Phiên ngoại: Từ 51 đến 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại 51: Hoa hoa, ngươi sẽ còn trở lại

Trong con ngươi ánhlên tia màu đỏ lại càng lúc càng rõ, vẻ mặt nôn nóng bất an, tựa hồ như muốn nổi giận. Dạ Tang nhìn thoáng qua liền biết rõ lời Cổ Nhược nói vừa rồi không ngoa, trì hoãn nhiều hơn nữa, những con Quỷ Lang này sẽ tạo phản cắn lẫn nhau!

Cổ Nhược lại lấy ra Oa Huyết Vọng Sáo, thổi lên. Một luồng sóng sang phát ra từ tiếng sáo, chậm rãi hình thành một vòng tròn khí vây quanh những con Quỷ. Vòng khí xoay tròn ngày càng nhanh, Quỷ Lang trong vòng đã từ từ an tĩnh lại. Trong đôi mắt ánh sáng màu đỏ đã biến mất, mà ngay cả khí đen quấn quanh thân chúng đã từng chút biến mất, thân ảnh của bọn nó càng lúc càng mờ nhạt. Đến cuối cùng, cơ hồ đã biến thành trong suốt, theo một hồi gió nhẹ thổi qua, thân ảnh của bọn nó lập tức biến mất không còn...

Dạ Tang chớp mắt: "Bổn tọa để cho ngươi vì chúng giải Phạn Âm Tán, không phải để ngươi đem chúng tinh lọc!"

Cổ Nhược thản nhiên nói: "Giải Phạn Âm Tán biện pháp duy nhất chỉ có thể là tinh lọc, khiến chúng nó sớm ngày siêu sinh a."

Dạ Tang trừng mắt hắn: "Vậy ngươi sao không nói sớm?! Vô duyên vô cớ hủy một pháp khí tốt nhất của ta!"

Cổ Nhược ánh mắt lạnh lại như băng: "Sớm nói thì sao? Sớm nói chẳng lẽ ngươi sẽ không đưa cho chúng ta thuốc giải hả? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ngươi những con sói này cùng nổi giận cắn lẫn nhau, sau đó hồn tiêu phách tán?"

"Cái này..." Dạ Tang không phản phản bác được.

Hắn oán hận trừng liếc Cổ Nhược: "Được, xem như ngươi lợi hại! Các ngươi đi đi. Nể mặt Tiểu Hồ Ly đang bị thương, bổn tọa tha các ngươi một con đường sống."

Vung tay lên, song băng dưới chân hai người lập tức không thấy, trước mắt bọn họ chỉ còn một khối băng nhỏ nói: "Đi theo đường băng này có thể xuống núi."

Cổ Nhược cười nhạt một tiếng: "Đa tạ!"

Mang theo Hoa Tích Nguyệt, quay người rời đi. Hoa Tích Nguyệt tựa hồ không nghĩ tới hắn dễ dàng buông tay như thế, kìm lòng không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Dạ Tang lại hướng về phía nàng mỉm cười, trong tươi cười có thâm ý sâu sắc. một thanh âm vang lên bên tai của nàng: "Hoa hoa, ngươi sẽ còn trở lại. Ha ha, bổn tọa chờ ngươi."

Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, biết rõ Dạ Tang những lời này chỉ dùng mật ngữ nói ra, cũng chỉ mình nàng có thể nghe được.

Phiên ngoại 52. Cùng nhau trượt băng

Nàng không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái: "Con sói xấu xa, đồ ngốc mới có thể trở về tìm ngươi!"

Những lời này nàng dĩ nhiên cũng là dùng mật ngữ phát ra. Dạ Tang cười ha ha, không ý kiến bóng dáng bên trên đỉnh băng vụt biến mất.

Lòng Hoa TíchNguyệt 'Phanh ' giật mình, không biết hắn có suy tính gì. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể là từng bước một mà tính toán. Chỉ cần Cổ Nhược ở bên cạnh nàng, nàng cái gì cũng sẽ không sợ hãi.

Nhìn nhìn đường băng trong suốt, tính trẻ con của nàng chợt nổi lên, bắt lấy ống tay áo Cổ Nhược: "Cổ Nhược, chúng ta trượt xuống đi, nói không chừng còn nhanh hơn."

Cổ Nhược nhìn nàng một cái, biết rõ nàng là muốn chơi, cũng không nỡ phật ý nàng, nhẹ gật đầu: "Được, ngươi cẩn thận chút."

"A!" Hoa Tích Nguyệt cười híp mắt lại.

"Cổ Nhược, ta bắt đầu!"

Một câu vừa mới nói xong, nàng liền 'Vèo' một tiếng mà theo vệt băng trượt đi ra ngoài. Nàng trước kia thường chơi cái trò chơi này, chơi một lúc bắt đầu nhẹ đi, tốc độ nhanh như tia chớp, tuyết và không khí đập vào mặt. Một lúc trời đất đều trắng xoá, nhanh đến mức cơ hồ thấy không rõ cảnh vật bốn phía.

Nàng khanh khách mà cười, trong lúc vô tình quay đầu lại thoáng nhìn, đã thấy Cổ Nhược tay áo bồng bềnh đi theo phía sau mình. Chân không chạm đất, như là cưỡi gió mà đi. Nhìn về phía trên như nhàn nhã bước chậm, lại luôn cùng nàng duy trì một khoảng cách. Hiển nhiên tốc độ cũng cực nhanh.

Nàng đột nhiên lại thất thần, phía trước xuất hiện một ngã quẹo cũng không để ý. Nàng trượt tốc độ lại quá nhanh, cứ như vậy ngẩn ngơ, ngẩn người mà lào mạnh phía mạn sườn đồi.

"Coi chừng!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tuyết của nàng lập tức đụng vào một thứ rắn mềm. Một bóng trắng vòng từ sau tới trước, ôm lấy nàng, lăn vài vòng rồi rơi xuống đất.

Hoa Tích Nguyệt kinh hồn chưa định, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là rách da rồi.

Cổ Nhược đang muốn buông nàng ra, nàng lại ôm trầm lấy hắn: "Cổ Nhược, ta mệt quá, ngươi dẫn ta đi được không?"

Phiên ngoại 52. Làm tê liệt tứ chi của nàng, đáy lòng của nàng'

Cổ Nhược cúi đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng thoảng qua có chút trắng bệch. Biết rõ nàng vừa mới giải độc Quỷ Lang thân thể còn có chút suy yếu. nhẹ gật đầu:

"Được" Cánh tay trái ôm lấy nàng tiếp tục trượt về trước. Hoa Tích Nguyệt lè lưỡi, lập tức vòng tay ôm eo của Cổ Nhược. Khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vào trên lưng hắn, mặc cho gió chung quanh lạnh thấu xương, sương tuyết bay bay. Không gian lúc này là một mảnh trắng xóa, đến mức gần như không thể nhìn thấy cảnh vật bốn phía. Trong mũi là mùi thơm ngát trên người Cổ Nhược, thoảng thoảng trong gió thành một mùi hương kì bí, làm tê liệt cả tứ chi của nàng, đáy lòng của nàng. Đột nhiên rất muốn ngủ say mãi như thế này trong vòng tay của hắn, vĩnh viễn không muốn tỉnh giấc.

"Cổ Nhược, đây là núi gì?" Hoa Tích Nguyệt nghi vấn hỏi sau một hồi im lặng.

"Đây là Cửu Ngưng Sơn, sào huyệt của Dạ Tang." Cổ Nhược nhàn nhạt trả lời.

"Cửu Ngưng Sơn? Sao ta chưa từng nghe nói qua?" Hoa Tích Nguyệt mở to hai mắt.

Cổ Nhược khẽ thở dài một cái: "Cửu Ngưng Sơn là một ngọn núi lơ lửng, nằm trong kết giới dày đặc, không phải là những ngọn núi bình thường."

"Thì ra đây là nơi ở của Dạ Tang, Cổ Nhược, vậy sao ngươi tìm được đến?"

Hoa Tích Nguyệt thập phần rất hiếu kỳ. Sào huyệt của Dạ Tang che giấu như thế, Cổ Nhược làm sao tìm thấy được?

Thần sắc Cổ Nhược bình tĩnh mà trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: "Ta bắt vài tên Tiểu yêu hỏi thăm một chút là ra thôi."

Hắn nói mười phần hời hợt, một câu thật nhẹ nhàng. Không ai biết rằng, khi Hoa Tích Nguyệt bị Dạ Tang bắt đi, hắn gần như muốn phát cuồng. Trong lòng hắn hoang mang, lo lắng chưa từng có, đợi công lực vừa khôi phục, lập tức triển khai phép thuật để tìm kiếm. Các tiểu yêu sinh sống gần đó lại vô cùng xui xẻo, bị hắn bắt lấy liền ép hỏi hang ổ của Dạ Tang. Rốt cục, sau khi bắt rất nhiều Tiểu Yêu, có một Tiểu yêu nói cho hắn biết vị trí cụ thể của Dạ Tang, gồm lối vào dẫn tới kết giới kia.

Kết giới của yêu Vương đương nhiên là không thể thường thì không tầm thường, hắn mất rất nhiều công sức, mới xông vào kết giới này... May mắn, hắn đến đúng lúc không quá muộn, Hoa Tích Nguyệt không có việc gì, bằng không thì hắn thật sự khó có thể tha thứ cho bản thân. Dù sao Hoa Tích Nguyệt là vì cứu hắn mới hao phí nhiều khí lực như vậy.

Phiên ngoại 53. Trái tim nhỏ khó có thể thừa nhận cảm xúc này

Cũng là vì hắn mới đi đến chân núi Ngả Vân ở Bắc Cương này, đụng phải Lang Vương Dạ Tang, chịu rất nhiều khổ sở..... Tuyết phía trước càng lúc càng dày, đường cũng càng ngày càng không dễ đi.

Khắp nơi đều là hầm băng cùng sơn động lớn nhỏ. Không cẩn thận sẽ bị rơi xuống khe băng tuyết mà tan xương nát thịt. Làm cho tốc độ của Cổ Nhược rõ ràng chậm rất nhiều.

Tuy nhiên Hoa Tích Nguyệt vạn phần không nỡ rời vòng tay ấm áp này, nhưng đây không phải là lúc tham luyến. Loạng choạng giúp bản thân đứng vững, nói: "Ta cảm giác tốt hơn nhiều, vẫn là tự mình đi thôi."

Cổ Nhược khẽ gật đầu: "Theo sát ta, ở đây vẫn còn có rất nhiều trận pháp cùng bẫy do Dạ Tang thiết lập."

Hoa Tích Nguyệt ừ một tiếng, theo thật sát phía sau của hắn. Đi được một lúc, xa thấy phía trước cách đó không xa có một tia sáng. Nghiêng nghiêng phát ra những tia sang vàng vọt, giống như có ánh trăng chiếu xuyên vào.

"Cổ Nhược, nơi đó có phải cửa ra không?" Hoa Tích Nguyệt hưng phấn lên.

Cổ Nhược nhẹ gật đầu, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy nàng. Hoa Tích Nguyệt lại càng giật mình, chợt cảm thấy trái tim khó có thể kiểm soát được lúc này, bắt đầu cà lăm: "Làm... Làm gì thế?"

Cổ Nhược lại nhìn cũng không nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Nơi này có Minh Hỏa, là khắc tinh của Hồ tộc."

Quanh người có ánh sáng bạc phát ra, bao quanh thành một vầng sáng, bao quanh lấy hai người. Bước chân của Cổ Nhược đột nhiên nhanh hơn. Lướt nhẹ như gió, nhanh chóng lướt về vầng sáng vằng vặc đó. Đến thật gần mới nhìn thấy rõ, lỗ hổng màu vàng nhạt đó đang cháy lên những ánh lửa màu vàng. Từ xa đã có thể cảm nhận được từng cơn gió nóng rực đập vào mặt.

"Cố nhịn một chút!"

Cổ Nhược thấp giọng dặn dò một câu, thân hình lập tức xuyên thẳng vào trong ngọn lửa! Ngay lúc đó Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên có cảm giác một luồng nóng rực đập vào mặt. Tuy ở bên trong màn ánh sáng của Cổ Nhược, những vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị bỏng khó chịu, thở không thông cùng thấy đau đớn. Nàng kìm lòng không được co rụt thân thể, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhược. Thấy hắn sắc mặt gần như tái nhợt cũng khoáng ửng đỏ, đầu mũi lấm tấm từng hạt mồ hôi. Mình núp ở trong màn ánh sáng của hắn còn thiêu đốt khó chịu như thế, đừng nói chi khi hắn một mực dùng thân thể ngăn cản Minh Hỏa sẽ khổ sở đến bao nhiêu.

Phiên ngoại 54. Có phải độc lại phát hay không?

Hắn cắn chặt răng, dưới bàn chân không hề ngừng lại. Ước chừng thời gian đã qua nửa chén trà nhỏ, rốt cục đột phá được ngọn lửa vàng rực kia. PHỐC một tiếng vang nhỏ vang lên, thân thể hai người rơi thẳng xuống.

Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, thân thể bị Cổ Nhược ôm rơi trên một cánh đồng tuyết. Bốn phía là một mảnh tuyết trắng mênh mông, ở trong bóng đêm lóe lên ánh sáng nhạt. Vừa mới rơi trên mặt đất, Cổ Nhược liền thả nàng.

Cho tới giờ khắc này Hoa Tích Nguyệt vẫn còn cảm thấy toàn thân nóng rực, đau đớn khó chịu nói không nên lời.

Nhìn Cổ Nhược, thấy sắc mặt của Cổ Nhược cũng hiện ra một tia tái nhợt trong gió ho khan vài tiếng. Chắc bị thương cũng không nhẹ.

Hoa Tích Nguyệt vừa đau lòng lại vừa cảm kích, cuống quít bổ nhào qua: "Cổ Nhược, ngươi sao rồi?"

Cổ Nhược hơi né tránh, tránh được tay của nàng, lắc đầu: "Yên tâm, ta không sao. đi thôi, chúng ta về quán trọ trước."

Rồi bước thằng về phía trước. Hai người trở lại quán trọ, lần này Cổ Nhược thuê hai gian phòng, nói một câu: "Có chuyện gì ngày mai nói sau, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi."

Sau đó liền đi vào phòng. Hoa Tích Nguyệt nhìn sắc mặt lạnh lẽo của hắn, nhất thời cũng không dám quấy rầy. Nghĩ rằng Dạ Tang cũng sẽ không tiếp tục đến quấy rối nàng, liền đành phải ngơ ngẩn trở về phòng của mình.

Ban ngày nàng đã ngủ quá nhiều rồi, hôm nay chuyện phát sinh quá nhiều xảy ra, nàng hưng phấn lạ thường, lật qua lật lại nhưng vẫn ngủ không được. Đột nhiên loáng thoáng nghe thấy thanh âm chén trà bị vỡ vụn, nàng nghi là ảo giác của mình, lại dường như nghe thấy từ trong phòng Cổ Nhược truyền đến. Không cần suy nghĩ, lo lắng, vội vã khoác thêm y phục chạy ra ngoài nhìn thử xem.

Đi đến ngoài cửa phòng Cổ Nhược, nhìn thấy bên trong tối thui, tần ngần cả buổi vẫn không dám đi vào. Nghiêng tai nghe ngóng một hồi, lại nghe không được bất luận động tĩnh gì. Quay người định rời khỏi. Đi được vài bước, chợt nghe trong phòng truyền ra tiếng ho khan cực thấp dường như bị đè nén. Nếu không phải lỗ tai hồ ly cực kì thính, Hoa Tích Nguyệt lại ngưng thần, ước chừng cũng nghe không thấy âm thanh này.Hắn bị làm sao vậy? Có phải độc lại phát hay không?

Hoa Tích Nguyệt rốt cuộc không còn kiên nhẫn, liền đưa tay đẩy cửa đi vào.

Phiên ngoại 55. Một đêm không ngủ

Không ngờ cửa đã bị khóa ở bên trong, nàng đẩy mãi không ra. Nàng quýnh lên, kêu ầm lên: "Cổ Nhược, Cổ Nhược!"

Âm thanh ho nhẹ ở bên trong phòng lập tức ngưng bặt, giọng nói của Cổ Nhược truyền ra: "Chuyện gì?"

Thanh âm bình tĩnh không có run, giống như cũng không có chuyện gì.

"Cổ Nhược, có phải ngươi bị thương rồi hay không? Độc lại phát tác rồi đúng không? Ngươi mở cửa, để cho ta vào xem ngươi." Hoa Tích Nguyệt rất không yên tâm.

"Ta không sao, sắc trời không còn sớm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Hoa Tích Nguyệt làm sao yên tâm chứ, ở ngoài cửa đi tới đi lui, muốn xông vào, nhưng lại không dám. Do dự thật lâu, mới nói: "À ừm... Chúng ta khi nào thì đi tìm Huyết Quỳnh Hoa?"

"Ngày mai. Khi nào đi ta sẽ gọi ngươi." Trong thanh âm của Cổ Nhược có một tia mệt mỏi.

"Ừm, được rồi." Trong lòng của Hoa Tích Nguyệt tuy không lỡ nhưng cũng không có biện pháp.

Cửa phòng Cổ Nhược dường như cũng không phải khóa trái bên trong đơn giản như vậy, còn có một tầng kết giới nhàn nhạt nhìn không thấy, nàng hoàn toàn không thể phá nổi. Đành phải quay trở về.

Một đêm không ngủ, trời mới vừa tờ mờ sáng, nàng liền lăn lông lốc nhảy dựng lên, vội vã chạy đến trước cửa phòng của Cổ Nhược.

Trong phòng không hề có động tĩnh gì như trước, nàng do dự một chút, nhẹ nhàng gõ cửa: "Cổ Nhược, ngươi đã dậy chưa?"

Trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì. Trong nội tâm nàng trầm xuống, gõ mạnh hơn: "Cổ Nhược, Cổ Nhược, mở cửa, mở cửa..."

Trong phòng yên lặng như chết. Mà ngay cả tầng kết giới kia cũng đã biến mất.

"Chẳng lẽ độc của hắn lại phát? !"

Hoa Tích Nguyệt rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, đột ngột đẩy cửa ra. Trong phòng trống rỗng, căn bản không có ai. Nhìn trên giường, đệm chăn chỉnh tề, hiển nhiên không có người ngủ qua. Trong phòng còn có khí tức Cổ Nhược còn sót lại, nhưng người lại không biết tung tích. Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, trước mặt bỗng tối sầm, gần như đứng không nổi, không lẽ Cổ Nhược lại bỏ mình lại đi trước rồi? !

Nàng vội vàng mà xem xét một phen, trên mặt đất có vài mảnh vỡ chén trà. Mảnh vỡ bên trên có vệt máu. Dưới mặt đất tuy nhiên đã có người quét dọn qua, nhưng vẫn bị nàng phát hiện vết máu phun tung toé lốm đa lốm đốm trên góc tường... hắn ho ra máu rồi!

Phiên ngoại 56: Đau đớn rã rời

Trước mặt Hoa Tích Nguyệt bỗng tối sầm, nàng đương nhiên biết rõ ràng bệnh tình của Cổ Nhược ho ra máu là biểu hiện cho cái gì. Đó chính là dấu hiệu độc trước khi độc đã phát cực mạnh! Nói cách khác, nếu không tìm được thuốc giải, hắn tối đa chỉ còn có thể sống ba ngày!

Cổ Nhược nhất định cũng biết rõ điều này, cho nên sau khi ho ra máu hắn đã quyết định rời khỏi nàng! Hắn lặng lẽ đi rồi! Lần này, chỉ sợ suốt đời này khó có ngày gặp lại! Trên bàn, có một tờ giấy được gắn lên đó. Nàng bước đến, lấy lên đọc, chỉ vẹn vẹn có mấy hàng chữ:

"Sinh tử đều có số, mọi sự tùy duyên, đừng tìm. Hoa Tích Nguyệt, bảo trọng! ."

Hoa Tích Nguyệt ngồi dưới đất 'Bịch' một tiếng, cảm thấy tim mình như bị vỡ nát. Không, nàng không muốn rời khỏi hắn! Sao hắn lại có thể ngay lúc nàng có hy vọng nhất mà rời khỏi chứ? ! Hắn sống một ngày, nàng sẽ ở cùng hắn một ngày. Vô luận là thần, là quỷ, là người, là yêu quái, nàng chỉ muốn cùng hắn ở chung một chỗ! Nàng bỗng nhiên đứng vụt lên. Không được, nàng nhất định phải tìm được hắn! Muốn bỏ rơi nàng? Không dễ dàng như vậy! Nàng lao ra khỏi quán trọ giống như một cơn gió.

Ngại thân người bất tiện, nàng dứt khoát lại biến trở về nguyên hình. Muốn dùng biện pháp giống như trước kia men theo mùi hắn mà tìm kiếm. Dù sao khứu giác của Hồ ly mẩn cảm hơn nhiều so với chó, không sợ hắn chạy trốn mất. Nàng men theo mùi đi vào trên đường cái, lại phát hiện mùi của hắn lại biến mất! Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định ngửi ngửi bốn phía, vẫn không thấy.

Lúc này, nàng mở căng đôi mắt. Cổ Nhược lại thi pháp giấu đi mùi của bản thân! Xem ra, hắn đã hạ quyết tâm không cho nàng tìm gặp hắn rồi... Hoa Tích Nguyệt gần như muốn khóc. Mịt mù mà đứng ở trên đường cái, nhất thời không biết nên đi nơi nào. Bỗng nhiên, nàng như nhớ ra cái gì đó, lại xông về quán trọ, vọt tới gian phòng của Cổ Nhược.

Mở hốc tường trong phòng nhìn thử, phát hiện chỉ đỏ cùng ngọc xẻng đã biến mất không thấy. Có lẽ, Cổ Nhược đã tự mình đi tìm Huyết Quỳnh Hoa kia rồi? Có lẽ, hắn cũng chưa hoàn toàn bỏ đi hi vọng sinh tồn, chỉ là không muốn liên lụy đến mình... Đôi mắt lập màu tím của nàng lập tức sáng lên.

Phiên ngoại 57. Cái chết đã đến??

Cổ Nhược đã đến núi Ngả Vân một mình rồi! Không được, nàng muốn đi tìm hắn! Thế nhưng, núi Ngả Vân kéo dài hàng trăm dặm, nàng nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu? Bất quá, có hướng để tìm còn hơn so vơi mò kiếm một cách vô vọng, nàng cũng đến núi Ngả Vân, nói không chừng còn có thể tìm mùi của hắn! Nàng nhảy lên, nhanh như chớp chạy về hướng núi Ngả Vân...

Trời đất đều là một khoảng không trắng xoá, nhìn những dãy núi liên tiếp trùng trùng điệp điệp, giống như một không gian huyền ảo, nửa bị sương che, nửa bị mây lấp, biến ảo khôn lường và lặng lẽ mênh mông ở thế gian này không biết sừng sững bao nhiêu trăm triệu năm.

Dưới chân tuyết đọng chừng dày hơn một thước, khắp nơi đều là băng tuyết đóng vùi, tay áo Cổ Nhược bồng bềnh ở trong núi gian nan mà bước đi. Hắn vốn bị độc xâm nhập thân thể, vì cứu Hoa Tích Nguyệt cùng Dạ Tang tranh đấu không duyên cớ hao phí không ít khí lực, độc trong cơ thể rốt cuộc không thể kiềm được nữa, rốt cục tiến vào xương tủy, lan rộng khắp cơ thể. Trong đêm, hắn ho không ít máu, liền biết rõ ngay lập tức đã sắp phát nặng.

Mà một khi bộc phát, trừ phi tìm được Huyết Quỳnh Hoa để áp chế độc tính, bằng không thì cái chết của hắn đã đến. Hắn đương nhiên biết rõ tình ý của Hoa Tích Nguyệt đối với hắn, nhưng hắn thật sự không muốn liên lụy nàng. hắn là người, mà nàng là Hồ Tiên, tính mạng con người so với Hồ Tiên ngắn ngủn giống như một cái chớp mắt, cho dù hắn khỏe mạnh, giữa hắn và nàng căn bản cũng không có khả năng. Huống chi hắn là người sắp chết, thì càng thêm cần chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, không cho phép nó mọc rễ nẩy mầm. Cho nên hắn suy nghĩ cả đêm, rốt cục lựa chọn rời đi. Biết rõ Hoa Tích Nguyệt chắc chắn sẽ men theo mùi tìm kiếm, liền dùng pháp thuật, che dấu mùi bản thân. Nhưng loại thuật này không thể bền bỉ, chưa tới một canh giờ, đã hết.

Nhưng cũng may lúc này hắn đã tiến vào trong núi Ngả Vân, núi Ngả Vân lớn như vậy, Hoa Tích Nguyệt chưa hẳn có thể tìm được. Là phúc hay họa đó cũng là chuyện bình thường, sinh tử hắn cũng không quan tâm lắm. Dù sao hắn cũng là một Pháp sư, đương nhiên sinh mạng cũng đáng trân trọng. Tất cả nên theo tự nhiên, hắn bất kể là đối với bản thân hay là đối với người khác, chỉ cần cố hết sức mình, là thành công, hay thất bại, với hắn mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Phiên ngoại 58. Có Nàng làm bạn

Trong lòng chỉ có một ước muốn, nếu có thể đúng lúc độc phát tác tìm được Huyết Quỳnh Hoa thì tốt. Nhưng lại không thể! liền lằng lặng mà chết trong núi này đó cũng là một điều hay.

Trúng chất độc này về sau, hắn không biết lạnh như thế nào nữa. Nhưng hôm nay, trên núi gió thổi lạnh thấu xương, hắn lại run rẩy rùng mình một cái, chỉ cảm thấy hàn khí xuyên vào xương tủy. Khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, xem ra, thật sự nạn lớn rơi xuống đầu rồi.

Ven đường hắn lại bắt được mấy tiểu yêu trên núi, ép hỏi, cuối cùng đã biết nơi sinh trưởng của Huyết Quỳnh Hoa. Biết rõ Huyết Quỳnh Hoa sinh trưởng tại phía Bắc chân núi Ngả Vân trong một hang cốc ở Ngả Vân Sơn. Tuyết rơi nhiều gió lạnh thổi, khắp nơi vắng vẻ, chỉ một mình hắn độc hành trên núi.

Bay qua mấy đỉnh núi, đã tiến vào trong một hang cốc. Trên mặt đất không có tuyết, tất cả đều là bang, Hắn một đường trượt về phía trước. Con đường phía trước càng đi càng chật vật, nhưng hai bên mặt băng sáng dị thường, ánh sáng khúc xạ đến cuối cốc, bốn phía sáng trắng giống như tiên cảnh. Kỳ dị nhất chính là trong góc rõ ràng còn có một số loài cây không biết tên tồn tại. Y thuật của hắn gần đây tương đối cao, có thể nhận ra mấy thứ trong đó là thảo dược quý hiếm của dân gian, liền thuận tay hái.

Đi như vậy gần ba bốn canh giờ, băng đạo này lại giống như không có điểm cuối. Cổ Nhược ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời ráng hồng nồng đậm, khắp không gian là những bông tuyết phất phới, ở giữa trời đất chỉ có một mình một người... Cứ như vậy trong trẻo nhưng lạnh lẽo..

Trước kia, hắn cũng thường có cảm giác như vậy. Thế nhưng mà, lúc đó thấy trong lòng rất bình yên, chưa bao giờ như lúc này chỉ cảm thấy cô độc. Có lẽ đã cùng người ở chung, quá lâu sao? Trong lòng vấn vương tới thế tục thị phi nhiều vậy sao? Thói quen cùng Tiểu Hồ Ly líu ríu cùng một chỗ, luôn chê nàng nói nhảm, lại để cho hắn thường xuyên hoài nghi nàng không phải Hồ Ly, mà là chim sẻ... Hôm nay đã không có nàng làm bạn, trong lòng đột nhiên vô tình và cô độc chưa từng tồn tại

"Ai..." hắn lặng lẽ thở dài một hơi, nhìn về con đường phía trước.

Phiên ngoại 59. Đau đớn tột cùng

Một nỗi đau đớn từ từ kéo đến từ các huyệt đạo trên cơ thể.Đau đớn xuất hiện đột ngột, lại đau đớn vô cùng.Thân thể Cổ Nhược một thoáng trấn động, một búng máu thẳng phun ra. Máu kia không phải là màu đỏ tươi mà là một loại tím quỷ dị. Hơn nữa cực kỳ sền sệt, trên mặt đất lay động.

Cổ Nhược trước mặt bỗng tối sầm, suýt nữa té ngã. Hắn vịn vào vách đá, trên người rét run từng đợt. Lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch (7 kinh khí & 8 mạch chính) từng nơi phát ra một trận hàn khí mạnh tựa hồ muốn đem hắn đóng băng.

Rốt cục... vẫn là độc phát sao? Cổ Nhược khóe môi xẹt qua một tia cười khổ, dựa vào mặt băng chậm rãi cố gắng đứng vững. Máu tươi từng ngụm từng ngụm phun ra rơi trên mặt đất, theo gió nhanh như chớp ngưng kết thành một vũng máu sóng sánh, thê diễm và quỷ lệ...

Trước mắt xẹt qua một bóng dáng người. Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ .. Cuối cùng là Hoa Tích Nguyệt khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt đang thấp thoáng, rốt cuộc không rời đi được.

Có lẽ... chính mình không lý do gì rứt bỏ, nàng đau lòng một thời gian sẽ lại tốt lên thôi? Dù sao nàng cũng là Hồ Tiên tu luyện thành tiên, có rất nhiều thời gian để quên hắn... Thời gian là thuốc giải tốt nhất để quên một người. Sau này nàng còn có thể hoạt bát, vui vẻ... Chỉ hi vọng con sói yêu không đi quấy rầy nàng. Đây là điều duy nhất hắn không thể yên tâm. Không thể tưởng tượng được chính mình đi tới bước này một lần trên đời. Vậy mà Tiểu Hồ Ly là người cuối cùng, cũng là người duy nhất hắn lo lắng.

Cũng may hôm qua mình xông vào Lưu Ly Cung. Tuy rằng chính mình bị thương, nhưng con sói kia cũng không thể chiếm tiện nghi đi. Đoán chừng nhất thời một nửa không có khí lực mà đi tìm Hoa Tích Nguyệt phiền toái...

Chân dần dần tê cứng, độc trong thân thể mạnh mẽ nổi lên, thân thể đau tựa hồ như muốn nổ tung. Hắn cắn chặt răng quan sát, mắt thấy hai chân từ từ được đóng băng, dần dần lan lên phía trên. Xem ra không được bao lâu, hắn sẽ cũng đóng băng ở trên núi, trở thành một phần của phong cảnh nơi đây.

Phiên ngoại 60. Lướt qua...

"Cổ Nhược! Cổ Nhược! Cổ Nhược..."

Đột nhiên từng tiếng la lên từ trong gió truyền tới.Thanh âm này lúc đầu thập phần mơ hồ, về sau càng dần dần rõ ràng.

Thân thể Cổ Nhược chấn động, mở mắt! Hoa Tích Nguyệt! Là thanh âm Hoa Tích Nguyệt! Nàng cuối cùng đã đến rồi! Cổ Nhược trong mắt hiện lên một tia khó khăn, hắn không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng hắn khi phát độc! Càng không muốn để nàng nhìn thấy hình dáng hắn khi chết... Trên đầu ngón tay toát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, tuyết xung quanh bỗng nhiên như có cái gì bay lên, toàn bộ hướng về hắn bảo phủ lại. Thân thể hắn vốn lạnh thấu xương, nay tuyết phủ trên người hắn căn bản tuyệt không tan. Chỉ một chút công phu, hắn đã bị tuyết ôm chọn hoàn toàn, xa xa nhìn lại, giống như tảng đá lớn hình đầu người. Băng này trên đường, tảng lớn như vậy có thể tùy ý thấy được. Cổ Nhược chỉ hi vọng, Hoa Tích Nguyệt không cần chú ý tới mình là tốt rồi. Tuyết che dấu thân thể của hắn, cũng đã ẩn đi mùi hắn...

"Cổ Nhược! Cổ Nhược! Cổ Nhược..." Tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng gần, hiển nhiên Hoa Tích Nguyệt tìm mùi hắn trên chỗ núi này, cho nên mới một đường truy tìm mà đến. Một khối lông màu hồng phấn tròn vo lao nhanh đến, đúng là biến hình của Hoa Tích Nguyệt.Thời tiết tuy giá lạnh, nàng Hồ ly trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại bị mồ hôi thấm ướt, trong mắt tràn đầy hoảng hốt cùng lo lắng. Nàng chạy lảo đảo, như là bị chủ nhân từ bỏ con chó nhỏ, trong âm thanh đã phản phất tiếng nức nở.

Cổ Nhược ẩn trong băng tuyết nhìn nàng, trong tim bỗng nhiên đau xót, như là bị cứa một vết lớn, tim đau gần như muốn run rẩy. Hoa Tích Nguyệt, ngươi tội gì lại muốn theo ta? Hoa Tích Nguyệt quả nhiên không chú ý tới mặt băng ở dưới khối 'Tảng đá lớn". Như một trận gió chạy lướt qua...

Tiếng gọi ầm ĩ dần dần xa, khối lông hồng phấn cũng dần dần không còn bóng dáng. Cổ Nhược khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Như vậy có lẽ cũng tốt, đợi nàng không tìm thấy nhất định sẽ rời đi... Băng đạo này là hang cốc lớn chỉ có 1 con đường không có ngã ba. Cho nên Hoa Tích Nguyệt tiến vào cái lối đi này không ngửi được mùi Cổ Nhược, liền đi hướng khác tìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro