Chương 1: Hai chúng ta chia tay đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em tìm chỗ nào râm mát ngồi đợi một chút, anh đến đón em ngay đây!"

Ngô Kỳ Khung bỏ di động xuống, dùng khăn lau lau mặt, vui vẻ đi vào phòng trong thay quần áo.

"Đến rồi hả?" Bà Ngô đi theo sau hỏi.

Ngô Kỳ Khung một bên cài cúc khóa, một bên chỉnh chỉnh cổ áo, đôi mắt to tròn như hai hạt châu nhìn mẹ, không khỏi hiện lên ý cười.

"Đến rồi ạ."

Hôm nay là ngày đầu tiên bạn gái Ngô Kỳ Khung đến gặp cha mẹ cậu.

Mặt trời chói chang nhô cao, người bị phơi nắng đến độ cổ họng khô khan, cách cửa nhà Ngô Kỳ Khung không xa còn có một cái thùng rác lớn, mùi hôi thối từ đó tản ra lan cả vào các nhà xung quanh. Ngô Kỳ Khung đi qua cái thùng rác bên cạnh, bàn chân vô ý giẫm phải một túi kem chảy nước, cậu liền hung hăng đá, lại dùng chân cọ mạnh trên mặt đất, từ trong cái túi hàng trăm con ruồi bọ lổn nhổn bò ra.

Nhạc Duyệt đứng ở đầu ngõ, vẻ mặt vừa nôn nóng vừa thiếu kiên nhẫn.

Nhìn Ngô Kỳ Khung hướng phía bên này đi tới, trong lòng Nhạc Duyệt không khỏi có chút chán ghét. Cũng không biết là do nhìn thấy mấy tầng mỡ nhún nhảy trên bụng cậu, hay do hai nhúm tóc rẽ ngôi ngúng nguẩy trên đầu, hoặc là thấy cậu bị khói đen làm cho nhem nhuốc khuôn mặt...

"Đi thôi, cơm sắp chín rồi." Ngô Kỳ Khung kéo tay Nhạc Duyệt.

Nhạc Duyệt đột nhiên hất ra, trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hoa đào trở nên lạnh lẽo.

"Sao vậy? Em vẫn không được tự nhiên à?" Ngô Kỳ Khung cười đến ôn hòa hiền hậu. "Không sao đâu, mẹ anh là phụ nữ nông thôn, sẽ không làm khó dễ em. Mẹ anh biết em tới thì rất mong chờ, hai ngày nay vẫn trông ngóng, sáng sớm còn ra ngoài mua thức ăn."

"Hay là... Chúng ta chia tay đi!" Nhạc Duyệt nói.

Ngô Kỳ Khung cho là mình nghe lầm, tròn mắt nhìn thẳng Nhạc Duyệt, nửa ngày cũng chưa nói được một tiếng.

Nhạc Duyệt vẫn nói: "Hai ta như vậy, thật sự là không thể tiếp tục."

"Sao lại không thể tiếp tục? Anh cảm thấy chúng ta rất hòa hợp mà!"

Nhạc Duyệt cười khổ. "Đó là anh."

Nói xong liền quay đầu đi, bị Ngô Kỳ Khung kéo lại.

"Nhạc Duyệt, hai ta bên nhau đã bảy năm, không thể nói chia là chia, em tốt xấu gì cũng cho anh một lí do đi."

Nhạc Duyệt liếc mắt một cái, "Bảy năm chơi đùa có tính là lí do không?"

"Chơi đùa có thể thành nghiêm túc!"

"Nghiêm túc cái đầu anh!", Nhạc Duyệt vô cớ bùng nổ, cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn mở ra toàn nói những lời khó nghe, "Nói cho anh biết, bỏ qua cho tôi bất lịch sự, tôi không nói đùa với anh. Từ hôm nay trở đi, hai ta chính thức chia tay, về sau chỉ còn là bạn bè."

"Em nói chia tay là chia tay rồi?" Ngô Kỳ Khung vẫn hết sức níu kéo, "Em nói anh không tốt chỗ nào? Anh có thể sửa."

Nhạc Duyệt liếc mắt xem thường, "Chỗ nào cũng không tốt, anh đi đầu thai lại đi!"

Ngô Kỳ Khung vẫn cố chấp nói, "Anh không tin."

"Anh còn không tin? Anh có lí do gì mà không tin?" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Duyệt vì tức giận mà ửng hồng, "Tôi không nói ra là còn để cho anh chút thể diện, anh còn dám hỏi lại, anh không chê tôi nói nhiều, hôm nay tôi sẽ nói cho anh sáng mắt ra."

Ngô Kỳ Khung chăm chú lắng nghe, bày ra bộ dáng thành kính sửa đổi.

Nhạc Duyệt hít một hơi, chỉ vào hai cái cằm của Ngô Kỳ Khung nói, " Anh nói xem, từ lúc hai ta ở bên nhau, anh đã béo lên bao nhiêu cân? Lúc học đại học anh gầy bao nhiêu, nhìn thật vừa mắt. Anh nhìn lại anh bây giờ đi, đi một bước là thành một cái hố. Tôi với anh đi dạo phố, trông không khác gì đi với một con Ngao Tạng!"

Ngô Kỳ Khung kêu oan, "Lúc ấy không phải em nói đàn ông mà gầy thì không có cảm giác an toàn sao?"

"Đúng, là tôi nói." Nhạc Duyệt bực mình ném túi xách, "Nhưng mà hiện tại cũng thật là có cảm giác an toàn! An toàn đến nỗi tôi muốn rơi nước mắt! Anh biết không? Mấy ngày nay tôi đều nằm mơ, mơ thấy giữa hai ta có người thứ ba, mỗi lần đều cười đến tỉnh mộng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro