Chúa thượng, người có làm nổi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Vân quốc qua nhiều đời trị vì của nhà họ Triệu dần dần đi xuống, thiên tai lũ lụt nhiều nơi, nhân dân đói khổ la liệt, quan lại tham ô vơ vét, đế vương hiếu chiến hưởng lạc, tập trung nhiều quốc khố bồi dưỡng binh lực khiêu chiến khắp nơi. Thiên hạ chìm trong khói lửa, bách tính lầm than. Cũng trong hoàn cảnh này, nhân cớ diệt trừ bạo quân thành lập tổ chức Nghê Thường, mục tiêu là thay triều soán vị, bảo vệ bình an cho muôn dân

"Kinh Triệu Doãn đại nhân, phía Phượng phủ cho người đến báo có án mạng"

Nam nhân mặc áo bào đen, trước ngực thêu đại xà bằng chỉ vàng nổi bật. Vừa mới đưa được miếng màn thầu vào miệng thì giật mình ho sặc sụa. Nhanh chóng cầm theo bản đao được dựng bên cạnh mình, nuốt thêm một ngụm trà rồi nhanh chóng chạy theo sai dịch đến Phượng phủ

Phượng đại nhân nằm sõng soài dưới đất, thất khiếu chảy máu không ngừng. Mắt nhằm nghiền, nửa thân trên không mặc y phục, trước ngực có vết mực viết nghiêng ngả : Nghê Thường!

Gần đây liên tục xảy ra án mạng, phần lớn là nhằm vào các quan viên có vị trí bát phẩm trở lên. Những nạn nhân này đều chết theo kiểu giống hệt nhau, trước ngực đều có vết mực. Kinh Triệu Doãn muốn dựa vào nó để xác định hung thủ nhưng người này cố ý dùng tay trái để thay đổi nét chữ, hiện trường ngoài dấu vết này ra thì hoàn toàn sạch sẽ không có dấu vết nào khác. Nghe hạ nhân các nhà thuật lại, trước đó một ngày hắn đã sai người đánh đập những người xin ăn ở trước cổng Phượng phủ, ngay sau đó liền chết không một động tĩnh. Vụ án liên tiếp xảy ra nhanh chóng đến tai hoàng thượng, khuynh đảo triều cương

Trong mật thất của khách điếm Vân Long, có vài chục hắc y nhân mang trang phục giống hệt nhau, trên tay đều cầm thanh đao sáng loá có khảm ngọc hình rồng. Họ dàn hàng ngay ngắn ra, cúi đầu trước một hắc y nhân khác. Người này y phục khác hẳn, cầm trên tay một chiếc sáo ngọc, bên trên gắn tua rua màu xanh. Gương mặt bị che hết bởi chiếc áo choàng rộng chỉ hở ra đôi môi cong nhè nhẹ

Hành loạt quỳ thụp xuống hành lễ:" Chúa thượng!!"

Hắn ta nhếch môi, đánh ánh mắt lướt qua một lượt rồi chỉ vào một người ở hàng ba vị trí số bảy, lập tức hộ vệ bên cạnh hiểu ý túm lấy cổ người đó lôi lên. Giây phút đầu gối hắn quỳ xuống chạm đất, biết mình không còn đường thoát thân nữa toan cắn lưỡi tự sát. Nhưng Nghê thường là nơi nào, những hạng thủ đoạn xoàng xĩnh này muốn qua mắt là qua mắt sao? Nhanh chóng nhét mảnh vải vào miệng hắn rồi ném vào ngục tối. Hắn đứng ở trên cao con ngươi sau chiếc mũ không hề dao động

"Kết cục của kẻ phản bội, các ngươi phải biết rõ"

"Ngươi, nói mục đích tồn tại của Nghê Thường" Hắn chỉ vào một người đứng ở đầu hàng

"Chúa thượng, Nghê Thường được lập ra là để xử lý các quan tham ô vô lại, giết tận gốc tận cỏ"

"Không, mục đích của chúng ta là bảo vệ bách tính, tạo ra một Thiên Vũ vững mạnh với một bộ máy quan lại chính trực, tạo phúc muôn dân"

"Chúa thượng anh minh!!!"

Dù phía trên là khách điếm nổi tiếng, quan lại và hộ cường hào cường bá đều là khách quen nhưng những âm thanh này đều không hé lộ một tia. Vân Long là khách điếm cũng là căn cứ phụ trợ của Nghê Thường. Nhất cử nhất động của bọn chúng xảy ra ở đây đều được quan sát rất rõ, nếu có kẻ dám làm xằng làm bậy, ức hiếp kẻ yếu thế thì hôm sau kết cục của hắn giống hệt Phượng đại nhân kia, chết không động tĩnh

"Chúa thượng, những tên tham ô hộ nhỏ đã được xử lý gần hết rồi, những kẻ lớn hơn hầu hết đều che giấu rất kĩ. Rất khó nắm bắt"

Hắc y nhân vừa nãy bước vào phòng, cởi bỏ áo choàng rộng thùng thình ra, ném thẳng vào người hộ vệ bên cạnh. Ai mà ngờ được chúa thượng lạnh lùng sắc bén ban nãy ở đại điện lại là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nàng có đôi mắt phượng, sống mũi cao, gò má hơi ửng hồng tạo ra sức quyến rũ mê người

" Tự Phong, chọn cho ta một thân phận mới. Bản toạ vừa được lệnh của phụ thân. Bản toạ phải tiến cung tận tay tuyển chọn hoàng đế mới!"

"Việc này..." Tự Phong nhìn từ đầu đến chân của cô, đầu bù tóc rối, tay vắt ra sau đầu, chân không yên phận mà đặt ngửa lên trên bàn thì thầm chậc lưỡi. Chúa thượng, người như vậy thật sự có thể lọt qua vòng tuyển chọn hay sao? Cho dù có lọt qua thì muốn lấy được sủng ái quả thật với dáng vẻ hiện tại thì khó như hái sao trên trời

Cô khinh bỉ nhìn hắn, liếc mạnh:" Sao vậy, chuyện cỏn con này còn làm khó được bổn toạ sao? Cẩu hoàng đế đó tới số rồi! Bổn toạ sẽ khiến hắn ngày đêm trầm mê nữ sắc rồi đến cuối cùng cho hắn một đao, hắn chết rồi thì bổn toạ có thể hưởng bổng lộc của hoàng thái phi, sống nhàn nhã cả đời! Yên tâm, bổn toạ sẽ không quên ngươi đâu"

Tự Phong dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn chúa thượng của mình, nói vậy thôi chứ hắn biết. Nữ nhân này mà có thể sống trong cung đến hết đời thì chắc hắn đồng ý tổn thọ mười năm. Với cái bản tính ưa tự do này thì chỉ e chưa đến cái ngày đó cô đã chán chết trong bốn bức tường nơi thâm cung đó rồi. Chúa thượng không phải nữ nhi bình thường a, nói đến công phu có công phu, nói đến sắc đẹp có sắc đẹp, nói đến dáng vóc có dáng vóc, nói đến trí tuệ thì có trí tuệ. Trong thiên hạ này có lẽ chỉ xếp sau một người đó là mẫu thân người. Tất cả tinh hoa tinh tuý, tài năng đều là hưởng thụ từ người a. Chỉ là dân giang hồ lâu năm mới biết đến uy vũ đại danh của đệ nhất kiếm khách Độc Cô Thiên, mĩ nhân nay đã rửa tay gác kiếm, không rõ tung tích nơi nào. Hiện giờ cô cũng không biết cha mẹ mình đang du ngoạn ở nơi nào rồi, lâu lâu chỉ gửi cho ta vài bức thư khoe ân ái, hiếm khi quan tâm đến sự nghiệp của con cái nên từ nhỏ cô đã học được tính tự lập và bản năng sinh tồn. Hơn nữa cha cô là Lạc Thiên Quyết, từng là thống soái của tiền triều. Thiên Vũ mới lập quốc, thấy sự bất bình liền đứng ra can ngăn nhưng không hề hấn, ông chán nản dắt theo vợ và nhi nữ cáo quan, từ đó gia đình ba người lang bạt giang hồ, ẩn cư thôn dã. Nhưng dòng máu con dân của Thiên Vũ vẫn còn đó, dòng máu yêu quê hương nước nhà vẫn còn chảy trong cơ thể của cô. Trước thế sự vô thường, đạo bất tương vong này không thể khoanh tay làm ngơ, đứng bên ngoài nhìn người dân chịu cực khổ đói rét, chịu đòn roi áp bức, chịu lấy hậu quả của chiến tranh nên ba người đã lập ra Nghê Thường, sau một năm quản lý thì giao lại cho nhi nữ, hai phu thê họ liền đi ngao du sơn thuỷ, trở thành hiệp khách tiêu dao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro