Q1. Linh hồn thức tỉnh C1. Mộng du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Linh hồn thức tỉnh

Diệp Vũ Phàm cảm thấy bên cạnh tựa hồ có người đang đẩy cậu, chỉ là cậu mệt mỏi giống như bị xe cần cẩu nghiền qua, cả người vô lực, giãy giụa nâng lên mí mắt, ánh vào mi mắt chính là hai khuôn mặt lo lắng.

"Tiểu Vũ, con làm sao vậy?" Mẹ cậu khoác áo ngủ ngồi ở mép giường hỏi.

Diệp Vũ Phàm khó hiểu, làm sao là làm sao? Đêm hôm khuya khoắt, bọn họ làm sao lại xuất hiện trong phòng mình?

Ba cậu khoanh tay đứng cạnh giường, khẩn trương nói: "Con vừa rồi bỗng nhiên kêu la, gặp ác mộng à?"

Diệp Vũ Phàm giật mình: "Con... Không có."

Hai vợ chồng nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Mẹ cậu thay con sửa lại góc chăn, nhíu mày nói: "Nếu không có việc gì liền đi ngủ đi, một lát nữa trời sáng, tỉnh dậy rồi nói sau."

Ba mẹ cậu bất đắc dĩ mà trở lại phòng, suy đoán con mình có thể bị mộng du.

"Ngày mai lại nói với Tiểu Vũ, không được thì dẫn nó đi gặp bác sĩ." Mẹ Diệp nói.

"ừ" ba diệp thở dài, trong lòng thấp thỏm bất an.

Sáng sớm chim hót, một ngày mới bắt đầu.

Diệp Vũ Phàm rời giường, rửa mặt, ăn cơm sáng, định đánh xe đi học, nhưng hôm nay ba lại bảo cậu: "Tiểu Vũ, ba đưa con đi học."

"A? Ba đi đâu? Tiện đường sao ạ?" Diệp Vũ Phàm vừa mang giày vừa hỏi.

Mẹ cậu nói: "Đi xử lý chút việc, thuận tiện đưa con đi học." kiểm tra vẻ ngoài trước khi ra cửa lần cuối, mẹ cậu quải theo túi xách cùng chồng con ra cửa.

Cả nhà gặp gỡ hàng xóm ở thang máy, đối phương không khỏi khen ngợi Diệp Vũ Phàm "ra ngoài cùng nhau hả?"

Mẹ diệp nói: "A, chào chị!"

Hàng xóm đáp: "Nhìn gia đình anh chị thật khiến bọn tôi hâm mộ mà."

Ba Diệp là giảng viên đại học, mẹ diệp là quản lý cấp cao của ngân hàng, Diệp Vũ Phàm kế thừa khí chất tri thức của ba cùng sự đưa đẩy khôn khéo của mẹ, từ nhỏ cậu đã luôn xuất sắc. Tuy cậu mới mười lăm tuổi, nhưng con người thành thục ổn trọng, đặc biệt là ở trên con đường tu học, cậu không khác gì cá gặp nước.

Hàng xóm hỏi: "Tiểu Vũ rất cao ha? Mấy ngày không thấy, nhìn lại thấy cao không ít."

Diệp Vũ Phàm cười nói: "Cũng không cao bao nhiêu, 1 mét 75 thôi ạ."

Diệp Vũ Phàm khi đối mặt với những lời khen ngợi, thái độ khiêm tốn lễ phép, còn nhỏ mà gia giáo như vậy, cơ hồ là tấm gương con cháu mẫu mực bậc nhất của gia đình truyền thống.

Mẹ Diệp cũng giấu không được nụ cười, nhưng hôm nay, phía sau vẻ tươi cười lại cất giấu lo lắng không thể để người biết.

Trường học cách nhà họ không xa, hơn mười phút liền đến, ba cậu đem xe ngừng ở khu vực phụ cận cửa chính trường cao trung thực nghiệm Ninh Thành.

Diệp Vũ Phàm xuống xe trước, mẹ diệp chợt gọi cậu lại, đưa cậu đi học chỉ là cái cớ, bọn họ muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng Diệp Vũ Phàm, nhưng lại không thể tỏ vẻ quá trịnh trọng.

Chuyện Diệp Vũ Phàm tối hôm qua mộng du, đã không phải lần đầu tiên xảy ra.

Năm ngày trước, buổi tối, lúc ba mẹ cậu đều ngủ say, phòng con trai họ Diệp Vũ Phàm bỗng nhiên truyền đến thanh âm lục lọi; ba ngày trước, vào lúc khuya khoắt, Diệp Vũ Phàm ngồi ở trên giường lẩm bẩm tự nói chuyện, phát giác điều kỳ lạ, mẹ cậu đẩy ra cửa phòng, lại thấy con mình dùng hai tay gắt gao mà ôm lấy thân thể, cứ như bị cái gì làm cho kinh hoảng; sau đó là mới đây, rạng sáng, không gian cực kỳ yên tĩnh, Diệp Vũ Phàm bỗng nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế, ba cậu mở cửa thấy con trai ôm đầu, biểu tình thống khổ vạn phần.

Tuy nhiên, sau mỗi một lần bị đánh thức, Diệp Vũ Phàm đều vẻ mặt mờ mịt, không biết chính mình đã làm cái gì. Liên tiếp ba lần kỳ dị, hai vợ chồng không khỏi sợ hãi. Hai người đều theo đạo vô thần, nhưng loại sự tình này lặp đi lặp lại nhiều lần, sẽ chỉ làm hai người liên tưởng đến những phương diện không tốt.

Hiện tại là thời điểm tập trung thi học kỳ, học sinh ở thời điểm này rất dễ xảy ra chuyện. Diệp Vũ Phàm năm nay lấy thành tích tốt nhất thành phố đậu vào trường cao trung, sớm đã là người nổi tiếng trong giới học sinh.

Nhà bọn họ không phải danh gia vọng tộc gì, nhiều lắm xem như tầng lớp trung lưu, nhưng đối với Diệp Vũ Phàm mà nói, cứ như vậy lái xe ngừng ở cửa trường vẫn là quá mức nổi bật.

"Không có chuyện gì thì con đi trước đây." Diệp Vũ Phàm nói.

Mẹ cậu vội hỏi: "con gần đây ở trong trường học có ổn không?"

Diệp Vũ Phàm đáp: "cũng ổn ạ."

Mẹ cậu hỏi: "Học tập dồn dập quá sao, áp lực có lớn quá không?"

Diệp Vũ Phàm buồn bực, bản thân cậu có bao giờ để ba mẹ phải lo lắng qua mấy chuyện này?

Mẹ cậu ngay sau đó lại hỏi một câu: "Trong trường học có ai ăn hiếp con không?"

Câu hỏi này càng gây khó hiểu, trong trường học mọi người tranh nhau kết thân với cậu đếm không hết, ăn hiếp cậu? Đừng có nói giỡn!

"Không thể nào." Diệp Vũ Phàm cười nói.

Mẹ cậu hỏi: "con có nhớ đêm qua..."

Diệp Vũ Phàm có chút không kiên nhẫn: "Lại là cái này, con còn muốn hỏi hai người đây! Con đang ngủ ngon giấc sao hai ngươi lại đánh thức con, đúng là không thể hiểu được."

Ba mẹ cậu đồng loạt cạn lời rồi.

"Buổi tối chờ con tan học, ba mẹ tới đón con, mang con đi gặp bác sĩ." ba mẹ cậu vẫn còn bất an, nuốt xuống ham muốn giải thích.

Không sai, người bị mộng du khi vẫn chưa ý thức được, ảnh hưởng tâm lý với bản thân vẫn tương đối nhỏ. Nếu làm con trai biết cậu lúc ngủ giống như bị ma quỷ nhập bò dậy lục lọi lung tung, lầm bầm lầu bầu, ôm đầu thét chói tai, khẳng định sẽ cảm thấy sởn tóc gáy, thậm chí còn không dám ngủ.

Cho nên, ba mẹ cậu lựa chọn che giấu sự thật với con mình, chỉ nói cậu buổi tối ngủ không yên ổn, luôn lớn tiếng nói mớ.

Diệp Vũ Phàm bởi vì cha mẹ độc đoán mà khó chịu, cậu không cảm thấy chính mình có vấn đề gì dù chỉ một chút: "Đừng lo lắng thái quá!" cậu oán giận mở cửa xe, "con đi học đây, bị muộn rồi!"

Mới ra khỏi xe liền có người nhận ra cậu, hi hi ha ha mà chạy tới chào hỏi.

"Diệp Vũ Phàm!" "Hai! Good morning." "tên nhóc nhà ngươi Còn có xe chuyên dụng để đón đưa, cool ngầu nha". "Cái gì, xe là của ba tao!" "chậc chậc"

Các thiếu niên tốp năm tốp ba ôm lấy Diệp Vũ Phàm hướng cổng trường đi đến, dù là ai cũng nhìn ra được vẻ đắc ý huyên hoang trong đám người.

"Diệp Vũ Phàm, bài về nhà làm xong chưa, cho copy một chút đi" Vừa đến phòng học, liền có người lao lên.

"Tiếp theo." Diệp Vũ Phàm sảng khoái mà đem sách bài tập ném về phía bạn học, một bên cùng Dương Khải ngồi cùng bàn nói chuyện tin tức nóng hổi mấy ngày nay như việc phóng vệ tinh Thần Châu.

Trên lớp, có nữ sinh cầm bài tập đến tìm cậu, Diệp Vũ Phàm chỉ cần có thời gian thì ai đến cũng không cự tuyệt, "Đề này điểm đột phá ở chỗ này, dùng tới công thức vừa giảng qua trong tiết học, sử dụng một chút là được." cậu thoải mái hoá giải nan đề của đối phương.

Nữ sinh kia vẻ mặt sùng bái nói: "tui thấy tốt nhất là về sau ông dạy học luôn đi."

Diệp Vũ Phàm không tiếc cùng đối phương nói giỡn: "vậy tui phải thu học phí thôi."

Chờ nữ sinh kia đi rồi, Dương Khải đối với Diệp Vũ Phàm làm mặt quỷ: "Tao thấy nhỏ kia có ý với mày!"

Diệp Vũ Phàm cười cười: "Không có đâu."

Dương Khải: "hứ, một ngày ít nhất tìm mày ba lần, còn nói không có, lừa quỷ à!"

Diệp Vũ Phàm nhướng mày nói: "Cho dù thật sự có ý kia thì thế nào?"

"Hơ..." Xác thật, với điều kiện của Diệp Vũ Phàm, nữ sinh yêu thầm cậu ta có thể ở sân thể dục của trường xếp hàng mấy vòng, điều này làm nam sinh như Dương Khải hâm mộ không thôi.

"Mày có người mình thích chưa?" Dương Khải hỏi.

Diệp Vũ Phàm gương mặt ửng đỏ, giấu giếm nói: "Không có."

Dương Khải phảng phất nhìn thấu tâm tư của Diệp Vũ Phàm, cười xấu xa vỗ vỗ lưng Diệp Vũ Phàm, ra vẻ "anh em với nhau hiểu mà".

Nam nữ mười lăm tuổi tình yêu chớm nở, đặc biệt vào thời kỳ dậy thì ngây thơ hồn nhiên, tâm lý đối với bạn khác phái có điểm kỳ diệu.

Diệp Vũ Phàm đương nhiên có người mình thích, đối phương là bạn học chung 9 năm Lý Thi Hàm, cấp 3 cũng cùng trường, có điều khác lớp. Tuy nhiên, mặt ngoài cậu và lý thi hàm lại thân thiết không bằng cậu với các nữ sinh khác, Diệp Vũ Phàm hầu như đều ga lăng với tất cả nữ sinh, duy độc đối với Lý Thi Hàm lại phân vân lưỡng lự lạ thường.

Mỗi lần nhìn thấy Lý Thi Hàm, Diệp Vũ Phàm đều cảm thấy tim đập nhanh hơn, thế nhưng cậu sẽ giả bộ mình là người trưởng thành điềm tĩnh để thể hiện bản thân luôn hoàn mỹ. Đôi khi, Diệp Vũ Phàm rõ ràng thích, lại còn muốn ăn hiếp đối phương, muốn nhìn con gái người ta tức đến giậm chân, hoặc là cố ý không quan tâm tới cô nàng, xem cô nàng có thể hay không bởi vậy mà cảm thấy tủi thân.

Loại tâm lý nam sinh ấu trĩ này, dù là Diệp Vũ Phàm cũng không thể thoát khỏi.

Sau tiết hai của lớp, tất cả học sinh đều mí trên va mí dưới, giáo viên giảng bài chẳng khác gì ru ngủ, ngay cả Diệp Vũ Phàm còn phải ngáp một cái, cảm thấy mơ màng sắp sửa ngủ tới nơi.

Mọi người đang trong lúc tinh thần uể oải, Diệp Vũ Phàm lại bỗng nhiên đứng lên.

Giáo viên dừng giảng bài, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy? Diệp Vũ Phàm? Có vấn đề gì sao?" Các bạn học cũng đều bị hấp dẫn lực chú ý.

Diệp Vũ Phàm tầm mắt lại không ở trên người giáo viên, cậu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm phía trước, vẻ như thất thần, ngay sau đó cậu trừng lớn đôi mắt, phát ra tiếng kêu la quái dị: "Ta, ta... A..." cậu cố sức lấy tay che lại ngực, như là dùng sức lực toàn thân để nói chuyện.

"Diệp Vũ Phàm! Em không thoải mái chỗ nào?" giáo viên bước nhanh đi tới, Dương Khải cũng khẩn trương đứng lên.

Diệp Vũ Phàm hoảng sợ nhìn bọn họ, như thể đang nhìn một đám quái vật, cậu lảo đảo rời khỏi bàn, muốn lập tức chạy trốn, lại bị Dương Khải cho rằng cậu không đứng vững, một phen đỡ cậu: "mày làm sao vậy!"

Diệp Vũ Phàm chống đẩy, phảng phất không quen biết Dương Khải, cậu kêu la, tất cả mọi người bị một loạt hành động của Diệp Vũ Phàm làm cho hoảng sợ.

"Mau đưa em ấy đến phòng y tế!" giáo viên kêu lên.

Dưới sự hợp lực của mấy nam sinh, Diệp Vũ Phàm thực mau bị khiêng tới phòng y tế, cậu kinh hoàng thất thố mà kêu, cố sức giãy giụa, cả người run rẩy.

"Sao lại thế này?" "Bỗng nhiên liền đứng lên, không biết sao lại thế này." "Ngộ độc thức ăn sao?" "Không giống." "Mau mau trước tiên để nằm xuống..."

Bên người ồn ào tiếng thảo luận cùng nói chuyện làm Diệp Vũ Phàm đầu đau muốn nứt, cậu nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện lung tung vài đoạn ngắn, đánh sâu vào thần kinh cậu.

Không biết qua bao lâu, Diệp Vũ Phàm nhíu nhíu mày, mở to mắt.

"Mày tỉnh rồi hả?" tiếng Dương Khải vang lên bên tai.

Diệp Vũ Phàm thấy bên người vây quanh một vòng bạn học, ngoài ra còn có giáo viên đứng lớp ban nãy cùng nhân viên y tế, "sao em ở chỗ này ạ?" cậu kinh ngạc không thôi.



Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một bạn học nói: "ông lúc trên lớp bỗng nhiên đứng lên, nhìn như rất khó chịu, tụi tui đưa ông đến phòng y tế, ông..."

"Ông giống như bị ngáo ấy." Một bạn nữ bất an tiếp lời.

Diệp Vũ Phàm hơi giật mình nhìn họ, không dám tin tưởng. Mình giống người làm ra loại chuyện này? Diệp Vũ Phàm sợ rồi, nhiều người như vậy đứng trước mặt cậu miêu tả hành vi cậu hoàn toàn không ấn tượng, hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư!

Nhân viên y tế hỏi: "Trước kia em có từng bị như thế này chưa?"

Diệp Vũ Phàm hoảng hốt mà lắc đầu, nhưng nháy mắt, cậu liền nhớ tới nửa đêm ba mẹ đánh thức mình dậy, bảo mình nói mớ.

"em... em vừa rồi ngủ gật, giống như gặp ác mộng." Diệp Vũ Phàm nói.

Mọi người thở phào, không khí nháy mắt thả lỏng, có vài người bắt đầu vui đùa: "ông cũng nhập tâm quá rồi!"

"Đúng vậy, hù chết tụi tui!"

"Thì ra Diệp Vũ Phàm đi học cũng sẽ ngủ gật ha."

Diệp Vũ Phàm cười không nổi, bởi vì cậu biết, bản thân mình căn bản không có gặp ác mộng!

Nhưng cậu thà rằng nói dối cũng không muốn thẳng thắn thừa nhận mình ngáo ngơ, vốn dĩ vừa khóc vừa nháo đã làm cậu cảm thấy thật mất mặt, cậu làm sao dám tình nguyện ở trước mặt người khác lộ ra càng nhiều khuyết điểm? Cậu đã thói quen thể hiện bản thân hoàn mỹ trong mắt người khác.

Buổi tối tan học, ba mẹ cậu đã chờ ở cổng trường, bọn họ vốn định sẽ phí một phen miệng lưỡi thuyết phục Diệp Vũ Phàm đi gặp bác sĩ, lại không nghĩ rằng con trai phi thường phối hợp, lên xe sau trực tiếp hỏi bọn họ đi bệnh viện nào.

Nếu không có chuyện lúc ban ngày, Diệp Vũ Phàm nói không chừng sẽ kháng cự, nhưng hiện tại cậu không có đủ tự tin.

Tới bệnh viện, ba mẹ Diệp Vũ Phàm trực tiếp dẫn cậu đi đăng ký khoa tư vấn tâm lý bình thường.

Bác sĩ lắng nghe cơ bản tình huống từ ba mẹ Diệp, mới gọi một mình Diệp Vũ Phàm vào. Xem bệnh cho Diệp Vũ Phàm là bác sĩ tâm lý tương đối trẻ tuổi, Diệp Vũ Phàm nói cho bác sĩ tình hình bản thân vào ban ngày, đối phương có vẻ thực kinh ngạc.

Nửa giờ sau, bác sĩ nói với ba mẹ Diệp Vũ Phàm: "Diệp tiên sinh, tình hình con anh so với tôi tưởng tượng phức tạp hơn nhiều, khả năng của tôi không đáp ứng được."

Ba cậu hỏi: "Làm sao vậy? Không phải mộng du sao?"

"Cậu bé không nói anh biết chuyện ban ngày sao?" Bác sĩ đem lời Diệp Vũ Phàm nói thuật lại một lần, rồi nói "Nếu lời cậu bé là sự thật, vậy thì nên gặp bác sĩ khoa tâm thần."

Bác sĩ kéo ra ngăn kéo, lấy ra một tờ danh thiếp, nói: "Nếu kinh tế không quá thiếu thốn, tôi đề cử hai người mang Diệp Vũ Phàm đi gặp bác sĩ Chung, anh ấy là chuyên gia phương diện tâm lý tâm thần của Ninh Thành."

Diệp Vũ Phàm là con một của nhà họ Diệp, liền tính vị bác sĩ kia nói chuyện giật gân, bọn họ cũng không dám băn khoăn nhiều, lập tức lấy thời gian ngắn nhất liên hệ vị bác sĩ Chung này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro