Chương 4: Ôm chặt đùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Sở Điềm liền bị Đàm Uyển Nguyệt kêu dậy, dây dưa thay quần áo chải đầu. Chuẩn bị xong cũng đã bảy giờ hai mươi phút. Đàm Uyển Nguyệt đã sớm sắp xếp xong, cũng không vội lắm , ngồi trên ghế cầm quyển sách từ đơn tiếng Anh chậm rãi đọc, chờ sở điềm.

Sở Điềm từ trong phòng tắm đi ra nhìn Đàm Uyển Nguyệt cầm sách tiếng Anh đọc giống như học bá. Liền lấy ra hai cái bánh trong thùng dự trữ đồ ăn mà nàng mang từ nhà đến, ném một cái cho Đàm Uyển Nguyệt.

"Mau đi xuống đi, bị muộn rồi ." Sở Điềm vừa xé túi bánh vừa nói với Đàm Uyển Nguyệt.

"Ân." Đàm Uyển Nguyệt lên tiếng, cầm lấy túi xách đã chuẩn bị đầy đủ, đứng dậy.

Chờ hai người đến dưới lầu, dưới lầu đã có không ít người. Có quá nhiều người nên sở điềm muốn dựa vào ấn tượng ngày hôm qua để tìm các bạn cùng lớp. Nhưng bất kể tìm như thế nào, đều không thấy người quen biết.

Đàm Uyển Nguyệt kéo sở điềm Đi hướng bên trái nơi có mấy nam sinh đang đứng , giống như là bạn cùng lớp của mình. Sở Điềm thấy vậy liền ngoan ngoãn đi theo đằng sau Đàm Uyển Nguyệt.

Rất nhanh liền đến bảy giờ rưỡi , một nữ sinh trong lớp liền đi ra chỗ bọn họ đứng , bắt đầu điểm danh. Sở Điềm nhìn nữ sinh ở phía trước, thấp giọng hỏi Trương Quân Dật đứng bên cạnh, mới biết được nữ sinh kia là lớp trưởng. Sở Điềm lại nhìn nữ sinh đó thêm vài lần. Nàng giống như nhớ rõ nữ sinh này tên Phạm Thần Ny, rất gầy , cũng không cao. Sở Điềm lại cúi đầu nhìn chính mình, Phạm Thần Ny giống như cùng chính mình không sai biệt lắm.

Sở Điềm quay đầu nhìn qua Đàm Uyển Nguyệt đứng ở đằng sau. Đàm Uyển Nguyệt cao hơn nàng một cái đầu. Quả thật rất cao , lại liên tưởng đến Phạm Thần Ny. Bất quá đại đa số nữ sinh đều cao cỡ nàng, nàng cũng không tính là thấp không phải sao.

"Làm sao?" Chú ý tới ánh mắt đánh giá của Sở Điềm, Đàm Uyển Nguyệt hỏi.

"Không •••••••" sở điềm nói còn chưa nói xong liền bị nấc một cái, quai hàm phồng lên một miệng bánh mỳ.

Nhìn Sở Điềm bị nghẹn, Đàm Uyển Nguyệt nhanh chóng lấy chai nước từ trong túi xách, mở ra đưa cho Sở Điềm, "Ngươi ăn từ từ, bị nghẹn rồi ."

Sở Điềm lấy chai nước từ Đàm Uyển Nguyệt uống một hớp lớn, mới đem bánh mỳ trong miệng nuốt xuống được. Mặt đỏ hồng, đưa chai nước lại cho Đàm Uyển Nguyệt, ngượng ngùng nói: "Cám ơn nước của ngươi, ta lần sau nhất định chú ý, nhất định ăn từ từ."

Đàm Uyển Nguyệt nhận lại chai nước, nhìn Sở Điềm bộ dạng bảo bối ngoan, ánh mắt tròn ngập nước , mặt đỏ hồng ,phi thường khả ái, liền đối với sở điềm cười cười, thực ôn hòa nói: "Hiện tại ăn chậm một chút cũng không có việc gì, không cần vội." +

Nghe Đàm Uyển Nguyệt nói. Sở Điềm đối với nàng cười cười, ánh mắt đều cong lên. Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm cười đến cong cong ánh mắt, thuận tay sờ sờ đầu nàng.

Có thể là do Sở Điềm vốn có bộ dạng tương đối nhỏ nhắn, lại thêm tính cách hay làm nũng. Đàm Uyển Nguyệt cảm giác Sở Điềm giống như là một bảo bối ngoan, để người khác nhịn không được muốn chiếu cố nàng. Cũng may, bảo bối ngoan cũng thực khả ái, làm cho nàng cảm giác loại cảm giác này thật mới lạ.

Rất nhanh phạm thần ny đã điểm danh xong. Đoàn người liền hướng sân vận động đi, toàn bộ tân sinh đều tụ tập tại nơi này, đây là tới lúc hiệu trưởng ca bài giáo huấn lần đầu tiên đối với bọn họ.

Vi trí của ban vật lý ở phía sau, hơn nữa đằng trước lại có rất nhiều người che khuất, khoảng cách lại xa. Sở Điềm căn bản là thấy không rõ bộ dáng của hiệu trưởng. Lúc đầu hiệu trưởng nói , sở Điềm còn thành thật nghe. Một lúc Sau sở điềm cũng liền cảm giác có chút phiền , liền lấy giấy viết chơi cờ.

Chờ Sở Điềm đánh xong một ván trò chơi. Nàng quay đầu nhìn qua Đàm Uyển Nguyệt ngồi ở bên cạnh, phát hiện Đàm Uyển Nguyệt đang cầm một quyển sách từ đơn nhỏ.

Sở Điềm quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi như thế nào lại đọc từ đơn ?"

"Đây là từ ngữ cấp bốn, học kỳ này không phải là có thể báo danh thi tứ cấp sao, hiện tại chuẩn bị cũng còn kịp." Đàm uyển nguyệt đem quyển từ đơn bản buông xuống, giải thích .

Nghe đàm uyển nguyệt nói như vậy, sở điềm đột nhiên cảm giác trong lòng có chút chua xót. Bởi vì nàng chưa từng có nghĩ tới việc này, nhưng Đàm Uyển Nguyệt cũng đã sớm tính toán tốt rồi. Nàng đột nhiên cảm giác Đàm Uyển Nguyệt cùng nàng thực không giống .

"Ngươi bị sao vậy?" Nhận thấy tâm tình Sở Điềm dần trầm xuống. Đàm Uyển Nguyệt lại vỗ vỗ sở điềm tay hỏi: "Ngươi có muốn báo danh luôn không, thi đại học mới chấm dứt không lâu, hiện tại thi tiếng Anh lên cấp bốn tương đối dễ dàng."

Nghe Đàm Uyển Nguyệt hỏi như vậy, Sở Điềm lại nhất thời nghĩ ngợi, cũng không trả lời.

Không nghe Sở Điềm trả lời, Đàm Uyển Nguyệt còn nói thêm: "Nếu ngươi muốn thi thì nói, chúng ta liền cùng nhau đăng kí, đến lúc đó chúng ta cùng nhau viết."

"Được rồi." Sở điềm gật gật đầu, nhưng tâm tình còn là rầu rĩ . Có lẽ nàng cũng nên nghĩ về tương lai, không nên ham chơi như vậy.

"Ngươi không sao chứ?" Đàm Uyển Nguyệt nghe Sở Điềm trả lời. Nhưng là xem trên mặt của nàng còn rầu rĩ , bộ dáng buồn bã, lại hỏi.

Sở Điềm vốn là người không giấu được cảm xúc, liền nói với Đàm Uyển Nguyệt ý tưởng của nàng. "Ta cảm thấy sau này phải suy nghĩ cho tương lai, không thể cứ đi xuống như vậy. Nếu không phải ngươi nhắc tới thi tiếng anh cấp bốn, thì ta căn bản là không nghĩ đến những điều này."

Nghe Sở Điềm nói như vậy, Đàm Uyển Nguyệt lập tức vui vẻ. Tâm trạng của bạn cùng phòng là nghĩ lại thái độ sinh hoạt của mình. Sau đó liền nhéo nhéo mặt bánh bao Sở Điềm mang theo tức giận, cười nói: " Về sau có chuyện gì ta nhắc nhở ngươi là được. Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều."

"Cũng được." Nghe Đàm Uyển Nguyệt nói như vậy. Ánh. Ánh mắt Sở Điềm lập tức liền sáng ngời trong suốt. Đàm Uyển Nguyệt không phải ở chung một phòng với nàng sao. Cùng lắm thì có gì nàng đều xem Đàm Uyển Nguyệt. Huống chi không cần nói thì Đàm Uyển Nguyệt cũng đều nhắc nhở nàng nha.

Đàm Uyển Nguyệt nhìn đôi mắt Sở Điềm đối diện nàng. Lúc này Sở Điềm buồn bực hóa thành hư không. Đàm Uyển Nguyệt nhịn không được nhéo nhéo má sở điềm. Thật đúng là bảo bối ngoan, người khác hống nàng vài câu liền vui vẻ .

Sở Điềm cũng không ngại Đàm Uyển Nguyệt nhéo má của nàng, ngoan ngoãn ngồi. Đối với đàm uyển nguyệt cười cười, dù sao về sau nàng còn muốn ôm đùi Đàm Uyển Nguyệt đây.

Cùng Đàm Uyển Nguyệt nói chuyện cùng nhau thi xong, Sở Điềm lại cúi đầu, tiếp tục chơi trò chơi. Đàm Uyển Nguyệt nhìn bên cùng phòng mặt đầy sung sướng đánh cờ bạn, cũng không nói cái gì, lại cúi đầu xem từ đơn.

Rất nhanh, buổi gặp mặt tân sinh và hiệu trưởng đã xong. Sở Điềm nhìn di động đã gần mười một giờ. Sở Điềm đang định cùng Đàm Uyển Nguyệt đi căn tin ăn cơm. Nhưng nghe Đàm Uyển Nguyệt nói còn có một câu lạc bộ thư pháp giới thiệu. Sở Điềm bất đắc dĩ, chỉ có thể xoa cái bụng đã đói muốn dẹp lép, cùng người trong lớp Đi đến câu lạc bộ gọi là Đồ thư quán.

Đoàn người Đi vào một phòng rất lớn trong Đồ thư quán. Sở điềm tìm một vị trí gần tường ngồi xuống. Đàm Uyển Nguyệt ngồi xuống ở bên cạnh nàng. Bởi vì vị trí của ban vật lý là ở phía sau. Sở Điềm đều nghe không rõ lão sư nói , dựa vào tường, híp mắt, ngủ.

Chú ý tới động tác của Sở Điềm. Đàm Uyển Nguyệt ngẩng đầu mắt nhìn ở phía trước căn bản là thấy không rõ mặt lão sư chủ giảng, cũng không quấy rầy sở điềm, khiến cho nàng như vậy ngủ.

Hai ngày sau, Sở Điềm cùng Đàm Uyển Nguyệt đều tại các buổi hội thảo bôn ba. Buổi sáng bảy giờ rưỡi liền tập hợp. Buổi tối cũng muốn đến hơn 9 giờ mới giải tán. Sở Điềm cảm giác mỗi ngày như vậy thật bận quá , cũng thực mệt mỏi.

Sau này, Sở Điềm mới nghe Trương Quân Dật nói. Vốn là giáo dục tân sinh nhập học chỉ có một tuần. Nhưng không biết vì cái gì bọn họ lần này giảm bớt thời gian, đem một tuần áp súc chỉ còn ba ngày, cho nên thời gian mới gấp rút như vậy .

Nghe được Trương Quân Dật nói như vậy, Sở Điềm cảm giác bọn họ lần này thực sự là một khóa thảm nhất. Sở Điềm một bên cùng Đàm Uyển Nguyệt oán giận , một bên cảm khái. Đàm Uyển Nguyệt cũng không cảm thấy phiền, mà là nhẹ nhàng khuyên. Nghe Đàm Uyển Nguyệt ngữ điệu ôn nhu, Sở Điềm cảm giác trong lòng phiền toái cũng giảm không ít. Bạn cùng phòng quả nhiên là thực ôn nhu, là người tốt nhất.

Rất nhanh, này ba ngày liền qua. Trường học cho tân sinh nghĩ một ngày, để bọn họ thư giãn, cũng có thời gian để chuẩn bị cho ngày học quân sự hôm sau.

Sở Điềm vốn là nghĩ muốn dùng một ngày đó để chuẩn bị. Nhưng lại nghe Phạm Thần Ny cùng Trương Hàm ở phòng kế bên nói có bách đoàn đại chiến gì đó. Cái gọi là bách đoàn đại chiến chính là toàn bộ câu lạc bộ đều tập trung tại sân thể dục để chỉ dẫn cho tân sinh hoạt động. Dĩ Nhiên điều này càng hấp dẫn càng nhiều tân sinh gia nhập.

Tuy rằng trung học cũng có câu lạc bộ, nhưng Sở Điềm không có tham gia. Bởi vì thành tích của nàng không tốt, lại đem thời gian phân ra cho nên nàng lo lắng mình không thi đậu đại học. Vì vậy Sở Điềm rất chờ mong bách đoàn đại chiến này, liền chọc chọc Đàm Uyển Nguyệt nói chuyện này.

Đàm Uyển Nguyệt nghe Sở Điềm nói đến bách đoàn đại chiến, lại nhìn Sở Điềm mặt đầy chờ mong, liền biết Sở Điềm muốn đi. Cho nên cũng không rối rắm, thực quyết đoán đưa ra ý muốn cùng đi nhìn xem với nàng .

Sở Điềm khoái trá đáp ứng bạn cùng phòng. Nàng biết Đàm Uyển Nguyệt cũng cảm thấy hứng thú giống nàng. Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm một bộ ta sớm liền biết ngươi muốn đi, có chút ngạo kiều, quai hàm nhếch lên. Đàm Uyển Nguyệt không khỏi bật cười, bạn cùng phòng của nàng như thế nào manh như vậy.

Sau khi đến nơi, Sở Điềm liền lôi kéo đàm uyển nguyệt đến các câu lạc bộ nhìn xem, mặt đầy hưng phấn.

"Ngươi có nghĩ tham gia thêm câu lạc bộ nào không nha?" Sở điềm kéo góc Đàm Uyển Nguyệt hỏi.

Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm mặt đầy chờ mong, liền mở miệng, "Ta hẳn là xin vào hội học sinh đi."

"Hội Học sinh." Sở Điềm nói thầm một cái, lại nghĩ đến Phạm Thần Ny nói: muốn gia nhập hội học sinh là có yêu cầu thành tích, lại nghĩ đến thành tích của nàng. Quả nhiên không thích hợp, sau đó lại hỏi tiếp: "Có hứng thú với câu lạc bộ nào khác hay không?"

"Này ngược lại ta chưa nghĩ ra."

"Vậy ngươi cần phải suy nghĩ nhanh lên, tham gia thêm đâu lạc bộ khác Đi" Sở Điềm nghiêng đầu, có chút đắc ý nói.

Đàm Uyển Nguyệt nghe Sở Điềm nói, nhìn nàng mặt đầy biểu tình ngạo kiều, rõ ràng là muốn hỏi nàng tính toán tham gia câu lạc bộ nào. Cũng không trêu đùa nàng, mà là rất phối hợp hỏi: "Vậy còn ngươi, ngươi muốn tham gia chỗ nào ?"

"Ta nghĩ tham gia vào câu lạc bộ truyện tranh cùng taekwondo." Sở Điềm thanh âm rất là vui thích.

Câu lạc bộ Truyện tranh thì Đàm Uyển Nguyệt có nghĩ đến. Bởi vì mấy ngày nay đến xem, nàng biết Sở Điềm thích truyện tranh , chỉ là câu lạc bộ taekwondo nàng ngược lại là không nghĩ tới.

Sở Điềm nhìn Đàm Uyển Nguyệt có chút đăm chiêu, mặt đầy đắc ý nói: "Ha ha, không nghĩ tới là ta sẽ tham gia vào câu lạc bộ taekwondo à."

Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm bộ dáng mau hỏi ta vì sao, nên rất phối hợp hỏi: "Vậy ngươi vì cái gì muốn tham gia?"

"Ta nói cho ngươi, chờ ta vào câu lạc bộ taekwondo về sau, ta khẳng định sẽ trở nên rất lợi hại. Nếu ta và ngươi đi dạo phố gặp phải lưu manh. Ngươi đừng sợ, ta bảo hộ ngươi." Sở Điềm mặt đầy ngạo kiều nói .

Đàm Uyển Nguyệt nghe Sở Điềm tính toán có chút trẻ con. Tưởng tượng ra cảnh Sở Điềm mặc bộ taekwondo, bên trong là áo lót màu trắng cảm giác •••••• thực manh ••••••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro