Chương: Từ 421 đến 430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 421: Người này sẽ không để ý tánh mạng cứu nàng như thế 

Một cái chưởng tâm lôi của Cổ Nhược vừa mới phát ra, bảo kiếm của Phượng Thiên Vũ giống như con rồng đang lượn xuống đâm vào dưới xương sườn của Cổ Nhược. Chiêu thức hai người cũng đã phát ra, vừa lúc đó Long Phù Nguyệt xông vào! Xông vào chính giữa tuyệt chiên trí mạng dốc hết toàn lựa của hai đại cao thủ này! 

Cổ Nhược hoảng sợ biến sắc: "Phù Nguyệt!" 

Võ công của nàng thấp kém, nếu như bị hai chiêu này đánh trúng, nàng làm sao còn có đường sống? Nhưng lúc này chiêu thức đã tung ra hết toàn lực, nếu muốn thu hồi làm sao có thể? Sắc mặt Phượng Thiên Vũ lại thảm biến, mắt thấy một kiếm này sẽ đâm vào trước ngực Long Phù Nguyệt, tay trái hắn chợt vung lên, hướng tới cánh tay phải hung hăng chém rụng! Chỉ nghe 'rắc' một tiếng, cánh tay phải của hắn nhất thời hiện lên góc nhọn rủ xuống. Bảo kiếm trong tay cũng chém xéo bay ra ngoài! 

Long Phù Nguyệt vốn thấy kia hàn quang lòe lòe bảo kiếm sẽ đâm trúng chính mình, sợ tới mức thất thanh kinh hô, một tiếng kinh hô này còn chưa phát ra, chợt thấy thân mình bị một nguồn lực mạnh mẽ, kéo lấy, trước mắt hoa lên, dường như đứng ở phía sau lưng một người. Một ánh chớp lóe lên, chưởng tâm lôi cứ đánh vào trong cơ thể người kia như thế. Đây tất cả chỉ trong một cái nháy mắt trong ánh chớp chói chang. Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã ở giữa đường ranh sinh tử đánh một vòng! Nàng ngẩn ngơ, mắt thấy người đang che ở trước người mình, mềm rũ ngã xuống. 

Nàng lảo đảo hai bước, đem người kia ôm lấy, lui hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, run giọng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." 

'Ngươi'  nửa ngày, cũng không nói nên lời. Chỉ cảm thấy trong lòng như có một sợi dây đàn căng lên phăng một cái gãy ngang, tiếp theo chính là đau lòng như cắt cho tới bây giờ cũng không từng trải qua. 

Cứu nàng, dĩ nhiên là Phượng Thiên Vũ! Thì ra ngay tại trong tích tắc đấy, Phượng Thiên Vũ vừa thấy không ổn, gần như là không chút suy nghĩ, dùng cánh tay trái chặt đứt cánh tay phải của mình, sau đó mạnh mẽ lôi kéo Long Phù Nguyệt, đem nàng kéo đến phía sau mình, dùng thân thể của mình đón đỡ chưởng tâm lôi, chưởng tâm lôi kia quả nhiên lợi hại vô cùng, gần như là công lực suốt đời ngưng tụ của Cổ Nhược, hắn chịu tấn công mạnh mẽ như thế, làm sao chịu được? Trước mắt tối sầm, mềm rũ ngã xuống. 

Động tác liên tiếp này đều là phản ứng bản năng của hắn, không hề suy nghĩ, toàn bộ tự thực hiện. Long Phù Nguyệt gần như ngây ngốc ở nơi đó, nàng rốt cuộc không nghĩ tới, người này sẽ không để ý tánh mạng  cứu nàng như thế! Hạ bộ nhất:

Chương 422: Ta không cứu nàng thì cứu ai. . . . . . 

Ôm chặt lấy hắn, lại một câu cũng không nói nên lời. Nước mắt lại giống hạt châu không ngừng lăn xuống , nàng muốn dừng lại cũng ngăn không được. Phượng Thiên Vũ vô lực nằm trong lòng nàng, khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, lại nhếch  môi, không nói câu nào. Chỉ một đôi mắt càng thâm trầm. 

Long Phù Nguyệt nghẹn ngào: "Ngươi. . . . . . Ngươi bị thương có nặng lắm không?" 

Trong mắt Phượng Thiên Vũ có hào quang chợt lóe, tựa hồ là muốn cười cười, tỏ vẻ chính mình không sao. Nhưng không ngờ môi vừa mới nhếch lên, một luồng máu nóng liền rốt cuộc ép không được. Hắn mạnh đẩy nàng ra, ho khan, từng ngụm từng ngụm máu cứ như vậy phun ra, đỏ tươi, đỏ tươi, làm hoa cả ánh mắt của Long Phù Nguyệt. Đẩy nàng ra như thế tựa hồ đã dùng hết khí lực, nằm ở trên đất, hơi thở hào hển, lại không thể động đậy. Hắn sắp chết, hắn sắp chết! Ý nghĩ này giống như tia chớp đánh trúng nàng, làm cho trái tim nàng co rút gắt gao thu thành một đoàn. 

Gần như nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nàng bước qua không để ý máu đen gắt gao ôm lấy hắn: "Ngươi. . . . . . Ngươi thật khờ. . . . . . Vì một người xa lạ như ta đây có đáng không. . . . . . Ngươi không phải Chiến thần Tu La sao? Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ." 

Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng nước mắt lại không nghe sai khiến giọt giọt chảy xuống, nhỏ tại trên mặt của hắn. 

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ phát ra thâm trầm, hắn muốn giơ tay lên, nhưng chĩ khẽ nhúc nhích, lại không nâng lên được. Khóe môi gợi lên một chút tươi cười, khẽ thở ra một hơi: "Nha đầu ngốc, nàng. . . . . . Nàng là thê tử của ta, ta không cứu nàng thì cứu ai. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt giống bị sét đánh! Chủ nhân thân thể này thì ra lại là thê tử của hắn sao? Tại sao nàng không có một chút ấn tượng cũng nào? Ừm, có thể là linh hồn ban đầu kia. . . . . . Thì ra —— Thì ra hắn yêu thê tử của  mình đến như vậy. . . . . .

Trong phút chốc này, trong lòng nàng cũng không biết là cảm giác gì, như là vô cùng chua xót, lại như là có một mặt đố kỵ cắm rễ ở trong lòng. . . . . . 

Bỗng nhiên có người vỗ vỗ đầu vai của nàng: "Phù Nguyệt, đem hắn giao cho ta."

Long Phù Nguyệt bối rối ngẩng đầu lên vừa thấy, chỉ thấy sắc mặt Cổ Nhược tái nhợt, ngồi  xổm trên mặt đất, đang giúp Phượng Thiên Vũ bắt mạch. Hai con mắt Long Phù Nguyệt gắt gao chăm chú vào trên mặt Cổ Nhược, e sợ khi nhìn đến thất vọng trên mặt hắn  . . . . . .

Chương 423: Nàng khóc vì hắn sao? 

Trên mặt Cổ Nhược cũng không có biểu tình gì, hắn ra tay như gió, trước điểm vài huyệt đạo chung quanh ngực Phượng Thiên Vũ, bảo vệ tâm mạch mỏng manh của hắn, lại từ trong lòng lấy ra một viên thuốc cho hắn nuốt vào. 

Phượng Thiên Vũ tựa như con rối rách nát, mặc hắn lăn qua lộn lại ép buộc, bỗng nhiên khẽ cười khổ một chút: "Huynh thắng. . . . . ." 

Cổ Nhược nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Không, là ngươi thắng! Nhưng mà, ta không cho ngươi chết, ngươi chết liền thua!" 

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới bọn họ giờ phút này còn đang tranh luận thắng thua, nghe được một chữ 'chết', thân mình nàng cứng đờ, nhìn Phượng Thiên Vũ. Sắc mặt hắn hiện tại cùng người chết không có gì khác nhau, chỉ là nhiều hơn một hơi thở mà thôi.

 Vội vàng nhìn Cổ Nhược: "Đại sư huynh, y thuật của huynh cao minh như vậy, hắn nhất định sẽ không chết đúng hay không?" 

Ánh mắt Cổ Nhược hơi khép lại, tựa hồ là che lại thần sắc gì đó, trên mặt vẫn một vẻ mặt lạnh nhạt  như cũ: "Vậy phải xem ý nguyện của hắn rồi, nếu hắn một lòng tìm chết, ta cũng không có biện pháp." 

Một lòng tìm chết?! Cái từ này làm Long Phù Nguyệt kinh hoàng, mê man nhìn Phượng Thiên Vũ, khóe miệng Phượng Thiên Vũ vẫn có máu không ngừng trào ra như trước, ánh mắt hắn khép hờ, gương mặt trắng bệch giống như ngọc thạch, lông mi buông xuống  nhìn không ra thần sắc nơi đáy mắt  hắn. Nếu như không phải nhìn ngực hắn hơi có chút phập phồng, hắn gần như đã xem như người chết. 

Hắn tại sao phải tìm chết? Hắn không phải Chiến thần Tu La không gì làm không được  sao? Liên tiếp diệt ba quốc gia, chiến công hiển hách, nổi danh thiên hạ, đúng là lúc con đường làm quan rộng mở, tại sao phải có ý niệm tìm chết trong đầu? Trong nội tâm nàng có vô số nghi vấn dâng lên, nhưng không ai trả lời cho nàng. 

Khóe môi Phượng Thiên Vũ mấp máy, trong lòng cười khổ. Hắn là người luyện võ, không ai so với hắn rõ ràng hơn thương thế của mình, một chưởng tâm lôi bổ vào trên người của hắn, thân thể hắn mặt ngoài tuy rằng nhìn không thấy gì, nhưng hắn đã phát hiện ngũ tạng lục phủ bên trong cùng đã sai chỗ, chỉ sợ là Đại La thần tiên cũng khó mà cứu vãn.

 Khó khăn mở hai tròng mắt, nhìn Long Phù Nguyệt, thấy nàng khóc như mưa. Trong lòng chấn động, trong đôi mắt hình như có một tia quang mang chớp qua. Nàng là vì chính mình mà khóc sao? Nàng không phải chán ghét mình sao?

Chương 424: Ta không cho phép ngươi chết 

Long Phù Nguyệt bắt lấy tay hắn: "Ngươi đừng chết! Van cầu ngươi đừng chết, bằng không cả đời ta tâm cũng sẽ bất an . . . . . ." 

Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi cứng nhắc. Thì ra là thế, thì ra là thế! Thì ra chính là sợ cả đời tâm bất an. . . . . . 

Khóe miệng hắn nở một nụ cười: "Không, không cần bất an, là ta. . . . . . Là ta tự nguyện ." 

Cánh tay chậm rãi rủ xuống, chậm rãi khép ánh mắt lại. Long Phù Nguyệt phát hiện bàn tay ấm áp của hắn trở nên lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trái tim của mình như muốn vỡ tung ra. Nàng òa lên một tiếng khóc thật lớn, ghé vào lỗ tai hắn hét to: "Không được chết! Không được chết! Vũ Mao sư huynh, ta không cho phép huynh chết! Bằng không ta hận huynh cả đời!" 

Thân mình Phượng Thiên Vũ  hơi hơi chấn động, mí mắt mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không mở mắt. . . . . . 

Long Phù Nguyệt hoàn toàn choáng váng! Lòng tràn đầy đau đớn giống như ngọn thủy triều đang ào ạt tràn đến, trước mắt nàng tối sầm, cũng hôn mê bất tỉnh. Đợi nàng lại tỉnh lại thì đã ở bên trong Vấn Thiên quán. Mùi hương cổ xưa, rèm che màu sắc cổ xưa , giường gỗ lim khắc hoa, bài trí tao nhã, hoa tươi cắm trong bình thủy tinh. . . . . . 

Tất cả quen thuộc là dường như không có thể lại quen thuộc, đúng là gian phòng ở nàng ngủ gần hai năm. Mặt trời chiếu lên trên người ấm áp, nàng chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt có một trong phút chốc  mê mang cùng mắt nhập nhèm. Bên giường là tiểu nha hoàn tùy thân của nàng —— Lục Nhi. 

Vừa thấy nàng mở to mắt, Lục Nhi một tiếng hoan hô: "Tiểu thư, người đã tỉnh!" 

Long Phù Nguyệt thân mình hơi hơi run rẩy, bỗng nhiên cầm tay Lục Nhi: "Lục Nhi, tại sao ta lại ở chỗ này? Hắn. . . . . .Hắn đâu?"

 Lục Nhi nói: "Tiểu thư, người ở bên ngoài té xỉu. Hôn mê cả một ngày. May mắn nhị vương gia đem người ôm trở về. Người nói hắn là ai vậy? Là Vu sư đại nhân?" 

Cả một ngày rồi?! Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình dường như bị nhấn sâu vào tảng băng, rung giọng nói: "Không phải đại sư huynh của ta, phải . . . . . Phải . . . . ." 

Lục Nhi bất chợt thông mình: "Người nói người được Vu sư cứu trở về sao?" 

Long Phù Nguyệt liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, hắn, hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn thế nào?"

 Trái tim nàng treo lên cao, e sợ từ trong miệng Lục Nhi nhảy ra tin tức không tốt.

Chương 425: Ngươi sẽ không lo lắng cho Đại sư huynh của ngươi sao 

Lục Nhi lắc đầu: "Chuyện này nô tỳ không biết. Đại vu sư sau khi ôm người kia trở về đều ở  trong tĩnh thất, vẫn không đi ra. Thật đúng là không biết là chết hay sống. . . . . ."

 Long Phù Nguyệt nhất thời lăn lông lốc nhảy dựng lên: "Ta đi nhìn xem!" 

Lòng bàn chân nàng vẫn còn để trần, thất tha thất thểu bỏ chạy ra ngoài. Dương Côn Vũ canh giữ ở cửa tĩnh thất của Cổ Nhược, gặp nàng chạy tới, đáy mắt lộ ra một tia vui mừng: "Phù Nguyệt, ngươi đã tỉnh, ngươi không sao chứ?" 

Long Phù Nguyệt cũng bất chấp cùng hắn hàn huyên: "Đại sư huynh của ta có đi ra hay không? Người kia. . . . . . Người kia không sao chứ?" 

Dương Côn Vũ nhìn nàng một cái, có chút kinh ngạc: "Phù Nguyệt, ngươi. . . . . . Ngươi có vẻ thực quan tâm đến hắn? Hắn và Đại sư huynh của ngươi quyết đấu, Đại sư huynh của ngươi cũng bị thương rồi, hiện tại lại vì cứu người kia đã một ngày một đêm không chợp mắt. Ngươi. . . . . . ngươi lại không lo lắng cho Đại sư huynh của ngươi sao?" 

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, giống như bị ai từ phía đối diện đánh cho một quyền. Ha hả nói: "Ta. . . . . . Ta đương nhiên cũng quan tâm đại sư huynh , nhưng đại sư huynh không có chuyện gì, mà người kia lại là vì cứu ta mới. . . . . . ta. . . . . . trong lòng ta thực lo lắng. . . . . ." 

Nàng ấp úng giải thích. Cũng không biết là nói cho chính mình nghe hay là nói cho Dương Côn Vũ nghe. 

Bên nàng tai nghe nghe động tĩnh bên trong, bên trong yên tĩnh không tiếng động, không có bất kỳ thanh âm: "Chẳng lẽ sư huynh bọn họ không có ở nơi này? Hay là. . . . . . hay là người kia rốt cuộc không cứu sống được. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, vươn tay định đẩy cửa tĩnh thất. Dương Côn Vũ ngăn nàng lại: "Phù Nguyệt, đừng vào đó! Đại vu sư khi đi vào rõ ràng hạ nghiêm lệnh, trước khi ngài ấy đi ra, bất luận kẻ nào không được đi vào quấy rầy. Phù Nguyệt, ngươi, ngươi đã gây một họa lớn, không thể gây sai lầm thêm nữa. " 

Một câu lại một câu đều có tác dụng trí mạng. Long Phù Nguyệt ngã ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, đầu hơi hơi cúi ở giữa hai chân, khẽ nhắm mắt lại: "Được, ta chờ." 

Chờ, đó là một ngày. Bên trong như trước nửa điểm động tĩnh cũng không có. Long Phù Nguyệt ngồi ở cửa, chỉ cảm thấy chính mình sắp ngồi thành pho tượng. Gia nhân đưa cơm canh tới, Long Phù Nguyệt cũng không có tâm nhìn đến, không có tâm nuốt xuống, nếu như không phải Dương Côn Vũ buộc nàng ăn vài miếng, nàng hoàn toàn nhìn cũng lười xem. 

*** Lời của tác giả : Cái kia —— ta muốn giải thích một chút. Cánh tay của Phượng Thiên Vũ là gảy xương, cũng chính là xương cốt chặt đứt, không phải đứt lìa. Mọi người không thấy cánh tay kia bay ra ngoài phải không?

Chương 426: Quyết không thể có người quấy rầy 

Trái tim lúc cao lúc thấp, giống như sốt. Nàng xưa nay không tin quỷ thần, giờ phút này cũng nhịn không được nữa đem toàn bộ thần tiên trên trời dưới đất lần lượt ân cần thăm hỏi một lần: "Đại từ đại bi Quan thế Âm Bồ Tát, Như Lai phật tổ, Ngọc Hoàng đại đế, thổ địa gia gia, sơn thần công công. . . . . . Cầu mọi người phù hộ hai người bọn họ đừng xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ không xảy ra chuyện, ta. . . . . . cho dù ta ra sao cũng không sao. . . . . ." 

Cho tới bây giờ không có cảm giác, thời gian lại gian nan đến thế, một phút cũng dài dòng chập chạp trôi qua  như vậy. Từng hình ảnh Phượng Thiên Vũ cứu giúp mình thỉnh thoảng thoáng hiện ở trước mắt, làm cho tâm nàng từng đợt co rút nhanh, ngón tay nắm thành quyền, móng tay gần như đâm vào trong thịt. Thì ra ta là thê tử đời trước của hắn, thì ra hắn thật sự yêu thê tử của hắn, nhưng hắn lại không biết, ta đã không phải là 'Ta' ở trong lòng hắn trước kia, hắn liều mạng cứu, cũng không phải người hắn thích kia. . . . . . 

Không biết hắn biết chân tướng về sau có thể hỏng mất hay không. . . . . . Vô số ý niệm trong đầu ùn ùn kéo đến, đem đầu óc nàng quấy thành một đoàn tương hồ. Trong lòng cũng có cảm giác không thể nói thành lời. Nàng đang suy nghĩ xuất thần, bên ngoài bỗng nhiên có một ít tiếng động la hét ầm ĩ. Tiếng binh khí vang leng keng. Tiếp theo tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ có thật nhiều người đang xông vào.

 Quyết không thể để có người quấy rầy đại sư huynh! Long Phù Nguyệt kinh hoảng nhảy dựng lên. Nàng ngồi thời gian quá lâu, hai chân có chút run lên, này nhảy dựng, suýt nữa té ngã. Dương Côn Vũ đỡ lấy nàng. Cũng hơi có chút trì hoãn như vậy, bên ngoài đã có vô số người xông vào. Cầm đầu là một tên tướng quân mặt đen. Phía sau hắn là mấy trăm tên lính. 

Long Phù Nguyệt tốt xấu gì cũng ở Khai Dương quốc được hai năm, cũng biết hắn, chính là đệ nhất mãnh tướng Khai Dương quốc  —— Trình Diệu Vân. Người này anh dũng thiện chiến, đứng hàng tam công, coi như là đệ nhất trọng thần Khai Dương quốc. Rất được hoàng đế Khai Dương trọng dụng. Người này đánh giặc bằng bản lãnh thật sự, cho nên rất xem thường Cổ Nhược đại vu sư, cho là hắn bất quá chỉ là dựa vào một ít ảo thuật đến lừa bịp hoàng đế, bình thường gặp mặt cũng bất quá chỉ là hừ một tiếng, xem như chào hỏi. 

Long Phù Nguyệt sau lưng gọi hắn là Trình Giảo Kim. Nhưng thật ra không nên cùng hắn đối mặt xung đột. Hôm nay hắn cũng không biết nghe được tin tức gì. Đường đột lãnh binh xông vào như vậy .

Chương 427: Bắt hắn hoàn toàn không cần thỉnh thánh chỉ 

Long Phù Nguyệt vừa thấy là hắn, ẩn ẩn có chút đau đầu . Biết người này tới cửa tuyệt đối không có chuyện tốt. Lạnh lùng thốt: "Trình tướng quân mang binh tới đây muốn làm gì ?" 

Trình Diệu Vân hừ mũi một tiếng: "Bản tướng tiến đến tróc nã gian tế Thiên Tuyền Quốc! Tên gian tế kia ở nơi nào? Giao ra đây!" 

Long Phù Nguyệt trong lòng trầm xuống, xem ra chuyện Phượng Thiên Vũ đến nước Khai Dương đã tiết lộ ra ngoài rồi! Người này đã sớm không phục thanh danh Chiến thần của Phượng Thiên Vũ, muốn cùng hắn phân cao thấp. Giờ phút này nếu được tin tức này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng thu tay lại. Không dễ dàng thu tay lại cũng muốn buộc hắn thu tay lại! 

Quyết không thể để cho hắn tiến vào trong tĩnh thất! Đôi mắt nàng lại đảo vòng vo mấy vòng, lạnh lùng thốt: "Gian tế? Gian tế gì ? Trình tướng quân từ đâu nghe được lời đồn này?" 

Trình Diệu Vân cả giận nói: "Là Tam vương gia nói, vậy còn giả vờ được sao?! Chiến thần củaThiên Tuyền Quốc kia có phải ở chỗ này hay không?!" 

Tam vương gia? Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, thế này mới nhớ tới Dương Cẩn Hiên có chút lỗ mãng không ở nơi này. 

Nàng đảo mắt nhìn Dương Côn Vũ, Dương Côn Vũ quýnh lên khoát tay nói: "Không phải ta nói, là Tam đệ nói muốn đi bẩm báo cho phụ hoàng. . . . . ." T

rình Diệu Vân cũng nói: "Bản tướng trong lúc vô ý đụng phải Tam vương gia, thấy Tam vương gia hốt ha hốt hoảng, hỏi lại, mới biết được tên sát thần Thiên Tuyền Quốc kia đang đi vào Khai Dương quốc chúng ta, hắn đến nhất định không có chuyện tốt, vì vậy bản tướng đặc biệt tới bắt hắn! Hắn ở nơi nào? Mau đưa hắn giao ra đây!" 

Long Phù Nguyệt đảo tròn mắt, chậm rãi nói: "Trình Tướng quân, ngươi tới nơi này chính là phụng thánh chỉ của hoàng thượng?" 

Trình Diệu Vân hơi sửng sờ, hắn vừa nghe nói Phượng Thiên Vũ ở trong này, liền vội như lửa đốt phải mông, vội vã chạy đến, chạy đi đâu thỉnh thánh chỉ của hoàng thượng chứ? 

Cả giận nói: "Bản tướng vì hộ vệ kinh thành, đương nhiên muốn bảo hộ kinh thành chu toàn, bất kỳ một người khả nghi nào cũng không thể buông tha, Phượng Thiên Vũ đến nơi đây đương nhiên là không có hảo tâm gì, bản tướng muốn bắt hắn hoàn toàn không cần thỉnh thánh chỉ!" 

Long Phù Nguyệt đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, lạnh lùng thốt: "Nơi này dù không cao sang gì, nhưng cũng là hoàng thượng tự mình trông coi xây cất – Vấn Thiên quán! Mà đại sư huynh của ta cũng là đại vu sư ngay cả hoàng thượng cũng kính trọng, nhà cửa của hắn há để cho ngươi muốn lúc soát thì lục soát sao? Ngươi cứ không phân tốt xấu liền xông tới như vậy, ta muốn kiện ngươi tội tự tiện xông vào nhà dân!"

Chương 428: Liều chết ngăn cản 

Những lời này của nàng thật đúng là thiếu chút nữa hù dọa được Trình Diệu Vân. Từ sau khi Cổ Nhược đến Khai Dương quốc, hoàng đế Khai Dương quốc vẫn xem trọng quyến luyến hắn như khách quý, phong hắn làm đại vu sư, có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Nhà cửa của hắn đương nhiên là không thể tùy ý lục soát. 

Nhưng Trình Diệu Vân thật vất vả được đến một cơ hội như vậy, một cơ hội có thể vặn ngã Cổ Nhược, bắt Phượng Thiên Vũ, hắn làm sao có thể dễ dàng chịu buông tha? 

Ngẩn ra, vung tay lên nói: "Cổ Nhược đem gian tế địch quốc giấu kín trong phủ, cũng đã phạm phải tội lớn ngập trời, nhà cửa của hắn tại sao không thể lục soát?! Người tới, xét!"

Chúng binh lính đương nhiên nghe hiệu lệnh của hắn, cùng tiến lên trước, đã muốn xông vào tĩnh thất. Long Phù Nguyệt khẩn trương, nhìn thoáng qua Dương Côn Vũ. Dương Côn Vũ cũng biết chuyện nghiêm trọng, hắn đối này Trình tướng quân luôn luôn có chút kính sợ, huống chi hắn cho rằng Trình tướng quân nói cũng có vài phần đạo lý. Tính tình hắn vốn là có chút không quả quyết, đụng tới chuyện khó giải quyết như thế, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. Rúc ở đây không dám ló đầu ra. 

Thấy Long Phù Nguyệt nhìn hắn, trong ánh mắt có ý xin giúp đỡ, còn có chút mỏng manh khiển trách. Hắn âm thầm cắn răng một cái, nói : "Trình tướng quân, đây là chuyện lớn, Tam đệ đã đi bẩm báo hoàng huynh rồi, vẫn là chờ thánh chỉ hoàng thượng đến đây lần nữa định đoạt đi." 

Trình Diệu Vân ngày thường như thế nào cũng không đem Vương gia có chút yếu đuối  này nhìn ở trong mắt, nghe hắn vừa nói như thế, khẽ khom người nói: "Nhị vương gia, việc này quan hệ đến an nguy của Khai Dương quốc, ngài đừng quản." 

Vung tay lên, những lính tốt kia đã sắp xông lên. Long Phù Nguyệt làm sao để cho bọn họ xông vào? Vung tay lên, một luồng lục quang hiện lên, cửa tĩnh thất trống rỗng xuất hiện nhiều hơn một luồng lục sắc chắn lại. Trên vật chắn này gai bén nhọn lợi hại đâm ra tua tủa. Cầm đầu binh lính thiếu chút nữa đánh vào này bụi gai này, vội vã dừng bước chân. 

Trình Diệu Vân cả giận nói: "Không nghĩ tới tiểu nha đầu như ngươi cũng biết Chướng Nhãn pháp này, hừ, đẩy ra!" 

Một tên lính tay cầm trường thương liền đi đến gần bức bình phong bén nhọn lục sắc này. Lại không nghĩ rằng bức bình phong này thoạt nhìn mềm mại, nhưng khi chạm vào đến dị thường lao lực, giống như chất nhờn mềm mại, dính sát vào trên tường, không nhổ ra được. 

Chương 429: Cho dù đem ta giết, cũng không thể để hắn xông vào 

Long Phù Nguyệt đứng phía sau tấm bình phong lục sắc, hai tay kết ấn, hơi có chút phát run. Vu thuật của nàng là Cổ Nhược dạy, nhưng dù sao thời gian tu luyện  ngắn ngủi, mà nội lực của nàng cũng không sâu, cho nên này hơn mười cây thương đâm lên, nàng vẫn là phải hết sức cố hết sức. Song phương giằng co lẫn nhau  thời gian khoảng một chén trà, trán Long Phù Nguyệt mồ hôi đã ướt đẫm. Tay duy trì tấm lá chắn kia cũng hơi có chút run rẩy. Trình Diệu Vân vừa thấy cái chắn kia có chút buông lỏng, trong lòng vui vẻ, vung tay lên, có bốn binh lính đem Đại Khảm Đao của hắn mang tới. 

Hắn quơ lấy thanh trường đao to lớn, lạnh lùng cười: "Chỉ hạng tép riu, cũng đòi tỏa ánh sáng! Mở cho ta!" 

Một đao hướng tới bình phong lục sắc bổ xuống. Hắn công phu tuyệt luân, rất có khí thế dũng mãnh của Trương Phi thời Tam quốc. Một đao này đi xuống. Khí thế mạnh mẽ. Long Phù Nguyệt ứng phó những tên lính kia vốn đã cố hết sức, làm sao có thể ngăn cản được một đao này của hắn. Chỉ nghe 'phanh' một tiếng vang thật lớn, hai cánh tay Long Phù Nguyệt nhất thời tê dại, thân thể giống như con diều bay ra ngoài. Tát một tiếng va chạm ở trên tường. 

Nàng chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời, wow một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Uể oải trên mặt đất, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, gần như không đứng dậy nổi. 

Trình Diệu Vân hừ mũi một tiếng: "Đây là Vu thuật mà Vạn tuế gia coi trọng đây sao? Hừ, chảng qua chỉ là một ít thủ thuật che mắt mà thôi!" 

Nhấc chân liền hướng trong tĩnh thất xông vào. Long Phù Nguyệt khẩn trương, vội vã đứng lên, cắn răng một cái, liều mạng: "Này, cho dù đem ta giết, cũng không thể để hắn xông vào!" 

Bàn tay vỗ trên cánh tay bên trái, tiểu thanh xà phóng ra như tia chớp, hướng về Trình Diệu Vân liền xông đến. Trình Diệu Vân nhìn qua tuy rằng thô lỗ, nhưng trong thô lỗ cũng có cẩn thận, đương nhiên thấy được sát khí chợt lóe lên trong mắt Long Phù Nguyệt. 

Trong lòng đã sớm đề phòng. Trước mắt chợt lóe lên một luồng ánh sang xanh, hắn đã biết rằng không ổn, thân mình mạnh mẽ né sang một bên, tiểu thanh xà bay lướt qua gò má của hắn. Hắn còn chưa kịp buông lỏng một hơi, thân mình tiểu thanh xà trên không trung biến chuyển một cái, lại hướng về phía trước ngực của hắn bay tới. Thân mình nó quay lại như điện, làm cho Trình Diệu vân có chút luống cuống tay chân. Không có thì giờ ứng phó.

Chương 430: Ôm ấp lạnh như băng thấu xương 

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn có thể chống đỡ được tiểu thanh xà công kích, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nàng ngẩn người. Tiểu thanh xà tuy rằng quấn lấy Trình Diệu Vân, nhưng binh lính vẫn mãnh liệt xông vào bên trong. Long Phù Nguyệt lúc này đã bị nội thương không nhẹ, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, huyết tinh ngọt khí thẳng Nàng miễn cưỡng ngăn chận, ngón tay huy động, một đạo bình phong lục sắc lại đã xuất hiện ngay lúc đó, nhưng mà bình phong lần này nhìn qua yếu ớt hơn rất nhiều. Những binh lính kia đã có kinh nghiệm, lúc này liền phát một tiếng kêu, huy động các loại binh khí đâm vào đó. Đâm vào tấm bình phong run run không ngớt. 

Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, một ngụm máu tươi lại phun tới, phun vào trên bình phong lục sắc trước mặt, ngón tay phát run, sắc mặt tái nhợt, lại còn đang liều chết ngăn cản. Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: quyết không thể để cho những người này xông vào tĩnh thất, tuyệt đối không! 

Phanh, đạo bình phong này lại một lần bị bọn họ đâm rách. Long Phù Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt sao chim nhỏ bay loạn, thấy không rõ bất kỳ vật gì. Nàng lại muốn nhảy dựng lên, nhưng trên người mềm nhũn, không một chút khí lực. Nàng sắp gặp tai ương, trước mắt mơ mơ hồ hồ, hình như có bóng trắng chợt lóe, một người đã đem nàng bế lên. Vòng tay ôm ấp lạnh như băng thấu xương, lại quen thuộc nói không nên lời. 

Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng vui mừng: "Đại sư huynh! Huynh rốt cục đi ra. . . . . ." 

Một câu chưa nói xong, một ngụm máu tươi lại phun tới.

 Bên tai có người khẽ thở dài một cái: "Nha đầu ngốc, tại sao muội phải khổ bán mạng như vậy." 

Một luồng khí lạnh như băng từ phía sau lưng nàng dũng mãnh vào. Chạy khắp tứ chi trong cơ thể của nàng, đem huyết khí tán loạn trong cơ thể nàng chậm rãi đè ép trở về. . . . . . 

Ước chừng thời gian qua nửa chén trà nhỏ, luồng khí tức lạnh như băng này rốt cục biến mất. Long Phù Nguyệt lại mở to mắt, cuối cùng có thể thấy rõ được mọi thứ. 

Trước mắt chứng kiến làm cho nàng lắp bắp kinh hãi. Hơn mười binh lính kia giống như bị giam vào một bong bong nước lớn trong suốt, ở bên trong tả xung hữu đột, nhưng không thể thoát ra. Mà Trình Diệu Vân vẫn đang bị tiểu thanh xà quấn lấy, trên trán đã hơi toát mồ hôi, mặc dù tiểu thanh xà cắn không được hắn, nhưng hắn cũng không làm gì được tiểu thanh xà, cuộc chiến đấu hiện trong trạng thái giằng co.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro