Chương 5: Bắt Đầu học quân sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày này liền trôi qua rất nhanh,lớp học quân sự bắt đầu. Sáng sớm Đàm Uyển Nguyệt liền đem Sở Điềm đánh thức. Hôm nay so với ngày hôm qua còn muốn sớm hơn. Bởi vì tối hôm qua, Sở Điềm nói muốn đi căn tin ăn sáng.

Rất nhanh, Sở Điềm cùng Đàm Uyển Nguyệt đã tới căn tin. Nàng không có điểm trang. Bởi vì nghe nói lúc học, huấn luyện viên sẽ không cho phép các nàng trang điểm.

Sở điềm từ phía sau đi tới, dụi dụi mắt, giống như là chưa tỉnh ngủ. Lúc qua đường đột nhiên Đàm Uyển Nguyệt kéo Sở Điềm đang mơ mơ màng màng. Sở điềm tùy ý Đàm Uyển nguyệt lôi kéo, ngoan ngoãn cùng nàng, đàm uyển nguyệt nhéo nhéo sở điềm tay, mềm mềm , lại nhìn mặt Sở Điềm đang mơ hồ, trong lòng bật cười. Nàng cảm giác sở điềm giống như em bé, khả ái cực.

Rất nhanh liền ăn xong bữa sáng. Lúc đến sân thể dục, đã có rất nhiều người. Bởi vì đã đợi một lúc lâu, cho nên rất nhiều người đều nhỏ giọng thảo luận , đoán huấn luyện viên rốt cuộc là có bộ dáng gì .

Sở điềm cũng tham gia vào, nghe bạn học ở phòng cách vách Phạm Thần Ny nói về huấn luyện viên. Nàng nói kỳ thật huấn luyện viên đều là học trưởng cùng học tỷ trong trường. Bởi vì trường hàng năm đều sẽ chiêu mộ sinh viên học quốc phòng. Cho nên cũng liền để bọn họ đảm đương việc huấn luyện cho các tân sinh. Biết được điều này Sở Điềm liền thả lỏng tinh thần. Nàng nghĩ nếu huấn luyện viên là học trưởng cùng học tỷ thì hẳn là sẽ không nghiêm nghị quá.

Đột nhiên một tiếng tiếng còi truyền đến, đánh gãy thanh âm đang thảo luận thanh. Trên sân vận động, nhóm tân sinh đồng loạt quay đầu về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy có một nhóm người mặc đồng phục màu xanh dành riêng cho huấn luyện viên hướng bọn họ đi tới. Đại khái là có hơn 41 nam huấn luyện viên, chỉ có 5-6 nữ huấn luyện viên.

"Các vị đội trưởng tập hợp đội ngũ !" Một giáo quan cầm một cái Loa phát thanh, lớn tiếng nói. Giọng nói tràn đầy nghiêm khắc.

Nghe giọng huấn luyện viên này hơi nghiêm khắc, Phạm Thần Ny nhanh chóng tập hợp cả đội. Các đội trưởng lớp khác cũng nhanh chóng chấn chỉnh hàng ngũ cả đội. Rất nhanh, đội ngũ liền sửa lại. Sau đó, có năm học trưởng mặc đồng phục màu trắng của hải quân đi đến trước đài, cầm microphone nói chuyện.

"Các em tân sinh, hoan nghênh đi vào Cừ Đại. Kế tiếp các em phải trải qua nửa tháng học quân sự. Trong nửa tháng này, chúng tôi sẽ làm huấn huấn luyện viên của các em. Xin tự giới thiệu, ta tên Lâm Thời, là doanh trưởng."

Doanh trưởng ở phía trên đi đi lại lại nói một đống nội quy có liên quan đến việc học quân sự nói. Như trong thời gian học nhất định phải mặc quân trang, giầy yêu cầu là màu trắng. Còn có nữ sinh không cho trang điểm, nam sinh không được để tóc quá dài, không cho đến muộn về sớm,...một loạt sự tình.

Tiếp đến, có hai hải quân gần 21 tuổi mặc quân trang màu trắng là liên trưởng cùng phó liên trưởng, chưởng quản liên đội phát biểu. Tuy là lời nói không giống, nhưng nghĩa thì không sai biệt lắm. Đơn giản là trong lúc học quân sự, thái độ phải trung thực, đoan chính.

Sở Điềm ở bên dưới nghe xong có chút sợ hãi. Bởi vì từ nhỏ, nàng học thể dục không tốt. Cho dù sơ, cao trung đều có môn quân sự, nhưng nàng lại không có cảm giác quen lắm. Bởi vì nàng mỗi lần đều là làm động tác không đúng, thậm chí còn làm liên luỵ cả lớp••••• Nàng cảm thấy, môn thể dục cũng cần có thiên phú. Trong lúc học quân sự nàng cũng không dám lười biếng, nhưng không biết vì cái gì mà mỗi lần làm động tác thì đều như vậy, hoặc không đều, hoặc không đúng ••••••

Rất nhanh, liên trưởng cùng phó liên trưởng đã nói xong lý thuyết. Các huấn luyện viên cũng đã phân được rồi. Ban vật lý tổng cộng có hai lớp, vật lý học cùng quang khoa. Bởi vì khoa vật lý cùng quang khoa đều rất ít sinh viên. Công cả hai lại mới được 121 sinh viên. Cho nên mới gộp hai ban của hệ vật lý vào để huấn luyện.

Hệ vật lý có ba huấn luyện viên: hai nam huấn luyện viên, một nữ huấn luyện viên. Một nam huấn luyện viên họ Lý. Lý huấn luyện viên rất cao, ít nhất là một mét tám, làn da có chút đen, mắt không to, thoạt nhìn có chút dữ. Một nam huấn luyện viên khác họ Trần. Trần huấn luyện viên hơi thấp một ít, ngũ quan không thực rõ ràng,thoạt nhìn cũng rất hung.

Sở Điềm đem ánh mắt chuyển hướng đến nữ huấn luyện viên. Nữ huấn luyện viên họ Viên, phỏng chừng một mét rưỡi đổ lại, hơi béo, tuy rằng cũng là phụng phịu, nhưng Sở Điềm cảm thấy so với hai nam huấn luyện viên thì tốt hơn nhiều.

Rất nhanh, huấn luyện viên Lý cùng huấn luyện viên Trần dẫn Nam sinh của vật lý hệ đi lãnh quân trang , mà huấn luyện viên Viên thì dẫn nữ sinh đi. Bởi vì xếp hàng có thứ tự, quân trang lại đã sớm chuẩn bị tốt , rất nhanh liền đã lãnh xong.

Sau khi lãnh quân trang xong, huấn luyện viên liền cho bọn họ đi về trước, đợi đến buổi chiều hai giờ kém thì đến sân thể dục tập hợp.

Sở Điềm nhìn thoáng qua lịch học. Mới qua mười một giờ, nếu ăn cơm lại quá sớm. Nhưng nghĩ nghĩ, nếu muốn ngủ trưa thì ăn sớm một chút, liền hỏi Đàm Uyển Nguyệt muốn hay không cùng đi căn tin ăn cơm.

Đàm Uyển Nguyệt cũng không có ý kiến gì, liền cùng sở điềm đi căn tin ăn cơm. Sau khi trở về, Sở Điềm nhanh chóng leo lên giường, còn cố ý đặt đồng hồ báo thức lúc 1 giờ 50 phút. Tâm lý của nàng có chút không yên, cỡ nào hy vọng chính mình có thể xuyên việt đến lúc khóa học chấm dứt a!

Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm lăn trên giường thành một ổ liền kéo chăn của nàng ra, làm cho đầu Sở Điềm lộ ra, nhẹ giọng nói: "Ngủ nhanh lên,buổi chiều còn phải dậy sớm điểm danh."

Sở Điềm nghe thanh âm ôn hòa của Đàm Uyển Nguyệt, nàng che nữa mặt, lộ ra hai mắt to ngập nước, nhìn Đàm Uyển Nguyệt ở giường kế bên, lập tức gật gật đầu, ngoan ngoãn buông chăn ra.

Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm không yên, có chút buồn cười, nhưng vẫn ôn nhu an ủi nàng: "Đừng sợ, không phải chỉ là một khóa quân sự, hai tuần liền xong."

Sở Điềm nghe Đàm Uyển Nguyệt nói như vậy, trong lòng còn không yên, có trời mới biết nàng sợ học quân sự bao nhiêu. Hơn nữa hai tuần tuy không dài , nhưng cũng không ngắn a. Bất luận như thế nào nàng đều không dám trốn tiết quân sự. Hiện tại nàng chỉ có thể chờ mong trời sẽ mưa trong lúc học quân sự .

Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm mặt còn đầy mặt lo lắng, liền sờ sờ đầu của nàng, ôn nhu nói: "Trước đừng nghĩ nhiều, nhanh ngủ đi."

Dứt lời, Đàm Uyển Nguyệt liền nằm xuống. Thấy vậy, Sở Điềm cũng nghiêng người, kéo chăn mỏng lên che trên người, nhắm hai mắt lại.

Sở Điềm cảm giác mới ngủ chưa được bao lâu liền đi chuông đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy. Nàng mơ mơ màng màng tắt đồng hồ báo thức, theo bản năng nghĩ nghĩ muốn ngủ nhiều hơn. Nhưng đột nhiên nghĩ tới tiết học quân sự sắp bắt đầu liền lập tức thanh tỉnh. Nàng nhanh chóng xuống giường, chải tóc. Sở Điềm vốn muốn cột đuôi ngựa, nhưng nghĩ còn phải đội mũ, liền cột thành hai bím tóc.

Lúc cột tóc xong, để lược lại chỗ cũ thì Đàm Uyển Nguyệt cũng đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường thay quần áo. Sở Điềm cùng Đàm Uyển Nguyệt đi vào phòng tắm. Sở Điềm soi gương rồi thoa lên mặt một ít kem dưỡng da. Kém dưỡng này là trước lúc đến trường nàng đã chuẩn bị tốt. Nghe nói hiệu quả rất tốt, Sở Điềm lại thoa trên cổ một lớp thật dày.

Làm xong tất cả, Sở Điềm mới mặc quân trang vào. Áo khoác ngoài là áo có ống tay dài. Sở Điềm rõ ràng là đã lấy size nhỏ nhất, nhưng vẫn còn rất lớn, hơn nữa tay áo rất dài. Sở Điềm cố gắng chỉnh sửa, kéo lên, nhưng lo lắng không kịp giờ nên cũng mặc kệ.

Lúc Sở Điềm đi ra vừa lúc thấy Đàm Uyển Nguyệt đem một cái bình trắng nhỏ bỏ vào hộc tủ. Đàm Uyển Nguyệt đã thay quân trang xong, ngay cả mũ cũng đã đội. Sở Điềm nhìn đai lưng càng thể hiện rõ vong eo tinh tế của Đàm Uyển Nguyệt, lại chọc chọc bụng có một lớp thịt mềm của chính mình , nhất thời có chút hâm mộ.

Lập tức, Sở Điềm đưa tay sờ soạng eo Đàm Uyển Nguyệt, cảm khái : "Này có thể nói là vòng eo nhỏ đúng chuẩn a."

Đàm Uyển Nguyệt cũng không để ý Sở Điềm đang trêu ghẹo mình. Nàng xem Sở Điềm kéo tay áo loạn thất bát tao, liền tiến lên: "Để ta giúp ngươi kéo tay áo lên. "

Dứt lời, Đàm Uyển Nguyệt liền đem ống tay áo của sở điềm buông xuống, lại giúp nàng kéo lên, Sở Điềm cũng không động. Đàm Uyển Nguyệt nhìn bộ dạng bảo bối ngoan ngoãn của Sở Điềm không kìm chế được liền nheo mặt nang một. Cảm khái bạn cùng phòng không chỉ bộ dạng nhỏ nhắn, người cũng nhỏ. Ngay cả quân trang nhỏ nhất mặc cũng rộng. Tay áo lớn và dài hơn một gang tay, giống như là đứa nhỏ trộm quần áo của người lớn mặc. Cực kỳ dễ thương.

Tay áo rất nhanh liền được chỉnh sửa xong. Sở Điềm cùng Đàm Uyển Nguyệt nhanh nhanh chóng rời khỏi phòng. Lúc đến sân vận động là đã 2:25. Các nàng cũng không tính là đến muộn. Bạn cùng lớp đều ngồi trên sân cỏ. Sở Điềm nhìn đầu tóc Trương Quân Dật không khỏi bật cười.

"Ngươi như thế nào đem đầu cắt ngắn như vậy, ha ha ha." Sở Điềm vô tình cười nhạo kiểu tóc của Trương Quân Dật.

"Ừ, tiểu nhân biết tóc cắt ngắn như vậy là khó coi, đại nhân ngươi có thể câm miệng không?" Trương Quân Dật cười trả lời, trên mặt không thấy nửa phần ngượng ngùng.

Sở Điềm thấy Trương Quân Dật không có bị nàng đả kích, cũng lười tự làm mình mất mặt. Làm mặt quỷ với Trương Quân Dật, sau đó cười với bạn cùng lớp ngồi cạnh, rồi quay đầu cùng Đàm Uyển Nguyệt nói chuyện.

Chỉ chốc lát sau, các giáo quan đều đến.

"Đội trưởng cả đội!" Huấn luyện viên Lý nhanh chóng đi đến trước mặt ban Vật lý, lớn tiếng nói, trong giọng nói tràn đầy nghiêm khắc.

Sở điềm nghe giọng nghiêm khắc của huấn luyện viên Lý, trong lòng run run, có chút khẩn trương, nàng còn là rất sợ học quân sự a.

Cả đội xếp hàng hoàn chỉnh, các giáo quan lại cho bọn họ tập hợp đội ngũ hình vuông, tiếp theo liền bắt đầu huấn luyện .

Đầu tiên huấn luyện viên Lý là dạy bọn họ động tác nghỉ, nghiêm. Đây là hai động tác đơn giản nhất, sau đó chính là chạy trạm . Huấn luyện viên Lý đầu tiên là làm mẫu ở phía trước, tiếp theo chính là để cho bọn họ học làm theo. Mà huấn luyện viên Trần cùng huấn luyện viên Viên thì ở trong đội ngũ sửa động tác đúng cho bọn họ.

Chờ sau khi sửa đúng xong, huấn luyện viên Lý cho bọn họ tự chạy trạm 20 phút. Nghe thấy vậy, Sở Điềm liền thở dài nhẹ nhõm. Nàng không sợ chạy trạm, bởi vì động tác này chỉ cần đứng. Nếu như là phải làm động tác nói, nàng chỉ sợ sai lầm sẽ càng nhiều, làm không tốt còn bị kéo ra ngoài tập luyện một mình a.

Toàn bộ đội ngũ hình vuông đều ngoan ngoãn tập chạy trạm. Ba huấn luyện viên trong đội ngũ hình vuông đi đi lại lại, kiểm tra động tác của bọn họ. Huấn luyện viên Trần lặng lẽ đi tới trước bạn nam phía sau Sở Điềm. Đưa tay kéo tay của nam sinh đang nắm viền quần. Rất nhẹ nhàng đem tay của nam sinh đó kéo ra , nói rõ nam sinh kia căn bản không có dùng lực nắm viền quần.

Ở phía trước, huấn luyện viên Lý thấy tình huống như vậy. Thanh âm nghiêm khắc vang lên, "Có người làm không chăm chú, nên tất cả đứng thêm năm phút đồng hồ đi."

Nghe huấn luyện viên Lý nói, Sở Điềm cố gắng khống chế hai chân đang run lên, âm thầm đem tay đặt lên trên đùi, cắn răng chịu đụng. Trời nắng gắt như đổ lửa, Sở Điềm cảm giác mặt hơi nóng lên. Dường như kém chống nắng nàng thoa lên một lớp dày đều không có tác dụng.

Buổi chiều học trong trại quân sự. Đến sáu giờ tối các giáo quan mới cho giải tán. Sở Điềm cảm giác chân của nàng muốn phế luôn. Mẹ ơi, còn rất đau.

Đàm Uyển Nguyệt đứng ở đằng sau Sở Điềm đằng sau đi lên, đỡ Sở Điềm, nhìn chân cô có chút run lên, lo lắng hỏi: "Chân không sao chứ?"

"Không có việc gì." Sở Điềm lắc đầu: " Chỉ là hơi tê chân thôi."

Đàm Uyển Nguyệt nghe ra giọng của Sở Điềm mang theo ủy khuất, liền nói: "Không có việc gì, đi nhiều một chút sẽ đỡ. Chúng ta nhanh đi căn tin ăn cơm, tối bảy giờ rưỡi là huấn luyện viên đến ký túc xá dạy chúng ta gấp chăn rồi."

Nghe Đàm Uyển Nguyệt nhắc tới việc huấn luyện viên dạy bọn họ gấp chăn, Sở Điềm cảm giác đầu muốn to ra, ủy khuất nhìn Đàm Uyển Nguyệt.

Đàm Uyển Nguyệt xoa má Sở Điềm, an ủi "Đừng sợ, không khó học đâu."

Sở điềm gian nan gật gật đầu, đi theo phía sau Đàm Uyển Nguyệt, cùng Đi đến căn tin. Đàm Uyển Nguyệt nhìn Sở Điềm không nói tiếng nào liền biết là do nàng lo lắng việc gấp chăn. Thật giống như em bé, có tâm sự gì đều hiện rõ trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro