Ngoại phiên: Từ 111 đến 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại phiên 111. Ta không có nói không cần ngươi...

Nàng không nghĩ tới Dạ Tang còn lưu lại đường lui, cái này là muốn đồng quy vu tận sao! Nàng biết rõ tính tình Dạ Tang cố chấp. Nếu như mình cứ như vậy đi theo Cổ Nhược, với tính tình của hắn nói không chừng thực sẽ triển khai trận pháp này... Huống chi cái này dù sao cũng là chính mình đồng ý với Dạ Tang, không phải hắn bắt buộc mình. Nàng không thể nói không giữ lời, trừ phi Dạ Tang chính miệng hủy bỏ lời hứa hẹn này...

Nàng lui về phía sau một bước, nhìn phía tay Cổ Nhược đưa qua, kìm nén ý muốn nắm tay hắn. Bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Ta tại sao phải đi cùng ngươi?! Ta và ngươi sớm đã chia tay rồi! Ngươi không quan tâm ta chẳng lẽ còn không cho phép người khác muốn ta?"

Cổ Nhược nghe xong như bị đánh một đòn đau, tay cứng ngắc mà duỗi tại chỗ đó, không thu trở lại. Trầm giọng nói: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"

Hoa Tích Nguyệt cũng không để ý hắn, quay người đi đến bên người Dạ Tang, đưa tay cho hắn dìu hắn đứng lên. Thuận tay thay hắn vỗ phủi bụi đất trên người: "Ngươi có bị thương nặng lắm không?"

Dạ Tang ngẩn người, tựa hồ không có ngờ tới Hoa Tích Nguyệt sẽ quan tâm đến mình, nhìn trong mắt nàng chỉ có chút ít phức tạp.

Hắn bị thương nặng hơn so với Cổ Nhược, miễn cưỡng đứng lên, đem nửa thân thể đều tựa hẳn trên người Hoa Tích Nguyệt. Cười nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Ta không sao."

Vừa mới thấy nàng cùng nam tử khác thân mật đã đả kích hắn rất nhiều. Giờ phút này lại thêm sự ân cần nàng dành cho Dạ Tang, Cổ Nhược trên mặt như không còn một chút máu. Hắn vô luận như thế nào cũng không thể tin được rằng Hoa Tích Nguyệt trong một thời gian ngắn đã thay đổi. Hắn vừa mới chứng kiến một màn kia tức giận khó lòng kiềm chế, tay khẻ rung, suýt nữa nhịn không được đem mảnh đất trống kia đánh hủy.

Cuối cùng hắn còn bận tâm Hoa Tích Nguyệt còn ở đó, mới cố nén không ra tay. Hiện tại thoáng tỉnh táo lại, sự tình vừa mới phát sinh hết thảy, chỉ cảm thấy bên trong lời nói không chừng còn có ẩn tình mà mình không rõ. Hắn thầm nghĩ chờ đưa Hoa Tích Nguyệt đi ra ngoài rồi sau đó hỏi nàng nguyên do.

Cưỡng chế xúc động muốn kéo nàng đi, mi phong có chút nhăn lại: "Tích Nguyệt, không cần hờn dỗi, cùng ta đi!"

Hoa Tích Nguyệt cười ha ha: "Hờn dỗi? Ngươi cảm thấy ta như vậy là hờn dỗi sao? Ngươi không quan tâm ta, chẳng lẽ còn không cho ta yêu mến người khác?"

Cổ Nhược sắc mặt trắng nhợt: "Ta không có nói không cần ngươi..."

Ngoại phiên 112. Ta sẽ lấy ngươi...

Hoa Tích Nguyệt nhìn hắn, đôi mắt tím chợt loét sáng, khóe môi lộ ra một tia cười nhạt: "Ngươi muốn ta đi cùng ngươi? Vậy ngươi có từng nghĩ tới muốn kết hôn với ta? Và sẽ yêu ta chứ?"

Một câu nói kia nàng nói ra, trong lòng nàng cũng không khỏi nhảy dựng, không tự giác mà ngừng thở, chờ đợi Cổ Nhược trả lời.

Cổ Nhược lui về phía sau một bước, hắn khinh thường chính mình đang tự lừa dối mình. Yêu nàng sao? Còn độc? Nhưng là hắn tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh nàng cùng Yêu Lang ở chung một chỗ.

Hắn trầm ngâm một chút: "Tích Nguyệt, nếu như ngươi thật sự muốn gả cho ta, ta sẽ lấy ngươi..."

Tim Hoa Tịch Nguyệt đập mạnh, trong mắt có ánh sáng chớp động: "Cái kia... Ngươi có thể sẽ yêu ta?"

Cổ Nhược bàn tay tại trong tay áo nắm chặt, thở dài một tiếng: "Tích Nguyệt, chúng ta đi nơi khác bàn lại vấn đề này thì tốt hơn?"

Đôi mắt tím của Hoa Tích Nguyệt bên trong hào quang dần dần ảm đạm, nàng nhắm lại hai mắt, bỗng nhiên khanh khách cười một tiếng,nói: "Cổ Nhược, ngươi không cần khó xử. Ta kỳ thật chỉ là hỏi chơi thôi, hiện tại ngươi cho dù là yêu ta, lấy ta, ta cũng sẽ không gả cho ngươi."

Một câu, thế nào lại khiến cho mặt Cổ Nhược trắng bệch.

Nàng cắn răng một cái, nói tiếp: "Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ngươi dù sao cũng là người, nhưng ta lại là Yêu, Người và Yêu mến nhau căn bản cũng không có kết quả tốt, ta cần gì phải bám chặt lấy ngươi không dời? Dạ Tang là Yêu Vương, hắn vừa thật lòng yêu thương ta, cho nên ta muốn cùng hắn ở một chỗ. Ngươi đi đi, không cần lại đến nữa!"

Cổ Nhược thân thể khẽ run lên, cầm chặt sáo ngọc màu trắng, do tay quá mức dùng sức, đốt ngón tay đều biến thành màu tái nhợt.

"Tích Nguyệt, đừng có nói nhảm, bây giờ không phải là lúc ngươi cáu kỉnh..."

Hoa Tích Nguyệt cười ha ha: "Ta cáu kỉnh? Con mắt ngươi khi nào nhìn thấy ta cáu kỉnh? Cổ Nhược, ngươi đừng tự mình đa tình như vậy được không?! Ngươi chẳng lẽ không thấy được ta cùng hắn ở một chỗ thực vui vẻ? Nếu như không phải ngươi tự cho là đúng xông tới, ta cùng hắn đã cá nước hài hòa..."

"Im ngay!"

Cổ Nhược gần như có chút không khống chế được, lập tức nhớ lại một màn kia. Lời Hoa Tích Nguyệt nói như là một cái gai nhọn hoắt hung hăng đâm vào trái tim hắn.

Ngoại phiên 113. Ta đã không cần ngươi rồi!

Không, không, nàng nói đều là giả dối! Giả dối! Nàng thực yêu mình, làm sao có thể nói buông liền buông? Nàng là cố ý chọc giận mình...

Lại nhìn một chút sát khí tản quanh bọn người áo đen cùng bọn họ "Phật Đà hoa nở sấm sét trận" trong lòng khẽ rung lên.

Ngước lên nhìn Hoa Tích Nguyệt: "Tích Nguyệt, ngươi là cố ý đúng không? Ngươi sợ hắn thi triển trận pháp này? Yên tâm, trận pháp này không làm ta bị thương, ta thực có biện pháp giải. Ngươi cùng ta đi."

Hoa Tích Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi để cho ta nói bao nhiêu lần ngươi mới có thể hiểu? Ta đã không cần ngươi rồi! Không phải vì trận pháp này. Ta trước kia đối với ngươi tốt là vì ngươi đã từng là ân nhân của ta, hiện tại ơn của ngươi đã trả hết nợ, dựa vào cái gì còn muốn ta làm cái này làm cái kia hay sao? Cổ Nhược, ngươi tỉnh lại được rồi đấy?"

Cổ Nhược như bị công kích, lảo đảo lui về phía sau vào bước. Sắc mặt của hắn trắng đến dọa người, gần như nói không ra lời.

Một mực lạnh lùng đứng ngoài quan sát Dạ Tang bỗng nhiên cười nhạt một tiếng: "Tiểu Hồ Ly, ngươi rốt cục vẫn phải muốn sáng tỏ sao? Rất tốt. Rất tốt."

Lại nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch Cổ Nhược, miễn cưỡng mà nói: "Như thế nào đây? Hoa Tích Nguyệt nói với ngươi chưa đủ tinh tường, đủ hiểu sao? Ngươi không thể cho nàng, ta đều có thể cho nàng. Ta thích nàng, chỉ cần nàng muốn, ta đều cho nàng, kể cả cưới nàng. Hiện tại ngươi có thể rời đi hay không? Không cần lại quấy rầy vợ chồng chúng ta rồi..."

Hắn cố ý dùng hai chữ 'Vợ chồng' vô cùng trịnh trọng, như giáng một đòn làm cho Cổ Nhược cảm thấy khó chịu. Thân thể Cổ Nhược hơi choáng váng, môi mỏng khẽ nhếch, bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đen tối sầm bị sắc mặt tái nhợt nổi bật lên càng phát ra ánh đen lạnh lùng.

Nhìn qua Hoa Tích Nguyệt sau nửa ngày, một chữ một chữ nói: "Tích Nguyệt, nếu như ... đây là lựa chọn của ngươi, như vậy... ta đồng ý với ngươi!"

Lại nhìn Dạ Tang liếc, lạnh lùng thốt: " Nàng vốn là Tu Tiên, nếu ngươi thực lòng yêu nàng, thì chuyện ân ái để khi nàng Tu hành hãy thực hiện...Dù sao các ngươi có rất nhiều thời gian không phải sao?"

Một câu nói kia nói xong, hắn không hề khiếp sợ để ý ánh mắt Dạ Tang, cứng ngắc mà xoay người sang chỗ khác. Từng bước một đi ra ngoài. Gió thổi nổi lên áo trắng của hắn phập phồng, tạo cho bóng lưng của hắn nhìn từ phía trước thật là suy tàn.

Ngoại phiên 114. Cho tới bây giờ cũng không phải là cái gì thiện nam tín nữ

Hoa Tích Nguyệt đứng như trời chồng ở nơi đó, trơ mắt nhìn hắn rời đi, trong lòng giống như phiên giang đảo hải (dời sông lấp biển). Cho đến khi bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất, nàng mới chán nản ngồi ngay đó nước mắt bỗng chốc chảy ra.

Sắc mặt Dạ Tang cũng tái nhợt có chút dọa người. Hắn liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt thật lâu, thần sắc cực kỳ phức tạp: "Tiểu Hồ Ly, hắn nói là sự thật?"

Hoa Tích Nguyệt vẫn ngơ ngác, hơi mơ màng mà nhìn hắn một cái: "Cái gì?"

Dạ Tang bỗng nhiên có chút không hiểu nôn nóng, hừ một tiếng: "Ta là hỏi, ngươi xác thực thay đổi từ Yêu rồi 'Thăng Thượng Tiên' ?"

Hoa Tích Nguyệt cúi đầu: "Đùng vậy! Gia tộc Hoa Thị chúng tôi tất cả đều là tu luyện để 'Thăng Thượng Tiên'."

"Gặp quỷ rồi!"

Dạ Tang thốt lên một tiếng: "Vậy ngươi sao không nói sớm?! Ngươi cho rằng chỉ có nam nhân kia là thực thương tiếc ngươi, lão tử thì không?"

Cơ thể Hoa Tích Nguyệt có chút rung động, mắt tím hiện lên tia sáng: "Ta nói thì đã có sao? Ngươi sẽ buông tha ta sao?"

Dạ Tang ngơ ngẩn, cuối cùng nhíu mày. Nói chỉ sợ mình cũng vẫn 'Ăn' nàng đi? Dù sao mình cho tới bây giờ cũng không phải là thiện nam tín nữ (ý nói người lương thiện), lại càng không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì.

Hắn đối với Hoa Tích Nguyệt ngay từ đầu chỉ là cảm thấy hứng thú. Dù sao Hồ Ly Tu Tiên không thấy nhiều. Không biết luyện song tu lúc đó sẽ là tư vị gì. Cho dù hủy đi Tiên cơ của nàng cũng không cần gấp, cùng lắm hắn lại đi tìm chút ít tiên thảo tiên đan bổ nguyên khí cho nàng.

Dù sao nàng cùng hắn đều có chính là thời gian, còn sợ nàng sẽ không thể biến thành người lại? Bằng không thì đợi ngày nàng tu luyện Đại Thừa thành Tiên, không biết phải đợi tới khi nào. Hắn không có kiểu kiên nhẫn chờ đợi này.

Nhưng trải qua hôm nay, nhất là thấy ánh mắt Hoa Tích Nguyệt đối với Cổ Nhược hắn mới bỗng nhiên phát hiện, mình đối đãi con Hồ Ly này cảm tình thực chất là không giống như vậy. Nhưng như thế nào thì hắn không thể diễn tả thành lời.

Chỉ biết là thấy Hoa Tích Nguyệt dùng ánh mắt như vậy nhìn Cổ Nhược. Hắn liền đố kỵ muốn chết, hận không thể đem Cổ Nhược băm thành 8 miếng. Mà thấy Hoa Tích Nguyệt rơi lệ hắn lại rất đau lòng, đau đến hắn không biết làm như thế nào cho phải.

Ngoại phiên 115. một ngủ giải Thiên Sầu

Nhìn Hoa Tích Nguyệt lúc này đang đau lòng ngẩn đầu nhìn hắn, không hiểu sao hắn cảm thấy thật tức giận.

Lạnh lùng thốt: "Ta không biết có thả ngươi đi hay không, nhưng hiện tại lão tử thực sự đối với ngươi không có hứng thú!"

Quay đầu lại nhìn thoáng qua thị vệ chung quanh: "Đều con mẹ nó sững sờ ở đó làm cái gì? Còn không mau dìu lão tử quay về điện?!"

Lưu Ly Cung bị Cổ Nhược phá hủy hoàn toàn thay đổi, làm cho Dạ Tang bực bội một hồi chửi tục.

Cũng may những vật này đều là Băng tạo thành. Nơi này phía trên là sông băng, lấy băng thật là dễ dàng. Mà những thị vệ áo đen kia khí lực đều không thấp. Cho nên bất quá hai ngày thi triển những phần cung điện kia sẽ tự khắc trở lại như cũ.

Nhìn về phía trên những hoa cỏ bị hủy có chút tiếc nuối. Bất quá những hoa cỏ bị hủy này, đành phải từ từ trồng lại. Dạ Tang bị thương không nhẹ, hai ngày này luôn luôn ở bên trong tẩm điện, cũng không có đi đâu.

Hoa Tích Nguyệt được an bài tại một Băng cung khác, Dạ Tang cũng không có đi tìm nàng lần nào. Nàng cư nhiên cũng sẽ không muốn đi trêu chọc hắn. Cũng là thật Tiêu Dao.Chỉ là mỗi lần nhớ tới Cổ Nhược, trong lòng thực đau đớn, không biết hắn đi nơi nào. Chính mình nhớ lại những lời kia lòng lúc này cũng áy náy không dứt, có trời mới biết lúc nàng nói những lời kia trong lòng có bao nhiêu đau lòng, như là lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng của nàng. Hắn nhất định rất hận mình? Đại khái cả đời này cũng sẽ không còn muốn nhìn thấy nàng...

Nỗi đau như nghiền nát tâm cam nàng. Khí lực của nàng không còn bằng lúc trước, nên khôi phục thành thân thể Hồ Ly, mỗi ngày cuộn mình trên giường ôm cái đuôi to ngủ.

Người khác đều là một say giải Thiên Sầu, nàng là một ngủ giải Thiên Sầu (Ý nói người khác 1 lần sau giản nghìn nỗi buồn, còn nàng ngủ một giấc giải vạn nỗi buồn =)). Sâu ngủ chứ chả phải Hồ Ly nữa rồi).

Trong lúc ngủ mơ màng đều là bóng dáng Cổ Nhược, cái bóng lung suy tàn đã trở thành ác mộng của nàng. Đang ở trong mộng nàng lúc nào cũng dốc sức liều mạng đuổi theo hình dáng của hắn, mà như thế nào cũng đuổi theo không kịp....

Dạ Tang tuy chưa từng đến thăm qua nàng, nhưng lúc nào cũng hỏi thăm những người hầu hạ nàng, mà nhận được câu trả lời đa số là "nàng đang ngủ". Đồ ăn cũng rất ít ăn, thậm chí ngay cả món gà quay ngon nàng cũng lười động vào.

Đã đến ngày thứ ba, Dạ Tang rốt cục thiếu kiên nhẫn, lén lút đi tới nhìn nàng.

Ngoại phiên 116. Muốn cùng Tiểu Hồ Ly OOXX

Trong điện có chút im ắng, cửa bị một bức màn thật dày che khuất. Trong phòng ánh sáng chưa đủ, yên tĩnh, giống như tâm tình người ở đây. Trên giường, là Tiểu Hồ Ly lông màu phấn hồng. Thân thể của nó cuộn thành một vòng tròn, cái đầu nhỏ vùi vào trong thân thể, ngủ thật say.

So với mấy hôm trước, màu lông nó tựa hồ ảm đạm không ít. Trong tim Dạ Tang đau xót, ngồi bên mép giường, sờ lên lưng của nó. Phấn Hồ Ly lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt mê mê mang mang mở ra rồi lại đảo mắt khép lại. Tiếp tục vùi đầu ngủ say. Một mùi rượu nhàn nhạt truyền đến.

Tim Dạ Tang trầm xuống, Tiểu Hồ Ly này lại uống rượu rồi hả? Một cỗ lửa giận lại từ trong lồng ngực hắn bốc cháy lên. Tiểu Hồ Ly này đang làm cái gì vậy?

Muốn cả đời mê man như vậy sao? Nàng là Hồ Ly mà ngủ như heo vậy!

Bàn tay to không khách khí mà khẽ lật lưng Tiểu Hồ Ly: "Hoa Tích Nguyệt, dậy đi!"

Hoa Tích Nguyệt bị hắn kéo lật ra, cái bụng mềm hướng lên, bốn cái chân nhỏ cuộn lấy mình, bộ dáng lười biếng đáng yêu nói không nên lời.

Dạ Tang sững sờ, trong lòng mềm nhũn, bàn tay vỗ vỗ bụng của nó: "Con heo nhỏ lười biếng, đã tỉnh."

Hoa Tích Nguyệt run rẩy thân thể nho nhỏ một cái, bỗng nhiên mơ mơ màng màng mà dùng móng vuốt ôm chặt lấy tay của hắn, cọ xát đầu ngón tay của hắn: "Cổ Nhược, Cổ Nhược, đừng đi, đừng đi mà!"

Âm thanh của nó cực kỳ thống khổ bất an, như là chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, ôm lấy tay Dạ Tang thật chặt, khóe mắt có một giọt nước mắt lăn xuống. Dạ Tang như bị sét đánh, bàn tay nhất thời cứng tại chỗ, không phản ứng.

Nhất thời không biết là nên giận dữ hay là nên cười to. Tiểu Hồ Ly này mê muội rồi! Nguyên lai, đến trình độ này nàng vẫn như trước, không bỏ hắn được sao? Chính mình miễn cưỡng dây dưa lấy nàng lại có ý gì? Người nàng mặc dù ở đây, nhưng tim đã sớm chạy trở về bên nam nhân kia mất rồi...

Đáy lòng hắn đau nhói từng cơn, trong miệng dâng lên vị đắng chát. Hắn là Yêu Vương cao cao tại thượng của Yêu giới, sao lại luân lạc tới tình trạng này rồi hả? Hắn nghĩ muốn nữ tử nào không có vậy mà... Hắn cần gì phải dùng thủ đoạn liều mạng miễn cưỡng giữ một nữ tử như vậy ở bên mình?

Ngoại phiên 117. Muốn cùng Tiểu Hồ Ly OOXX (2)

Hắn duỗi một ngón tay, đặt tại mi tâm Hoa Tích Nguyệt. Ánh sáng lục nhàn nhạt đánh vào mi tâm, Hoa Tích Nguyệt rùng mình một cái bỗng nhiên bừng tỉnh. Mở đôi mắt to liễm diễm, rung động lòng người nhìn nam nhân trước mắt. Lúc này nó còn có chút say rượu, mắt to mê mê mang mang.Tựa hồ có chút tức giận vì bị người quấy rầy mộng đẹp. Đã thấy rõ người trước mắt, thân thể nhỏ bé run rẩy một cái, cúi đầu, lại muốn co người lại.

"Không cho phép ngủ!"

Dạ Tang quát khẽ: "Ngươi cứ ngủ như vậy ta hiện tại liền muốn ngươi!"

Thân thể Hoa Tích Nguyệt bỗng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, dè chừng và sợ hãi mà nhìn hắn.

Dạ Tang vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt nói: "Tại sao lại biến trở về nguyên hình rồi hả? Sợ trong lúc ngủ ta sẽ ăn ngươi sao?"

Hoa Tích Nguyệt thân thể lại co rụt lại, lui về phía sau một bước, mắt to theo dõi hắn. Gia hỏa này sẽ không như vậy biến thái a? Hiện tại hắn đang biến thành người, không lẽ muốn cùng một Tiểu Hồ Ly OOXX sao?

Dạ Tang nhìn xem nét mặt của nàng, tự nhiên hiểu rõ nàng đang nghĩ cái gì. Cười lạnh một tiếng: "Tiểu Hồ Ly, nếu như ta muốn ngươi thì cho dù thân thể ngươi là Hồ Ly cũng vô dụng, ta có biện pháp biến ngươi trở lại thành hình người."

Hoa Tích Nguyệt cả kinh, trợn tròn hai mắt. Bản thân không muốn khôi phục thành hình dạng con người nhưng hắn có thể bắt buộc mình khôi phục? Không thể nào đâu!

Dạ Tang cũng không nói gì, trực tiếp duỗi ngón tay điểm tại mi tâm nó. Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, một hồi đau nhức kịch liệt như bị điện giật toàn thân của nó, toàn thân xương cốt như bị đánh phá.

Nàng kêu đau một tiếng, sau đó không thể tưởng tượng nổi thấy thân thể Hồ Ly của mình chậm rãi biến dài, trong nháy mắt liền khôi phục thành bộ dáng thiếu nữ. Quỷ dị hơn chính là, trên người nàng quần áo cũng chỉ là vải mỏng, đường cong như ẩn như hiện... Gợi cảm chọc người nói không nên lời.

Khuôn mặt Hoa Tích Nguyệt mắc cỡ đỏ bừng, thuận tay liền kéo chăn đắp lên người.

Dạ Tang nhìn nàng cuộn mình, lại dùng chăn quấn cực kỳ chặt chẽ, như một cái bánh bao thật to.

Ngoại phiên 118. Nàng lại mệt mỏi!

Vẻn vẹn chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa kinh vừa sợ mà nhìn mình. Không khỏi hết sức buồn cười, vỗ vỗ cái 'Bánh bao' này: "Như thế nào? Bổn tọa nếu như muốn ngươi, chỉ sợ ngươi chống lại không nổi thôi?"

Hoa Tích Nguyệt oán hận mà trừng mắt nhìn hắn. Cái tên thối Sắc Lang này, rõ ràng đem chính mình biến thành hình dáng yêu mị như vậy, không khác gì kỹ nữ thanh lâu.

Hừ, căn bản để hắn thưởng thức sao? Không để ý tới ánh mắt mà Dạ Tang nhìn mình, nàng ở trong chăn biến một cái bùa chú, nhẹ nhàng nhoáng một cái, quần áo trên người liền thay đổi. Nàng lặng lẽ vạch một góc chăn lên nhìn. Rất tốt, nàng hiện tại quần áo nàng đã kín đến mức không thể kín hơn, toàn bộ cũng đã che đến cổ.

Lười biếng nhìn hắn một cái: "Gọi ta có chuyện gì?"

Dạ Tang trừng mắt liếc nàng: "Ngươi ngủ suốt ba ngày rồi! Ngươi là heo sao?"

Hoa Tích Nguyệt lười biếng nhấc thân thể, rèm mi rủ xuống: "Ở chỗ này ta không có chuyện gì khác có thể làm, không ngủ thì có thể làm cái gì?"

Dạ Tang oán hận nói: "Không có chuyện có thể làm thì uống rượu say sao? Mấy ngày nay đến cơm ngươi cũng không thèm ăn!"

Hoa Tích Nguyệt thản nhiên nói: "Ta mấy ngày không ăn hay là ăn nhiều vài ngày đều là chuyện thường, ngươi không cần ngạc nhiên."

Dạ Tang lạnh lùng nhìn nàng, nhìn bộ dạng vô tình kia trong lồng ngực cơn lửa giận kéo đến tăng thêm. Đứng dậy, rồi đi vài vòng trong phòng.

Hoa Tích Nguyệt cũng không để ý tới hắn, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ miệng, ngáp một cái. Hô, nàng lại thấy mệt mỏi! Tựa lưng vào vách tường, mắt to từ từ đóng lại, lại muốn đi tìm Chu công đánh cờ.

"Tiểu Hồ Ly, ta đếm tới ba, ngươi thật sự nếu không thức tỉnh..., bổn tọa sẽ không buông tha ngươi!"

Dạ Tang dừng chân lại, trong con ngươi tĩnh mịch tràn đầy tức giận.

Hoa Tích Nguyệt sững sờ, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, âm thanh có chút run lên: "Ngươi... Ngươi có ý gì?"

Dạ Tang lạnh lùng mà: "Chính ngươi muốn ý tứ kia! Ngươi ăn một chút gì đó, dù ngươi muốn đi cũng được! Bổn tọa không hề ngăn cản ngươi."

Con ngươi Hoa Tích Nguyệt lập tức thắp sáng, nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng vứt bỏ chăn mền trên người, không tin mà nhìn Dạ Tang: "Ngươi... Ngươi nói là thả ta đi? Điều kiện... Điều kiện là cái gì?"

Ngoại phiên 119. Nàng muốn khóc cũng không có mà khóc đi

Dạ Tang hé mắt nhìn nàng: "Điều kiện... Điều kiện sao?"

Hoa Tích Nguyệt ngừng thở, e sợ hắn yêu cầu việc mình tuyệt đối không làm được. Dạ Tang thản nhiên nói: "Điều kiện tất nhiên là có, bất quá..."

Nói đến đây hắn âm hiểm cười cười: "Ngươi chỉ cần nhớ rõ còn thiếu nợ bổn vương một ân tình là đủ."

Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Dạ Tang không hề quan tâm phản ứng nàng, xoay người sải bước đi ra ngoài trước khi đi chỉ nói một câu nói: "Nhớ rõ, ăn bữa cơm no rồi đi, lão tử còn có việc, sẽ không tiễn ngươi đâu."

Bóng lưng của hắn nhìn cũng có chút suy sụp. Tim Hoa Tích Nguyệt cũng có chút phiền muộn, nàng tự nhiên cũng là hiểu rõ tâm ý của Dạ Tang.

Nhưng trong lòng nàng giờ đây đều là bóng dáng Cổ Nhược, căn bản không có chổ trống nào dành cho người khác.

Đối với tâm ý của Dạ Tang, nàng cũng chỉ có thể nói tiếng: " Thật xin lỗi!" mà thôi.

Tất cả những lo nghĩ đều biến mất không dấu vết. Nàng e sợ Dạ Tang sẽ đổi ý, liền ngoan ngoãn ăn cho xong bữa cơm.Vốn muốn tìm Dạ Tang cáo biệt, nghĩ đến lời hắn nói trước khi đi, liền bỏ ý nghĩ này.

Dạ Tang vui buồn thất thường, nếu bỗng nhiên đổi ý, nàng muốn khóc cũng không khóc nổi. Tất cả kết giới trong Lưu Ly Cung đều biến mất, cho nên Hoa Tích Nguyệt rất nhẹ nhàng mà rời Lưu Ly Cung.

Dạ Tang đem thân hình ẩn trong cung điện, trong tay cầm nậm rượu, từng ngụm từng ngụm mà uống vào. Nhìn thân ảnh Hoa Tích Nguyệt dần biến mất khỏi Lưu Ly Cung, tròng lòng hắn như sụp đổ, cũng không thể nói là cảm giác gì.

Nàng đi vội vã như vậy! Không lẽ sợ hắn đổi ý sao? Hừ, quá coi thường hắn đi mất thôi! Dù sao hắn cũng là Yêu Vương của Yêu giới làm sao có thể lật lọng được? Cho dù... hắn giờ phút này hận không thể nhảy ra liều lĩnh đem Tiểu Hồ Ly không biết tốt xấu kia bắt trở lại!

"PHỐC!" bình ngọc bích trong tay hắn chống cự không nổi trảo công của năm ngón tay, bị bể nát! Rượu từ trong bình bắn tung tóe.

"Đáng chết!"

Dạ Tang kêu khẽ một tiếng, tiện tay đem mảnh vỡ bình rượu ném đi. Hắn rùng mình một cái, một tia sáng xanh hiện lên, áo choàng trên người hắn lại khô mát như mới, dường như chưa từng xảy ra việc gì.

Ngoại phiên 120. Sống lại

Bất quá nàng chỉ là một Hồ Ly tiên nho nhỏ mà thôi, tại sao hắn phải bất chấp tất cả mà cuốn lấy nàng?

Hắn đường đường là Yêu Vương muốn nữ nhân nào mà chẳng có! Tùy tiện vẫy tay một cái, có rất nhiều Tiên Tử đối với hắn yêu thương nhung nhớ! Thế nhưng mà những nữ nhân kia không phải nàng, không si, không ngốc, cũng không đáng yêu giống như nàng... Tâm trạng rối bời, hắn trơ mắt nhìn Hoa Tích Nguyệt đi xa, thân thể trước sau bất động...

Đứng ở sườn dốc núi Ngả Vân phủ đầy tuyết, Hoa Tích Nguyệt cảm giác quả thực là thế nào sống lại. Nàng tham lam mà hít một hơi không khí bên ngoài.

Rốt cục! Rốt cục lại được tự do! Trong đầu nàng toàn là hình bóng Cổ Nhược, trong lòng thắt lại, đau âm ỉ. Nàng tự mình nói ra những lời vô liêm sỉ khiến hắn tức giận vô cùng, không biết hắn có thể tha thứ cho nàng hay không?

Ô ô, nàng rất mong lập tức gặp được hắn! Nàng sẽ không cầu hắn yêu nàng, chỉ cầu có thể ở bên cạnh hắn, nhìn hắn là đủ rồi. Cổ Nhược, Cổ Nhược, hiện tại ngươi đang ở nơi nào vậy? ... ...

Ánh trăng ảm đạm chiếu vào trong phòng, trong trẻo nhưng lạnh lẽo dị thường. Cổ Nhược ngồi ở trên giường, giống như thường ngày vậy. Chỉ là dù làm như thế nào tim hắn cũng không yên được.

Trong phòng không có... Tiểu Hồ Ly kia líu ríu, lộ ra vắng vẻ và quạnh quẽ. Lại chỉ còn ... chỉ còn một mình hắn thôi. Loại cảm giác cô quạnh này như nhiều năm, gần như không thay đổi chút nào. Đây cũng giống như tâm tình của hắn? Giống như từ trước đến giờ hắn vẫn một mình như vậy, cho nên đã quen với sự tĩnh mịch.

Nhưng bây giờ không hiểu sao hắn cảm thấy sự cô đơn tĩch mịch thật đáng sợ.Trong đầu hắn lại nghĩ tới Hoa Tích Nguyệt. Hóa ra, nàng thật sự chỉ là báo ân. Nàng cứu mình mấy lần, cho dù có ân tình gì cũng sớm trả hết nợ rồi, hiện tại nàng cũng coi như đã tìm được một nữa của mình, như vậy hắn nên chúc phúc nàng mới phải. Hơn nữa hắn cũng đau đầu khi nàng ở bên cạnh, vẫn muốn vứt bỏ nàng.Cùng nàng chia tay, hiện tại là cùng nàng chia tay thực sự rồi, lẽ ra hắn cảm thấy thật vui mừng mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro