Phiên ngoại: Từ 206 đến 214

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 206. Cổ Nhược, ngươi vốn là một phần hồn phách của ta đầu thai

Dạ Tang hung hăng đánh ra một chưởng làm cho Cổ Nhược buông lỏng tay: "Bổn tọa có gặp nàng, cũng đọc trí nhớ của nàng mà biết tất cả..."

"Nàng ở đâu?"

Dạ Tang cười lạnh: "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết nàng ở đâu? Để cho ngươi lại lần nữa làm tổn thương nàng?"

Sắc mặt Cổ Nhược càng thêm tái nhợt, lắc đầu: "Ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa..."

Mắt Dạ Tang bén nhọn như châm: "Ngươi sẽ không? Hắc hắc, ngươi sẽ không không có nghĩa là Hiên Viên Dạ Ly sẽ không! Ngươi cùng hắn vốn dĩ là cùng một người! Đến lúc đó khó biết được Hiên Viên Dạ Ly có diễn lại trò cũ hay không..."

Tay Cổ Nhược từ từ nắm chặt. Đôi mắt đen như mực trong chớp mắt thoáng qua một tia quyết tuyệt. Ngón tay mở ra, đầu ngón tay có tia sáng trắng lóng lánh. Chớp mắt điểm mấy đại huyệt trên người mình. Dường như phương pháp điểm huyệt này cực kỳ thống khổ, mồ hôi lạnh của hắn chảy xuống. Thân thể cũng khẽ run thế nhưng hắn lại không chần chờ chút nào.

Cuối cùng ngón giữa đặt tại mi tâm của mình, lạnh lùng nói: "Hiên Viên Dạ Ly, ngươi nếu không ra, ta không thể làm gì khác hơn là cùng ngươi đồng quy vu tận!"

"Ai, Cổ Nhược, vì sao ngươi phải khổ như vậy?"

Một thanh âm sâu kín truyền tới. Tiếp đền liền thấy một luồng khói màu đen nhẹ từ mi tâm Cổ Nhược toát ra. Trên không trung nhanh chóng ngưng tụ thành hình, áo bào đen tóc dài, mặt mũi tuấn tú dị thường, chính là Hiên Viên Dạ Ly.

Cổ Nhược lạnh lùng nhìn hắn: "Dạ Ly, ngươi không tuân thủ ước định rồi! Ta và ngươi Hợp Thể, là vì giúp ngươi cứu người trong tộc Nữ Oa ra, ngươi lại lợi dụng thân thể ta can thiệp vào quyết định của ta!"

Hiên Viên Dạ Ly nhàn nhạt cười: "Không sai, là ta mới vừa rồi vẫn áp chế ngươi không để cho ngươi ra ngoài. Bởi vì ta không muốn đời sau của ta sẽ yêu thương một Hồ Ly!"

Cổ Nhược cười lạnh: "Ngươi là ngươi, ta là ta! Đừng đem tư tưởng của ngươi áp đặt cho ta! Ta yêu người nào không liên quan tới ngươi!"

Con mắt Hiên Viên Dạ Ly phức tạp, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Cổ Nhược, ngươi vốn là một phần hồn phách của ta đầu thai, ta và ngươi vốn là một thể. Ngươi nói chuyện của ngươi làm sao không liên quan gì tới ta?"

Phiên ngoại 207. Dạ Ly, Tích Nguyệt sẽ lịch Tiên kiếp gì?

Ánh mắt Cổ Nhược sắc bén xưa nay chưa từng thấy: "Hiên Viên Dạ Ly, ngươi đừng quên, trải qua ngàn năm luân hồi, hiện tại ta cũng có ba hồn bảy vía của mình, cũng chính là thân thể độc lập của ta, ta và ngươi đã không phải là cùng một người, ngươi không có quyền can thiệp chuyện của ta nữa!"

Không để ý tới Hiên Viên Dạ Ly, quay đầu nhìn về phía Dạ Tang: "Nàng ở đâu? Dẫn ta đi gặp nàng!"

Trong con ngươi Hiên Viên Dạ Ly có một tia thương cảm, bấm đốt ngón tay một chút, lắc đầu: "Cổ Nhược, ngươi sẽ phải hối hận. Nàng sắp lịch tiên kiếp..."

Nói tới đây chợt im thở dài một tiếng.

Cổ Nhược lấy làm kinh hãi, cau mày nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì? Nàng sắp lịch Tiên kiếp? Không phải mới vừa trải qua Thiên kiếp sao?"

Hiên Viên Dạ Ly khẽ lắc đầu, trong ánh mắt có chút thương xót, rồi lại thâm thúy không cách nào suy nghĩ.

Nhàn nhạt nói: "Thiên cơ bất khả lộ. Cổ Nhược, nghe lời ta một lần. Rời xa nàng đừng tìm nàng, đối với ngươi đối với nàng đều tốt."

Cổ Nhược lắc đầu cười khổ, Thiên kiếp lần đó suýt chút lấy mạng nàng. Lần này Tiên kiếp không biết sẽ có nhiều hung hiểm, hắn tại sao có thể không có ở bên người nàng đây? Hoa Tích Nguyệt vì hắn làm nhiều như vậy, hắn cũng có thể vì nàng làm vài chuyện. Mặc dù hung hiểm dị thường. Nhưng là, hắn cam nguyện!

Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi tự lo bản thân ngươi tốt là được. Không cần xen vào chuyện của ta!"

Long Phù Nguyệt nhìn chỗ này lại quay sang chỗ kia. Cảm giác Cổ Nhược cùng Hiên Viên Dạ Ly không giống như là một người, giống như là cha con. Mà Hiên Viên Dạ Ly giống như gia trưởng thời đại phong kiến, liều mạng can thiệp tự do hôn nhân của tiểu bối... Nàng buồn cười lại không dám cười.

Nghe được câu cuối cùng của Hiên Viên Dạ Ly, nàng mở to hai mắt, hỏi: "Dạ Ly, Tích Nguyệt sẽ lịch Tiên kiếp gì? Có phải cũng là Thiên Lôi đánh hay không?"

Hiên Viên Dạ Ly khẽ thở dài một tiếng: "Không nhất định. Tiên kiếp muôn thiên biến vạn hóa, không thể nói trước. Hơn nữa Thiên kiếp là mỗi người Tu Tiên nhất định phải trải qua. Trải qua kiếp này về sau mới có thể chân chính thành Tiên đắc đạo."

Long Phù Nguyệt trợn to hai mắt: "Ngươi là nói Tích Nguyệt sắp lịch Tiên kiếp rồi? Kia như thế nào?"

Phiên ngoại 208. Có tâm tự mình đi tìm nàng

Hiên Viên Dạ Ly nhàn nhạt nói: "Nhẹ thì công lực dừng lại không tiếp tục tăng lên, nặng thì đánh về nguyên hình tất cả công lực cũng không còn. Thậm chí còn có thể hồn tiêu phách tán."

Long Phù Nguyệt giật mình: "Nghiêm trọng như thế? Vậy Tích Nguyệt khi nào lịch Tiên kiếp?"

Hiên Viên Dạ Ly lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Đây là Thiên Cơ, đừng nói ta không biết. Chính là biết, cũng không có thể tùy ý tiết lộ."

Lại nhìn Cổ Nhược: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nàng tiên kiếp đối với ngươi mà nói càng thêm sinh tử đại kiếp! Cho nên, ngươi nên rời xa nàng, hai ngươi không có duyên phận."

Cổ Nhược biết Hiên Viên Dạ Ly năng lực biết trước đoán tương đối cao minh. Bằng không cũng sẽ không tính ra đại kiếp Tộc Nữ Oa và nghĩ ra biện pháp. Nhưng hoa Tích Nguyệt đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, hắn làm sao nhẫn tâm vứt bỏ nàng không để ý?! Thời điểm Hoa Tích Nguyệt gặp Thiên kiếp, hắn đã hết sức hối hận, hối hận không có kịp thời đi tới bên cạnh nàng, hiện tại nếu biết nàng Thiên kiếp sắp lại tới, vậy hắn nên cùng nàng cùng tiến thối!

Hắn hướng Hiên Viên Dạ Ly chắp tay: "Đa tạ chỉ điểm!"

Nhìn Dạ Tang nói: "Nàng ở đâu? Mang ta đi!"

Dạ Tang hắc ám cười lạnh: "Có tâm tự mình đi tìm nàng! Cổ Nhược, ta cho ngươi biết, bổn tọa chỉ là bởi vì không ưa cho nên mới phải tới chửi mắng các ngươi! Cũng không phải là muốn cho ngươi cơ hội gì! Ta sẽ không buông tha cho nàng, cho nên, ngươi cũng đừng mơ tưởng ở Lão Tử lấy được nửa phần tin tức của nàng! Tốt lắm, Lão Tử mắng đủ rồi, cũng sảng! Các ngươi nguyện ý như thế nào liền như thế nào thôi."

Xoay người bay đi. Linh lực Cổ Nhược bởi vì bị hư hao rất nhiều, muốn đuổi theo cũng có tâm vô lực.

Long Phù Nguyệt vội nói: "Đại sư huynh, huynh trước tiên nghỉ ngơi một chút. Muội dùng Hồi Xuân Thuật trị liệu cho huynh rồi đi tìm nàng."

Cổ Nhược nhìn nàng: "Bây giờ linh lực của muội hao tổn qua nhiều, đừng động, muội cùng Thiên Vũ đều nghĩ ngơi đi. Sau khi ta tìm được Tích Nguyệt, sẽ đi cùng các ngươi đi gặp."

Lại nhìn Hiên Viên Dạ Ly: "Ngươi. . . . . ."

Hiên Viên Dạ Ly cười nhạt một tiếng: "Các ngươi không cần trông nom ta, người trong tộc Nữ Oa đã được đầu thai. Tâm nguyện của ta cũng đã đạt thành, ta sẽ ở lại chỗ này, bảo hộ Nữ Oa Thánh Địa đợi bọn họ trở về..."

Phiên ngoại 209

Ống tay áo vung lên, không khí chung quanh chợt như nước tạo nên từng gợn sóng. Hiên Viên Dạ Ly đẩy ra ngọc tượng từ từ phục hồi như cũ, chớp mắt công phu lại như ban đầu. Cuối cùng hắn nhìn Cổ Nhược, thần sắc cực kỳ phức tạp. Tựa như thương hại, vừa tựa như có chút bất đắc dĩ. Không nói một câu thân ảnh từ từ mờ đi, một lần nữa bay trở về trong tượng đá kia...

Long Phù Nguyệt không nghĩ hắn sẽ dễ dàng buông tay như thế.

Dường như thấy hắn ẩn trong đá, trong lòng lại có một tia thương sót không thôi, sâu kín thở dài: "Dạ Ly, thật xin lỗi, chung quy là ta thật xin lỗi ngươi."

Vô số sương mù từ tượng đá bay ra, không khí có một loại chuyển động kỳ dị. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mọi người choáng đầu hoa mắt, nhìn lại thì tòa đại điện của tế sư giống như hư không biến mất.

Bọn họ đang trong rừng rậm, chẳng qua những thứ quái dị kia con đường nhỏ xanh biếc dài cũng biến mất không thấy hình dáng.

Long Phù Nguyệt cảm giác như là ở trong mộng. Có một loại cảm giác không thật. Tộc Nữ Oa, Hiên Viên Dạ Ly, đều là người trong mộng, mộng biến mất, người cũng biến mất.

Nếu không phải là dưới người nàng là đuôi rắn, Long Phù Nguyệt thậm chí cảm thấy tất cả chẳng qua là một giấc mộng hoang đường quái dị!

Nàng nhìn nơi này, sờ sờ, tâm trí có chút vội vã, trong rừng rậm chợt xuất hiện một đoàn sương mù dày đặc. Sương mù này đến rất nhanh, ít người phản ứng kịp, liền tràn ngập cả thiên địa.

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nàng nơi này sờ sờ, nơi đó nhìn một chút, bất tri bất giác cách Phượng Thiên Vũ một khoảng. Sương mù, lại không nhìn thấy thân ảnh của Phượng Thiên Vũ và mọi người.

Phượng Thiên Vũ kinh hãi: "Phù Nguyệt, quay lại!"

Chợt nghe trong sương mù dày đặc truyền đến một tiếng thét chói tai. Tiếng thét này cực kỳ ngắn ngủi, giống như là bị điều gì đó sợ hãi ập đến.

Phượng Thiên Vũ thân thể cứng đờ. Tiếng thét này là của Long Phù Nguyệt ! Cũng nữa không kịp để ý cái gì, hướng theo tiếng thét Long Phù Nguyệt bay vút đi.

Bất đắc dĩ sương mù quá dày, đối diện cũng không nhìn thấy người, thêm bóng cây lay động không khí càng thêm âm trầm quỷ dị.

Phiên ngoại 210

"Phù Nguyệt, Phù Nguyệt,nàng đang ở đâu? Trả lời ta!"

Phượng Thiên Vũ vừa gọi vừa tìm kiếm. Không có hồi âm, không có chút hồi âm nào! Long Phù Nguyệt giống như là hư không biến mất rồi!

Phượng Thiên Vũ vừa vội lại sợ, hắn chạy rất gấp có mấy lần suýt nữa đụng vào cây to. Một trận gió nổi lên, gió cũng rất kì lạ. Thổi vào biển sương mù dày đặc, sương mù rốt cục từ từ tan đi.

Rừng rậm vẫn là rừng rậm, cây cối vẫn như cũ che trời, dưới chân cũng vẫn như cũ cây cỏ um tùm. Tất cả giống như không có gì thay đổi. Chẳng qua là không thấy bóng dáng Long Phù Nguyệt. Nàng rốt cuộc đụng phải cái gì? Giọng kinh hoảng như thế? Lẽ ra nàng cũng có một thân võ công, vì sao ngay cả dư âm cũng không có liền bị bắt đi rồi? Hiện tại nàng có gặp nguy hiểm hay không? Rốt cuộc đi nơi nào?

Những vấn đề này giống như ngàn mũi kim đâm vào làm lòng Phượng Thiên Vũ đau, hắn ở trong rừng rậm đi loanh quanh. Sắc mặt Cổ Nhược tái nhợt, khẽ thở ra một hơi. hắn dùng ngự phong nguyền thổi tan sương mù dày đặc, linh lực trên người cơ hồ còn dư lại không nhiều.

Hắn nhìn xung quanh, thở dài: "Đừng tìm, là mây mù Yêu quái, Phù Nguyệt nhất định là bị Yêu vật gì đó bắt đi."

"Yêu vật? Chỗ này không phải là địa bàn Tộc Nữ Oa sao? Tại sao có thể có Yêu vật tồn tại?" Phượng Thiên Vũ khắp nơi tìm không thấy thân ảnh của Long Phù Nguyệt, chán nản đứng lại.

Cổ Nhược trầm ngâm một chút: "Mặc dù Tộc Nữ Oa đã Tịch Diệt vạn năm, nhưng chỗ này lại rất có linh khí, có Yêu vật ở chỗ này tu luyện cũng không kỳ quái. Ban đầu có tế sư điện ở chỗ này trấn thủ, Yêu vật không dám ra , hiện tại tế sư điện đã bị Hiên Viên Dạ Ly ẩn vào Hư không giới, Yêu vật kia liền ra ngoài làm ác. Ta nghe thấy mây mù Yêu quái này âm khí rất nặng, hình như một Nữ Yêu. . . . . ."

"Nữ yêu?"

Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Nữ yêu bắt Phù Nguyệt làm cái gì?"

Cổ Nhược khẽ thở dài một tiếng.

Từ trong tay áo lấy ra từng cái phù chú màu xanh biếc: "Đây là bùa Truyền âm, chúng ta chia nhau tìm kiếm, ở đâu có tin tức liền dùng nó để báo tin."

Lại cúi đầu nhìn bụi cỏ trên mặt đất .

Phiên Ngoại 211

Bụi cỏ kia giống như bị thứ gì ảnh hương làm cho ngã trái ngã phải. Hai đầu cũng quanh co hướng vào chỗ rừng sâu, không thấy được đầu hay đuôi.

Phượng Thiên Vũ gật đầu: "Được!"

Cũng không nói nhiều, cầm đạo phù xanh biếc kia, xoay mình hướng Nam đi.

Cổ Nhược xoay người hướng Bắc, hai người chia nhau tìm kiếm.

Nói Long Phù Nguyệt, vừa lúc mây mù yêu quái nổi lên, nàng lấy làm kinh hãi. Đang muốn đi cùng Phượng Thiên Vũ phối hợp. Chợt thấy trong sương mù dày đặc sáng lên một đôi ánh mắt diêm dúa lẳng lơ. Cặp mắt kia cách nàng rất gần, làm nàng sợ đến thất thanh kêu lên. Vừa kêu nửa tiếng, trong mũi liền ngửi thấy một loại mùi thơm đặc biệt liền ngất đi. cái gì cũng không biết.

Lúc tỉnh lại Long Phù Nguyệt phát hiện mình lại đang ở một chỗ trên vách đá. Trên vách đá cỏ mọc vô cùng là rậm rạp, nằm ở phía trên thậm chí có cảm giác mềm mại. Gió, một hồi lại một hồi thổi qua, làm quần áo và tóc của nàng bay phất phới.

Cách đó không xa chính là vực sâu vạn trượng, mây mù ở dưới bốc hơi phiêu tán lay động, cảnh trí đẹp không sao tả xiết. Nhưng ở phía dưới mây mù xinh đẹp chính là vách đá vạn trượng, cũng không biết sâu bao nhiêu. Nàng toàn thân đau đớn khó chịu, giật giật thân thể. Lúc này mới phát giác trên người mình bị buộc chặt, giống như cái bánh chưng. Nàng đưa mắt nhìn quanh, lại không thấy được một bóng người.

"Nha, vậy ai bắt ta tới đây?"

Nhớ tới trước khi hôn mê đã thấy đôi mắt màu hồng kia, nàng giật nảy mình rùng mình một cái.

"Đấy là quái vật gì? Nó đem ta tới đây muốn làm gì?"

Nàng cố gắng nâng đầu lên nhìn, lại chỉ thấy nơi xa rừng cây rậm rạp, cùng ánh mặt trời phía cuối chân trời. Ánh mặt trời giống như là mới mọc, hồng một mảnh nhuộm sáng cả bầu trời. Cũng không biết tại sao, thậm chí Long Phù Nguyệt có cảm giác như mình sắp chết, trong lòng hết sức không yên.

"Quái vật kia đặt ta ở chỗ này, không phải là muốn hong gió đi?"

Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy loạn, trong lòng một hồi lại một hồi kêu khổ. Mình khi ở hiện đại, ngày ngày trôi qua không có gì đặc biệt, cuộc sống bình thản mà hạnh phúc.

Phiên ngoại 212

Nhưng kể từ khi xuyên qua đến nay,ngày nào cũng có chuyện không ngừng diễn rA.Tất cả chuyện lạ gì nàng cũng đụng phải!Vô duyên vô cớ có thêm một cái đuôi rắn không nói,còn bị đưa tới một nơi xa lạ, phải nên nói là vận may của nàng còn chưa đủ may mắn?

Ông trời thấy cuộc sống của nàng tẻ nhạt nên mới cho thêm một chút sắc màu có phải hay không? Long Phù Nguyệt nhàm chán lắc lắc đuôi rắn,nàng muốn tháo ra những sợi dây kia. Thế nhưng sợi dây cực kỳ mềm dẻo. Linh lực của nàng cùng với nội lực không còn nhiều,cho nên nàng căn bản thoát không ra.

Phượng Thiên Vũ phát hiện không thấy ta,nhất định là sẽ nổi điên không? Cho dù là sư huynh, hắn cũng sẽ không để ý............ Bọn họ sẽ tới, nhất định sẽ tới cứu ta! Nàng ở trong lòng tự an ủi mình. Nàng sẽ không cam lòng ở chổ này ngồi chờ chết, giống như bộ dạng một con cá liều mạng nhảy.

Chợt nghe cách đó không xa trong bụi cỏ cũng có tiếng động, nàng cả kinh, khẽ quát một tiếng: "Người nào?"

Bên kia trong bụi cỏ truyền ra một âm thanh yếu ớt hỏi lại: "Là Phù Nguyệt sao? Ta là Hoa Tích Nguyệt............."

Long Phù Nguyệt lấy làm kinh hãi, liều mạng lăn đi qua. Nàng lăn bị cỏ vụn dính khắp người, chật vật vô cùng, nhưng lúc này lại không để ý. Thật vất vả mới chui vào lùm cỏ kia, rốt cục thấy Hoa Tích Nguyệt cũng nằm ở nơi đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thật là tái nhợt,màu tím trong con ngươi cũng là một mảnh tĩnh mịch,tựa hồ đối với cái gì cũng không để ở trong lòng. Nàng ngược lại không có bị buột chặt,nhưng thân thể nhìn qua mềm nhũn, không có khí lực.

Nàng chật vật quay lại đây nhìn Long Phù Nguyệt,ở trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc:"Phù Nguyệt,ngươi cũng bị Yêu phụ kia bắt?"

Yêu phụ? Không biết tại sao,Long Phù Nguyệt thế nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Tích Nguyệt nói cái thứ bắt các nàng tới là Yêu phụ,vậy thì không phải là yêu quái gì. Là người thì tốt, bởi vì người bình thường là không ăn người.................

Nàng thở dài: "Đúng vậy a, ta cùng Phượng Thiên Vũ còn có đại sư huynh đang chuẩn bị đi tìm ngươi, chợt nổi lên một đám sương mù. Ta chỉ thấy trong sương mù một đôi mắt màu hồng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại đã ở nơi này.Tích Nguyệt, làm sao ngươi cũng bị nàng bắt được.

Phiên ngoại 213. Sự lựa chọn của Cổ Nhược.

Hoa Tích Nguyệt tựa như không nghe thấy câu hỏi của Long Phù Nguyệt,lẩm bẩm:

"Ngươi là nói............. nói đại sư huynh?"

Thanh âm của nàng hơi có chút run rẩy. Hiển nhiên không thể nào dám tin.

Long Phù Nguyệt vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy là đại sư huynh không sai. Huynh ấy thanh tỉnh rồi, đã đem Dạ Ly đuổi ra ngoài................"

Nàng nóng lòng giải thích hiểu lầm giữa Hoa Tích Nguyệt và Cổ Nhược, liền đem tất cả mọi chuyên sau khi Hoa Tích Nguyệt đi nói lại một lần. Nàng tài ăn nói rất tốt, ngôn ngữ lại liền mạch lới nói lại rỏ ràng dễ hiểu. Hoa Tích Nguyệt lẳng lặng nghe, không dám cắt đứt lời nàng. Ở trong mắt dần dần có một tia sắc sáng, vốn là đã chết tâm nhưng giờ trong lòng của nàng tựa hồ lại rấy lên.....................

Cổ Nhược, Cổ Nhược, ngươi rốt cục đã trở về rồi? Ngươi là bởi vì biết chân tướng sự tình mới trở về? Hay ngươi trở lại là bởi vì đối với ta cảm thấy bứt rứt? Vậy ngươi có phải có một chút yêu ta? Trong lòng nàng vui buồn thay đổi thật nhanh. Trong lòng khổ sở vô cùng, môi của nàng hơi run rẩy trái tim thoáng qua vô vàn phiền muộn.

"Ha ha ha, hắn không thương ngươi, hắn chỉ là cảm thấy bứt rứt với ngươi thôi. Tiểu Hồ Ly hắn dù sao cũng là đại tế sư của Tộc Nữ Oa, là nhân vật thần tiên không tầm thường. Làm sao có thể yêu một con Hồ Ly?" Một thanh âm chợt ở bên tai nàng vang lên.

Hoa Tích Nguyệt thân thể cứng đờ, giương mắt nhìn lên liền nhìn thấy trước mặt một nữ nhân mặc bộ váy hồng ngồi cạnh bên.Váy thướt tha, vạt áo phiêu diêu nàng cúi đầu xuống. Không thấy rõ mặt mũi như thế nào, nhưng nhìn nàng tư thái yểu điệu thân thể phong lưu. Cũng là không thể nhìn ra là một mỹ nhân.

"Ngươi...............Ngươi nói bậy gì đó?! Ngươi là Yêu phụ, tại sao bắt ta?"

Long Phù Nguyệt cũng ở một bên trợn tròn hai mắt, một cổ lửa giận lập tức nỗi lên,kêu lên: "Ngươi..............Ngươi không phải là Yêu nữ diệt Người trong tộc Nữ Oa sao?!"

Hoa Tích Nguyệt sửng sốt: "Phù Nguyệt, nàng chính là người diệt toàn tộc Nữ Oa của ngươi? Ngươi xác định?"

Long Phù Nguyệt trong đôi mắt lửa giận thiêu đốt: "Không sai! Chính là nàng! Ta còn có trí nhớ của Phong Lạc Nhi đây! Là nàng dẫn nhất bọn yêu ma quỷ quái tới!"

Phiên ngoại 214. Sự lựa chọn của Cổ Nhược 2

Nàng kia liền nở nụ cười: "Qủa nhiên là chuyển thế .Ta muốn diệt Tộc Nữ Oa, không nghĩ tới thật là có một con cá lọt lưới như vậy."

Nàng đưa tay nâng cằm Long Phù Nguyệt lên: ''Gương mặt này rất đẹp, tựa hồ cũng không có gì biến hóa. Sách sách, coi như là một mỹ nhân xinh đẹp."

Tay nàng chỉ lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt, giống như là vuốt ve một vật kỷ niêm hoàn mỹ. Long Phù Nguyệt ra sức quẩy người một cái. Mà toàn thân bị trói thành bánh chưng, căn bản giãy không được.Thân thể hơi có chút phát run lên.

Ông trời,đây rốt cuộc là cái quái vật gì thế nào cảm giác tay của nàng giống như không có đầu khớp xương? Nhơ nhớp, giống như một dạng rắn đuôi chuông.

"Ừ,mặt mũi này rất đẹp, làn da này rất tốt,ta thật thích đó." Nàng kia tóc vẫn xõa như cũ.

Long Phù Nguyệt liều mạng mở to hai mắt, vẫn là không thấy rỏ mặt mũi của nàng.

Nàng kia khanh khách cười, thanh âm thay đổi mềm nhũn: "Tiểu nha đầu đem cơ thể này của ngươi cho ta mượn có được hay không?"

Long Phù Nguyệt cả giận nói: "Ngươi nói nhăng gì đó? Ngươi là lão yêu quái, không cho ngươi chạm vào ta!"

"Chạm?"Nàng kia chợt cười lên ha hả.

Lần này thanh âm của nàng có chút bén nhọn, giống như là có vật gì đó đâm vào màng nhĩ: "Tiểu nha đầu, ta chưa nói là chạm nha.Ta là muốn tấm da này của ngươi............. Sách sách, tấm da này của ngươi mượt mà trắng mịn,cũng rất thích hợp với ta."

Nàng nhìn thấy Long Phù Nguyệt trên mặt sợ hãi,vừa cười. Thanh âm trở nên phiêu dật, bén nhọn,âm trầm,ngắn ngủi.

Kia tựa như không còn là giọng nói của loài người nữa: "Ta lột da kỹ thuật rất tốt, phương pháp cũng rất là đặc biệt nha. Ta không ngại nói cho ngươi biết, để cho ngươi có thể chuẩn bị tâm lý. Ta sẽ đem hơn nữa người của ngươi vùi vào trong hạt cát. Sau đó ở trên da đầu của ngươi cắt một đường dài, từng chút từng chút đỗ thủy ngân đi vào, ngươi sẽ đau đem thân thể một tấc một tấc tan chảy ra..............Da của ngươi sẽ ở lại trong hạt cát, chờ ngươi toàn bộ tan chảy hết, tấm da của ngươi cũng liền lột ra.Bảo đảm ngay cả một chút tổn hại cũng không có, bóng loáng giống như khi vẫn còn ở trên cơ thể ngươi......"

Long Phù Nguyệt toàn thân cũng run lên,lớn tiếng ra lệnh: "Câm mồm,câm mồm,ngươi là cái đồ biến thái câm mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro