Phiên ngoại: Từ 201 đến 205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 201. Cả đêm kịch chiến 7

Câu nói này của nàng vẫn chưa hoàn, liền nghe được một thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói: "Yên tâm, đuôi rắn này ngươi thời điểm không muốn lộ, còn có thể thu. Khôi phục chân người của ngươi."

Cửa lớn đang đóng chặt rốt cục rộng mở, Hiên Viên Dạ Ly từ trong điện đi ra. Bởi vì mới vừa hao phí một số lượng lớn linh lực, thần sắc của hắn lúc này có chút mệt mõi. Mà Long Phù Nguyệt phát hiện, những đóa Mạn Châu Sa Hoa đỏ như lửa trong đại điện cũng đã biến mất không thấy. Những người trong tộc Nữ Oa cũng không thấy Nghe được một câu cuối cùng của Hiên Viên Dạ Ly.

Long Phù Nguyệt ngẩn người, mừng rỡ, nhảy lên, kêu lên: "Như thế nào mới có thể thu lại? Dạ Ly, ngươi nói mau."

Hiên Viên Dạ Ly nhàn nhạt nói: " Người trong tộc Nữ Oa cũng thường đến nhân gian đi lại, tất cả Người trong tộc Nữ Oa có linh lực cao đều tu luyện một loại ' Hoán Hình Thuật ', có thể tùy ý biến ảo đuôi rắn của mình. Phù Nguyệt, năm đó ngươi tu vi quá cạn, cho nên không có truyền thụ cho ngươi. Hiện tại ta đem thuật pháp này truyền thụ cho ngươi, chờ linh lực ngươi khôi phục, liền có thể khôi phục chân người của ngươi."

Đem Long Phù Nguyệt mang tới một bên, truyền thụ cho nàng pháp quyết này. Long Phù Nguyệt luyện võ không nội công, tu luyện pháp quyết cũng coi như là một nhân tài.

Hiên Viên Dạ Ly giảng giải cho nàng hai lần, nàng đã nhớ hết. Chỉ hận Phật Đà hoa sen kia đã sớm ăn hết, nếu không chỉ cần ăn một miếng, nhất định có thể chữa trị linh lực đã mất đi. Hiện tại, cũng chỉ có thể chờ từ từ khôi phục. Long Phù Nguyệt tựa vào lòng Phượng Thiên Vũ, nhớ tới Hoa Tích Nguyệt đã chán nản rời đi , trong lòng đau xót.

Nhìn Hiên Viên Dạ Ly một cái, hỏi nghi vấn giấu ở lòng: "Dạ Ly, là ngươi khống chế đại sư huynh có đúng hay không? Tại sao ngươi muốn hại Tích Nguyệt đau lòng? Ngươi không thích nàng?"

Sắc mặt Hiên Viên Dạ Ly khẽ biến thành tái nhợt, lạnh lùng thốt: "Cổ Nhược cũng là một luồng hồn phách của ta chuyển thế, tức là đại tế sư Tộc Nữ Oa, làm sao có thể cưới một Hồ Yêu. . . . . ."

Phiên ngoại 202. Cả đêm kịch chiến 8

"Thúi lắm! Hoa Tích Nguyệt mới không phải là Hồ Yêu, nàng là Hồ Tiên Thanh Khâu quốc!"

Một thanh âm đột ngột vang lên. Một người áo đen đột nhiên xuất hiện. Một thân cẩm y màu đen, eo buộc ngọc đài, mắt xếch hẹp dài híp lại, thâm thúy và âm u. Giờ phút này trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy khinh thường, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Dạ Ly.

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, thất thanh kêu lên: "Dạ Tang!"

Người áo đen kia chính là Yêu Vương Dạ Tang. Đôi mắt xanh u ám của hắn, lóe ra tức giận:

"Cổ Nhược, ngươi là một con rùa đen rút đầu, lại không dám ra ngoài sao?"

Thần sắc trên mặt Hiên Viên Dạ Ly hơi có chút biến hóa, nhàn nhạt nói: "Dạ Tang, ngươi đến đây làm gì? Nơi này không phải là địa phương mà bọn Yêu vật các ngươi có thể tới !"

Dạ Tang cười ha hả: "Chỗ này thì thế nào? Thánh Địa? Hừ, đừng tự dát vàng trên mặt mình! Người tộc Nữ Oa có gì đặc biệt hơn người? Cũng không phải loại tịch thu tài sản và hay giết cả nhà các ngươi mà!! Nếu không phải Lão Tử không thích cái tính kiêu ngào cuồng vọng tự đại của các ngươi, cho dù ngươi có dùng đại kiệu tám người khiêng đến mời Lão Tử , Lão Tử cũng không thèm!"

Hiên Viên Dạ Ly lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi muốn gì?"

Dạ Tang hừ một tiếng, nói: "Ta tới, là để cho tên hèn nhát Cổ Nhược đó xem một màn kịch! Cũng muốn cho ngươi nhìn thấy Hồ Yêu trong miệng ngươi vừa nói đó vì cứu ngươi đã làm gì! Hừ, nếu như không phải là nàng. Hiên Viên Dạ Ly, Cổ Nhược ngươi đã sớm đến trình diện với Diêm Vương rồi. Còn có thể để cho ngươi Phụ Thể cứu như vậy một đám người đuôi rắn cổ lỗ (nguyên văn là bát quái: ý là cổ nhân)!"

Dạ Tang khẩu khí rất chảnh, cũng rất không khách khí. Nếu như là trước kia, Hiên Viên Dạ Ly đã sớm không nói hai lời đuổi hắn đi ra ngoài.

Hiện tại hắn mới vừa cùng Phượng Thiên Vũ đánh nhau trước đó, lại dùng linh lực siêu độ nhiều người trong tộc Nữ Oa như vậy. Trên người linh lực hợp thành không thừa nổi ba phần, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn hắn đang nơi này giương oai. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra này Dạ Tang mặc dù khí thế hung hăng, cũng không giống như là tới đập phá.

Nhíu nhíu mày: "Ngươi có ý tứ gì? Xem cái gì đùa giỡn?"

Dạ Tang điểu cũng không điểu hắn, ánh mắt hắn chung quanh ngắm loạn. Chợt thấy kia khối đại kính thạch, ánh mắt chợt sáng lên, ha ha cười một tiếng:

"Ngươi nơi này lại có Đá Tam Sinh! Thật chính là không thể tốt hơn!"

Phiên ngoại 203. Đá Tam Sinh

Long Phù Nguyệt lúc này mới biết tên thực của tảng đá kia.

Trong lòng vừa động: "Nghe nói Minh Giới (âm phủ) có một khối Đá Tam Sinh, lúc hồn người đi đến đó, sẽ nhìn thấy quá khứ. tương lai của bản thân. Lại không nghĩ rằng Thánh Địa Tộc Nữ Oa lại cũng có một khối! Ừ, không biết đời sau của ta sẽ như thế nào nhỉ. . . . . ."

Không nhịn được liền muốn chạy tới nhìn thử, nhưng nàng hướng về phía Tảng Đá Lớn kia nhìn một hồi lâu, cũng nhìn không thấy được bất cứ gì. Nghiêng đầu nhìn một chút Hiên Viên Dạ Ly.

Hiên Viên Dạ Ly nhàn nhạt nói: " Đá Tam Sinh ở đây khác với thứ ở Minh Giới (âm phủ), chỉ có thể nhìn thấy quá khứ cùng hiện tại. . . . . ."

Xoay mặt nhìn Dạ Tang một chút: "Ngươi muốn cho chúng ta xem cái gì? Ngươi cũng biết mở Đá Tam Sinh này sao?"

Dạ Tang hừ một tiếng: "Lão Tử mới sẽ không mở tấm rách nát này làm gì. Phía trên này bóng loáng vô cùng, vừa đúng có thể nhìn rất rõ ràng."

Trong lòng Long Phù Nguyệt thầm nghĩ: "Ngươi không phải là cầm nó để chiếu phim chứ?"

Dạ Tang cũng không để ý đến nàng, hai tay xoay vòng. Một luồng ánh sáng xanh lóe lên, bao phủ quanh khối Đá Tam Sinh.

Trên khối Đá Tam Sinh kia, giống như trên phim dần dần xuất hiện một loạt hình ảnh. Xuất hiện trước tiên đó chính là một màn tuyết bao trùm cả vạn vật, cuồng phong gào thét bồn phía. Một con Hồ Ly màu hồng chạy trên cánh đồng tuyết trong mịt mờ.

Trong đôi mắt tím tràn đầy sự sốt ruột cùng hoang mang, nó chạy vội rất gấp gần như chạy một cách hoảng loạn. Mấy lần cũng bị tuyết làm trượt chân, thậm chí có lần thiếu chút nữa bị rơi vào một khe nứt băng tuyết. . . . . .

Long Phù Nguyệt thất thanh thấp giọng hô: "Tích Nguyệt, đây là Tích Nguyệt!"

Sắc mặt của Hiên Viên Dạ Ly cũng hơi tái nhợt. Hắn phải có trí nhớ của Cổ Nhược, đương nhiên biết cánh đồng tuyết này chính là cảnh ở núi Ngả Vân. Hoa Tích Nguyệt vội vội vàng vàng như vậy, nhất định là đi tìm hắn? Phấn Hồ Ly chạy vội ở trong bão tuyết hồi lâu, rốt cục quẹo vào một tảng băng. Con đường đầy băng kia ngay cả con đường rẽ cũng không có.

Phấn Hồ Ly rốt cục không chạy vội nữa liền dừng lại ngửi ngửi một lúc, sau đó như tia chớp chạy thật nhanh về phía trước. . . . . .

Chỗ Dạ Tang vừa cho thấy , chính là chỗ mà Cổ Nhược đi tìm Huyết Quỳnh Hoa, và cũng là đoạn mà Hoa Tích Nguyệt đi tìm hắn. Bởi vì lúc ấy Cổ Nhược hôn mê bất tỉnh, đối với đoạn này hoàn toàn không hề biết.

Phiên ngoại 204. Ngươi bây giờ là Hiên Viên Dạ Ly hay là Cổ Nhược

Cho nên trong trí nhớ của Hiên Viên Dạ Ly cũng không có cảnh này. Hắn đứng đó, thần sắc trên mặt có chút quái dị. Bàn tay nắm chặt trong ống tay áo vừa buông ra. Trong đôi mắt đen thoáng qua có tia đau lòng...

Long Phù Nguyệt bắt đầu cảm thấy hiếu kì thì thấy Hoa Tích Nguyệt phát hiện 'thân thể' của Cổ Nhược ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm kia thật thê lương khiến người ta đau lòng, thanh âm mang theo thương tâm cùng tuyệt vọng...

Nàng lệ rơi đầy mặt quay lại nhìn Hiên Viên Dạ Ly. Sắc mặt Hiên Viên Dạ Ly tái nhợt, vịn vào một tảng đá lớn từng bước đi xuống. Trong con ngươi đen như mực luôn yên lặng kia như có phong ba bắt đầu nổi lên. Đá Tam Sinh tiếp tục xuất hiện. Tiếng rít của Hoa Tích Nguyệt tạo thành tuyết băng, nàng ôm Cổ Nhược một lòng muốn chết cùng hắn nhưng thật may là được Dạ Tang cứu.

Hoa Tích Nguyệt vì cứu Cổ Nhược, dập đầu trước Dạ Tang, máu tươi trên trán nàng làm chói mắt mọi người. Mắt thấy nàng vì Cổ Nhược đánh đổi tất cả, đáp ứng cả điều kiện một đêm phong lưu cùng Dạ Tang...

Nước mắt Long Phù Nguyệt chảy xuống nhưng lại không thể mở miệng được. Phượng Thiên Vũ ôm lấy nàng, trên mặt có chút buồn bã.

Thân thể Hiên Viên Dạ Ly mơ hồ cũng run lên. Sắc mặt hết đỏ lại trắng, giống như thiên nhân đang giao chiến. Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo đáng sợ, giống như đang có lực lượng mơ hồ tranh giành quyền khống chế thân thể.

Chợt hắn quát to một tiếng: "Dạ Tang, tên khốn kiếp này! Làm sao ngươi có thể làm nhục Tích Nguyệt như thế!"

Nhấc tay, một tia sáng trắng quang bắn ra ngoài!

Dạ Tang đã sớm có chuẩn bị, thân hình chợt lóe liền tránh được, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Dạ Ly: "Ngươi bây giờ là Hiên Viên Dạ Ly hay là Cổ Nhược?"

Hiên Viên Dạ Ly không đáp, con ngươi luôn trầm tĩnh thế nhưng lúc này có lửa giận nổi lên, sắc mặt trắng nhợt.

Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn hắn: "Đại sư huynh, ngươi là đại sư huynh?!"

Dạ Tang cười lớn: "Cổ Nhược, ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra."

Cổ Nhược căm tức nhìn hắn, trên mặt có vẻ hối hận và tức giận.

Phiên ngoại 205. Là ta thật xin lỗi Tích Nguyệt

Hắn cuối cùng cũng biết nguyên nhân Tích Nguyệt ở cùng một chỗ với Dạ Tang. Thì ra, tất cả đều vì hắn... Nhưng hắn đã làm gì? Hắn thậm chí hiểu lầm nàng, cho là nàng thật sự nhất thời ham vui...

Sắc mặt của hắn càng lúc càng trắng nhưng Dạ Tang cũng không định bỏ qua cho hắn, lạnh lùng nhìn hắn:

"Nàng vì ngươi sinh, vì ngươi tử, nhưng ngươi đã làm gì với nàng? Ngươi lại đang trốn tránh, rúc vào một góc không dám ra! Mặc kệ những lời nói lòng lang dạ sói của Nữ Oa tế sư kia, đâm nàng một đao phải không? Ngươi có biết nàng rất đau lòng hay không?"

Trong mắt Cổ Nhược tràn đầy hối hận, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, khẽ nhắm hai mắt lại: "Là ta thật xin lỗi Tích Nguyệt..."

Chợt bắt lấy vạt áo Dạ Tang: "Vừa rồi ngươi cũng không ở đây, làm sao biết Hiên Viên Dạ Ly nói với nàng những gì? Ngươi đã gặp nàng đúng không? Nàng ở đâu?"

---------------------------

Bởi vì có phần nói về Thanh Khâu Hồ Tiên, do tác giả tự nghĩ ra, Thanh Khâu hồ bạc lấy từ thần thoại cổ điển "Sơn Hải Kinh", cổ đại có lời đồn. một, "thuộc về giấu, Khải thệ" vân: "Xi Vưu xuất từ nước ối, tám quăng, tám chỉ, sơ thủ, trèo lên chín náo lấy phạt không Tang, Hoàng Đế giết chi với Thanh Khâu." Có thể thấy được Thanh Khâu là một địa danh. Thanh Khâu còn gọi là Thanh Khâu phổ, bây giờ ở vườn khu thắng phổ trấn thanh thu phổ Tô Châu kỹ nghệ. Ngày nay, nơi này nam bắc hướng dòng sông như cũ gọi "Phổ" , đồ hướng dòng sông như cũ gọi "Đường". Thanh Khâu. Thanh Khâu "Nam Sơn trải qua" trên Thanh Khâu... có thú yêu, là cáo có 9 đuôi, âm thanh như trẻ nít... "Thái Bình ngự lãm" Thanh Khâu nước kỳ nhân thực cốc... cửu vĩ hồ. Quách Phác đã từng chú thích nói loại động vật này mặc dù có thể ăn thịt người, nhưng là "Thấy chi là cát" cùng có thể... " Làm người ta không gặp yêu tà khí". Thanh Khâu chi quốc, kia dương nhiều ngọc, kia âm nhiều thanh hoạch. Có thú yêu như cửu vĩ hồ, âm như trẻ nít, có thể thực nhân, thực người không cổ. Có điểu yên, kia trạng như cưu, kia âm nếu a, tên viết quán quán, bội chi bất hoặc. anh nước ra yên, Nam Hải rót với tiếp xúc cánh chi trạch. Trong đó nhiều xích 鱬, kia trạng như cá mà nhân diện, kia âm như ương uyên, thực chi không giới. Trích từ 《 Sơn Hải kinh 》

Thanh Khâu chi quốc sản vật phì nhiêu, bốn mùa như mùa xuân, là con dân của thần, có đủ các loại yêu quái. Ở đó rất nhiều dãy núi chập chùng, rất ít nhân loại. Nơi này và phàm giới là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, ở chỗ này không có bất kì phép tắc cố định nào, bất luận là yêu quái, thần dân, và các loài đều thực hiện tộc quy phép tắc, mặc dù có chút ít chém giết nhưng chỉ giới hạn ở bộ tộc cùng bộ tộc cùng với kẻ thù truyền kiếp, chưa bao giờ ảnh hưởng tới cuộc sống của cư dân nơi này. Người mạnh là vua, đây là đạo lí mà mọi cư dân ở nơi này đều hiểu và nhất định tuân thủ, cũng là không thể không tuân thủ. Trong Thanh Khâu, tộc cửu vĩ hồ có địa vị tuyệt đối, không có bất kì chủng tộc nào dám khinh thị cho dù là cường đại thần dân thượng cổ còn lại. Sở trường tộc cửu vĩ hồ về các loại công kích cùng huyễn thay đổi pháp thuật, bọn họ sống theo gia tộc ở các nơi trong Thanh Khâu, các gia đình được mọi người ủng hộ dù phân tán, khoảng cách bên ngoài xa một chút, không khác gì quần thể cư ngụ. Nếu như từ thực lực đơn thuần mà nói, trong Thanh Khâu không có chủng tộc nào có thể tranh cao thấp. Tộc cửu vĩ hồ trong Thanh Khâu có địa vị như hoàng tộc, các tộc khác cũng rất tôn kính tộc cửu vĩ hồ. Đồng thời tộc cửu vĩ hồ cũng là chủng tộc cao ngạo nhất, bọn họ rất ít cùng ngoại tộc người của lui tới, mà có thể cùng cửu vĩ hồ trở thành "bằng hữu", trong Thanh Khâu quốc nói sĩ còn thiếu.

=MsP�87,�(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro