Ngoại phiên: Từ 121 đến 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngoại phiên 121. Thất vọng như chàn ngập cơ thể

Thế nhưng mà..... nhưng là vì cái gì tim hắn lại đau như thế? Trái tim như là bị ai bóp chặt, khiến cho hắn gần như hít thở không thông. Hắn giống như trước vẫn luyện công, nhưng suy nghĩ như là sóng biển dâng trào, khiến hắn căn bản không thể giữ nổi tâm tĩnh.

Thậm chí nhiều lần suýt nữa là tẩu hỏa nhập ma. Không khỏi thở dài một hơi, đứng dậy. Mở cửa, đi ra ngoài. Ánh trăng như nước, đổ xuống người hắn. Lúc này đã là canh ba. Ở cái quán trọ không lớn không nhỏ này, toàn bộ trong sân đều im ắng, dường như cả vùng đất hầu hết đều đã ngủ say.

"Phanh!" một tiếng vang kỳ dị đột nhiên từ trong một cái phòng truyền đến. Tiếp đến liền nghe 'C-K-Í-T..T...T' mà một tiếng kêu, một đồ vật đen sì rơi thẳng từ trên trời xuống. Rơi đúng đỉnh đầu Cổ Nhược. Cổ Nhược lắp bắp kinh hãi, vô ý thức mà tiếp xúc với vật lạ đó. Là cái lông xù xúc cảm quen thuộc.

Tích Nguyệt!? Trong lòng nháy mắt cuồng mọi rối rấm, cô tịch hàn ý đều như biến mất, hắn vô ý thức mà ôm chặt cái đoàn lông vo tròn trong tay kia. Ngẩng đầu nhìn lên, lọt vào trong tầm mắt lại không là màu hồng phấn quen thuộc, mà là sắc hồng đỏ.

Còn có một đôi mắt màu xám đen. Đó là một tiểu Hỏa Hồ! Thất vọng như nước ngập chàn cơ thể Cổ Nhược tất cả khí lực như không còn, hắn nhẹ buông tay, cái khối hỏa hồng lông vo tròn kia liền rơi trên mặt đất.

"Nghiệt súc! Trốn chỗ nào?"

Một thân ảnh màu xanh da trời từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, rơi vào bên người Hỏa Hồ kia. Tiểu Hỏa Hồ kia cũng thật là trơn trượt, thân hình lóe lên, liền trốn vào sau lưng Cổ Nhược.

ô ô thút thít nỉ non: "Công tử, cứu cứu ta!"

Cổ Nhược thân thể cứng đờ, tiểu Hỏa Hồ này rõ ràng cũng có thể nói tiếng người! Thành tinh rồi hả? Lại ngẩng đầu nhìn người vừa mới nhảy xuống kia, trong lòng hơi động một chút.

Người nọ hơn hai mươi tuổi, cũng có đôi mắt đẹp, diện mạo bất phàm, hơn nữa trên người hắn có một luồng khí.

Cổ Nhược thở dài, căn bản hắn đụng phải người trong cùng đạo rồi. Người này là Tu đạo. Người này hiển nhiên cũng nhận ra Cổ Nhược không tầm thường.

Ngoại phiên 122. Giương mắt nhìn hắn

Rõ ràng khí tức thanh đạm, lại làm cho người nhận không ra lai lịch của hắn, làm cho người ta không dám khinh thị.

"Vị huynh đài này, phiền toái nhường một chút, đãi bần đạo thu phục Hồ Yêu này, rồi cùng huynh đài đàm đạo."

Người nọ nói chuyện rất khách khí, nhưng mục đích cũng rất rõ ràng, đó chính là Hỏa Hồ sau lưng hắn. Khí lực của Cổ Nhược so với hắn cao hơn nhiều, mặc dù chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua cũng đã nhìn ra Hỏa Hồ kia là Hồ Yêu mà không phải là Hồ Tiên.

Trước mắt tên tiểu đạo sĩ này tự nhiên cùng Hồ Yêu là oan gia đối đầu. Trách không được Hồ Ly kia sợ hãi như thế.

Hắn không phải là người hay xen vào chuyện của người khác. Chuyện này nếu như là lúc trước, hắn tuyệt đối là chẳng muốn nhúng tay vào. Nhưng hiện tại có lẽ là bởi vì Hỏa Hồ kia là cùng đồng loại với Hoa Tích Nguyệt, hắn lại có chút không đành lòng.

Thân hình bất động, thản nhiên nói: "Chỉ là một con Hồ Yêu mà thôi, nó lại không có làm bao nhiêu ác, đạo trưởng nên buông tha nó đi!"

Hỏa Hồ kia đã bị vị đạo sĩ đánh trọng thương, giờ phút này không biết trốn đi đâu, mới hướng Cổ Nhược cầu cứu, bất quá là liều chết kiếm một cọng rơm mà thôi. Lúc này nghe trong lời Cổ Nhược nói sẽ che chở, mừng rỡ trong lòng. Nó thật là linh động, nhảy thân thể lên, liền nghĩ nhảy vào trong ngực Cổ Nhược tìm kiếm che chở.

Nhưng không ngờ thân thể nhảy lên, Cổ Nhược gần như không nhúc nhích, nó lại vồ hụt, đã rơi vào dưới chân của hắn. Hoảng hốt, mắt nhỏ nâng lên màu nâu xám nhìn hắn, tróng mắt ánh một tia kinh sợ, lại có một tia cầu xin.

Cổ Nhược nhìn cái ánh mắt này mà trong lòng chấn động, vô tình như lại thấy được con mắt màu tím của Hoa Tích Nguyệt vậy... Trong lòng đau xót, muốn cứu Hỏa Hồ.

Ống tay áo phất một cái, xung quanh Hỏa Hồ Ly liền xuất hiện một kết giới trong suốt.

Như một quả cầu vây quanh Hỏa Hồ. Thản nhiên nói: "Nếu ngươi có thể phá kết giới này, thì Hồ Yêu tùy ngươi xử trí."

Phủi phủi vạt áo, Cổ Nhược phiêu nhiên trở lại, ném một câu như vậy rồi bỏ đi. một canh giờ đi qua, lại một canh giờ đi qua... Cái kia tiểu đạo sĩ gần như dùng hết khí lực, đem hết tất cả đạo thuật đều thi triển một lần nhưng vẫn không phá được

Ngoại phiên 123. Thải âm Bổ Dương

Cổ Nhược vung tay lên, kết giới kia liền biến mất.Hỏa Hồ nằm ở chỗ đó, thân thể lập tức phát run, không dám ngẩng đầu. Trong tay Cổ Nhược ẩn hiện ánh sáng trắng, phất trên người nó một cái như là có mặt trời ấm áp chiếu đỉnh.

Thân thể Hỏa Hồ kia đã có chút run sợ, sợ hãi ngẩng đầu: "Ngươi... Ngài làm gì ta vậy?"

Cổ Nhược thản nhiên nói: "Ta đánh tan Yêu lực của ngươi, trong vòng ba trăm năm, ngươi không thể làm điều ác. Tốt rồi, ngươi đi đi."

Hỏa Hồ kia sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã một cái. Nó thành tinh cũng gần ba trăm năm, nó tu luyện chính là Yêu lực, tu luyện Yêu lực so Tu Tiên dễ dàng hơn, cũng nhanh hơn nhiều.

Thế gian thường phương thức tu luyện đơn giản có hai loại, một loại giống Hoa Tích Nguyệt, tuy nhiên rất vất vả, tiến triển cũng chậm chạp, nhưng một khi thành công liền có thể đứng hàng lớp Tiên. Loại thứ hai giống như cáo lông đỏ tu luyện Ma Đạo, rất đơn giản lại nhanh hơn nhiều. Đơn giản, thực ra là hấp thụ tinh hoa của con người, mượn nhờ ngoại lực, cùng với Thải âm Bổ Dương hòa nhập. Tiến triển cực nhanh. Nhưng đã đến được giai đoạn nhất định, muốn tiến bộ liền rất khó. Chỉ là cáo lông đỏ này tu luyện ba trăm năm, rốt cục tu thành hình người, liền bắt đầu dùng Thải âm Bổ Dương để tăng công lực, lại không ngờ tới hôm nay lại gặp một tên đạo sĩ, suýt nữa mạng nhỏ bị lấy đi.

Bây giờ Cổ Nhược nhấc tay một cái liền phá huỷ ba trăm năm Yêu lực mình tu luyện cực khổ, không khỏi ngẩn ngơ, đã muốn chết tâm. Hiện tại chính mình đã không còn yêu lực, phải như thế nào để tránh bị những đạo sĩ kia đuổi giết? Tiểu đạo sĩ kia tất nhiên sẽ không chết tâm, chỉ sợ chờ ở nơi hẻo lánh rồi cho mình một đòn trí mạng!

Nó ô ô khóc lên, nước mắt rơi lã chã: "Ô ô, Tiểu yêu vừa mới trúng Tâm Lôi Chưởng của tiểu đạo sĩ kia, hiện tại đã không có Yêu lực, sợ là không sống nổi..."

Cổ Nhược hơi sững sờ, hắn ngược lại là không có nghĩ đến cái vấn đề này. Thân hình khẽ động, liền tới đến bên người con cáo lông đỏ kia.Nhìn kỹ một chút bộ dạng cáo lông đỏ. Nhíu nhíu mày, lời con cáo lông đỏ này nói không phải giả. Quả nhiên nó trúng Tâm Lôi Chưởng, bộ dáng bề ngoài giống như tổn thương không nhẹ

Ngoại phiên 124. Giống như cô gái ở thời điểm hoan ái...

Hắn trầm tư một lúc nói: "Ba ngày, sau ba ngày ta sẽ chữa khỏi thương thế của ngươi, sau khi thương thế tốt lên ngươi phải trở về núi rừng, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi làm điều ác nữa, nếu không không cần nhờ đến người khác thu phục ngươi. Chính ta sẽ đánh ngươi hồn bay phách tán."

Hắn chậm rãi nói từng chữ, âm thanh của trong trẻo lạnh lẽo thấm vào lòng của người. Hỏa Hồ không dám nói khác gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán, người này khí lực cao như thế nếu có thể lợi dụng hắn dường như là chủ ý rất tốt...

Ba ngày, hắc hắc, bằng mị lực Hồ Ly trời sinh của nó, nếu có thể bắt lấy hắn... Cổ Nhược cho nó ăn một viên thuốc, một ánh sáng màu trắng từ tay hắn phát ra bao phủ cả thân thể của nó, Hỏa Hồ chỉ cảm thấy toàn thân như có gió mát thổi qua, toàn thân thoải mái không khỏi hừ nhẹ một tiếng. Âm thanh của nó cực kì mềm mại đáng yêu, âm thanh như vậy giống như là cô gái ở thời điểm hoan ái...

Thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt mà trong trẻo lạnh lùng không có bất cứ dị thường nào, chậm rãi thu tay nhàn nhạt nói: "Tốt lắm, ba ngày sau ngươi sẽ khôi phục bình thường. Được, ngươi đi trước đi."

Hỏa Hồ tội nghiệp nhìn hắn: "Ân công, Tiểu yêu không thể đi ra ngoài bây giờ được, cái đó...lỡ như vị đạo sĩ kia vẫn ở bên ngoài..."

Cổ Nhược lạnh lùng nói: "Yên tâm, hắn không làm gì được ngươi."

Vung tay phủ lên nó một tầng kết giới: "Đi đi, bây giờ không ai có thể tổn thương ngươi."

Hỏa Hồ mừng rỡ đang muốn đi ra ngoài, âm thanh của Cổ Nhược từ sau lưng lại nhàn nhạt truyền đến: "Nhớ, không được tiếp tục làm điều ác."

Hỏa Hồ nhất thời bàng hoàng, gật gật đầu. Nó vốn định lợi dụng tầng kết giới này đi hút tinh khí của mấy thiếu niên, xem ra hỏng rồi!

Hỏa Hồ đi ra ngoài, Cổ Nhược yên lặng nhìn bóng lưng của nó biến mất. Khẽ thở dài một cái, rốt cuộc mình cứu con Hồ Yêu này là đúng hay sai? Trong đầu bất chợt thoáng qua hình ảnh của Hoa Tích Nguyệt, trong lòng đau xót. Tích Nguyệt nếu biết ta cứu đồng loại của nàng có lẽ sẽ thấy vui mừng không? Không biết nàng bây giờ có ổn không?

Ngoại phiên 125. Leo lên giường của hắn

Con Sói kia hình như rất thích nàng có lẽ sẽ không làm hại nàng? Tim bỗng nhiên thắt lại. Lắc đầu ép mình không nghĩ nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong giấc mộng hắn chợt thức tỉnh, cảm giác có một đống lông xù. Lòng như có cái gì kéo lên. Tích Nguyệt?! Mở choàng mắt, mượn ánh trăng hắn thấy một đống lông đỏ đang co rúm ở nơi đó. Tim như đóng băng, thất vọng như sóng biển ập tới.

Hoá ra là con Hỏa Hồ kia... Nhất thời hắn bỗng cảm giác chán ghét không nói ra lời. Như là bản năng tay hắn khẽ chuyển, con Hỏa Hồ như bị một cánh tay nhắc lên giữa không trung. Thân thể nó run lên, mở mắt thì thấy sát khí dữ dội phát ra từ nam tử như thiên thần kia.

"Còn dám leo lên giường ta, ta sẽ trực tiếp để cho ngươi hồn bay phách tán!"

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng truyền tới làm con Hỏa Hồ phát run.

Con ngươi màu nâu xám tràn đầy kinh sợ cầu xin: "Dạ...ân công tha mạng, tiểu yêu. tiểu yêu là vì không có chỗ để đi..."

Nó một câu chưa nói xong thân thể liền bị ném bay ra ngoài cửa sổ rơi xuống đất. Cú ngã làm nó váng đầu hoa mắt, thật lâu không ngồi dậy nổi. Trong mắt con Hỏa Hồ thoáng qua vẻ oán độc.

Khí lực Cổ Nhược cường đại như thế, nó nhìn ra được. Nó vốn là muốn dùng vẻ ngoài khả ái của mình mê hoặc hắn, ở cùng hắn, sau đó bảo hắn trả lại Yêu lực cho mình, hoặc là truyền chút khí lực cho nó cũng được. Lại không nghĩ rằng vừa leo lên giường của hắn hắn liền tỉnh giấc, không chút thương tiếc nào ném nó ra ngoài, suýt nữa là đem nó ném chết!

Ba trăm năm yêu lực của nó bị phế không thể biến hoá thành hình người cho nên không thể đi thuê phòng trọ khác, thấy góc phòng có một bụi rậm liền chui vào, oán niệm trong lòng mọc lên như cỏ dại... Thời gian hai ngày đảo mắt đã trôi qua, Cổ Nhược cũng không nuốt lời mỗi ngày đều chữa thương cho con Hỏa Hồ.

Ngoại phiên 126. Có người đang ở ngoài cửa sổ

Y thuật của hắn cực cao, hai ngày sau thương thế trên người con Hỏa Hồ cũng đã tốt lên bảy tám phần. Tối đa là một ngày sau sẽ hoàn toàn khôi phục. Mỗi ngày vào buổi tối, Cổ Nhược giúp nó trị liệu xong cũng sẽ đuổi nó ra ngoài khiến nó ôm oán niệm ngủ trong đống cỏ khô. Cũng có mấy lần nó muốn lén chạy vào nhưng không thể đến gần vì bên ngoài có kết giới của Cổ Nhược.

Đến chạng vạng chiều thứ ba, Cổ Nhược đang chữa thương cho nó lần cuối cùng, một luồng ánh sáng trắng bao phủ Hỏa Hồ, con Hỏa Hồ lại theo thường lệ phát ra thanh âm gợi tình... đang thành công Cổ Nhược bỗng giật mình, tim đập rộn lên, có người đang ở ngoài cửa sổ rình!

Bên ngoài có kết gới người bình thường sẽ không thể đi vào, vậy là ai? Trong lòng hắn có chút bất an. Cảm giác được người nọ không có ác ý, điều này làm cho hắn yên tâm một chút.

Lần chữa thương cuối cùng này rất quan trọng, nếu dừng lại sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cố Nhược đè xuống bất an, gia tăng khí lực muốn chữa khỏi thương thế của Hỏa Hồ trước.

Qua thời gian một chén trà, thương thế của Hỏa Hồ rút cục hoàn toàn chữa khỏi. Cổ Nhược chậm rãi thu tay, dường như không thấy thân hình hắn di động người đã bay ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, lá khô bay loạn nhưng lại không có một bóng người. Người vừa rình đã biến mất! Cũng không biết tại sao Cổ Nhược bỗng nhiên thấy lo sợ bất an. Dường như có chuyện gì không tốt sắp phát sinh làm tâm hắn một hồi lại một hồi căng lên.

Hỏa Hồ cũng chạy ra, nó lần đầu tiên thấy vẻ mặt công tử áo trắng luôn trong trẻo lạnh lùng có chút hoảng hốt không khỏi hết sức kinh ngạc: "Ân công, sao vậy?"

Cổ Nhược lắc đầu, bỏ qua bất an trong lòng nhàn nhạt nói: "Không có gì, thương thế của ngươi đã hoàn toàn khỏi, ngươi có thể đi."

Hỏa Hồ sửng sốt, chớp mắt: "Ân công, cho ta theo ngươi, ta biết loài người cũng thích nuôi sủng vật, ta làm sủng vật của ngươi được không?"

Ngoại phiên 127. Thiên kiếp

Một người một hồ đi ra ngoài thành. Mới vừa ra ngoài thành trên trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều mây đen, giây lát kéo kín khắp bầu trời. Mây đen đang lúc mơ hồ lộ ra màu sắc hồng đậm. Còn có tia sét ẩn hiện trong tầng mây, ùng ùng tiếng sấm chuyển động trong tầng mây. Quỷ dị vô cùng.

Ánh mắt Hỏa Hồ lộ ra sợ hãi cực độ, liều mạng chui vào trong ngực Cổ Nhược: "Thiên kiếp! Thiên kiếp a!"

Cổ Nhược cũng sợ hết hồn, bây giờ là mùa đông, trên trời có tiếng sấm vốn là kì quái. Nhìn xung quanh, tất cả chim bay cá nhảy lớn nhỏ thất kinh chạy trốn tứ phía cứ như có tai hoạ đến nơi.

Chẳng lẽ đây thực sự là thiên kiếp của Hỏa Hồ? Cổ Nhược đang muốn bấm đốt ngón tay, một tia ánh sáng chợt đánh xuống một nơi ở rừng rậm phía xa. Một tiếng sấm truyền đến tai một Người một Hồ. Hỏa Hồ run người, co dúm lại không dứt.

Cổ Nhược lạnh lùng nói: "Không nên gọi ta là ân công! Ta cũng không thích nuôi sủng vật, không cần theo ta nữa, chúng ta chia tay!"

Phất ống tay áo xoay người vào nhà. Hỏa Hồ chợt kêu lên: "Ân công...tiểu đạo sĩ kia vẫn coi chừng ở bên ngoài, ta..ta không dám đi ra."

Cổ Nhược khẽ dừng lại, mấy ngày nay hắn cũng cảm nhận được hơi thở của tiểu đạo sĩ kia, cũng có mấy lần đối mặt thế nhưng tiểu đạo sĩ kia cũng không có hành động gì lạ thường hắn cũng không để ý nữa.

Lúc này nghe Hỏa Hồ nói vậy trong lòng khẽ động. Không sai, cứu người liền cứu đến nơi, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, cứ để Hỏa Hồ ra ngoài như vậy chỉ sợ không thoát khỏi tay đạo sĩ kia... hắn xoay người ra ngoài: "Đi theo ta."

Hỏa Hồ sửng sốt, vội vàng theo sau. Lúc này mặt trời vừa mới xuống núi, xa xa có một rặng mây đỏ lớn, mĩ lệ chói mắt.

"Ân công, đi đâu?" Hỏa Hồ không hiêu hỏi.

"Ta đưa ngươi trở về rừng núi." Cổ Nhược cũng không quay đầu lại.

"Ah'..." Hỏa Hồ không dám nói gì thêm cúi gằm đầu đi theo hắn.

Ngoại phiên 128. Thiên kiếp 2

Nhìn rõ hướng đi của tia chớp, lúc này Hỏa Hồ mới thở ra một hơi: "May mắn không phải nhằm về ta, thiên kiếp lớn như vậy không biết là Yêu tinh nào xui xẻo..."

Tim Cổ Nhược mơ hồ chấn động, một cỗ hoảng hốt đột nhiên xuất hiện. Sắc mặt của hắn đột nhiên tái nhợt, thân hình bay vụt về hướng tia chớp vừa đánh xuống.

Hỏa Hồn sợ hết hồn: "A, ngươi làm cái gì?"

Hôn mê, người này không phải điên rồi chứ? Người khác gặp phải kiếp này chỉ có chạy, hắn còn tìm tới nơi đó, tìm chết đúng không? Cũng ngay đó liên tiếp bốn năm đạo thiên lôi đánh xuống, lần sau so với lần trước mãnh liệt hơn, lần sau so với lần trước doạ người hơn.

Hỏa Hồ bị doạ cho sợ đến mềm nhũn cả chân. Lão Thiên, đây là lịch Thiên kiếp của Yêu tinh nào? Quá... quá sức đi! Nó nhớ thời điểm Thiên kiếp của những yêu tinh khác tối đa năm lôi, mỹ danh ngũ lôi phá đỉnh. Nhìn hiện tại, đạo thiên lôi này cũng đánh xuống hơn mười! Hơn nữa nhìn ánh sáng vô cùng mạnh của Thiên Lôi, sách sách, lịch kiếp này có lẽ là của lão yêu tinh năm nghìn năm đi?

Hỏa Hồ cũng không muốn bị tại ương ập đến, suy nghĩ một chút rồi quay đầu về hướng khác bỏ chạy... Vô số cây cối bị Thiên Lôi đánh đổ, tía chợp trắng chiếu sáng cả rừng cây đen tối. Tim Cổ Nhược bất an cực điểm, tăng khinh công lên cực hạn đảo mắt đã tới chỗ thiên lôi đánh xuống.

Trong rừng tiếng gió gào thét cùng trăm con quỷ đang khóc, vô số cây cối bị sét đánh lật tung bốc lên khói đen... Ở đâu? Là ở đâu? Một đạo Thiên Lôi vừa đánh xuống, rơi vào một bụi cỏ cách đó không xa nghe được một tiếng thét chói tai... Tâm trí Cổ Nhược chấn động, trái tim một hồi đau nhức, đau đớn này tới cực kì đột ngột làm hắn suýt chút không thể hô hấp.

Bật thốt kêu lên: "Tích Nguyệt!"

Một tiếng tiến tới bụi cỏ kia liền trông thấy một cục lông phấn hồng đang vo tròn nằm nơi đó, máu đỏ tươi từ trên người nàng chảy ra không dứt...

Lại một đạo Thiên Lôi đánh xuống, đạo Thiên Lôi này cực kì quỷ dị, là diễm hồng sắc... là Đoạt Hồn Lôi!

Ngoại phiên 129. Một hồi tan lòng nát dạ đau đớn

Cổ Nhược bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán. Cơ hồ không một chút nghĩ ngợi, lập tức nhào tới chỗ kia ôm lấy cục phấn hồng, ngay tại chỗ lăn một vòng! Trước mắt hồng quang chói mắt, nơi bọn họ vừa mới tránh đi đã bị đạo lôi kia nổ thành một mảnh đất khô cằn!

Chân trái Cổ Nhược cũng bị Hồng Lôi quét trúng, đau đớn không thể tưởng tượng được. Mắt thấy từng đạo Hồng Lôi lại liên tiếp đánh xuống, Cổ Nhược biết loại Hồng Lôi này tổng cộng có chín đạo.

Tránh né không kịp, kết quả chính là hồn phi phách tán. Hắn tiện tay giăng kết giới, những Hồng Lôi đang bổ vào trên kết giới làm kết giới trong suốt run lên không ngừng.

Hồng Lôi này đối với yêu tu đạo mà nói, tuyệt đối là trí mạng. Nhưng đối với người tu đạo mà nói, hiệu dụng nhỏ hơn rất nhiều. Kể cả như thế, Cổ Nhược cũng bị chấn động hộc máu không ngừng.

Chín đạo Hồng Lôi kia rốt cục biến mất, Cổ Nhược ngồi dưới đất, không đứng nổi. Hoa Tích Nguyệt trong lòng đã sớm hôn mê bất tỉnh, thân thể khẽ co quắp, tựa hồ sẽ dừng hô hấp.

"Tích Nguyệt! Tích Nguyệt!"

Cổ Nhược không kịp xem vết thương ở chân của mình, tay trái ngưng kết khí lực thay nàng cầm máu. Tay phải đặt sau lưng Hoa Tích Nguyệt, vô số khí lực truyền vào. . . . . .

Tích Nguyệt, Tích Nguyệt, nàng ngàn vạn không thể có chuyện! Cổ Nhược cơ hồ dùng tất cả khí lực. Trong lòng như thủy triều đang dâng lên, sợ mất đi cái gì, cơ hồ xuyên qua trái tim hắn.

Nàng tại sao lại ở chỗ này? Nàng không phải ở Lưu Ly Cung sao? Yêu Lang làm cái gì vậy? Thế nào không ở bên nàng, bảo vệ nàng?

Hắn hiện tại thậm chí đã muốn giết Dạ Tang! Một trận gió xẹt qua, khoảng trống trước mắt xuất hiện một người, Cổ Nhược ngẩng đầu lên, sát khí lẫm liệt làm chung quanh nhất thời kích động!

Dạ Tang, là Dạ Tang đến! Dạ Tang hai tròng mắt vằn đỏ, toàn thân cảm giác hàn khí tỏa ra làm người ta phát run.

Hắn nhìn Hoa Tích Nguyệt trong ngực Cổ Nhược: "Như thế nào? Nàng như thế nào? Đáng chết, làm sao ngươi không bảo vệ nàng? !"

Cổ Nhược cả giận nói: "Những lời này phải là ta hỏi ngươi, nàng không phải ở Lưu Ly Cung của ngươi sao? Làm sao lại chạy đến đây rồi bị Thiên kiếp? !"

Ngoại phiên 130. Mặt nóng dán mông lạnh

Dạ Tang cũng nổi giận: "Sáng nay thối Hồ Ly này rời Lưu Ly Cung rồi, Lão Tử cho là nàng sẽ đi tìm ngươi!"

Cổ Nhược thân thể cứng đờ: "Sáng nay? Tại sao?"

Dạ Tang trừng mắt liếc hắn một cái: "Tại sao? Ngươi còn hỏi tại sao?! Trong lòng con Hồ Ly này chỉ có ngươi! Nàng ở Lưu Ly Cung hai ngày, đều ngủ hai ngày, ngay cả cơm cũng không ăn, trong lúc ngủ mơ đều gọi tên ngươi!"

Tim giống như là bị hung hăng cắm mấy đao. Nhìn Hoa Tích Nguyệt trong ngực một chút, Hoa Tích Nguyệt hấp hối, vẫn chưa tỉnh lại. Sáng nay nàng rời Lưu Ly Cung, vậy tại sao không đến tìm mình? Lấy bản lãnh truy tìm tung tích của Hồ Ly, nàng sẽ phải rất dễ dàng tìm mình mới đúng. Làm sao?

Chẳng lẽ... vừa rồi ta chữa thương cho cáo lông đỏ người bên ngoài cửa sổ rình là nàng? Càng cảm thấy khả năng này càng lớn. Nhưng bây giờ cũng không phải lúc truy cứu, nàng hiện tại bị Thiên Lôi lấy mất hơn phân nửa cái mạng, trước tiên đem nàng cứu tỉnh hãy nói. . . . . .

Hắn cố gắng đứng lên, chân trái đau khó chịu, mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt.

"Này, ngươi đi đâu vậy? Không bằng đến Lưu Ly Cung của ta đi?" Dạ Tang thiếu kiên nhẫn, đề nghị.

Cổ Nhược lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi có thể trị liệu thương thế của nàng?"

Dạ Tang cứng đờ, suy sụp hạ bả vai. Lôi Thương cùng thương thế hoàn toàn khác nhau, yêu tộc bọn hắn căn bản không cách nào chữa khỏi . Cổ Nhược cũng không để ý hắn, ôm Hoa Tích Nguyệt muốn đi

"Này.... ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi một đoạn."

Nói cho cùng đều là hắn gây ra họa, Dạ Tang cảm giác mình khó khăn mở lời, lần nữa bỏ qua tự tôn bản thân đi theo Cổ Nhược.

Cổ Nhược nhìn hắn một cái, chợt như nhớ tới cái gì: "Ngươi có pháp thuật?"

Dạ Tang cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút: "Không tệ! Cho nên ngươi vô luận muốn đi đâu, ta cũng vậy có thể đem ngươi đưa đi."

"Tốt lắm!"

Cổ Nhược cũng không nói nhảm: "Vậy liền đem chúng ta đến Đô thành của nước Thiên Toàn đi."

Đô thành của nước Thiên Toàn? ! Dạ Tang thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, trợn tròn cặp mắt: "Tại sao phải đi xa như vậy?"

font-sy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro