏi chú được trả bao nhiêu tiền để làm việc này cho bọn họ?"

Mạc Hồng Hải giật mình, sau đó mặt đỏ đến tận cổ, vỗ đùi như đang bị vu khống, chỉ vào Mạc Doãn tức giận nói: "Tiểu Doãn, con đang nói cái gì vậy? Chúng ta là người một nhà, chú thu tiền gì chứ, chú đều là vì muốn tốt cho con!"

Mạc Hồng Hải nhìn Mạc Doãn, sắc mặt trắng bệch, đầu vẫn quấn băng, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, làm ra bộ dáng không hề chột dạ bị oan uổng.

Mạc Doãn: "Chú ơi, điểm của con năm nay có thể đỗ Đại học A."

Mạc Hồng Hải không hiểu vì sao Mạc Doãn đột nhiên đổi chủ đề, thuận miệng nói: "Chuyện này cũng có thể nhờ Bùi tổng an bài. Con không thể học trường Không quân, đến lúc đó liền lên đại học A. Con xem, đây đều là vì suy nghĩ cho tiền đồ của con, chú nhận tiền của ai được chứ?"

"Chú hiểu lầm rồi, ý con không phải vậy."

Mạc Doãn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa như gió xuân: "Ý con là, giữa con và chú có một kẻ ngốc, chú nghĩ đó là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro