Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hồng Hải luôn ghen tị với Mạc Hồng Sơn.

Hai anh em khi còn đi học, điểm số không cao lắm, tốt nghiệp cấp 3 ra xã hội, gia đình lúc đó không có nhiều tiền, bố mẹ mong hai anh em có thể học nghề, buôn bán, tìm một công việc ổn định. Mạc Hồng Hải từ chối, nài nỉ gia đình góp tiền vào Nam làm ăn, còn Mạc Hồng Sơn theo lời cha mẹ ở lại địa phương để học lái xe từ thầy.

Về sau Mạc Hồng Hải liên tục nói Mạc Hồng Sơn thật may mắn.

May mắn, gặp được ông chủ tốt, vững vàng lái taxi ở địa phương, tiền kiếm được đủ ăn đủ mặc. Không giống như hắn, ra nước ngoài làm ăn mất trắng, lại còn đang mắc nợ.

May mắn, được ông chủ giới thiệu cho một người vợ xinh đẹp, không giống hắn, vợ bỏ trốn theo người khác, để lại đứa con trai sau này cũng bỏ đi đâu mất.

May mắn, lúc cha mẹ mất hắn ở nơi khác, không thể biểu hiện trước mặt họ, căn nhà nhỏ kia liền lưu lại cho cả nhà Mạc Hồng Sơn.

May mắn, có được một đứa con trai giỏi giang, hắn không hiểu cháu trai này rốt cuộc giống ai, theo lý mà nói, Mạc Hồng Sơn và Triệu Kiều Mai đều không giỏi đọc sách, làm sao đứa con trai ông sinh ra lại thông minh như vậy?

Đáng tiếc là dù có may mắn đến đâu thì cuối cùng vẫn phải trả lại.

Mạc Hồng Hải khi nhận được tin cũng rất buồn, dù sao họ cũng là anh em, nhưng sau khi đau buồn, hắn nhận ra vận may của Mạc Hồng Sơn mất đi, ngược lại vận may của hắn lại đến. Tai nạn xe cộ thoáng cái mang hai vợ chồng Mạc Hồng Sơn đi, chỉ còn lại Mạc Doãn, một đứa nhỏ mười tám tuổi, có thông minh hơn nữa thì có thể làm gì được? Vì vậy số tiền bồi thường chắc chắn phải thuộc về hắn.

"Tiểu Doãn——"

Mạc Hồng Hải mặt đỏ tai hồng, hắn nghe hiểu ý của Mạc Doãn, nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Mạc Doãn, hắn càng tức giận hơn, nghĩ thầm con trai lão kia quả nhiên là cùng một khuôn mẫu, đều là bạch nhãn lang! Nếu không phải năm đó hắn đem cơ hội nhà ở cho Mạc Hồng Sơn, Mạc Hồng Sơn có thể sống một cuộc sống thoải mái như vậy sao?!

"Chú" giọng điệu của Mạc Doãn vẫn ôn hòa, "Chú yên tâm, con chỉ giả định thôi, chúng ta đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng có người coi chúng ta là kẻ ngốc, chú không thấy sao?"

Mạc Hồng Hải lại sửng sốt, trả lời: "Ai?"

"Hữu Thành Logistics."

"..."

Mạc Hồng Hải có chút bối rối, thậm chí quên cả tức giận, chỉ nhìn đứa cháu hiền lành ốm yếu của mình mà không biết phải phản ứng thế nào.

"Chú ơi, chúng ta là một gia đình," Mạc Doãn nói, "Chú không thể giúp đỡ người ngoài."

"Chú...chú không có giúp đỡ người ngoài..."

Mạc Hồng Hải yếu ớt nói, kiêu ngạo dần dần yếu đi.

Mạc Doãn thở dài, có chút thương hại nói: "Chú vừa nhắc tới thư ký Đinh, hắn là người Hữu Thành Logistics à?"

Mạc Hồng Hải không nói gì, sợ vừa mở miệng là Mạc Doãn sẽ nhúng tay vào, ông mơ hồ cảm thấy đứa cháu trai thông minh này không giống với vẻ ngoài yếu đuối của mình, dường như đúng có chủ ý gì đó.

"Bây giờ Hữu Thành Logistics đang vướng sâu vào dư luận, giá cổ phiếu tụt dốc rất nhiều. Họ đến thuyết phục chú, nhờ chú thuyết phục con cùng bọn họ trình diễn, đơn giản là muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, nói cách khác, đây kỳ thật là một cuộc trao đổi."

Giọng nói của Mạc Doãn hùng hồn, không vội vàng, không hề có chút oán hận, giúp Mạc Hồng Hải phân tích một cách khách quan.

"Chú ơi, con không biết họ hứa hẹn những lợi ích gì, nhưng họ sẽ không bao giờ làm ăn thua lỗ. So với giá cổ phiếu hồi phục được, chú nghĩ số tiền ít ỏi ông ấy đưa cho chúng ta có đủ không?"

Mạc Hồng Hải nghe xong không khỏi chen vào: "Tiểu Doãn có ý gì?"

Mạc Doãn cười nói: "Ý của con là không được để cho bọn họ được lợi ích gì."

Mạc Hồng Hải đi theo hỏi: "Vậy nên lấy của bọn họ bao nhiêu tiền?" Nói xong, khuôn mặt già nua lại đỏ bừng, vội bào chữa: "Chú đang nghĩ cho con thôi, chú thật sự không có lấy tiền."

Mạc Doãn nói: "Con biết," vẻ mặt buồn bã, "Chú ơi, con bây giờ là trẻ mồ côi, chỉ có thể dựa vào chú thôi."

Lời này vừa nói xong, Mạc Hồng Hải lập tức yên tâm, liếc nhìn thân dưới phủ chăn của Mạc Doãn, trong lòng thầm nghĩ, đúng là một kẻ bại liệt, đầu óc có tốt đến đâu cũng cần có người chăm sóc. Mạc Doãn không dựa vào hắn thì còn có thể dựa vào ai?

Mạc Hồng Hải dần quên đi tâm trạng tức giận trước đó, khiêm tốn nói: "Tiểu Doãn, con nói đúng, con thông minh như vậy, con nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ."

Mạc Doãn: "Người tài xế gây ra tai nạn đã chết. Anh ta không có người nhà. Con là người duy nhất liên quan đến vụ tai nạn xe hơi này có thể giúp họ lên tiếng trước công chúng. Họ muốn chúng ta lên tiếng, vậy thì cũng là chúng ta quyết định giá bồi thường."

Máy điều hòa trong phòng bật cao, trên lưng Mạc Hồng Hải đều toát mồ hôi, là hưng phấn.

Lúc Thư ký Đinh liên lạc với hắn, hắn liền biết cơ hội đổi đời của mình đến rồi.

Năm mươi vạn.

Chỉ cần nói vài câu thuyết phục cháu trai, hắn liền có được số tiền như từ trên trời rơi xuống này, dù sao bồi thường sau này sẽ thương lượng, năm mươi vạn này là tiền mặt có thể kiếm được, chỉ có kẻ ngốc mới không lấy.

Mạc Hồng Hải liếm môi, cuối cùng hắn cũng nhận ra, nếu Thư ký Đinh chịu trả cái giá này, tức là bọn họ còn có thể trả một cái giá cao hơn số tiền này rất nhiều. Hắn bị năm trăm nghìn làm mờ con mắt, đã vậy còn vui vẻ chạy đi nói giúp người ta.

Mạc Doãn nói đúng, muốn bao nhiêu, hẳn là do hắn quyết định!

"Được" Mạc Hồng Hải hai mắt mở to, hưng phấn đến run rẩy "Chú đi nói chuyện với bọn họ giúp con."

"Chúng ta không thể chỉ nói như vậy chú ơi."

"Vậy nên nói như thế nào?"

Mạc Hồng Hải hỏi, hoàn toàn quên mất vừa rồi trong lòng đang mắng Mạc Doãn là Bạch Nhãn Lang, lúc này Mạc Doãn trong mắt hắn chính là thiên sứ, là cây kim tiền, là cơ hội được trời ban cho.

"Chú, bây giờ chú là người thân duy nhất của con" Mạc Doãn đưa tay chạm vào hai chân gầy gò đã sớm mất cảm giác, thấp giọng nói: "Chú có thể đại diện cho con, giúp con đòi lại công bằng."

"Hữu Thành Logistics vừa đưa ra video xin lỗi, hiệu quả truyền thông rất tốt. Nếu tin tức này lắng xuống hoàn toàn, e rằng con sẽ khó có được khoản bồi thường thích đáng."

Mạc Doãn cau mày, Mạc Hồng Hải cũng lo lắng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Không phải chú nói ngày mai phóng viên sẽ đến sao?"

"Đúng vậy, phóng viên... Đến làm nhân chứng, tức là nếu con chịu tha thứ cho họ..."

"Chú liên lạc với thư ký Đinh, nói với họ rằng con đồng ý để Bùi Tổng ngày mai đến thăm, đồng ý cho phóng viên quay phim."

"Hả? Con đồng ý?!"

Mạc Hồng Hải quên mất mình là người đã thuyết phục Mạc Doãn nhận lời vào thăm, lo lắng hỏi: "Như vậy bọn họ có thể không cho tiền hay không?"

"Chú trước tiên đừng vội..."

Mạc Doãn thì thầm, mặt nghiêng sang một bên, lông mi dày và dài, biên độ môi di chuyển rất nhỏ, giọng nói rất nhẹ nhàng, Mạc Hồng Hải vô thức cúi đầu cẩn thận lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu theo, lại cắt ngang một chút "Lỡ bọn họ tức giận thì sao?"

"Bọn họ không dám, nơi này có phóng viên, nếu dám trở mặt, vậy là bọn họ tự lấy đá đập chân mình rồi."

"Nếu phóng viên rời đi thì sao?"

Mạc Doãn mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh như nước, "Chú, chú sợ gì? Chú có thể tiếp tục liên lạc với phóng viên. Chỉ cần sóng gió không ngừng, quyền chủ động sẽ luôn nằm trong tay chúng ta, phải cùng bọn họ đấu đến cùng."

Mạc Hồng Hải nghĩ cũng đúng, dù sao Mạc Doãn hiện đang nằm trong bệnh viện, còn hắn chẳng có gì ngoài một đống nợ nần và một đứa con trai chẳng biết đang ở đâu. Có gì phải sợ?

Mạc Hồng Hải đau lòng nói: "Được, vậy chú sẽ làm theo lời con nói!"

Mạc Hồng Hải lại an ủi Mạc Doãn vài câu, nói chú nhất định phải đem lại công bằng cho con, Mạc Doãn mỉm cười đồng ý, sau khi rời khỏi phòng, Mạc Hồng Hải lại cảm thấy kỳ lạ.

Cha mẹ Mạc Doãn vừa mất không bao lâu, bản thân thì bị liệt vẫn luôn nằm trong phòng bệnh, tỉnh cũng mới được mấy ngày, sao từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, phân tích hợp lí tỉ mỉ như vậy?

    Mạc Hồng Hải lắc đầu, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, Mạc Doãn ở bệnh viện nhiều ngày như vậy hẳn là đã đủ thương tâm rồi. Chung quy con người vẫn phải hướng về phía trước. Không nghĩ nhiều nữa, chuyện ngày mai quan trọng hơn, hắn phải nhanh chóng trở về chuẩn bị.
    *
Khi y tá vào khám, Mạc Doãn hỏi cô có muốn ăn trái cây không: "Chú tôi mua về."

"Không ăn, cậu mau ăn đi" Y tá rất đồng tình với thiếu niên thanh tú mất đi cha mẹ này " Tôi lấy cam cho cậu nhé?"

"Cám ơn, hiện tại tôi không muốn ăn."

Mạc Doãn mỉm cười nhìn cô y tá với vẻ mặt có phần u sầu, nhỏ giọng nói: "Chú tôi nói chân tôi sau này sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, có thật không?"

Y tá nhất thời không nói nên lời.

Vụ tai nạn xe hơi này chỉ có thể nói là điềm lành trong bất hạnh của Mạc Doãn, cậu may mắn sống sót, nhưng rất có thể, không, bác sĩ đã kết luận rằng Mạc Doãn sẽ phải ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại, tin tức này không ai nói cho Mạc Doãn biết, vì nó quá tàn nhẫn với cậu.

Nếu họ, những người ngoài cuộc còn cố kỵ như vậy, tại sao người thân lại nỡ tiết lộ sự thật ngay lúc này?

Y tá dịu giọng nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên hãy chăm sóc bản thân thật tốt."

Mạc Doãn im lặng một lúc lâu mới nói "Ừm".

Y tá không đành lòng nhìn biểu cảm trên mặt cậu, vẻ mặt trầm tĩnh tuyệt vọng thật sự rất đáng thương, liền an ủi cậu một chút rồi quay người rời đi.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, vẻ mặt Mạc Doãn dần dần biến mất.

Trong ký ức truyền tải cho cậu, nguyên chủ là một người ưu tú, ôn hòa lại kiêu ngạo.

Sự dịu dàng chỉ là ngụy trang bên ngoài, sự kiêu hãnh tiềm ẩn sâu bên trong mới chính là tính cách thật của cậu ta.

Xuất thân của nguyên chủ cực kỳ bình thường, nhưng cậu ta không cho phép mình trở thành một người bình thường, cậu ta dựa vào nỗ lực của chính mình để thực hiện ước mơ và thay đổi vận mệnh của bản thân.

Nhưng bây giờ...

Mạc Doãn cúi đầu nhìn hai chân vô tri như đồ trang trí dưới chăn.

Nếu cậu được định sẵn trở thành một nhân vật phản diện trong thế giới này, thì đã rõ nhân vật chính mà cậu sắp chiến sẽ đến từ phe nào.

Hữu Thành Logistics.

Mạc Doãn mỉm cười.

Cậu không tức giận cũng không oán hận, ngược lại cảm thấy rất thú vị.

Ở thế giới nhỏ bé trước đây, Mạc Doãn mạnh mẽ đến mức cả thế giới đối với cậu đều cảm thấy thật giả tạo, giống như một món đồ chơi ghép lại, chỉ cần một cú chạm, thế giới sẽ sụp đổ.

Thế giới lần này rất chân thực nên chắc chắn phải có đối thủ đàng hoàng chứ?
    *
Tám giờ sáng, Mạc Doãn thức dậy.

Y tá mang bữa sáng lên, Mạc Doãn ngồi dậy uống cháo với sự giúp đỡ của y tá, cậu đoán những người chăm sóc này là do Hữu Thành trả tiền, tay chân nhanh nhẹn, lại rất kín miệng.

Mạc Doãn vừa ăn cháo vừa xem điện thoại.

Cô y tá dọn dẹp cho anh rồi thì thầm: "Bùi Tổng sẽ có mặt ở đây lúc 9 giờ."

Mạc Doãn ngừng ăn cháo, mỉm cười với y tá: "Cám ơn, tôi hiểu rồi."

Y tá đợi cậu ăn xong mới vặn một chiếc khăn nóng để lau mặt và cơ thể cho cậu.

Phòng bệnh yên tĩnh, Mạc Doãn bị y tá đang lau chùi lật người như búp bê, khí lực rất lớn, hẳn là nhận được phân phó hôm nay phải chăm sóc đặc biệt cho Mạc Doãn.

Trên lưng bị lau đến đau rát, khi lau đến nửa người dưới Mạc Doãn không cảm giác được gì cả.

Lau xong, y tá cởi chăn và thay vỏ chăn cho Mạc Doãn.

Mạc Doãn nhìn xuống thì thấy bản thân bị bày thành hình chữ đại (大), chân quấn rất nhiều băng gạc, đặt trên giường theo sự sắp xếp của y tá, không tự điều khiển được.

Bác sĩ nói chân bị thương đến gân cốt rất nghiêm trọng, gần như không có khả năng chữa khỏi.

Ngay cả nếu có, cậu cũng không bao giờ có thể bay trên trời xanh với vết sẹo này.

Mạc Doãn nhìn trần nhà mỉm cười.

Y tá lại đắp chăn cho cậu, cẩn thận dém góc chăn lại rồi nói: "Nếu cần gì thì cậu hãy bấm chuông nhé."

"Ừm, cảm ơn cô."

Mạc Doãn nằm trên giường lặng lẽ chờ đợi đến 9 giờ, tranh thủ xem tin tức thời sự.

Trong thời đại truyền thông mới, những tin tức nóng hổi được truyền hình trực tiếp.

Mạc Doãn bấm vào, Bùi Cánh Hữu mặc bộ vest màu xám đen, tóc hoa râm, tuổi tác thực ra cũng không già lắm, chỉ mới ngoài năm mươi nhưng trông rất mệt mỏi và già nua, hai bên là hai vệ sinh mặc vest đen đang tận lực ngăn nhóm phóng viên đến gần.

"Bùi Tổng, hôm nay anh đến thăm nạn nhân à?"

"Bùi Tổng, nghe nói nạn nhân đã được chẩn đoán bị liệt. Sau này anh định chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Bùi Tổng, xin hãy trả lời. Tất cả thành viên của 'đội cảm tử' đều là trẻ mồ côi có phải là sự thật không?"

"..."

Bùi Cánh Hữu dừng lại ở cửa bệnh viện, quay người đối mặt với phóng viên: "Tôi đã trả lời những vấn đề liên quan ở buổi họp báo, hôm nay tôi đến đây để gặp đứa bé." Hai tay ông ta chắp lại, phật châu trên cổ tay trượt xuống, biểu tình khẩn thiết: "Phiền các vị giơ cao đánh khẽ, để lại chút riêng tư cho đứa nhỏ."

Bùi Cánh Hữu là người giàu nhất thành phố này, là doanh nhân nổi tiếng khắp cả nước, nghe nói tài sản của ông ta lên tới hàng trăm tỷ, điều hiếm thấy là hình ảnh của ông ta không tệ, luôn trước sau như một là một người khiêm tốn, nhìn qua vẫn là một người đàn ông nho nhã phong độ.

Một ông chủ quyền lực như vậy lại khiêm tốn cúi đầu trước giới truyền thông để bảo vệ quyền riêng tư của nạn nhân, ngay khi cảnh này được phát sóng trực tiếp, lập tức thu hút sự đồng tình của cư dân mạng cùng bất mãn với truyền thông, giận dữ mắng những phương tiện truyền thông này ngay cả người đến thăm bệnh cũng không buông tha, rốt cuộc là muốn lên tiếng vì nạn nhân, hay muốn ăn "bánh bao hấp máu người" để tăng lượng truy cập?

Vụ tai nạn xe hơi này hiện đang là tin tức nổi bật trong thành phố, phòng phát sóng trực tiếp tràn đầy hưng phấn, khu bình luận lướt rất nhanh, Mạc Doãn cũng không kịp xem, cậu cầm cốc nước chậm rãi uống từng ngụm, chuẩn bị xem bộ phim tiếp theo do bản thân làm đạo diễn.

Bùi Cánh Hữu vừa quay người lại, trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên vang lên một tiếng gầm lớn.

"Hồng Sơn Kiều Mai, anh trai chị dâu tôi chết thật oan uổng——"

Mạc Doãn nghẹn nước.

Camera trong phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng chuyển động, tập trung vào Mạc Hồng Hải đang mặc tang phục, trong tay ôm di ảnh vợ chồng Mạc Hồng Sơn, đang quỳ gối bên cạnh xe phóng viên than trời khóc đất, các phóng viên sửng sốt một lúc, sau đó lập tức ùa lên đầy phấn khích.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức bùng nổ với những dấu chấm hỏi và biểu cảm kinh ngạc tràn ngập màn hình.

Mạc Hồng Hải một phen khóc lóc kể lể gia đình em trai hắn có bao nhiêu khó khăn, cháu trai vốn ưu tú biết bao bây giờ lại trở thành một người hoàn toàn bị liệt, tất cả là lỗi của Hữu Thành, kẻ vô lương tâm, công ty vô đạo đức này.

Mạc Doãn lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch: "Diễn nát thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro