Chương 2: Có ai không? Có người tự sát!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Duyệt chanh chua, Ngô Kỳ Khung sớm đã quen rồi. cũng không chấp nhặt với cô, xoay người nhặt túi lên, cười làm lành.

"Nếu em không thích anh như vậy, anh có thể vì em giảm béo."

"Căn bản không phải là chuyện mấy chục cân thịt, béo có thể giảm, nhưng cái tính keo kiệt thì thật hết thuốc chữa! Đi dạo phố với anh thì không được mua gì, đi siêu thị phải lấy hàng giảm giá, thuê phòng cũng phải chọn cái không giường không điều hòa. Trong nhóm mấy chị em tốt của tôi, người ta đều có xe riêng để đi, tôi thì vẫn còn đang chen chúc trong xe buýt với tàu điện ngầm đây!"

Ngô Kỳ Khung tốt bụng giảng giải, "Bắc Kinh đông đúc như vậy, giá dầu lại rất cao, đi xe nhiều không có lợi đâu!"

Nhạc Duyệt khó chịu, "Đúng, tiền lương của anh một tháng chỉ có hai ngàn, giá hàng Bắc Kinh cao như vậy, nuôi bạn gái thật không có lợi! Vì giúp anh giữ tiền, hai ta chia tay đi!"

"Đừng giận". Ngô Kỳ Khung ăn nói khép nép, "Tiền tiêu trên người em, anh không tiếc gì cả."

"Đúng, tổng cộng chỉ hai ngàn đồng, có cái gì mà tiếc? Anh mua một chiếc bánh cùng một chén chè đậu xanh, thêm hai cái vòng vèo là hết sạch. Học sinh trường trọng điểm, bằng tốt nghiệp loại xuất sắc, còn không sánh nổi một học sinh chuyên khoa. Tôi có người bạn, còn chưa học xong trung học, hiện tại người ta đã có BMWs, anh không có nổi BMWs, chắc cũng nên có một cái Passat mà đi chứ hả?"

Ngô Kỳ Khung lấy ra một chiếc khăn tay, ân cần lau mồ hôi cho Nhạc Duyệt, "Đừng gấp, đừng gấp, qua vài năm nữa sẽ mua."

"Vài năm nữa? Dựa vào số tiền lương này của anh mà cũng muốn mua xe? Cả gia sản của anh có mấy căn nhà trệt mà cũng không biết xấu hổ mời tôi tới ăn cơm? Ngô Kỳ Khung, nghèo cùng cực (hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung Quốc), anh là có bao nhiêu cái nghèo? Còn giữ cái tên này, thì cả đời anh cũng không thể phất lên. Được rồi, anh vào nhà đi, nói với mẹ anh hai chúng ta chia tay rồi."

Nhạc Duyệt quay đầu định đi, một lần nữa bị Ngô Kỳ Khung kéo trở lại, hai người dùng dằng, chó trong sân đều chạy theo sủa váng cả lên.

"Thật sự không thể cứu vãn được sao?"

Thật ra, Nhạc Duyệt chanh chua như vậy, nhưng cũng không đến nỗi tàn nhẫn, nếu tàn nhẫn thì sẽ không chịu đựng đến bây giờ mới nói chia tay. Nhìn biểu cảm khổ sở của Ngô Kỳ Khung, trong lòng Nhạc Duyệt cũng có chút không nỡ, nhưng mà thật sự đã không còn cảm giác, sớm muộn gì cũng phải cắt đứt mối quan hệ này, hiện tại nếu không quả quyết, thì bao giờ mới xong?

"Ngô Kỳ Khung, nói thật, không phải tôi chê anh nghèo, tôi là hận anh không có chí cầu tiến. Từ lúc tôi và anh ở bên nhau, một chút chuyện mạo hiểm khác người anh cũng chưa làm qua. Không bằng anh với tôi đánh nhau một trận, mắng mỏ tôi vài câu, tôi còn thấy có chút mới mẻ. Nói dễ nghe thì là kiên định ổn trọng, nói trắng ra thì là nhu nhược!"

Phía sau cột điện Nhạc Duyệt đang đứng có một viên gạch, Ngô Kỳ Khung ngốc lăng cứ nhìn nó chằm chằm, đột nhiên nhớ tới "Thay đổi thất thường" trong tiểu thuyết Nhất Thiên, nam nhân vật chính vì muốn vãn hồi duyên tình liền lấy miếng gạch đập vào đầu, cuối cùng soạn ra một bản nhạc khiến người yêu lay động, say đắm.

"Anh có thể chết vì em." Ngô Kỳ Khung đột nhiên thốt ra một câu.

Nhạc Duyệt đến mí mắt cũng không động, nhìn cậu cười như đang đùa giỡn.

"Anh có thể vì tôi mà chết, tôi sẽ chắp tay lạy, gọi anh một tiếng cha!"

Ngô Kỳ Khung run run rẩy rẩy đi về phía cột điện, xoay người, nhặt lên viên gạch kia, hai tay run rẩy như cây trước gió. Thật vất vả ổn định lại, quay đầu lại nhìn Nhạc Duyệt, run run khóe môi.

"Anh.. anh đập thật đấy, em đừng hối hận!"

Nhạc Duyệt không quan tâm đến cậu, hoàn toàn không có phản ứng, xoay người bước đi.

Phanh!

Nhạc Duyệt khựng lại, quay đầu lại nhìn, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Ngô Kỳ Khung ngã trên mặt đất, cơ thể không ngừng co giật, trán đều là máu.

"Đại Khung, Đại Khung, anh đừng làm tôi sợ! Có ai không? Có người tự sát!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro