ta phi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng trăm tú nữ qua tuyển chọn kĩ càng giờ chỉ còn có mười người, lần lượt theo công công sắp xếp điện của mình. Ở đây dù có sắc đẹp như thế nào mà không có gia thế chống lưng lớn mạnh thì mãi mãi bị chèn ép. Lạc Cổ Vân dưới danh nghĩa là nghĩa nữ của thừa tướng được phong làm quý tần, sống ở Ngọc Giao điện. Vừa mới bắt đầu, những người khác đều bắt tay trang hoàng lại điện, nạp thêm y phục và trang sức mới, cùng theo các ma ma học cách trang điểm. Còn cô thì vẫn ung dung một dạo, chỉ học cách đi đứng quy củ của người trong cung

"Nghe nói hôm nay bệ hạ sẽ đi dạo ngự hoa viên đấy"

Nữ nhân khác theo phản xạ chỉnh trang lại y phục tóc tai, quay sang hỏi người bên cạnh:" Này, cô thấy hôm nay ta mặc bộ đồ này thế nào?"

Nàng ta nhìn một lượt rồi cười khinh bỉ:" ngươi mặc loè loẹt như con công thế kia, ta hôm nay đã chọn bộ đầm thanh tao như này, đảm bảo bệ hạ sẽ chú ý đến ta!!"

Cứ thế cả đám cứ nhao nhao như ong vỡ tổ, ồn ào khôn tả. Lạc Cổ Vân ngồi trong đình mát, nhấp môi ngụm trà, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét. Những kiểu nữ nhân như này thật chướng mắt, vì tranh sủng mà thể diện cũng không cần. Vào cung đến nay gần một tháng mà có thấy đến cái bóng của hoàng thượng đâu, tốn công sức như thế để làm gì?

"Hoàng thượng giá đáo"

đám đông ngay lập tức im bặt, cúi người hành lễ vấn an:" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"  Cô cũng đứng nguyên tại đình mà hành lễ, trong đầu vô cùng không phục. Cha đã nói ta chỉ nên hành lễ với những người ta tôn trọng, hành lễ với kẻ khác là sỉ ngục chính mình

"Các ái phi, miễn lễ cả đi"

"tạ hoàng thượng" Lúc này cô mới nhìn lên, bệ hạ mặc long bào , tóc buông lỏng nửa đầu. Dáng người cao ráo nhưng gương mặt lại mang vẻ cợt nhả, tầm thường. Hắn là Triệu Hiên, tuổi đã tầm trung niên nhưng dáng vẻ lại giống như có phần trẻ hơn. Cô suy nghĩ một hồi, nhất định là do hưởng thụ khắc xuân, ngày ngày đàn ca nhảy múa nào có biết khổ là gì, hắn trẻ ra cũng hợp lý

Triệu Hiên nhìn qua một lượt, thấy một mình cô ngồi ở phía xa thì lấy làm lạ, chỉ vào cô rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn theo hướng chỉ đó, các quý nhân quý tần khác trưng đủ mặt ghen ghét đố kị nhưng nghĩ đến cô là dưỡng nữ của thừa tướng nên lại có chút e dè. Cô vốn chưa từng được sống ở trong lầu thư khuê các nên không nhìn thấy những ánh mắt đó. Vài phút sau có một công công đi lại chỗ cô

"Chúc mừng Lạc quý tần, bệ hạ đêm nay sẽ triệu ngài. Mong quý tần hãy nhanh chóng chuẩn bị"

Lạc Cổ Vân rùng mình, đơ cứng gật đầu công công. Vậy là đã đến thời cơ rồi sao? Cô nhìn Bích La đang tấp nập chuẩn bị, thở dài một hơi. Không được, hôm nay chưa phải lúc. Nhiệm vụ chính là tìm ra người thừa kế thực sự đáng tin cậy, hơn nữa mới là ngày đầu tiên chưa thể danh chính ngôn thuận làm gì hắn được. Cứ từ từ đã!

Cô được chải chuốt tắm rửa thật sạch sẽ, các ma ma và tì nữ lại xúm quanh cô dặn dò đủ kiểu. Trải qua chiều nay mặt cô chợt méo xệch, thế này có khác gì là con heo chuẩn bị đặt lên bàn mổ để người khác thịt hay sao chứ? Nhìn thấy có bóng người sau tấm bình phong, Lạc Cổ Vân cho người lui xuống hết

"Chúa thượng cực khổ rồi, haha"

Cô ném cây trâm hẳn vào người Tự Phong, khinh khỉnh nhìn hắn:" Cuốn xéo"

Tự Phong gãi đầu:" Chúa thượng tính đêm nay thị tẩm thật sao? Nếu thật thì thuộc hạ chắc chắn bị phu nhân và lão gia chém thành trăm mảnh mất" nghĩ đến gương mặt hai người họ khi biết tin con gái mình chịu thiệt thì hắn rùng mình một cái, cả hai người chính là bộ đôi bạo lực, nhất là khi con gái bảo bối của mình gặp chuyện

"Nghĩ dễ quá! Bổn toạ dễ bị ức hiếp như vậy sao, yên tâm ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi" Lạc Cổ Vân trưng ra bộ mặt vô cùng đáng tin làm Tịe Phong nổi da gà

"Cẩn thận vạn nhất!" Nói rồi Tự Phong lui đi, khinh công của hắn thực sự rất tốt, cô cũng không thể nào lẻn nhanh bằng hắn

Nghĩ vẩn vơ một hồi, cô cố hết sức mỉm cười, chạy ra hấp tấp đón tiếp hoàng thượng. Nghe nói y vô cùng sủng ái Vân Du quý tần nhưng vì nàng ta xuất thân thấp kém nên thái hậu không thích, hôm nay chọn cô cũng là vạn nhất bất đắc dĩ, tránh sự chỉ trích của Thái hậu mà thôi. Hoàng thượng nhanh chóng bước vào Ngọc Giao điện, ngó thấy phía sau là một dàn nô tì và thái giám. Ngay bên phải y là một nữ nhân ngọc ngà, da dẻ nàng mịn mà như ngọc, đôi mắt to lấp lánh như ánh sao. Lạc Cổ Vân chậc lưỡi, quả thật là một mĩ nhân hiếm có trên đời

Triệu Hiên ngồi lên chiếc bàn lớn giữa chính điện, nữ nhân đó ngồi bên cạnh.

" Thần thiếp tham kiến bệ hạ"

"to gan, nhìn thấy bổn cung mà cũng không hành lễ"

Ta phi, hành lễ cái đầu nhà ngươi. Nhìn thì cao quý sang trọng nhưng không ngờ thốt ra một câu nói lại khiến người ta chán ghét như thế, có một ngày bổn toạ sẽ băm ngươi ra. Giờ cô mới thấm câu nói của cha: không thể nhìn mặt mà đoán lòng!

"Thần thiếp không hiểu, tỷ tỷ và ta đều cùng cấp bậc, tại sao lại phải hành lễ?" Cô cũng ương ngạnh không kém, một câu nói lại đụng trúng chỗ đau của Vân Du

"Được rồi được rồi, tấu nhạc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro