Chương 13. Nam Nhân Xa Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13. Nam Nhân Xa Lạ

Cô nhớ lúc tám tuổi vào Kỷ gia, gặp tên nam nhân ác ma đó, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau hắn cho cô một cái tát, cô cũng cảm thấy không thể thoát khỏi chuyện hắn khi dễ cô!

Sau này hắn cũng không nói gì bất kính với mẹ cô, hắn cũng không khi dễ cô trước mặt ba mẹ. Nhưng chỉ cần ba mẹ vắng mặt, hắn liền làm những chuyện chẳng tốt lành gì cô, hở một chút là hắn lại bất ngờ giật tóc cô, hại cô luôn ngã xuống đất, cô ngồi khóc, hắn luôn đứng bên cạnh cười lạnh.

Có một lần hắn thả một con rắn vào trong chăn cô, cô ngủ dậy mở chăn ra một cái sợ tới mức xém ngất xíu. Có một lần cô thò tay vào túi sách, không cẩn thận lại lấy ra một con ếch nhỏ, cô sợ chết khiếp, thấy cô bị dọa sợ, hắn lại đứng một bên cười sằng sặc. Nhưng, cô không dám nói cho mẹ, bởi vì hắn nói với cô, đó là bọn họ nợ hắn, bởi vì mẹ cô đoạt ba hắn rồi, nói mẹ là một bà mẹ kế độc ác. Cho nên, hắn khi dễ cô, là đương nhiên, cô tuổi còn nhỏ, bị hắn dọa như vậy, nào dám nói cho mẹ biết hắn thường thường khi dễ cô?

Lại có lần, hắn lấy cái váy cô thích nhất cắt nát, lấy sách báo cô thích nhất xé nát, lấy búp bê vải cô thích nhất hắt mực nước với màu vẽ lên, làm cho cô khóc không biết bao nhiêu lâu. Trong lòng hắn đó chỉ là một con búp bê vải, nhưng với cô nó là bằng hữu tốt nhất. Nhưng, hắn lại làm hư nó rồi, hại cô khóc chừng cả một tháng. Sau đó, ba Kỷ đành phải đi mua cho cô một con giống như đúc. Nhưng mà, cô vẫn chỉ yêu con búp bê vải ban đầu kia, tuy là búp bê vải giống nhau như đúc, cũng không thể thay thế cái ban đầu.

Từ đó về sau, cô không còn thích thứ gì nữa, sợ hắn biết sẽ lại phá hỏng!

Tóm lại, chuyện xấu hắn làm với cô, đã gọi là nhiều không kể xiết, làm cho cô sợ đến tột đỉnh, chỉ cần vừa thấy hắn đi về phía cô, bắp chân của cô liền run run.

Lúc cô 10 tuổi, vào ngày giỗ của mẹ ruột hắn, ba mẹ mang hắn và cô cùng đến một nghĩa trang. Nhìn hình mẹ hắn, cô ngạc nhiên hỏi ba mẹ tại sao mẹ hắn lại nằm trong lòng đất, ba mẹ nói mẹ anh hai đi lên thiên đường. Cô nửa hiểu nửa không, nằm dưới đất vì sao là đi lên thiên đường? Sau đó, anh hai khóc, khóc đến xót ruột, ba cũng không thể dừng nước mắt của hắn.

Sau khi về nhà, hắn tránh mặt vào phòng. Cô còn có thể nghe được tiếng hắn khóc nức nở. Tuy hắn luôn khi dễ cô, nhưng, cô vô cùng hi vọng có thể cải thiện quan hệ của hai người, cô cũng chỉ muốn đi an ủi hắn. Vì thế, cô cầm theo truyện tranh mẹ mua từ Mĩ về cho cô, cô muốn tặng cho hắn.

Khi cô gõ rồi mở cửa phòng hắn, sợ hãi đưa quyển truyện đó cho hắn

"Anh hai đừng khóc, Y Y tặng anh truyện tranh, mẹ mang từ nước Mĩ về. Đừng khóc, mẹ anh đã lên thiên đường, mẹ em nói đó là một nơi tốt, chỉ có thiên sứ mới có thể đi vào trong đó. Mẹ anh đã biến thành thiên sứ rồi, anh phải vui lên chứ."

Hắn hung hăng quăng cuốn truyện tranh trên mặt đất, lớn tiếng gào, cô sợ tới mức xoay người bỏ chạy, kết quả hắn đuổi theo, nói

"Mẹ mày là hồ ly tinh, mẹ mày là tiểu tam! Là cái thứ người chuyên đoạt đồ của người khác! Ngay cả bà ngoại tao cũng nói như vậy! Bà ngoại tao sẽ không gạt tao!"

Cô kinh hoảng lui về phía sau

"Không có, mẹ em không phải hồ ly tinh, không phải tiểu tam! Mẹ em nói, mẹ anh lên thiên đường không phải vì mẹ, sau khi mẹ anh lên thiên đường, ba anh mới đến theo đuổi mẹ, mẹ không phải, mẹ không phải!"

Kết quả, hắn vừa lắc cô vừa rống

"Mẹ tao cũng vì mẹ mày tranh giành ba tao, mẹ tao mới bị đột phát bệnh tim, mới bị đột ngột bỏ tao đi! Mày với mẹ mày đi chết hết đi! Đi chết đi!"

Kết quả, vì bị hắn lay, cũng bởi vì cô không thể không lùi, đạp một bước vào khoảng không, nhanh như chớp lăn từ lầu hai xuống lầu một, phải khâu chừng ba mũi.

Từ đó về sau, cô không bao giờ gọi hắn là anh hai, cô biết, hắn hận cô và mẹ đến như vậy. Dù cô lấy lòng hắn thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không nhận lấy.

Có một lần hắn vì muốn dọa cô, nhốt cô vào tầng hầm ngầm, nói với cô, hắn và cô là quan hệ mèo với chuột, không phải quan hệ ca ca với muội muội. Không cần thiết, cô cũng không muốn có một ca ca như vậy. Sau đó hắn tức giận rời đi. Tối hôm đó trời mưa, sấm chớp đùng đùng, cô bị dọa ngất trong phòng ngầm. Cô sốt cao chừng ba ngày, nhưng, một chút hối hận hắn cũng không có, cô càng hận hắn cũng càng sợ hắn hơn.

Năm 13 tuổi, cô không cố ý làm hư đàn violon của hắn. Cô thấy hắn kéo đàn violon dễ nghe như vậy, làm cho cô mê luyến cái loại thanh âm sầu bi của đàn violon này. Hôm đó khi hắn vừa thi đàn violon xong, lại không cất đàn vào hộp, đặt trên ghế nằm cạnh bể bơi, cô nghĩ hắn sẽ không trở về trong chốc lát, liền đánh bạo, tò mò muốn nhìn thử làm sao đàn violon có thể phát ra thanh âm êm tai như vậy. Cô cầm cây đàn trong tay kéo thử, kết quả lại phát ra tiếng khó nghe đinh tai nhức óc, vì thế cô lại tò mò với mấy sợi dây đàn kia, liền đưa tay tháo ra.

Vừa lúc đó, hắn đột nhiên xuất hiện, hét lớn

"Cô dám động cây đàn violon của tôi? Cô muốn chết à?"

Cô sợ tới mức tay run lên, lại kéo đứt dây đàn, sau khi hắn giật lại cây đàn violon, nhìn thấy dây đàn bị đứt, giận dữ

"Mày dám kéo đứt dây đàn của tao? Mày dám phá hỏng đồ mẹ tao tặng cho tao? Mày thật không thể tha!"

Sau đó, cô cảm giác là hắn đẩy cô xuống, cô liền thét to ngã xuống bể bơi. Cô không biết bơi, cô phí công giãy dụa trong nước, ngay cả cơ hội kêu cứu mạng cũng không có. Bởi vì, chỉ cần cô mở miệng, lập tức nước tràn vào trong miệng, mà hắn, vẫn cứ đứng trên bờ cầm cây đàn violon trong tay lạnh lùng nhìn cô. Cho đến khi cô ở trong hồ bơi mất đi tất cả ý thức, nhìn hắn một lần cuối cùng, hắn vẫn đang lãnh khốc đứng ở trên bờ. Một khắc này, cô biết hắn hận cô biết bao nhiêu, hận không thể giết chết cô.

Cứ như vậy,toàn tâm của cô với hắn đều chết hết, một người luôn hận cô không chết đi, cô có thể ôm hi vọng gì đây?

Đang chìm trong ký ức quá khứ, đột nhiên, truyền đến một tiếng píp chói tai thật to, cô giật mình ngẩng đầu đến.

Cô thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang ngay bên cạnh cô, ngồi trên xe là một nam nhân diện mạo anh tuấn, hắn nhìn chằm chằm cô.

"Vị tiểu thư đây, cần gì giúp sao?"

Hắn ôn hòa hỏi Nhược Y

Nhược Y bối rối chùi nước mắt trên mặt, cô cực kì cực kì cần giúp đỡ.

"Tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một chút không?"

Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại cho đại thúc tài xế tới đón cô.

Nam nhân ấy gật đầu, đưa điện thoại cho Nhược Y. Cô đưa tay nhận lấy, nhưng sau khi nhập số điện thoại nhà vào máy, cô lại do dự. Cô không biết đây là nơi nào, từ trước đến nay cô luôn là một đứa mù đường. Lỡ như tài xế nửa giờ không tìm ra nơi này, lỡ như trong khi cô đang đợi, lại chạm mặt người xấu nữa thì làm sao đây?

Nam nhân đó hình như nhận ra sự do dự của cô, nói

"Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về."

Nhược Y nhìn hắn một cái, để cho người xa lạ chưa gặp lần nào đưa mình về, lá gan của cô không có lớn như vậy. Nam nhân ấy lại nhận ra đề phòng trong mắt cô, cười lắc đầu

"Tôi không phải là người xấu, mặt của tôi nhìn giống người xấu lắm sao?"

"Hai chữ "người xấu" sẽ không bao giờ bị viết trên mặt. Đương nhiên, tôi không phải nói anh là người xấu. Anh có thể nói cho tôi nơi này là đường gì không? Tôi đang đứng ở chỗ nào? Để tôi có thể nói rõ với tài xế ở nhà."

Nhược Y bình tĩnh nói.

Có ai có thể nhìn ra Kỷ Bạch Minh là một người tàn bạo như vậy đâu? Nếu cô nói chuyện hắn khi dễ cô cho người ta biết, sẽ không có ai tin tưởng cô, phỏng chừng người ta còn nghĩ cô đang nói láo. Cho nên, trên đời này, có rất nhiều người chỉ bằng diện mạo thì sẽ không nhìn ra được cách làm người của họ, mà cũng vì Kỷ Bạch Minh là một kẻ như vậy, cho nên hắn sẽ không thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.

Thấy cô kiên trì như vậy, nam nhân đó ấn hệ thống GPS trên xe, hiện lên vị trí hiện tại, hắn mở miệng nói

"Vị trí của em bây giờ là tại..."

Bỗng nhiên, có một ánh sáng chói mắt kèm theo một tiếng píp thật lớn, Nhược Y không tự chủ đưa tay che mắt lại, cũng chẳng thể nghe tiếp nam nhân kia đang nói cái gì. Cô thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đang phanh gấp cái két đứng sau lưng chiếc xe thể thao màu đỏ. Kỷ Bạch Minh bước từ trong xe ra.

Nhược Y kinh ngạc nhìn hắn, hắn quay lại làm cái gì? Bỏ mặc cô mới là tác phong thường ngày của hắn mà.

Kỷ Bạch Minh nổi giận đùng đùng bước tới trước mặt Nhược Y, cuồng bạo rống to

"Cô, cái đứa ngu ngốc này! Chẳng lẽ cô chỉ nghĩ nhờ xe người lạ đi thôi sao?"

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy hắn, nước mắt Nhược Y lại tràn ra.

"Vậy anh muốn tôi phải làm sao bây giờ? Anh đẩy tôi xuống, cũng không nghĩ tôi là con gái, để cho tôi cô đứng một mình ở chỗ này. Chẳng lẽ, ngay cả quyền xin giúp đỡ tôi cũng không có sao? Cho dù ngồi xe người xa lạ, cũng tốt hơn ngồi xe của anh!"

Cô nắm chặt vạt áo tây đang choàng trên người, lần đầu tiên lên giọng với hắn.

Kỷ Bạch Minh bị tiếng la của cô làm chấn động, hắn không thể tin nổi nhìn cô. Thật không ngờ cô bình thường nói chuyện với hắn lúc nào giọng cũng giống như bị nghẹt như vậy, lại nổi bão với hắn rồi?

"Cô dám lên giọng với tôi?"

Hắn chỉ vào mặt cô

"Anh là cái gì mà tôi không dám? Anh ném tôi ở đây mặc tôi tự sinh tự diệt, vạn nhất lại có người xấu đến thì làm sao bây giờ? Lần này, anh thật đáng giận hơn bất kì lúc nào, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!"

Nhược Y vẫn tiếp tục cao giọng la lên, la xong, cô khóc lớn, nước mắt cũng như nước sông tràn bờ, ào ào chảy xuống.

Kỷ Bạch Minh thấy cô khóc thương tâm như vậy, vốn muốn chửi ầm lên, lại bị tiếng khóc lớn của cô làm cho rối loạn, một câu cũng không mắng được.

"Đó là anh không đúng, anh lại bỏ cô ấy xuống giữa đường như vậy, anh không sợ cô ấy thật sự sẽ gặp phải người xấu sao? Làm sao anh có thể nhẫn tâm đến như vậy?"

Nam nhân kia nhịn không được mở miệng.

Kỷ Bạch Minh quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái

"Vị tiên sinh này, anh là ai? Ai cần anh lo?"

"Tôi là người thấy bất bình trước hành vi của anh mà thôi. anh đối xử với bạn gái như vậy là không thể được. Bạn gái là để sủng, để yêu. Sao anh có thể để mặc cô ấy ven đường, làm cô ấy sợ hãi thương tâm? Người anh em, làm nam nhân như anh, biểu hiện như vậy rất là kém cỏi."

Kỷ Bạch Minh bị lời của hắn làm nghẹn họng. Lời của hắn, làm cho hắn thẹn đến mặt đỏ bừng bừng, hắn kém cỏi đến nỗi như lời nam nhân kia nói sao?

Một lúc sau, hắn thẹn quá hóa giận nói

"Con mắt nào của anh thấy nó là bạn gái tôi? Nó chỉ là...nó chỉ là em gái của tôi, em gái của tôi! Không phải bạn gái! Không biết thì đừng nói bậy!"

"Không phải bạn gái, thì ra chỉ là em gái."

Nam nhân ấy hứng thú nhìn Nhược Y đang khóc, mỉm cười.

Kỷ Bạch Minh thấy hắn nghe không phải bạn gái chỉ là em gái thù lập tức mỉm cười hứng thú với Nhược Y, trong lòng cực kì phẫn nộ, quát hắn một tiếng

"Nó chỉ có 15 tuổi! Xin anh đừng có nghĩ bậy!"

Nam nhân đó ngẩn ra, nói

"Mới có 15 tuổi, vậy mà anh cũng vứt cô ấy giữa đường, anh thật đúng là nhẫn tâm."

Nam nhân ấy cười lên ha hả, hắn khởi động xe, rồi nói lớn về phía Nhược Y

"Tiểu muội muội, mau mau lớn lên, anh tên là Giang Hàn, nhớ kĩ tên anh! Ba năm nữa anh tới tìm em!"

Lời hắn nói, làm Kỷ Bạch Minh tức giận đến vung nắm tay thẳng về phía hắn, nam sĩ huýt sáo một tiếng, chiếc xe gào thét nghênh ngang rời đi, chỉ để lại tiếng cười sang sảng của hắn còn vờn quanh giữa bầu trời đêm.

Kỷ Bạch Minh quay đầu lại, hung tợn nhìn Nhược Y nói

"Cô thật đúng là, mới đứng ở chỗ này chút xíu, lập tức dẫn nam nhân tới!"

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nói

"Sao anh có thể nói như vậy? Anh ta là người tốt!"

"Người tốt? Con mắt nào của cô thấy hắn là người tốt? Nếu tôi không đến, chỉ sợ cô đã bị hắn gạt đi theo rồi!"

Hắn không nói lời nào thô lỗ kéo Nhược Y đến bên xe, mở cửa xe đẩy cô vào

"Người tốt? Trên đời này nào có nhiều người tốt như vậy? Cô không nhìn ra ý đồ của hắn sao? Trong mắt hắn, cô chính là một con cừu non ngon miệng thì có!"

Nhược Y vẫn nức nở không ngừng

"Tùy anh nói sao thì nói, tóm lại anh ta muốn giúp tôi, không giống vài người, ném tôi xuống xe!"

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro