Chương 3: Tự giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì sợ đến muộn, Sở Điềm cùng Đàm Uyển Nguyệt đi rất nhanh. Thoáng đã đến phòng học. Chỉ là sau khi vào phát hiện phòng học đã có hơn ba mươi người. Hơn nữa phụ đạo viên cũng đã đến rồi. Sở Điềm cảm giác có chút ngượng ngùng, liền đối với phụ đạo viên cười cười xin lỗi, Cùng Đàm Uyển Nguyệt hứơng về bàn sau cùng.

Các nàng đến bàn thứ 2 đếm ngược từ dưới Lên, ngồi xuống. Sở Điềm nhìn qua phòng học, còn có 5 phút nữa mới đến sáu giờ rưỡi. Các nàng không có đến muộn. Lúc này Sở Điềm mới buông tâm xuống. Hoàn hảo không có đến muộn.

Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm bên cạnh trên mặt biểu tình dần bình tĩnh lại, còn nhẹ tay đập đập ngực. Có thể là do đi quá nhanh nên mặt của nàng đỏ hồng, trong miệng thở phì phò, miệng phồng lên, trông khả ái nói không nên lời, rất muốn nhéo má nàng một cái .

Có thể là cảm giác được ánh mắt của Đàm Uyển Nguyệt, Sở Điềm chuyển đầu đến, đối với Đàm Uyển Nguyệt nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ nha.

Đàm Uyển Nguyệt lấy từ ba lô ra một khăn tay, đưa cho Sở Điềm lau mồ hôi.

Sở Điềm thuận theo nhận khăn tay của Đàm Uyển Nguyệt, tùy tay xoa xoa, mặt không đổi sắc đánh giá bạn cùng lớp ngồi ở phía trước. Thực rõ ràng, trong phòng học nữ sinh đặc biệt ít , nhiều nhất không quá mười người. Nhìn nhìn lại nam sinh, ít nhất cũng có hơn hai mươi mốt đi.

Năm phút đồng hồ rất nhanh liền qua, lúc đồng hồ điểm đúng giờ, lại có bốn nữ sinh từ bên ngoài chạy vào phòng học. Xem mặt các nàng đỏ bừng, liền biết các nàng là vội vàng chạy tới. Phụ đạo viên đứng trên bục giảng cũng chỉ là liếc mắt nhìn một cái, cũng không nói gì.

Sở Điềm nhìn mấy nữ sinh vừa chạy vào. Có hai bạn là để tóc ngắn ngang vai, có hai bạn cột đuôi ngựa mang kính mắt. Chính là vừa đã trải qua kỳ thi đại học, khí thế học bá tản ra. Sở Điềm lại lặng lẽ quay đầu nhìn qua Đàm Uyển Nguyệt, lại nhìn mấy bạn nữ ngồi ở phía trước mấy, thầm nghĩ: nhìn Bạn cùng phòng của mình còn đẹp hơn.

Nghĩ đến điều này, Sở Điềm không khỏi khóe miệng nhếch nhếch. Đàm Uyển Nguyệt nhìn bạn cùng phòng bên cạnh không hiểu nàng là đang cười gì , như thế nào cảm giác có chút ngốc a... Nhưng cũng may còn rất khả ái ...

Phụ đạo viên nhìn đến người đến đầy đủ liền bắt đầu nói chuyện: "Các học sinh, hoan nghênh các ngươi đi vào cừ thành đại học, trở thành vật lý học tân sinh. Các ngươi chọn ngành vật lý chăc cũng là đối vật lý tràn ngập yêu thích... ."

Phụ đạo viên nói một đống về khoa vật lý học ở Cừ Thành. Tiếp đó liền bắt đầu nói về tình hình của lớp: "Lớp vật lý học này tổng cộng 52 học sinh, có 39 một nam sinh, 13 một nữ sinh."

Lời này vừa nói ra, Sở Điềm liền có thể nghe được thanh âm của bạn cùng lớp đằng trước nghị luận. Rất nhanh phụ đạo viên lại mở miệng :"Không cần cảm giác thiếu nữ sinh, khóa học lần này nữ sinh coi như nhiều, khóa trước chỉ có 7 nữ sinh..."

Tiếp, phụ đạo viên đi đi lại lại nói nào là học vật lý không đơn giản như vậy, nào là phải học tốt các môn linh tinh . Sở Điềm ở bên dưới nghe đến vô vị, hơn nữa buổi chiều chỉ ăn no còn ngủ chưa đủ, hiện tại liền có chút buồn ngủ .

Lúc Sở Điềm sắp đi gặp chu công, nàng cảm giác được bên cạnh có người đẩy đẩy nàng, liền lập tức thanh tỉnh .

"Sắp đến phần tự giới thiệu ." Đàm Uyển Nguyệt nhỏ giọng nói với Sở Điềm.

Đàm Uyển Nguyệt thanh âm vốn là ôn nhu , lúc thấp giọng nói, thanh âm mang theo chút từ tính, làm cho sở điềm nghe xong cảm giác vô cùng thoải mái, ánh mắt mị mị, âm thầm gật gật đầu với Đàm Uyển Nguyệt.

Rất nhanh, nam sinh ngồi ở bàn đầu ngay cửa ra vào đứng dậy. Hắn có chút béo, làn da có chút đen, đeo kính đen, mặc một bộ đồ thể dục, hai má có chút hồng, hẳn là có chút thẹn thùng đi.

Có thể là bởi vì khẩn trương, nam sinh này nói chuyện lắp bắp, nhưng Sở Điềm còn là nhớ kỹ tên của hắn, kêu là Thạch Lỗi. Sau đó nam sinh khác lần lượt đứng lên giới thiệu, Sở Điềm nhìn qua một loạt, chỉ còn nàng cùng Đàm Uyển Nguyệt. Nói như vậy, các nàng là giới thiệu sau cuối. Nàng lặng lẽ nhìn qua Đàm Uyển Nguyệt. Đàm Uyển Nguyệt gương mặt thản nhiên , chỉ là chuyên chú nhìn một cái nam sinh trên bục đang tự giới thiệu về mình, xem ra cũng không khẩn trương .

Sở Điềm cũng không cảm giác khẩn trương, dù sao phần tự giới thiệu này cũng là nằm trong dự đoán, chỉ là hình thức, không cần khẩn trương.

Tiếp, liền đến phiên kia mấy bạn nữ ngồi cùng một chỗ lên giới thiệu. Nữ sinh thứ ba đi lên là một cô gái khá mập mạp, mặt trắng trắng, tóc được búi lại, mặc áo sơ mi trắng và váy đen dài, thoạt nhìn rất dễ thương. Sở Điềm cảm giác nàng tròn tròn, mềm mềm, giống như mình.

"Ta thực muốn chọt chọt bụng của nàng." Sở Điềm quay đầu đối với Đàm Uyển Nguyệt nhỏ giọng nói: " khẳng định thực mềm." +

Nghe được Sở Điềm nói, Đàm Uyển Nguyệt quay đầu nhìn nàng, liếc mắt một cái liền thấy được khóe miệng khẽ nhếch cười giống như rất hưng phấn. Không hề do dự, liền vươn tay nhéo má Sở Điềm , cười nói: "cái này cũng thật mềm ."

"Cái gì a." Nghe được Đàm Uyển Nguyệt nói như vậy. Sở Điềm cảm giác mặt đỏ bừng lên, có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh này cảm xúc liền qua, lập tức đối với đàm uyển nguyệt cười cười, lại tiếp nói: "Ta cảm giác nàng rất manh a, thật đáng yêu."

Đàm Uyển Nguyệt nhìn khóe miệng mang theo cười, ánh mắt cong cong của sở điềm. Vốn khuôn mặt là khả ái có vẻ càng thêm manh , mang theo ôn hòa ngữ khí nói: "Ngươi càng manh, càng đáng yêu hơn."

Nhìn Đàm Uyển Nguyệt chân thành nói. Sở Điềm cảm giác có chút ngượng ngùng. Đột nhiên được bạn cùng phòng khen như vậy, cảm giác... thật thích. Khóe miệng độ cong càng lớn ,mặt đầy đắc ý.

Nhìn mặt Sở Điềm đầy biểu tình đắc ý cùng mắt cong cong. Đàm Uyển Nguyệt cảm giác Sở Điềm giống như là một tiểu miêu đang được vuốt lông, tràn đầy thỏa mãn.

Sở Điềm nhìn người khác giới thiệu rất là vui. Nhưng rất nhanh liền muốn đến phiên nàng. Thời điểm chân chính đến phiên của mình, nàng thế nhưng cảm giác có chút khẩn trương. Sở Điềm âm thầm nhìn qua Đàm Uyển Nguyệt, chỉ thấy nàng rất thản nhiên, nàng không khẩn trương sao?

"Đàm uyển nguyệt, ngươi khẩn trương sao?" Sở Điềm lôi kéo góc áo của Đàm Uyển Nguyệt, thanh âm nhỏ nhẹ , mang theo đặc trưng như tiếng em bé, để người nghe không khỏi yêu thích không thôi.

"Không cần khẩn trương a." Đàm Uyển Nguyệt đối với sở điềm cười cười, thanh âm mang theo chút an ủi nói: "Không cần khẩn trương , rất nhanh liền giới thiệu xong."

"Ân." Sở Điềm gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương .

Đàm Uyển Nguyệt nhìn bộ dáng Sở Điềm cố gắng lấy lại bình tĩnh, liền khẳng định nàng đang rất khẩn trương , liền nói đùa: "Ngươi manh như vậy, có người nào không thích? Không cần khẩn trương."

Nghe Đàm Uyển Nguyệt nói, Sở Điềm liền biết nàng là đang cố ý nói đùa làm cho nàng bình tĩnh lại , nhịn không được hỏi: "Thật sự?"

"Thật sự, ngươi không cần khẩn trương." Đàm Uyển Nguyệt vỗ vỗ tay Sở Điềm, gật gật đầu.

"Không phải, ta không ý đó." Sở Điềm mặt đầy rối rắm.

"Vậy ngươi hỏi cái gì?" Đàm Uyển Nguyệt có chút nghi hoặc.

"Ta thật sự manh như vậy sao?" Sở Điềm mặt đầy chờ mong. +

"Thật sự rất manh." Đàm Uyển Nguyệt bị suy nghĩ của Sở Điềm làm cho tức cười. Thật sự là một kẻ dở hơi.

Nghe được đáp án vừa lòng, Sở Điềm quay đầu, bây giờ thật sự không còn khẩn trương .

Rất nhanh liền đến phiên các nàng. Đàm Uyển Nguyệt nhìn thoáng qua Sở Điềm, Sở Điềm đối diện nàng cười cười lấy lòng. Sau đó Đàm Uyển Nguyệt liền quyết đoán đứng dậy, hướng bục giảng đi lên .

Đàm Uyển Nguyệt bước lên bục giảng thượng rồi dừng lại. Đầu tiên là trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, tiếp ôn hòa mở miệng, "chào các bạn, ta gọi là Đàm Uyển Nguyệt. Bốn năm này chúng ta sẽ cùng nhau học chung lớp vật lý, cùng nhau tiến bộ. Hy vọng các bạn về sau chiếu cố nhiều hơn."

Nói xong, Đàm Uyển Nguyệt liền đi xuống dưới. Đàm Uyển Nguyệt tự giới thiệu tuy rằng rất ngắn, nhưng thanh âm ôn hòa, dễ nghe. Có rất nhiều nam sinh đang cúi đầu bấm di động đều không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Sở Điềm nhìn Đàm Uyển Nguyệt đi xuống. Đàm Uyển Nguyệt tuy rằng chỉ là mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần bò ngắn màu xanh nhưng là không che giấu được khí chất của người trưởng thành. Cộng thêm toàn thân tỏa ra khí tức ôn hòa, ngược lại là đem gương mặt vốn thanh tú trở nên tinh xảo hơn. Sở Điềm lại nhìn qua bốn phía ánh mắt rõ ràng là dừng ở trên người Đàm Uyển Nguyệt. Trong lòng có chút đắc ý, không hổ là bạn cùng phòng của mình, chính là ôn nhu, chính là rất xinh đẹp.

Sau khi Đàm Uyển Nguyệt trở lại chỗ ngồi, Sở Điềm liền đi lên giới thiệu. Sở Điềm đi đến trên bục. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt của người khác dừng ở trên người nàng. Giống như Đàm Uyển Nguyệt, đầu tiên là lộ ra một nụ cười nhẹ, sau đó nói: " Xin chào, ta tên là Sở Điềm, là bạn cùng phòng của Đàm Uyển Nguyệt. Bốn năm này ta cũng muốn cùng các bạn cùng nhau học tập vật lý. Hy vọng các bạn chiếu cố nhiều hơn."

Thanh âm Sở Điềm giống như tiếng em bé, nhẹ nhàng. Cộng thêm Sở Điềm vừa vặn một mét sáu, dáng người nhỏ xinh cùng gương mặt tinh xảo nhưng còn non nớt. Thoạt nhìn liền biết là loli chính hiệu. Hơn nữa hôm nay nàng lại không trang điểm, so với thực tế thì tuổi nhỏ hơn nhiều. Điều này làm khơi dậy sự nhiệt tình của những nam sinh thích loli.

Chờ Sở Điềm về tới chỗ ngồi. Nàng cầm lấy di động lướt lên. Liền phát hiện có một vài yêu cầu kết nạm của những bạn cùng lớp, có nữ sinh cũng có nam hài. +

"Được hoan nghênh như vậy a." Đàm Uyển Nguyệt đẩy nhẹ vai Sở Điềm.

Sở Điềm phát hiện giọng nói của Đàm Uyển Nguyệt mang theo trêu ghẹo. Liền cố ý lộ ra một cái biểu tình như là khiêu khích, nhỏ giọng đáp lời: "Chính là được hoan nghênh thì thế nào?"

Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm biểu tình như là khiêu khích, kì thực là kiểu ngạo kiều. Trong lòng vui vẻ. Bạn cùng phòng của nàng như thế nào có thể khả ái như vậy.

Chờ sau khi mọi người tự giới thiệu xong, phụ đạo viên chỉ nói thêm mấy câu liền cho bọn họ ra về. Sở Điềm cùng Đàm Uyển Nguyệt ngồi ở phía sau cũng không vội đi. Sở Điềm đối với mấy nữ sinh cùng lớp đang nhìn mình mỉm cười nhẹ. Tiếp đó liền có một người quen biết đi tới.

"Sở Điềm, ngươi hôm nay thật đúng là một loli hiếu động." Một bạn nam mặc áo sơ mi màu xám tro cùng quần thun màu đen, mang kính mắt cao cao gầy gầy nói đùa với Sở Điềm.

Nam sinh này chính là bạn cùng trường với Sở Điềm hồi trung học. Hắn gọi là Trương Quân Dật. Tuy rằng không cùng lớp , nhưng hai người cũng có có nói với nhau mấy câu. Sở Điềm liền không khách khí đùa lại, "Cái gì kêu hôm nay, ta vốn là chính là loli a?"

"Nha ô, ngươi nói mà không biết ngượng ngùng a." Trương Quân Dật kéo dài ngữ điệu, mang theo ý tứ trêu ghẹo .

Sở Điềm còn muốn đùa hắn vài câu. Nhưng là Đàm Uyển Nguyệt lôi kéo cánh tay nàng, ôn hòa nói: "Chúng ta đi về trước đi."

Sở Điềm liếc mắt nhìn Trương Quân Dật một cái, lười để ý đến hắn, liền đối với Đàm Uyển Nguyệt cười cười, "Ân, chúng ta đi về trước."

Dứt lời, Sở Điềm liền đối với Trương Quân Dật khoát tay. Cùng Đàm Uyển Nguyệt đi. Trương Quân Dật cũng không giận, bắt đầu cúi đầu thu thập túi sách.

Buổi tối, Sở Điềm ngồi trên giường. Nàng đã tắm rửa xong , chính là đang lấy di động chơi game. Đàm Uyển Nguyệt tắm rửa xong, sấy khô tóc. Từ phòng tắm đi ra liền thấy Sở Điềm đang ngồi trên giường mặc áo ngủ màu trắng sữa ấn có hình tiểu miêu, mắt như dính vào màn hình điện thoại di động. Ngón tay lướt bàn phím cực nhanh. +

"Ngươi không buồn ngủ sao?" Đàm Uyển Nguyệt hỏi một câu.

"Đánh xong trận này liền ngủ." Sở Điềm tùy ý trả lời một câu.

"Ta tắt đèn ."

"Tùy ngươi đi."

Đàm Uyển Nguyệt khóa cửa, tắt đèn cẩn thận. Leo lên giường, mở di động ra nhìn thoáng qua, đã gần mười một giờ. Một lát sau, Đàm Uyển Nguyệt liền nghe được thanh âm chấm dứt trò chơi từ di động của Sở Điềm.

"Không được, ta rớt hạng. Ta muốn đánh lại một trận nữa, kéo hạng lên mới được." Sở Điềm trong giọng nói tràn đầy không cam tâm, còn có chút ý tứ dỗi hờn hàm xúc.

"Hơn mười một giờ rồi. Sáng mai bảy giờ rưỡi tập hợp dưới lầu. Bây giờ không ngủ là mai không dậy nổi đâu." Đàm Uyển Nguyệt khuyên can Sở Điềm.

Sở Điềm trong lòng dù có không cam tâm. Nhưng nghe thanh âm ôn hòa của Đàm Uyển Nguyệt, nghĩ nghĩ rồi tắt di động, thuận theo nằm xuống, "Được rồi, ta đây ngủ, sáng mai dậy rồi đánh trận khác."

"Được được được, sáng mai dậy rồi chơi." Đàm Uyển Nguyệt nghe thanh âm Sở Điềm có chút ủy khuất mang theo ngữ khí như trẻ con nói. Làm cho nàng càng nhẹ giọng, mang theo chút ý tứ dỗ dành nói.

Sở Điềm nghe tiếng nói ôn nhu của Đàm Uyển Nguyệt, ánh mắt mị mị, bạn cùng phòng thật sự là rất ôn nhu. Nàng thật sự là rất thích nàng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro