Chương: Từ 431 đến 440

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 431: Cút ngay 

Long Phù Nguyệt thở ra một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhược . Thấy sắc mặt hắn so với ban đầu càng thêm tái nhợt hơn. Nhưng đôi mắt vẫn trầm tĩnh hữu thần như trước. 

Hắn vươn tay đỡ lấy đầu vai của Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: "Phù Nguyệt, cho tiểu Thanh trở về." 

Long Phù Nguyệt luôn luôn không dám cãi lại hắn, nói sau thấy hắn đi ra, trong lòng cũng thật sự yên ổn. Đồng thời ở trong lòng một nghi vấn cũng đột nhiên xông ra: "Người kia...... Người kia thế nào rồi? Hẳn là không có việc gì chứ?" 

Bên tai nàng nghe, trong tĩnh thất vẫn không nghe thấy nửa điểm động tĩnh như trước. Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn đại sư huynh, tim đập thình thịch, đúng là không có lá gan trực tiếp hỏi thành lời. E sợ sẽ hỏi ra một tin xấu. 

Nàng lên tiếng khô cằn cười nhẹ một tiếng: "Đại sư huynh, vị kia...... Cái người Tu La Vương gia gì đó không có việc gì chứ?" 

Cổ Nhược nhìn nàng, lại thản nhiên không có biểu tình gì: "Hắn còn chưa chết, muội muốn xem liền vào xem một chút đi." 

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng đúng là vô hạn vui mừng, một tảng đá to treo ở trong tim rốt cục đã có thể buông xuống. Toàn thân bỗng nhiên suy yếu vô lực, rất muốn ngồi phịch xuống đất. Nàng nâng tay gọi tiểu thanh xà trở về, Trình Diệu Vân kia đã mệt mỏi cả người mướt mồ hôi, nhìn thấy Cổ Nhược đi ra. 

Hơi thở ra, lập tức mở miệng đầu tiên áp chế người: "Cổ Nhược, ngươi thật to gan, dám chứa chấp gian tế địch quốc, ngươi muốn phản quốc sao?" 

Cổ Nhược thản nhiên nói: "Nếu muốn lục xét Vấn Thiên quán ta, trước lấy thánh chỉ đến. Không có thánh chỉ, trước hết cút ra ngoài cho ta!" 

Ống tay áo vung lên, đem viên bong bong nước bên trong có hơn mười binh lính giống như trái cầu lăn tròn ra ngoài. Nhanh như chớp biến ra khỏi Vấn Thiên quán. 

Trình Diệu Vân biến sắc, cái mặt đen thậm chí có hơi trắng bệch. Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật của Cổ Nhược, không nghĩ tới lại thần kỳ như thế, trong lòng có chút khiếp đảm, trên mặt lại không chịu lộ ra, kêu lên: "Cổ Nhược, ngươi thật sự muốn phản quốc sao? !" 

Hai mắt Cổ Nhược giống như hàn băng, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, nói: "Không có phản quốc, chỗ này của ta không chào đón khách không mời mà đến. Cút ngay đi, đừng để cho ta nói lần thứ hai!" 

Thân mình Trình Diệu Vân chấn động, Cổ Nhược sau khi đến Khai Dương quốc này, xử sự vẫn bình thản lạnh nhạt, tuy rằng được phong làm nhất đẳng đại vu sư, cũng không hề làm cao, cũng không cùng người phân tranh.

Chương 432: Ta đã hết sức cố gắng 

Hắn vẫn cho là Cỗ Nhược là lãnh đạm không có nóng nảy. Lại không nghĩ rằng lại có một mặt sẳng giọng như thế. 

Trong lòng khẽ run lên, nhưng lại không dám nói khác, hừ một tiếng nói: "Hừ, bản tướng ta sẽ đi thỉnh thánh chỉ ngay bây giờ, ngươi chờ đó." 

Sải bước đi ra ngoài. Long Phù Nguyệt vừa thấy hắn đi ra ngoài, thở ra một hơi dài, lắc lắc ống tay áo Cổ Nhược nói: "Đại sư huynh, chỉ huynh mới có biện pháp." 

Chợt thấy Cổ Nhược ôm lấy đầu vai của mình ,bàn tay hơi có chút run run, nàng không khỏi ngẩn ra, thế này mới nhìn thấy trên trán Cổ Nhược tràn đầy mồ hôi tinh mịn, hai má vốn tái nhợt trong trẻo nhưng lạnh lùng trở nên ảm đạm không ánh sáng. Đôi môi đã không có chút huyết sắc. 

Nàng chấn động, vội vươn tay đỡ hắn: "Đại sư huynh, huynh...... huynh làm sao vậy?" 

Cổ Nhược khép hờ ánh mắt, ngã ngồi trên mặt đất: "Không...... Không có việc gì, ta không sao. Nghỉ ngơi một chút sẽ tốt." 

Long Phù Nguyệt thế này mới nhớ tới Cổ Nhược vì chữa thương cho Phượng Thiên Vũ, đã hai ngày hai đêm không có nghỉ ngơi, nhất định là mệt muốn chết rồi. 

Nhìn thấy bộ dạng đại sư huynh như thế này, trong nội tâm nàng thập phần áy náy. Cúi đầu, lẩm bẩm: "Đại sư huynh, thực xin lỗi, đều...... Đều tại ta, là ta rất lỗ mãng rồi. Làm hại hai huynh thành như thế này."

Đôi mắt Cổ Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng, lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Không nên tự trách, muội nên đi xem hắn trước đi." 

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trên mặt thế nhưng hơi đỏ lên, mình cũng cũng không hiểu tâm tình mình là gì. Ấp úng nói: "Hắn không có việc gì thì tốt rồi, dù sao hắn là bởi vì cứu ta bị thương, nếu như hắn có chuyện không hay xảy ra ta có chút băn khoăn. Đại sư huynh, huynh đói bụng không, ta đi hầm cháo cho huynh uống." 

"Hắn vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, không biết sẽ chết lúc nào......" 

Ánh mắt Cổ Nhược thản nhiên, thanh âm cũng bình thản như nước. 

Khép hờ ánh mắt: "Ta đã hết sức cố gắng, kết quả như thế nào, phải nhìn xem tạo hóa của hắn nữa."

 Cái gì?! Bước chân Long Phù Nguyệt đang muốn rời đi giống như bị sợi dây vô hình kéo lấy, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống . Ở sâu trong nội tâm hình như có một sợi tơ tinh tế vừa kéo, đau nhói. 

Nàng cắn cắn môi, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Tận...... Tận hết sức lực. Ta, ta đi vào xem thử mới được." 

Rốt cuộc bất chấp mọi chuyện. Chạy vội đi vào.

Chương 433: Cũng không gặp ngươi nữa! 

Trong đôi mắt Cổ Nhược hiện lên một chút hiểu rõ, mắt thấy bóng dáng xinh đẹp kia hốt hoảng chạy vào tĩnh thất, không biết tại sao, trong đôi mắt lại có thần sắc cô đơn phức tạp, thân thể hắn hơi hơi run lên một cái, một ngụm máu tươi từ khóe miệng chảy ra. 

Dương Côn Vũ cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, vừa thấy Cổ Nhược hộc máu, hoảng sợ, vội vã chạy tới: "Đại vu sư, người không sao chứ?" 

Cổ Nhược khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, yên lặng điều tức. Hắn và Phượng Thiên Vũ đấu một trận kia cũng bị nội thương không lớn không nhỏ. Nhưng cứu Phượng Thiên Vũ lại gần như vét sạch tất cả linh lực của hắn. Hắn vừa ra tới còn đụng phải Trình Diệu Vân đến quấy rối, mà Long Phù Nguyệt lại bị trọng thương. 

Hắn đành phải liều mạng đem nội lực còn sót lại chữa khỏi nội thương cho Long Phù Nguyệt. Mà dùng thuật pháp đem những binh sĩ kia sợ quá chạy mất, đã là cực hạn cuối cùng của hắn. Vừa mới cùng Trình Diệu Vân đối thoại, hắn cũng chỉ là có thể bảo trì đứng thẳng không ngã xuống mà thôi. Làm như vậy, cũng làm cho hắn ra một thân mồ hôi. Trình Diệu Vân vừa ra đi, hắn rốt cuộc duy trì không được nữa. Ngồi phịch xuống. . . . . . 

Tĩnh thất là địa phương ngày thường Cổ Nhược thanh tu. Có một chiếc giường bằng trúc cùng vài chiếc chiếu tre mà thôi. Long Phù Nguyệt chạy như bay vào, nhưng sau khi vào tĩnh thất lại do dự. Trái tim cứ thẳng thắn nhảy loạn không ngừng được. Ngước mắt nhìn lên. Phượng Thiên Vũ lẳng lặng nằm yên ở trên giường Thanh Trúc, gương mặt tái nhợt gầy yếu, trên môi không có chút huyết sắc nào. Hai mắt hơi đóng, im ắng không hề có động tĩnh gì. Lại đẹp đến mức làm cho đôi mắt người ta đui mù. Nàng chậm rãi đi tới, kinh ngạc nhìn gương mặt hắn vẫn hôn mê trước mặt, nhịn không được áy náy đau lòng. 

Cảnh tượng mấy ngày nay cùng hắn vài lần gặp lại  nhất nhất thoáng hiện ở trong đầu, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Không nghĩ tới ngươi thật sự là một người si tình như thế. Đáng tiếc. . . . . . Ta cũng không phải nàng trong cảm nhận của ngươi." 

Ngón tay nhịn không được nhẹ lướt qua lông mày của hắn, mắt của hắn, khi dừng lại trên môi hắn một lát, trái tim lại nhảy dựng lên, giống như điện giật rụt trở về. Cũng không biết là sao lại thế này, nước mắt lại rớt xuống. Có hai giọt còn nhỏ ở trên mặt của hắn. 

Nàng tay chân vụng về giúp hắn lau, miệng than thở thì thầm: "Ngươi mau tỉnh dậy đi, ngươi dù sao cũng là Chiến thần Tu La mà, sao có thể không nên thân như vậy? Chút vết thương nhỏ này làm sao có thể lấy mạng của ngươi chứ? Mau tỉnh lại đi, bằng không, bằng không ta liền đem ngươi từ nơi này đá văng ra, sẽ không thèm gặp ngươi nữa!"

Chương 434: Nhưng ta không muốn làm thế thân người khác 

Phép uy hiếp của nàng hữu dụng, lông mi Phượng Thiên Vũ  thế nhưng hơi hơi run lên một cái, tuy rằng vẫn chưa thể mở to mắt, nhưng không phải là không có phản ứng . Sao, chiêu này dùng được!!! Long Phù Nguyệt cảm thấy phấn chấn, kìm lòng không đậu vươn tay ra, cầm một bàn tay của hắn. 

Tay hắn hơi có chút cảm giác mát, màu da cũng trắng bệch như ngọc thạch . Cứ cùng hắn nắm như vậy, cảm giác này trong lòng không khỏi giống như đã từng quen biết, ảnh hưởng đến trong lòng một trận lại một trận hoảng hốt. 

Nàng không khỏi thở dài một hơi: "Ai, tuy rằng thân thể này đã thay đổi chủ nhân, nhưng tựa hồ nó còn nhớ rõ từng cảm giác. . . . . . Thật không biết đời trước của ta đây có cùng hắn thành thân hay không nhỉ?" 

Trong đầu nghĩ loạn xạ , trên mặt đột nhiên một trận nóng cháy. Cuống quít lắc lắc đầu: "Trời ạ! Ta đang nghĩ loạn thất bát tao gì vậy? Hiện tại ta thích là đại sư huynh, thề muốn đem đại sư huynh bắt vào tay. Tại sao lại đối với vị Phượng Vương gia này nổi lên lòng háo sắc đến như thế? Vị Phượng Vương gia này đương nhiên là một người vô cùng si tình, nhưng hắn thích là đời trước của ta. . . . . . Cũng không phải là ta hiện tại, ta không muốn làm thế thân người khác. . . . . . Ừm, chờ hắn tỉnh, cũng phải cùng hắn nói chuyện một lần, khuyên hắn nên chết phần tâm này đi. . . . . ." 

Nhìn bàn tay hắn cùng nàng giao nhau, trong lòng ẩn ẩn lại có một tia không bỏ được, thở dài, chậm rãi muốn rút về, nhưng không ngờ tay nàng mới vừa động, tay Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên khép lại, đem tay nàng rút ra một nửa cầm thật chặc. 

Long Phù Nguyệt kinh hoàng. Chẳng lẽ —— Hắn đã tỉnh? Ngước mắt nhìn hắn, đã thấy hai tròng mắt của hắn rốt cục mở ra, một đôi mắt giống như  biển rộng khóa chặt lấy nàng, môi hắn động vài cái, rốt cục nói ra một câu: "Phù Nguyệt, đừng đi!" 

Thanh âm có một tia khàn khàn, trầm đục không giống âm thanh trong trẻo trầm ấm của hắn lúc ban đầu, lại điểm thêm một chút mị hoặc. 

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, đập như nổi trống, khô cằn nở nụ cười một tiếng: "Ha ha, ngươi. . . . . . Ngươi đã tỉnh? Thực, thật tốt! Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn chưa tỉnh lại. Đang rối rắm nếu đem ngươi chôn cất ở chỗ nào thì mới tốt, hay là chở về ngươi Thiên Tuyền Quốc đây. . . . . ." 

Những lời nói không tim không phổi này của nàng, sau khi nói xong mới hiểu được mình đã nói một câu thật sự rất vô duyên..., người ta bệnh nặng mới tỉnh, mình tại sao dứt khoát nói người ta đã chết. . . . . .

Chương 435: Nàng đã vì ai nấu món canh này. . . . . .

 Phượng Thiên Vũ nắm tay nàng căng thẳng, hai tròng mắt thâm trầm như lốc xoáy: "Phù Nguyệt, nàng mong ta chết lắm sao?"

 Trong lời nói ẩn ẩn có một tia bị thương ẩn giấu. Trong lòng Long Phù Nguyệt khẩn trương căng thẳng vô cùng, vội cười ha hả nói: "Ha ha, ta, ta chỉ nói đùa thôi. Ta đương nhiên không mong ngươi chết rồi, ngươi vì cứu ta mới biến thành cái dạng này, nếu ngươi chết, ta sẽ áy náy chết mất." 

Ngón tay Phượng Thiên Vũ từng ngón từng ngón lại buông ra, ánh sáng trong đôi mắt lưu chuyển không chừng, tựa hồ có vô số cảm xúc hiện lên, hắn cụp mắt xuống, thở dài: "Chỉ là có chút áy náy sao?" 

Trong giọng nói tựa hồ rất là chán nản thất vọng. Long Phù Nguyệt biết hắn lại xem mình như vị thê tử kia của hắn, cố tình cùng hắn giải thích vài câu, nhưng hắn hiện tại mới từ Quỷ Môn quan đi thong thả trở về, bàn luận vấn đề này dường như có chút không ổn. 

Liền ha ha cười khan hai tiếng: "Cũng may, cũng may ngươi không chết, vậy là được rồi. Đúng rồi, ngươi có đói bụng không? Ta đi nấu cháo đến cho ngươi ăn." 

Phượng Thiên Vũ khép hờ  ánh mắt: "Cũng tốt. Ta muốn ăn món Trân châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc canh mà nàng làm." 

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trợn tròn hai mắt, ấp úng nói: "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết ta sẽ làm món canh này?" 

Bởi vì Cổ Nhược vẫn ăn chay, mỗi ngày rau xanh đậu hủ, nàng e sợ cho sư huynh dinh dưỡng không đầy đủ, liền thường thường đem bắt chước ở hiện đại, nấu một loại canh cho sư huynh ăn. Thực hiện cũng không phải quá khó khăn, nguyên liệu chủ yếu chính là rau chân vịt, đậu hủ, lại thêm ớt hồng cùng hầm chín, thêm một chút gạo trắng. 

Lại thêm một ít đồ gia vị khác. Long Phù Nguyệt đối với nấu cơm rất có bản năng thiên phú, làm món canh kia đậm nhạt ngon miệng, Cổ Nhược tuy rằng không nói gì, nhưng mỗi một lần đều đem canh nàng làm này uống đến giọt nước không dư thừa, cho tiểu đầu bếp nàng đủ mặt mũi. Lại không nghĩ rằng Phượng Thiên Vũ lúc này thế nhưng đưa ra muốn uống này canh.

Chẳng lẽ —— Đời trước của ta cũng sẽ hầm loại canh này? Đôi mắt Phượng Thiên Vũ trông mong nhìn  nàng, nhìn mãi đến khi nàng bị nhìn đến lông mao toàn thân dựng đứng, hắn mới nhắm mắt: "Ta đương nhiên biết."

 "Phù Nguyệt, ở quận chúa phủ nàng từng đã làm cho ta vài lần, tuy rằng nàng đã quên mất ta, nhưng bản lĩnh của nàng tựa hồ cũng không quên. Chỉ là không biết hai năm qua nàng đã vì ai nấu món canh này. . . . . ."

Trong lòng hắn ngơ ngẩn mà nghĩ, trong mắt hiện lên một chút chua xót. Long Phù Nguyệt lại có cảm giác câu nói của hắn có ẩn ý gì đó, nhưng lười suy nghĩ sâu xa, cười nhẹ một tiếng: "Được rồi, ta đi làm."

Chương 436: Hoàng thượng giá lâm 

Nhìn bóng lưng Long Phù Nguyệt, khóe miệng Phượng Thiên Vũ hơi nhẹ mỉm cười, trong đôi mắt giống như  biển rộng có ánh sáng lóe ra, tựa hồ cảm xúc mãnh liệt  nào đó. Hắn khe khẽ thở ra một hơi, âm thầm điều tức, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Ngũ tạng lục phủ của hắn vốn đã sai chỗ thế nhưng đa phần đã trở lại vị trí cũ, nội thương rất nặng cũng khá rất nhiều. 

Trong lòng không khỏi suy nghĩ: "Chẳng lẽ là đại sư huynh đã cứu ta? Y thuật của hắn lại có thể đạt tới loại cảnh giới khởi tử hồi sinh này sao?" 

Hắn hơi giật mình, thế này mới phát giác cánh tay phải cũng được Cổ Nhược nối lại, quấn lấy băng vải, tuy rằng vẫn chưa thể cử động, nhưng cũng có một chút tri giác. Không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Không nghĩ tới hôm nay nợ đại sư huynh một ân tình lớn như vậy, ngày sau nhất định phải hồi báo." 

Hắn khép hờ ánh mắt, yên lặng điều tức, làm cho nội lực ngưng trệ dần dần chạy ở khắp bên trong thân thể. . . . . . Long Phù Nguyệt đã làm xong canh, trước đưa cho sư huynh một chén. Cổ Nhược đang ngồi điều tức, nàng đương nhiên không dám quấy rầy. Lại bưng một chén, đem đến cho Phượng Thiên Vũ. Phượng Thiên Vũ tuy rằng tạm thời không có gì trở ngại, nhưng rốt cuộc mới từ Quỷ Môn quan trở về, thân mình rất suy yếu. 

Long Phù Nguyệt vốn muốn đem hắn nâng dậy đến để tự hắn ăn. Nhưng vừa cử động, mồ hôi lạnh hắn liền ứa ra, không có biện pháp, đành phải ngồi ở bên cạnh hắn, dùng cái thìa nhỏ từng miếng từng miếng đút cho hắn. Phượng Thiên Vũ nhìn gương mặt nhìn nghiêng của nàng, xem nàng cẩn thận thổi từng miếng từng miếng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ nguyện giờ khắc này vĩnh viễn đừng đi qua. 

Hai năm qua hắn vừa nhắm mắt lại, trước mắt xuất hiện lúc nào cũng là bóng lưng của nàng kiên quyết rời đi, làm cho hắn đau đến thấu xương, lần lượt ở trong nỗi đau có rút dày xé tâm can tỉnh lại. Mở to mắt, cũng là cõi lòng đầy tịch mịch cùng hư không. . . . . . 

Nay nằm ở nơi này, tuy rằng trên người có chút vết thương mang từng đợt đau đớn, nhưng thấy  nàng đang ngồi ngay bên cạnh mình, ăn từng ngụm cạnh do nàng chăm sóc, đã cảm thấy một luồng sóng ấm áp dâng trào lên trong lòng, món canh này trở nên là món mỹ vị đệ nhất khó tìm nhất trên bầu trời này. Một chén canh vừa mới uống xong. 

Chợt nghe ngoài cửa ẩn ẩn lại tiếng động có la hét ầm ĩ. Long Phù Nguyệt vốn có một ít nội công, nghe được một tiếng sắc nhọn la lên: "Hoàng thượng giá lâm." 

"Chết rồi, lần này hoàng đế cũng tới, chỉ sợ sự tình có chút khó giải quyết! Nếu ông ta cũng muốn giết vị Phượng Vương gia này thì làm sao bây giờ?"

Chương 437: Ngươi đang lo lắng cho ta sao 

Thanh âm này vừa nghe liền biết là thái giám phát ra. Trong lòng Long Phù Nguyệt chấn động, cái chén trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất. 

"Chết rồi, lần này cả hoàng đế cũng tới, chỉ sợ chuyện này khó giải quyết rồi! Nếu hoàng thượng cũng muốn giết vị Phượng Vương gia này làm sao bây giờ?" 

Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, khẽ cười  cười: "Nàng đang lo lắng cho ta sao?" 

Long Phù Nguyệt chau mày nói : " Trình Tướng quân còn có thể miễn cưỡng qua được, lần này hoàng đế tự mình đến , nếu ông ta muốn gây bất lợi với ngươi , chỉ sợ. . . . . ." 

Khóe môi Phượng Thiên Vũ gợi lên một chút trào phúng: "Yên tâm, hắn không dám làm gì ta đâu . Đỡ ta."

Long Phù Nguyệt không biết hắn muốn làm gì, nhăn lại lông mày nói : "Thương thế của ngươi như vậy, còn có thể đứng lên sao?" 

Phượng Thiên Vũ cười nói: "Yên tâm, ta đã có chủ ý. Đỡ ta ngồi dậy trước ." 

Long Phù Nguyệt không có cách nào khác, chỉ phải ôm dìu  hắn ngồi dậy. Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên cùng hắn có khoảng cách gần tiếp xúc như vậy, ôm dìu nửa thân mình của hắn, trong mũi nghe mùi thơm ngát thản nhiên  trên người hắn, nhưng không hiểu sao lại cảm giác dị thường quen thuộc. Giống như vòng ôm ấp này chính mình ban đầu dựa sát vào đây, không muốn xa rời. Trái tim còn đang nhảy loạn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như trái táo chín mọng  . 

Thật vất vả giúp đỡ hắn ngồi dậy. Toàn thân hắn xuất ra mồ hôi. (đau đớn) Nàng cũng ra một thân mồ hôi. ( khẩn trương  ) Tai nghe  tiếng bước chân bên ngoài  càng ngày càng gần. Long Phù Nguyệt khẩn trương  một lòng phốc phốc nhảy loạn. Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay của nàng. 

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thấp giọng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?" 

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút ánh sáng lạnh: "Nàng bị thương, ai dám đả thương  nàng? Chính là Trình Tướng quân gì đó mà nàng vừa mới nói đúng không?" 

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới thân thể của hắn và của mình vừa mới tiếp xúc liền đã dò xét ra nội thương của mình. Cảm thấy có chút tủi thân. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm nói điều này. 

Nàng cuống quít rút cổ tay của mình ra: "Không có việc gì , một chút vết thương nhỏ mà thôi." 

Hai người đang nói chuyện , bên ngoài đã có hai đội Ngự Lâm quân tràn vào. Một người mặc áo vàng long hành hổ bộ* mà thẳng bước tiến vào. 

(*) Ý nói tượng trưng cho dáng dấp vua chúa. Người này khuôn mặt tuấn tú nho nhã, dáng người thon dài, một đôi mắt thâm trầm mà tinh nhuệ.

Chương 438: Đấu trí 

Ông ta chính là hoàng đế Khai Dương quốc —— Dương Thần Dịch. Dương Thần Dịch vừa đến liền nhìn thấy Phượng Thiên Vũ đang nằm trên giường trúc. Sắc mặt của Phượng Thiên Vũ hơi có chút tái nhợt, lười biếng  nghiêng người dựa vào đầu giường, khóe miệng chứa đựng một chút ý  cười chẳng hề để ý. Hai tròng mắt sâu thẳm, lại cực kỳ có thần. 

Dương Thần Dịch cười ha hả: "Không biết Phượng Vương gia đi vào tệ quốc, trẫm lại đến bây giờ mới biết, không  tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội." 

Khóe môi Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười thản nhiên  : "Bệ hạ không cần phải khách sáo, là Thiên Vũ tới vội vàng, chưa từng bái phỏng, là Thiên Vũ thất lễ trước, bệ hạ đại nhân đại lượng, chắc là sẽ không so đo." 

Long Phù Nguyệt đứng lên thi lễ với Dương Thần Dịch: "Phù Nguyệt thỉnh an hoàng huynh. Hoàng huynh đi vào Vấn Thiên quán, tiểu muội không kịp nghênh tiếp , thất lễ, thất lễ." 

Dương Thần Dịch cười ha ha, nắm tay  Long Phù Nguyệt: "Phù Nguyệt, muội tuy rằng không phải muội muội ruột của trẫm, nhưng trẫm cùng muội hợp ý, đây chính là so với muội muội ruột thịt còn thân hơn, huynh muội nhà mình không cần phải khách khí. Nhưng mà, hoàng huynh ta đang trách muội một chuyện." 

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: "Chuyện gì?" 

Dương Thần Dịch nói : "Vấn Thiên quán có khách quý đến đây, vì sao không cho hoàng huynh biết? Muội để cho trẫm chậm trễ tiếp  khách quý, đây chính là thất lễ vô cùng nha." 

Long Phù Nguyệt còn chưa kịp nói gì. Lời nói của Phượng Thiên Vũ liền thản nhiên thốt ra: "Bệ hạ, tại hạ lần này là cải trang du ngoạn, đặc biệt là đến tìm kiếm thê tử thất lạc đã  hai năm, phụ hoàng của ta biết ta muốn tới nơi này, liền cho ta chuẩn bị  một phần lễ mọn, vốn tưởng tìm được thê tử sẽ đến bái phỏng bệ hạ, nhưng để bệ hạ ngược lại đến gặp mặt tại hạ. Điều này làm cho tại hạ rất hổ thẹn." 

Nói tới đây, từ trong lòng lấy ra một cái bao lụa, mở bao lụa ra, bên trong là một viên Dạ Minh Châu lóe ra ánh hào quang màu lam nhạt. Ánh sáng ngọc loá mắt, hiển nhiên là một bảo bối vô cùng trân quý. 

"Bệ hạ, xin thứ cho tại hạ thân thể không tiện, đây chính là lễ mọn phụ hoàng ta tặng cho bệ hạ, thỉnh xin vui lòng nhận cho." 

Bàn tay của Phượng Thiên Vũ trắng như bạch ngọc nâng viên Dạ Minh Châu, đưa tới. Đã có thái giám bên cạnh tiếp nhận, Dương Thần Dịch ha ha cười nhẹ một tiếng: "Thiên Tuyền hoàng đế khách sáo quá rồi. À, Vương Phi của Phượng Vương gia  mất tích sao? Là ở Khai Dương quốc? Không biết có thẩm tra ra được chưa? Muốn trẫm giúp ngươi một tay hay không?" 

Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt.

Chương 439: Lần này nhảy vào 

Hoàng Hà cũng rửa không sạch Trái tim Long Phù Nguyệt lộp bộp nhảy dựng, còn chưa kịp nói gì. Phượng Thiên Vũ liền cười dài nói: "Nói đến cần phải tạ ơn bệ hạ, chẳng những thu lưu thê tử của ta, còn phong nàng làm quận chúa, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích......" 

Dương Thần Dịch lắp bắp kinh hãi, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Phượng Vương gia nói, không lẽ chính là Long Phù Nguyệt cô nương? Phù Nguyệt, tại sao trẫm cho tới bây giờ không nghe muội nhắc tới?" 

Long Phù Nguyệt quả thực muốn khóc thét. Nàng cũng không thể nói thân thể này của mình có lẽ đã từng là thê tử của hắn. Nhưng hiện tại linh hồn không phải? Chẳng những khó có thể giải thích, hơn nữa rất hoang đường. Phỏng chừng hoàng đế này cũng sẽ không tin tưởng. 

Nàng cứ hơi trầm ngâm như vậy, Phượng Thiên Vũ liền thở dài: "Tại hạ cùng thê tử náo loạn, cãi nhau một chút, nàng trong cơn tức giận rời nhà trốn đi, cho tới bây giờ tại hạ đã tìm nàng suốt hai năm, ôi, là tại hạ từng thực sự có với lỗi nàng, nàng đang trách tội tại hạ, không chịu nhận tại hạ, tại hạ cũng không có biện pháp......"

Những lời này hắn vừa nói ra, Long Phù Nguyệt cho dù mở miệng không thừa nhận, Khai Dương hoàng đế cũng không tin tưởng nàng. Không khỏi tức giận căm phẫn trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, hận không thể nhảy tới bóp chết hắn . 

Phượng Thiên Vũ cũng tình cảm tràn đầy đưa mắt nhìn nàng, ra dáng thâm tình lưu luyến. Làm cho nàng không nhịn được lại rùng mình một cái, nổi da gà khắp toàn thân. Dương Thần Dịch đã đem thần sắc của bọn họ đều xem ở trong mắt, đối với lời nói của Phượng Thiên Vũ thực sự tin tám chín phần.

Ha ha cười nói: "A, thì ra là thế. Ha ha, vợ chồng nhỏ cãi nhau, đầu giường đánh, cuối giường hòa, có cái gì phải giận dỗi. Phù Nguyệt, đây là lỗi của muội." 

Lỗi của ta? Lỗi cái đầu của hắn! Ta trước đây không biết hắn? Trời ạ, lần này nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Vẻ mặt Long Phù Nguyệt vô tội thêm bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ , hận không thể lấy đầu của hắn đem ném bỏ. 

Dương Thần Dịch lại đem biểu tình hai người bọn họ trở thành vợ chồng liếc mắt đưa tình, cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, tìm được là tốt rồi. Phù Nguyệt nếu là muội tử của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới cho nàng. Ha ha, từ nay về sau, chúng ta cũng xem như quan hệ thông gia phải không? À, Phượng Vương gia, thương thế của ngài sao rồi? Muốn trẫm phái vài ngự y đến bắt mạch cho ngài hay không?" 

Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Tại hạ bị thương chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi. Không có gì đáng ngại. Hiện tại chỉ là hai chân không được tiện, bằng không đã sớm nghênh đón thánh giá. Tin tưởng nếu tĩnh dưỡng vài ngày sẽ hoàn toàn tốt hơn. Đa tạ bệ hạ quan tâm, vẫn là không nên làm phiền bệ hạ."

Chương 440: Hô hấp nhân tạo 

Dương Thần Dịch gật gật đầu, nói: "Vậy Phượng Vương gia hãy nghỉ ngơi, thiếu cái gì thì lên tiếng nói." 

Lại quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt nói: "Phù Nguyệt, Đại sư huynh của muội đâu? Tại sao lại không gặp hắn?" 

Long Phù Nguyệt ngẩn ra, đại sư huynh lại mất tích? Vừa mới không phải còn ở đây sao? Nhưng mà lời này đương nhiên không thể nói với Dương Thần Dịch. Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Đại sư huynh của muội có lẽ lại đến nơi nào thanh tu nữa rồi. Hoàng huynh tìm huynh ấy có thể có chuyện quan trọng sao? Hay là để Phù Nguyệt đi ra ngoài tìm xem?" 

Dương Thần Dịch vội khoát khoát tay: "Không cần. Trẫm cũng không có chuyện khác, tùy tiện hỏi mà thôi. Nếu đi thanh tu rồi, vậy đừng nên quấy rầy......"

 Dương Thần Dịch lại ở đây hàn huyên cùng Phượng Thiên Vũ vài câu, thế này mới đi. Những người này vừa mới rời đi. 

Long Phù Nguyệt liền nhảy dựng lên, kêu lên: "Phượng Thiên Vũ, ngươi......" 

Đang muốn mắng hắn vài câu hết giận, thuận tiện thuyết minh thân phận của mình, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại, tự nhiên nhìn đến Phượng Thiên Vũ đã ngã xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Đầu đầy mồ hôi ngã nhào. Khép hờ ánh mắt, giống như không còn thở. Làm nàng kinh hoàng, nhất thời đem lời muốn nói nuốt trở về trong bụng. 

Nhảy qua gọi hắn: "Này này, ngươi làm sao vậy? Vừa mới rồi không phải tốt lắm sao?" 

Vừa nói vừa lay lay hắn. Phượng Thiên Vũ đã nhắm chặt ánh mắt, không nhúc nhích, khuôn mặt càng thêm tái nhợt. Trời ạ, không phải là đã hôn mê chứ?! 

Trong lòng Long Phù Nguyệt không khỏi vội vàng, vươn tay dò xét hơi thở của hắn, a a a a a a a a a a, không có hơi thở rồi! 

Lần này Long Phù Nguyệt thực sự nóng nảy. Sư huynh không biết đi nơi nào, chờ hắn tới cứu đó là không có khả năng. Nàng ở trong phòng đi lung tung một vòng. Đột nhiên nhớ tới môn tri thức học cấp cứu hiện đại. 

Mặc kệ! Tốt xấu gì cũng nên thử một lần! Nàng nhảy đến bên cạnh hắn, trước lấy tay để lên ngực và bụng hắn ấn nhẹ mấy cái, sau đó bóp mũi hắn, tiến đến gần miệng hắn, dựa theo cấp cứu hiện đại, miệng đối miệng mãnh liệt thổi mấy hơi thở. 

Phương pháp này thực sự là rất hữu hiệu, vừa mới thổi hơn mười hơi, một ngụm cuối cùng này vừa mới thổi ra đi, Phượng Thiên Vũ sâu kín  mở mắt ra, Long Phù Nguyệt cùng hắn mắt to đối đôi mắt nhỏ, vài giây đồng hồ, bỗng nhiên tránh xa ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro