Chương: Từ 561 đến 570

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 561: Nhìn hắn đau cũng không đau

Hắn còn muốn nói tiếp, Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái. Tuy chỉ là liếc qua, nhưng hán tử kia như bị bịt miệng, không nói được lời nào.  Bên kia Long Phù Nguyệt đã đưa vị phu nhân kia từ trên cây xuống.           

Phu nhân kia cả người toàn là vết roi, quần áo rách tả tơi, thân mình đau nhức, nằm ở trước sân nức nở khóc. Long Phù Nguyệt nhìn nàng toàn thân là vết thương, trong lòng bỗng nhiên tê rần, sau lưng mình cũng mơ hồ có chút đau đớn.           

Nàng cắn cắn môi, cũng bất chấp người xung quanh sẽ nhìn nàng thế nào. Hai tay tạo kết ấn, một đạo bạch quang từ trong tay nàng phát ra, bao quanh lấy nữ tử mình đầy thương tích kia. Gần như là chỉ trong nháy mắt, vết thương trên người nàng kia liền tự động khỏi hắn, qua một lát, ngay cả vết roi cũng biến mất.          

Người chung quanh toàn bộ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, như nhìn một yêu quái. Hán tử đánh người kia cũng ngây người, nữ tử này, chẳng lẽ là thần tiên sao ?           

Phu nhân kia cũng choáng váng nhìn nàng kinh ngạc. Qua thật lâu sau, mới quỳ bụp một tiếng xuống: " Đa tạ tiên tử cứu giúp! "           

Phượng Thiên Vũ lại nhíu nhíu mày, lần này hành động bọn họ phải thực hiện một cách bí mật, vậy mà lại xuất hiện công khai ở nơi này, chỉ sợ đã bại lộ hành tung. Phù Nguyệt đang muốn hảo hảo giáo huấn hán tử kia một chút, chợt thấy bên hông căng thẳng, tiếp theo liền nghe thấy được âm thanh của Phượng Thiên Vũ vang ở bên tai: "Nơi này không nên ở lâu, đi thôi!"

Nàng sững sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn ôm lấy bay đi.  Khinh công của Phượng Thiên Vũ tuyệt thế vô song, mọi người chỉ thấy bóng người chợt loé lên, rồi không thấy gì nữa. 

Mọi người toàn bộ quỳ xuống, dập đầu không thôi. Hán tử kia lại sợ tới không dám nhúc nhích. Lão bà của mình được thần tiên cứu, hắn làm sao còn dám đánh?           

Rời gia đình kia thật xa Phượng Thiên Vũ mới đáp xuống ở nơi hẻo lánh. Buông Long Phù Nguyệt ra.

Long Phù Nguyệt vẫn tức giận: "Sao ngươi không để cho ta đem cái tên đáng chết kia giáo huấn một chút rồi hãy rời đi? Ta muốn..........Cho hắn nếm thử một chút cảm giác bị đánh bằng roi!"            Phượng Thiên Vũ thở dài: "Tội gì mà lấy việc đánh bại tên đần độn đó làm trò vui. Ta đã bẻ gãy cổ tay hắn, coi như cũng thay nàng xả giận........."

Long Phù Nguyệt thở phì phì nói: "Cái tên nam nhân kia thật ghê tởm, cư nhiên lại đánh thê tử kết tóc xe duyên với hắn như vậy! Hừ ta thật muốn trên người hắn cũng có mấy chục vết thương như vậy, xem thử hắn biết đau hay không!"

Chương 562: Ta đâu giống như người kia            

Phượng Thiên Vũ nhìn sắc mặt của nàng, hơi hơi trắng, ho một tiếng: "Phù Nguyệt, nếu như có người cũng từng đánh nàng một chút như vậy, nhưng hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, nàng có tha thứ cho hắn không?"            

Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Hiện tại ta cũng có chút bản lãnh. Ai có thể đánh ta? Ngươi nghĩ rằng ta là người chỉ biết khóc giống nữ tử kia thôi sao?"            

Phượng Thiên Vũ nhất thời yên lặng, sau một lúc lâu cợt nhả nói: "Như người kia, ta đâu có nghĩ vậy. Nếu ta đánh nàng một chút như vậy, nàng có thể hận ta hay không?"           

 Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái, không biết hắn gặp phải chuyện gì, mà lại nói ra những câu như vậy. Nàng cũng chẳng buồn để ý, chỉ hừ một tiếng, giơ nắm tay nhỏ lên, nói: "Nếu như là ngươi lại càng không thể tha thứ. Ta sẽ cùng ngươi tuyệt giao, thuận tiện bỏ ngươi luôn!" 

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ khẽ biến thành trắng bệch, thân mình cứng đờ, thở dài: "Đi thôi, sắc trời không còn sớm, ta dẫn nàng đi ăn cơm."            

Lúc này bầu trời đã hoàn toàn đen. Cũng may thành thị này có vẻ phồn hoa, chung quanh đèn đuốc loé ra, thật cũng không tính là quá đen. Long Phù Nguyệt khẽ cau mày nói: "Chúng ta vẫn là nên trở về thôi, bọn đại sư huynh chờ lâu sẽ sốt ruột."             

Phượng Thiên Vũ cười nói: "Bọn họ đói bụng tự nhiên sẽ biết đi ăn. Tại sao nàng lại sợ bọn họ sẽ chết đói chứ?"             

Long Phù Nguyệt lo nghĩ, cũng cảm thấy thế. Ngẩng đầu nhìn trăng trên trời. Trăng sáng, treo cao, gió đưa nhè nhẹ thật là thập phần Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cao hứng, lôi kéo ống tay áo Phượng Thiên Vũ: "Chúng ta ăn cơm dã ngoại được không?"             

Phượng Thiên Vũ hơi sững sờ một chút, trong đôi mắt hình như có tia sáng, gật gật đầu: "Tốt!"    

Long Phù Nguyệt đưa tay làm tư thế chữ V: "Được, chúng ta bây giờ đi chuẩn bị đồ gia vị, để cho ngươi thấy tay nghề của ta."             

Hai người chọn nơi tổ chức dã ngoại là một triền núi, trên sườn núi các loại hoa dại đang đua nhau nở. Ở dưới ánh trăng, làm rung động lòng người, toả ra mùi hương thơm ngát.            

Hai người ở trong thành mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, Long Phù Nguyệt thậm chí còn mua một cái nồi. Nàng hưng trí sắn sắn ống tay áo: "Ngươi phụ trách nhóm lửa, ta sẽ mời ngươi ăn đặc sản chỗ chúng ta_Lẩu tứ xuyên."           

Trong lòng Phượng Thiên Vũ giờ này tràn đầy cảm giác ấm áp, nàng bảo làm cái gì liền làm cái ấy.

Chương 563: Đại hôi lang dụ dỗ tiểu hồng mao              

Hắn còn bắt một con thỏ hoang nữa, làm thịt sạch sẽ. Xếp những viên đá chung quanh làm một cái lò, đặt cái nồi lên trên, bên trong đổ vào một ít nước. Phía dưới nhóm lên một đống lửa......   

        Long Phù Nguyệt thấy hắn làm như nước chảy mây trôi, giống như đã quen từ lâu, không khỏi bội phục gật đầu lia lịa, thoả mãn nhìn hắn, tán thưởng: "Ta vẫn cho ngươi chỉ là một tên sâu gạo, không nghĩ tới ngươi là Vương gia mà làm những việc này so với bộ đội đặc chủng chỗ chúng ta cũng không kém đâu. Thật đúng là được mở rộng tầm mắt."           

Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn nàng, khẽ thở dài một tiếng.  Nàng đương nhiên không biết một thân trù nghệ của hắn từ đâu mà có. Hai năm trước nàng không biết tung tích, hắn sống như cái xác không hồn, nhớ nàng gần như muốn phát điên. Không có chỗ nào giải sầu, hắn trong vô thức nhớ tới nàng từng vì mình xuống bếp nấu cơm xào rau, đó là những ngày bình yên và hạnh phúc.           

Hắn đối với phòng bếp bỗng nhiên thấy thú vị. Những ngày hành quân đánh giặc, hắn cũng tự mình xuống bếp........ Hơn nữa mỗi lúc ăn cơm, đều để một bộ bát đũa ở phía đối diện, tưởng tượng thấy nàng còn đang ngồi cùng mình, nhấm nháp đồ ăn do mình làm. Thỉnh thoảng nở nụ cười , ở một bên vừa cười vừa nói. . . . . .           

Nay, nàng quả nhiên đã ở bên cạnh, vẫn xinh đẹp như vậy, tính tình vẫn cổ quái, hắn chỉ cần đưa tay lên là có thể ôm nàng vào lòng. Không ai biết là trong lòng hắn hiện nay có bao nhiêu là vui sướng.  Tuy rằng nàng bây giờ vẫn đang trong giai đoạn mất trí nhớ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn tiếp nhận hắn một lần nữa, điều này làm cho hắn thực vui mừng. Mặc dù nàng vĩnh viễn nghĩ không ra như thế nào ? Bọn họ có rất nhiều thời gian, hắn sẽ không bỏ bất cứ một ngày nào có thể ở chung với nàng..........           

Lúc này thấy hai mắt nàng sáng ngời, trong suốt nhìn hắn, trong lòng hắn cảm thấy thập phần viên mãn, cười híp mắt sờ sờ đầu của nàng: "Tiều nha đầu, nàng không biết sao.Phu quân của ngươi chính là một báu vật tiềm ẩn đó, đang đợi nàng đến khai phá đây, mỗi một bước đều sẽ có kinh hỉ nha."          

Ngữ khí của hắn giống như là đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu hồng mao, cười dài.           

Long Phù Nguyệt không khỏi bật cười: "Ngươi là đồ tự kỉ vô cùng."           

Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Nha đầu không phải là tự kỉ, mà là tự tin. Nàng sống lâu với ta sẽ biết."           

Trong lúc nói chuyện, Phượng Thiên Vũ đã nhóm lửa xong.

Chương 564: Rất bôi nhọ danh hiệu chiến thần của hắn

Long Phù Nguyệt vụng trộm nếm vài ngụm, hương vị dĩ nhiên là có thể so với đầu bếp: "Wow, không nghĩ tới trù nghệ của hắn cũng tuyệt hảo như vậy. Nếu hắn đến hiện đại, ở nhà hàng sa hoa nhất làm đầu bếp thì tuyệt đối dư dả........"           

Trong đầu không nhịn được hiện ra hình ảnh Phượng Thiên Vũ đầu đội mũ đầu bếp, tay trái cái thìa, tay phải cái xẻng, mỗi động tác đều xuất thần nhập hoá......"          

 Thân mình không khỏi run một cái. Lạnh! Như vậy rất bôi nhọ danh hiệu chiến thần của hắn......... Phượng Thiên Vũ đương nhiên không biết giờ phút này trong cái đầu nhỏ của nàng đang có ý niệm gì.           

Vốn muốn bộc lộ tài năng của nàngcho hắn thấy, làm lẩu phiên bản cổ đại. Lại không nghĩ rằng nàng bị tài nấu nướng của hắn làm cho kinh hãi. Nàng liền làm trợ thủ cho hắn, cho thêm củi vào cái bếp.          

Lại qua một lúc lâu, Phượng Thiên Vũ cuối cùng cũng đem tất cả thức ăn sửa soạn xong xuôi. Nhìn qua rất đơn giản, bốn món ăn và một món canh, nhưng ăn vào lại vô cùng ngon miệng. Phượng Thiên Vũ mất khá nhiều công sức.          

Long Phù Nguyệt ăn một miếng, nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi: "Đáng tiếc không có rượu. Bằng không thì có thể hưởng thụ một chút."         

 Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, giống như là ảo thuật, tự dưng lại biến ra một cái hồ lô rượu, lắc lư ở trước mặt Long Phù Nguyệt: "Ai nói không có rượu? Đây không phải sao?"           

Long Phù Nguyệt mừng rỡ, từ tay hắn đoạt lấy, rút cái nút, uống một ngụm. Rượu này cũng không nặng lắm, mùi rượu thơm ngát xông vào mũi. Thoạt nhìn giống như là vì nàng chuẩn bị. 

Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt trăn trên bầu trời, lại nhìn Phượng Thiên Vũ đang ngồi bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng mĩ mãn, trong đầu không biết tại sao bỗng nhiên xuất hiện một số từ, nàng liền cất giọng ngâm. Minh Nguyệt bao lâu có? Nâng cốc hỏi trời cao. Không biết bầu trời cung khuyết, nay tịch là năm nào. Ta thuận gió trở lại. Chỉ e quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn, nhảy múa biết rõ ảnh, gì giống như ở nhân gian. Chuyển chu các, thấp khởi hộ, chiếu không. Không nên có hận, chuyện gì dài hướng đừng khi tròn? Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm chuyện tròn khuyết, việc này cổ nan toàn bộ. Chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên.               

Phượng Thiên Vũ vỗ tay cười nói: "Thơ hay! Thật không biết bài này do vị thi nhân nào viết?"   

Long Phù Nguyệt làm cái mặt quỷ, cười nói: "Ta viết!"

Chương 565: Đây.......Đây không phải là hôn gián tiếp sao......                  

Phượng Thiên Vũ nhìn vào mắt của nàng, cười híp mí nói: "Phù Nguyệt, nàng còn quá non, không thể viết được những câu lên bổng xuống trầm, từ ngữ cao ngạo, xa xăm, trống trải, hơn nữa những từ hùng hồn và khoáng đạt, thì một nữ tử sao có thể viết ra được. Nếu ta đoán không sai thì..........Người này là một nam tử có tính tình rất hào phóng."           

Long Phù Nguyệt giảo hoạt nhìn hắn. Người này không lẽ là quỷ đầu thai? Cái này cũng có thể biết được! Thật đúng là thua hắn!  Bí mật bị hắn khám phá, Long Phù Nguyệt cũng không muốn giấu giếm nữa, vừa uống rượu dùng bữa, vừa kể cho hắn nghe chuyện Tô Đông Pha.         

 Phượng Thiên Vũ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng chen vào đôi lời, làm tăng thêm sự hào hứng của Long Phù Nguyệt khi kể về Tô Đông Pha.  Tô Đông Pha nói về bát đại gia ở thời nhà Tống, trong bát đại gia ở thời nhà Tống, nói đến cải cách chính trị của Vương An Thạch. Từ cải cách chính trị của Vương An Thạch lại nói đến những kiểu cách cai trị của Tần triều . . . . .           

Tư tưởng của nàng lướt gió tung bay, trong nháy mắt đem năm ngàn năm lịch sử của Trung Quốc ra nói dóc một chút. Sau khi nói xong rồi, chợt phát hiện, nàng đang cùng Phượng Thiên Vũ uống chung một hồ lô rượu! Ngươi một ngụm, ta một ngụm, giống như là bạn hữu vậy.           Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt không khỏi có chút ửng đỏ. Đây.......Đây không phải là hôn gián tiếp sao......            

Ăn uống no nê, hai người liền nằm ngửa ngay tại nơi hoang dã này ngắm trăng, đếm sao. Sau một hồi im lặng, Phượng Thiên Vũ liền ngồi dậy, lấy cây sáo luôn mang theo bên mình ra thổi.   Tiếng sáo trong trẻo, từ từ, nhẹ nhàng thấm vào trong lòng.  

 Trên trời mây nhanh chóng tan đi, chỉ còn lại mặt trăng nên càng thêm sáng tỏ. Làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái. Long Phù Nguyệt đang ngắm trăng trên trời, bỗng nhiên mất đi tri giác, tâm hồn trở nên mơ hồ.            

Tự dưng nghĩ đến cha mẹ kiếp trước, ai, bọn họ mất đi đứa con gái yêu quý nhất không biết sẽ như thế nào? Dưới ánh trăng nhìn Phượng Thiên Vũ đang thổi sáo, trong lòng bỗng nhiên thấy hoảng hốt.  Chính mình cũng không biết đã vượt qua mấy vạn năm tới triều đại này, ông trời cho nàng một vị hôn phu ưu tú như thế.            

Hơn nữa tự nhiên lại là Thánh nữ, có thể so với Triệu Linh Nhi. Bất quá, mình so với Triệu Linh Nhi thì hạnh phúc hơn. Ai, đáng tiếc là cha mẹ không thể thấy được.......             

Lúc nàng ở hiện tại, cha mẹ có hai đứa con đó là nàng cùng anh trai. Nàng mặc dù là con gái, nhưng so với con gái thì được sủng ái hơn một chút.

Chương 566: Ta hiện tại sẽ cho ngươi biết thêm kiến thức          

Lúc nàng ở hiện tại, cha mẹ có hai đứa con đó là nàng cùng anh trai. Nàng mặc dù là con gái, nhưng so với con gái thì được sủng ái hơn một chút. Quả thực chính là yêu như trân châu bảo vật. Anh trai nàng thì thích học Cổ thuật, còn nàng lại thích đọc sách, nàng cũng là sinh viên đại học duy nhất của thôn, khiến cha mẹ vô cùng sung sướng, bây giờ hương tiêu ngọc vẫn rồi, chắc cha mẹ thương tâm muốn chết..........

"Phù Nguyệt! Phù Nguyệt........."           

Tiếng gọi mơ hồ không rõ ở đâu bỗng nhiễn xuất hiện trong tai nàng. Nàng bỗng nhiên kinh hãi nhảy dựng lên!

Là mẹ! Đó chính là thanh âm của mẹ! Nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng khắp nơi vắng vẻ, làm gì có có bóng dáng của những người khác ?           

Chẳng lẽ bởi vì ta quá nhớ mẹ, nên nghe nhầm?           

"Đại Vũ Mao, ngươi có nghe thấy có người đang gọi ta không?"           

Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Có người gọi nàng sao? Làm gì có chứ?" 

Long Phù Nguyệt ngồi sụp xuống. Quả nhiên là nghe nhầm!           

Nàng còn tưởng rằng mẹ vì quá nhớ mong mình mình nên cũng xuyên qua rồi Tai Phượng Thiên Vũ thính vô cùng, nếu như có người gọi, hắn nhất định có thể nghe thấy được.          

 "Ai!" Nàng thở dài một tiếng, bên hông chợt căng thẳng, thân mình đã rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.           

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, cảnh đẹp như thế này, nàng cũng than thở, là sao thế?"           

Long Phù Nguyệt tựa người vào trong ngực của hắn, thở dài: "Ta đang nghĩ tới cha mẹ trước của ta............Ai, ta chết như vậy, không biết bọn họ sẽ thương tâm đến mức nào........."           

Phượng Thiên Vũ hôn môi nàng một cái, cười nói: "Bọn họ cũng không biết nàng trong họa có phúc, tìm được một vị hôn phu tốt như vậy..........."           

Long Phù Nguyệt đỏ mặt lên, chỉ vào da mặt của hắn: "Không biết xấu hổ, tự khen chính mình, ngươi thì tốt lắm sao?"          

Tâm Phượng Thiên Vũ rung động, bỗng nhiên đem nàng ôm chặt lấy, thuận thế đè lên trên: "Không tốt sao? Ha ha ta hiện tại sẽ cho nàng biết thêm kiến thức ........."

"Ngươi............"

Long Phù Nguyệt cái gì cũng chưa kịp nói thì đã bị hôn. Tuy rằng hai ngày này, Long Phù Nguyệt đã bị hắn hôn nhiều lần, ôm hôn cũng có, bế để hôn cũng có, thậm chí là ngồi lên chân hắn để hôn, nhưng bị đè xuống đất hôn thì vẫn là lần đầu tiên.          

 Tim nhất thời nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng xoay người rời đi, nhưng hắn không buông tha nàng, người nào đó võ công cao hơn nàng, tâm kế cũng sâu hơn nàng, hơn nữa trên người hắn luôn có hơi thở làm nàng choáng váng đầu óc, nếu không thể rời đi được, thì mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chương 567: Phu quân của nàng có dáng người 'ma quỷ'                 

"Phù Nguyệt, Phù Nguyệt........"            

Hắn lẩm bẩm tên của nàng, hôn nàng thật sâu. Tim Long Phù Nguyệt đập như nổi trống, đột nhiên bị hôn đến choáng váng đầu óc, cảm nhận được quần áo trên người  bị ai đó cởi ra, cảm nhận hắn đang hôn, mút trên cổ nàng, cảm nhận được luồng  nóng từ lòng bàn tay của hắn, đang nhóm lên đừng đám lửa trên da thịt của mình. . . . . .            

Trong không khí càng ngày càng nóng, thần trí nàng hỗn loạn, khẽ phát ra tiếng.             

"Phù Nguyệt, ta muốn nàng......."            

Tiếng nói của hắn mang theo tình dục trở nên khàn khàn, trong mắt hắn giống như có ánh lửa. Tay hắn đang đặt hai bên đầu nàng , đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, lại dừng lại động tác.     Mặt Long Phù Nguyệt đỏ như bị lửa đốt, quay đầu đi không dám nhìn ánh mắt của hắn.Điều này xảy ra cũng đã nằm trong dự liệu của nàng.             

Dù sao hai người bọn họ cũng đã thành thân, tuy rằng nàng đối với chuyện lúc trước không rõ, nhưng không có nghĩa là nàng không biết bọn họ sớm đã quá thân thiết.........              

Hắn tìm nàng hai năm, cũng đã cấm dục hai năm.  Tình cảm sâu như vậy khiến nàng vô cùng cảm động.              

Nay nàng đã yêu hắn không có thuốc chữa, còn có lí do gì để từ chối? Long Phù Nguyệt nhìn hắn, đôi mắt mờ hơi sương.             

 Quần áo trên người hắn đã trở nên hỗn độn, lộ ra bộ ngực cường tráng, trắng nõn, có chút giống nữ tử, nhưng lại không ẻo lả, thậm chí lộ rõ cơ bắp. 

Ngô, phu quân của nàng có dáng người 'ma quỷ'. Long Phù Nguyệt không nhịn được nuốt nước bọt. Hắn nằm một nửa trên người nàng, tóc đen xoã xuống, chạm vào nàng có chút ngứa. Nhưng không có động tác kế tiếp, dường như đang đợi phản ứng của nàng..............            

 Hắn thề về sau sẽ không miễn cưỡng nàng, cho nên giờ tuy bị tình dục thiêu đốt muốn nổ tung, nhưng hắn phải đợi nàng đồng ý.......             

Long Phù Nguyệt đột nhiên hoảng hốt.  

Giống như ở đang ở trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, hắn ôm nàng, nói nhẹ nhàng ở bên tai của nàng: "Lần đầu tiên tuy đau, nhưng ta sẽ thực ôn nhu, Phù Nguyệt, cho ta đi. . . . . ." 

Tiếp theo hắn liền cúi người tiến vào........... 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt thoáng chốc đã đỏ hoàn toàn, lại kìm lòng không được đưa lưỡi liếm môi. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Ta cùng hắn, thì ra đã sớm là vợ chồng, thì ra.........Thì ra ta đối với lần đầu tiên vẫn còn có chút ấn tượng............"

Chương 568: Tín hiệu vô cùng kiên định

Nàng dù sao cũng có tư tưởng rất thoáng của người hiện đại, tiếp xúc cũng đã nhiều, nên không hề nhăn nhó.    Khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng hồng hồng như mây, nhưng lại đưa tay ôm cổ hắn.......           

Động tác này hiển nhiên cấp cho Phượng Thiên Vũ một tín hiệu vô cùng kiên định. Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sâu vô cùng gần như muốn trở thành lốc xoáy, hơi thở dồn dập, lại hôn nàng một lần nữa.            

Lúc này đây không giống như trước chỉ để giải quyết ham muốn, mà giống như rốt cục không thể nhịn được nữa, đòi lại tất cả những gì mà trước nay hắn đã mất. . . . . .

 Trong lòng Long Phù Nguyệt biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, tim đập nhanh dần trở nên mất kiểm soát, thân thể cứng đờ, giống như trời lạnh cứ run lên.            

"Phù Nguyệt, đừng khẩn trương......"            

Hắn thấp giọng dụ dỗ nàng, tràn đầy mật ngọt yêu thương. Từng đợt tê dại lan ra toàn thân, Long Phù Nguyệt run run, cắn chặt môi dưới, liều mạng khồng phát ra âm thanh. Hắn cúi đầu ở trên người nàng, lại ôm lấy nàng, mút lấy đôi môi của nàng, buộc nàng phải mở miệng ra.

Long Phù Nguyệt bị hắn náo loạn chịu không nổi, linh cơ vừa động, hai tay căng thẳng, đơn giản xoay người trở về. Tiên hạ thủ vi cường, trước tiên đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn thăm dò. Hắn sững sốt một chút, trong mắt tràn ngập ý cười, bàn tay đưa đến trước ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp. Long Phù Nguyệt bị kích thích run lên, đầu lưỡi cũng quên động đậy, trái lại bị hắn thâm nhập vào trong miệng........            

Thừa dịp đầu óc nàng còn đang choáng váng. Hắn mỉm cười một cái, đã tiến vào sâu bên trong người nàng.            

Có cảm giác toàn thân bị xé toạc, đau đớn vô cùng, nhưng chỗ trống dường như lại được lấp đầy.......   Máu trong cơ thể bị thiêu đốt đến sôi lên, tầm mắt chỉ có một mảnh lay động, không thấy rõ khuôn mặt của hắn. Thân thể như sóng to gió lớn trên biển rộng. Người phía trên thôi động đậy. Nhưng dường như không có ý dừng, không có ý dừng.           

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt giống như nổ tung từng tràng pháo hoa, tai bắt đầu ù đi. Ánh mắt dần mất đi tiêu cự, đầu óc trỗng rỗng, tình dục đạt đến đỉnh cao nhất.  Cũng đồng thời lúc này, chỗ lồng ngực bỗng nhiên tê rần, đau đớn thình lình xảy ra, khiến thân mình nàng đột nhiên run một cái. Trong đám hổn độn trước mắt dường như có một con sâu đỏ rực đang vặn vẹo không ngừng, sau đó liền biến mất không thấy......

Chương 569: Xem không đủ, xem mãi cũng không đủ           

Vô số mảnh trí nhớ như đốm sáng nhỏ bay lượn, giống như nước lũ đồng thời dâng đến. Khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ. Nhưng nàng thật sự là uống không ít rượu, lại đang ở trong kích tình, trong đầu một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không suy nghĩ, chính là mơ mơ màng màng ôm hắn, mặc hắn dẫn dắt đưa mình lên mây...          

 Rốt cục tình cảm mãnh liệt đã qua đi. Nàng sức cùng lực kiệt, cả người xương cốt như tan ra, nằm ở trong ngực hắn, mệt mỏi không nghĩ gì cả, ngáp một cái, đã ngủ.........

Phượng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt của nàng khi ngủ, nàng hô hấp đều đều, mi dài cụp xuống, tóc đen hỗn độn gối lên cánh tay của hắn. Dung nhan trước mặt thật xinh đẹp, vẫn ngọt ngào và ôn tồn. Hắn hơi nhích một bên thân mình, ôm lấy thâm thể thơm mát mềm mại bên người.           Dưới thân thật mềm mại, mang theo đất và hương cỏ dại. 

Trong lòng hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác sung sướng cùng thoả mãn như vậy Phù Nguyệt của hắn, Oa nhi của hắn, người yêu của hắn, rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ rằng, bản thân cũng có lúc điên cuồng như thế này. Hắn lấy trời làm màn, đất làm giường, cứ như vậy mà muốn nàng.           

Giờ phút này chỉ cảm thấy gió là ấm, trăng là đèn, hoa là hương, trong không khí tràn ngập mùi hương ngào ngạt, thơm ngát. Làm cho hắn cảm thấy say mê. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, xem không đủ, xem mãi cũng không đủ. Chỉ hi vọng có thể cả đời cứ như thế này.   

Thì ra hạnh phúc có thể đơn giản như vậy.  Lúc này đây, hắn sẽ không cho phép bất kì kẻ nào đến cướp nàng đi, làm thương tổn nàng...............           

Cả người hắn lại trở nên khô nóng. Giống như thiếu niên lần đầu trải qua tình dục vậy. Ôm nàng, lại hôn nàng thật sâu..........           

Nhiều tưởng niệm, khao khát, đớn đau như vậy .......Tựa hồ muốn đem sai sót hai năm trước lấy trở về hết. 

Một lần, lại một lần ham muốn, hắn phóng thích ra chính mình, ở bên tai của nàng thì thào nói những lời tâm tình: "Phù Nguyệt, cả đời này ta chỉ yêu một mình nàng. Ta sẽ không bao giờ buông tay, nàng sẽ không thể rời khỏi ta........."

Long Phù Nguyệt chìm trong giấc mộng, nửa tỉnh nửa mê, đáp lại sự điên cuồng của hắn............   Một đêm điên cuồng, vô số lần triền miên.  Cũng may chỗ này là nơi cực kì yên tĩnh, cả đêm không có người qua lại............   

Chương 570: Nổi đau hai năm trước cũng giống như mới ngày hôm qua         

Lúc tỉnh lại, nàng có một chút hoảng hốt, thân thể đau nhức muốn chết, mỗi cử động đều khiến thân mình ê ẩm.  Mở to hai mắt nàng mới phát hiện, trên người mình nhẹ nhàng mà sung sướng, trên đỉnh đầu là màn lụa màu xanh nhạt, dưới thân là cái đệm mềm. Thoải mái nói không lên lời.          

Bên ngoài ánh nắng chiếu vào rực rỡ. Xa xa có tiếng ồn ào trên đường truyền đến.

"Di, tại sao ta lại ở nơí này ?" 

Nàng cố gắng chống người dậy, nhìn khắp chung quanh.  Đây là một gian phòng khách có vẻ lịch sự, tao nhã, ánh mặt trời xuyên qua màn lụa mỏng ở cửa sổ chiếu vào, đang đung đưa theo ngọn gió nhẹ. Nàng ôm đầu, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn độn, có rất nhiều hình ảnh kéo đến di chuyển không ngừng, hàng ngàn vạn kí ức, như muốn chen chúc nhau để thoát ra. 

Đầu đau như muốn nổ tung ra.Nàng ôm chặt lấy đầu, ngực tựa hồ có cái gì đó ở sâu bên trong, vô cùng đau đớn. Rồi cả sau lưng, tự dưng cũng cảm thấy đau. Nàng cắn răng một cái, cởi quần áo, nhìn xuống ngực thì thấy, có một đám điểm đỏ, như là lỗ nhỏ nhợt nhạt thật sâu ....            

Đây là cái gì? Nàng nhớ rõ ban đầu ngực không có thứ này a?  Có chút giống.......Giống như dùng Vong tình cổ mà lưu lại vết thương......            

Vong tình cổ? ! Cái từ này vừa mới xuất hiện trong đầu.

 Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, tất cả chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến. Một màn một màn ở trước mắt nàng trình diễn, trí nhớ như miệng cống bị mở ra, xui xẻo rầm nghiêng đổ ra tất cả, lập tức bao phủ lấy nàng!           

Sắc mặt nàng thoáng chốc đã tái nhợt, tay chân đều run cả lên.  Thì ra nàng không phải là đụng đầu mất trí nhớ, mà là tự mình dùng Vong tình cổ nên mất trí nhớ!          

Nàng cuối cùng hiều được hắn vì sao luôn không chịu nói ra chân tướng, lại làm cho nàng luôn suy nghĩ. Hắn chính là đang trốn tránh! Hắn không có can đảm này!           

Cuối cùng nàng hiểu được vì sao hắn luôn muốn nói ra lại thôi, muốn cho nàng nhớ lại, nhưng lại sợ nàng nhớ lại. Cuối cùng nàng đã thông suốt, vì sao tối qua hắn nói, nói cái gì 'Nếu hắn đánh nàng một trận roi thì như thế nào...........'             

Cái kia hoàn toàn không phải là so sánh, mà nó đã thực sự xảy ra!             

Chuyện xưa khó nói, hai năm trước đau như ngày hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro