Chương 93: Quang Vinh Về Đội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy lại bị mất khống chế cảm xúc thêm một lần nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, cậu sau khi tỉnh lại theo bản năng liền xoa đầu, lo lắng tối hôm qua giày vò đến vậy, kiểu tóc ưng ý sẽ bị làm loạn. Kết quả bây giờ sờ lên liền hoảng, cứ như là gặp phải quỷ, chỉ sờ thấy phần đầu trọc lóc, một sợi tóc cũng nhìn không thấy. Ngô Sở Úy sốt ruột hoảng loạn chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh, đối diện với chiếc gương, ngây ngốc.

Mới thoát khỏi danh hiệu tên hói chưa được hai tháng, lại quang vinh trở về đội.

Khương Tiểu Soái vào của cũng sửng sốt, "Tối hôm qua nhắn tin cho tôi nói đã cắt một bộ tóc mới rồi, tôi đây còn tràn đầy chờ mong dậy thật sớm, muốn nhanh chóng nhìn thấy được phong thái của cậu. Sớm biết là như vậy, tôi sẽ ngủ thêm một lát nữa."

Ngô Sở Úy bốc hỏa, "Tôi đây thật sự đã cắt một kiểu tóc mới siêu cool a, tối hôm qua còn làm kiêu nửa ngày, kết quả buổi sáng tỉnh lại tóc hoàn toàn không còn. Tôi lần đầu tiên vừa lòng với một mái tóc mới như vậy! Sờ đè sợ chạm, tắm rửa còn không dám dính nước, sợ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chỉnh hình! Mẹ nó sao mới ngủ một giấc đã không còn rồi! Tiền đi cắt tóc ngày hôm qua mắt trắng a!"

Khương Tiểu Soái cố nín cười,"Chẳng lẽ là bệnh rụng tóc?"

"Bệnh rụng tóc cũng chỉ là trọc một chỗ, làm gì có chuyện trọc nguyên đầu thế này a?"

Bác sĩ Khương cực kì chuyên nghiệp giảng giải nói, "Bệnh rụng tóc trong một số ít tình huống có thể khiến toàn bộ tóc trên da đầu thậm chí là lông ở các bộ phận khác bị tróc ra toàn bộ."

Ngô Sở Úy rít gào,"Má nó tôi còn ngửi được mùi thuốc cạo râu đây này!"

Nhớ tới chuyện này Ngô Sở Úy liền nổi giận, cậu có thể không biết là do ai làm sao? Tối hôm qua ngủ mơ mơ hoặc hoặc, đầu óc cứ cảm thấy rối rắm, sau nửa đêm thật sự chịu không nổi, ngủ cũng không tỉnh lại. Trong lúc đó còn cảm giác được da đầu có chút kì quái, nhưng nghĩ tới tóc là tóc mới, có lẽ do không quen, nên không để ý nữa.

Nào ngờ chỉ một sơ sẩy, lại chịu độc thủ!

Đang tức tối, đầu sỏ gây chuyện liền quay lại.

Trên thực tế Trì Sính không hề rời đi, hắn chỉ là ra ngoài làm chút chuyện, hành lý vật phẩm vẫn còn ở đây.

Ngô Sở Úy bước ba bước lớn đến trước mặt Trì Sính, ánh mắt hung hãn chất vấn hắn.

"Vì sao lại làm tóc tôi thành thế này?"

Trì Sính nói rất đương nhiên: "Tôi thích nhìn kiểu tóc này của cậu."

Ngô Sở Úy khó chịu, "Anh thích nhìn nhưng tôi không thích! Dựa vào cái gì chỉ vì anh thích liền cắt tóc tôi? Tôi con mẹ nó cắt tóc là cho một người nhìn đó hả?"

Bàn tay to lớn của Trì Sính xoa xoa trên đầu Ngô Sở Úy, nói rất bình tĩnh.

"Chính là chỉ cho một mình tôi nhìn."

Ngô Sở Úy bên này phẫn nộ trừng mắt, Khương Tiểu Soái bên kia nhếch khóe miệng, ta nói đồ đệ a, cậu nên trốn vào trong chăn mà thầm vui mừng đi! Chỉ cho phép một mình hắn nhìn, không phải rõ ràng là anh ta đã bị dính chặt với cậu rồi sao!

Trì Sính mạnh mẽ kéo Ngô Sở Úy lên xe, muốn tính cùng cậu đi ăn sáng.

Trên đường đi, Ngô Sở Úy vẫn âm u. Chỉ chơi với Bình dấm nhỏ, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Trì Sính.

Trì Sính dùng khóe mắt đảo qua Ngô Sở Úy, thình lình nói một câu.

"Tính tình cũng không hiền chút nào."

Tôi là đang thầm bác bỏ: Tôi đây tính tình rất hiền rồi a! Nếu đổi thành người khác, sớm đã tát cho anh một bạt tai rồi! Nhưng xét tới bây giờ là thời gian chiến tranh lạnh, rất lười gây gỗ với hắn, chỉ đảo mắt giả câm giả điếc.

Người có thể khiến cho Trì Sính phải tìm cách dỗ dành, chỉ có cái tên hói ương ngạnh kiêu ngạo này.

Xe dừng lại trước một tiệm cắt tóc, Trì Sính lập tức đi vào, ở bên trong một lát, trên đầu một cọng tóc cũng không còn. Trở lại trong xe, Ngô hói đầu nhìn Trì hói đầu, trong lòng nhất thời cân bằng lại, miệng cũng không mím lại, trên mặt cũng có chút dáng cười, hai người một bộ đầu đôi bước vào nhà hàng.

"Cho hai bát mỳ thịt bò." Trì Sính nói.

Phục vụ hỏi, "Có cho thịt bò vào không ạ?"

Cái này không phải vô nghĩa sao? Không cho thịt bò vào thì có thể kêu là mỳ thịt bò? Nếu thật sự là kỵ thịt thì sao không gọi mỳ chay luôn cho rồi?

Ngô Sở Úy nhếch môi, "Sao anh không hỏi có cho mỳ vào không luôn đi?"

Phục vụ vô cùng hài hước,"Hoàn tục rồi?"

Ngô Sở Úy hướng ánh mắt hận thù về phía Trì Sính.

Quá trình ăn cơm coi như cũng vui vẻ, Ngô Sở Úy còn cùng Trì Sính nói chuyện về bước xây dựng sự nghiệp tiếp theo. Cậu đối với thiết bị đèn chiếu sáng cùng màn hình led vô cùng xem trọng, lại còn tốt nghiệp trường điện lực chuyên nghiệp, lúc làm việc ở xí nghiệp quốc gia cũng thường xuyên tiếp xúc với phương diện này, muốn đặt chân vào lĩnh vực này, mở một công ty mậu dịch.

Trì Sính đùa nghịch mốt đồ thủ công mới làm, thản nhiên nói, "Ý tưởng rất tốt, chính sách quốc gia cũng đang hương về phương diện này, có thể suy xét được."

Nghe được lời khẳng định của Trì Sính, trong lòng Ngô Sở Úy cũng chợt nắm chắc hơn.

Hút sạch đến cọng mỳ cuối cùng, uống hai muỗng canh, lau miệng chuẩn bị rời đi. Kết quả trước khi phục vụ thối tiền, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện trong tay Trì Sính cầm một món đồ gì đó, trong lòng hiểu kì liền hỏi.

"Anh đang cầm chơi cái gì trên tay vậy?"

Trì Sính không nói, trong con ngươi che dấu ý cười thâm hiểm.

Ngô Sở Úy thừa dịp này đoạt lấy cái kia lại đây, tự cho rằng đã chiếm được tiện nghi lớn, kết quả vừa lấy đến tay nhìn vào, mặt cũng tái đi. Hận đến không thể vứt hai quả trứng lớn kia xuống đất, dùng đế giày hung hăng nghiền thành từng mảnh.

Trì Sính nhìn thấy phản ứng của Ngô Sở Úy, nhịn không được vui vẻ.

"Cậu sao lại biết được đây là trứng của mình?"

Mặt của Ngô Sở Úy đen như đáy nồi, đấm hai quyền vào bụng Trì Sính.

Trì Sính lại tiếp tục khiêu khích, "Cậu cũng nhìn ra kích thước của nó rất lớn à?"

Ngô Sở Úy rốt cuộc bùng nổ: "Trì hói đầu, anh có thể thôi đi được không hả? Suốt ngày chỉ biết đến việc này thôi a!" Làm bộ muốn vứt.

"Cậu nếu dám vứt cục cưng của tôi, tôi liền hái hai quả thật của cậu xuống đấy."

"......"

Trên đường trở về, Ngô Sở Úy lại tiếp tục không nói. Đến cửa phòng khám, vừa muốn xuống xe liền bị kéo lấy. Không kiên nhẫn quay đầu, một cánh tay đưa tới trước mặt, hai ngón tay kẹp lấy một tấm thẻ.

"Thẻ ngân hàng phụ của tôi, cậu cần tiền thì cứ trực tiếp rút lấy."

Ngô Sở Úy mặt âm lãnh, "Tôi không cần, anh thích cho ai đó thì cho."

"Tên chủ thẻ chính là cậu, còn có thể cho ai dùng?"

Sắc mặt Ngô Sở Úy thay đổi, ngữ khí vẫn rất cứng đầu như trước.

"Dù sao tôi cũng không cần dùng tới, anh vứt đi."

Ánh mắt Trì Sính nặng nề, "Không có tiền thì dùng cái gì mở công ty? Cầm đi, dùng được thì dùng, không cần dùng cũng được." Nói xong cứng rắn nhét vào túi áo Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy muốn lấy nó ra, Trì Sính nắm lấy tay cậu.

"Hồi nãy chỉ đùa với cậu thôi, trứng thì lớn sao lòng lại nhỏ như vậy."

Ngô Sở Úy nhíu mày căm tức nhìn, lại bị bàn tay của Trì Sính đưa tới xoa xoa cái trán đem hết mọi tức giận xóa tan.

"Vào đi, tôi đi làm."

Nhìn Trì Sính lái xe đi, trong lòng Ngô Sở Úy tư vị gì cũng có.

......

Trải qua mấy lần suy xét chọn lựa người mua, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng đem đống rắn kia bán đi, giá thị trường năm nay cũng không tồi, tính tổng lại cũng có hơn sáu trăm ngàn thu vào tài khoản. Càng nghĩ càng thấy kế hoạch này thực đáng để làm, không chỉ đem người câu đến, hơn nữa còn có thể thông được đường tài.

Tuy rằng bận việc của bản thân, Ngô Sở Úy vẫn nhớ đến đống rắn kia của Trì Sính.

Tốn công sức lắm mới có thể liên lạc được với cái tên tiểu thương bán rắn quý kia, hai người tìm một tiệm cơm bí mật trò chuyện.

"Đều đã bán hết rồi." Tiểu thương nói, "Lần trước có một kẻ giàu tới, mua hết đống rắn con kia rồi."

Ngô Sở Úy giải thích nói, "Tôi không phải đến mua rắn con, tôi là đến mua rắn mẹ."

"Rắn mẹ?" Tiểu thương chau mày.

Ngô Sở Úy gật đầu, 'Lần trước ông bán cho tôi đống rắn con kia tôi rất là thích, tôi đã muốn mua luôn cả rắn mẹ, ông giúp tôi liên hệ với vị nhân viên trông coi kia, bảo anh ta đem rắn mẹ ra cho tôi đi."

Tiểu Thương lập tức xua tay, "Sao được a? Quân đội là chỗ nào chứ? Bao nhiêu là tuyến phòng thủ a? Muốn lấy cái gì từ bên trong không lẽ cứ nói ra là được sao?"

Ngô Sở Úy hỏi lại,"Vậy thì một đống rắn con lớn như vậy làm sao mà ra được?"

"Cái này không giống a!" Tiểu thương lộ sắc mặt thận trọng, "Thật tình nói cho cậu, người bảo anh ta chăm đàn rắn kia không phải là người trong quân đội, là quản lý thay người khác, rắn bên trong đều có sổ sách, thiếu một con cũng không được."

Trong lòng Ngô Sở Úy đã biết rất rõ, nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc.

"Có chuyện như vậy sao?" Ngón tay gõ lên bàn hai cái, dừng lại, "Ông xem như vậy có được hay không? Tôi tìm một đống rắn cùng loại, đổi với trong kia. Cứ như vậy, số rắn mà anh ta quản lý sẽ không bớt đi, vẫn y như số cũ."

Tiểu thương tiếp tục lắc đầu, "Cậu vẫn là nên chết tâm đi a, loại rắn này đã rất nhanh bị diệt rồi, cậu đi đâu mà tìm được a?"

"Vậy nếu là tôi tìm được?" Ngô Sở Úy tràn đầy tự tin.

Tiểu thương cười hừ một tiếng, "Cậu nếu thật có thể tìm được, cần gì phải đổi lấy? Cái kia không có giống à?"

"Đương nhiên là không giống." Ngô Sở Úy tìm lý do thoái thác rất tốt, "Tôi xem trọng đống rắn mẹ này, không phải là vì chủng loại của chúng."

Tiểu thương cảm thấy Ngô Sở Úy nói chuyện không đâu vào đâu, căn bản không để vào trong lòng, chỉ lo ăn uống, ăn uống thì không hề ít, nhưng nói đến cuối vẫn là lời từ chối khách sáo kia, khỏi phải cân nhắc, việc này không có hy vọng đâu a!

Ngô Sở Úy cầm ra hai xấp tiền đặt lên bàn cơm.

"Ở đó có một trăm con rắn, đổi một con ra ngoài, ai có thể nhìn ra được? Lại nói, rắn thường thay da đổi sắc, cho dù có năng lực nhìn ra thì sao? Chủng rắn không đổi, giá trị không giảm, không lẽ còn kiểm tra DNA được sao?"

Tiểu thương nhìn lướt qua xấp tiền, môi giật giật, không nói gì.

Ngô Sở Úy lại cầm thêm một xấp nữa, đặt trước mặt tiểu thương.

"Rắn tôi chắc chắn có thể tìm thấy, chỉ cần ông liên hệ với người ta giúp tôi, những cái khác đều không cần phải bận tâm."

Tiểu thương do dự một chút, vẫn là đồng ý.

"Tôi sẽ cố gắng."

[End chương 93]

Vote vote đi aj~ nay thức bù hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro