Chương 3: Phòng khám của tiểu bác sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Kỳ Khung tỉnh lại, phát hiện thấy mình đanh nằm ở một phòng khám bệnh, bác sĩ đứng bên cạnh, đang làm gì đó với mấy dụng cụ y tá. Nghe thấy trên giường có động tĩnh, Khương Tiểu Soái liền quay đầu lại, ôn hòa nở một nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.

"Tỉnh rồi?"

Ngô Kỳ Khung phát hiện, bác sĩ này trông cũng thật đẹp trai.

"Ai đưa tôi tới đây vậy?"

Khương Tiểu Soái vừa sắp xếp đồ vật vừa nói, "Bạn gái cậu tìm hai người đàn ông khiêng cậu đến, còn cố ý dặn dò tôi, phải cho cậu dùng thứ thuốc tiện dụng nhất, giá cả phải chăng."

Ngô Kỳ Khung cười dịu dàng: "Vẫn là cô ấy hiểu tôi."

Khuôn mặt tuấn tú của Khương Tiểu Soái có chút chựng lại, khóe miệng có ý cười không dễ phát hiện ra, đi đến trước mặt Ngô Kỳ Khung, đưa cho cậu một chén nước, "Uống thuốc trước đã."

Uống xong, Ngô Kỳ Khung vội hỏi, "Bạn gái tôi đâu?"

"Đã sớm đi rồi, tôi xử lí miệng vết thương cho cậu xong thì cô ấy rời đi, cũng đã được khoảng 3,4 tiếng. Aiz, tôi nói này, trán cậu bị như vậy là làm sao?"

"Đập gạch." Ngô Kỳ Khung xem chừng rất tự hào.

"Cậu đánh nhau với người ta à?"

"Không, bạn gái muốn chia tay với tôi, tôi cho cô ấy chút màu sắc mới mẻ."

Khương Tiểu Soái lần đầu nghe thấy có người vì muốn cho bạn gái chút màu sắc mới mẻ mà tự đập gạch vào đầu mình.

"Đáng sao?" Trêu chọc một câu.

Ngô Kỳ Khung không trả lời, cầm di động lên gọi cho Nhạc Duyệt.

"Em vẫn muốn chia tay với anh sao?"

Bên kia trầm mặc thật lâu, "Trước dưỡng thương đã, khi nào khỏe hãy nói."

Buông di động, Ngô Kỳ Khung được thỏa mãn mong muốn cười thật tươi, cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Khương Tiểu Soái.

"Cô ấy nói, tạm thời không chia tay, cậu nói có đáng hay không? Khẳng định là rất đáng!"

Khương Tiểu Soái che giấu trong ánh mắt cảm xúc khinh bỉ, trên mặt vẫn duy trì bộ dạng tươi cười.

"Bác sĩ, tôi bị thương thế này phải điều trị trong bao lâu?"

"Ít nhất là hai tháng."

"Hai tháng cơ à," Ngô Kỳ Khung cười khổ, "Vậy phải tốn bao nhiều tiền đây..."

Bầu trời tối đen, phòng khám chỉ còn lại hai người Ngô Kỳ Khung và Khương Tiểu Soái, Ngô Kỳ Khung một tay đánh nhịp, một tay cầm điện thoại chơi trò Zuma. Khương Tiểu Soái đứng bên cạnh nhìn cậu chơi loạn một hồi, những quả bóng màu sắc không giống nhau cũng phóng ra, chỉ một lát đã chết, thế nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chơi lại, một lần lại một lần.

"Tôi nói này," Khương Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, "Đầu cậu bị như vậy, còn muốn chơi trò chơi?"

"Ngồi đợi rất nhàm chán. Di động tôi có mỗi trò này, chơi mãi mà vẫn không qua được cửa."

Khuôn mặt tuấn mỹ của Khương Tiểu Soái hiện lên vài tia đùa cợt, "Cậu chơi bừa như thế, làm sao mà qua cửa được?"

"Tôi không chơi bừa! Tôi vẫn đánh theo quy tắc mà!"

Khương Tiểu Soái ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, đột nhiên ý thức được gì đó, nhịn không được mở miệng hỏi, "Cậu không phải là bị bệnh mù màu chứ?"

"Không phải, tôi vẫn phân biệt được màu sắc mà."

Khương Tiểu Soái vẫn cảm thấy không được thích hợp, liền bảo Ngô Kỳ Khung tạm dừng trò chơi, chỉ tay vào quả bóng màu đỏ hỏi, "Đây là màu gì?"

"Màu vàng." Ngô Kỳ Khung nghiêm túc nói.

Khương Tiểu Soái lại chỉ vào một quả màu xanh, "Đây là màu gì?"

"Cũng là màu vàng."

"Cái này?" Lại chỉ vào một cái màu đen.

"Màu lam."

Khương Tiểu Soái buồn cười vỗ vỗ bả vai Ngô Kỳ Khung, "Người anh em, cậu chính là bị bệnh mù màu, tỉnh ngộ đầu óc đi, cậu có chơi tới chết cũng không qua cửa được đâu."

Ngô Kỳ Khung vẫn như trước giơ di động lên, không để ý nói, "Không sao, coi như luyện mắt."

Khương Tiểu Soái cảm thấy người này rất kiên định, nhịn không được lại muốn cùng cậu hàn huyên vài câu.

"Aiz, cô ấy vì sao đòi chia tay với cậu?"

"Chê tôi béo." Ngô Kỳ Khung bĩu môi.

Nói xong, liền đem ví tiền ném cho Khương Tiểu Soái, bên trong có ảnh cậu và Nhạc Duyệt chụp chung hồi đại học, khi đó cậu so với hiện tại gầy hơn năm mươi cân.

Khương Tiểu Soái xem một lúc, sau đó đồng cảm nhìn Ngô Kỳ Khung.

"Tình huống của cậu xem ra không có hi vọng rồi! Người ta quả thật trông dễ nhìn hơn cậu, đến tôi còn thấy được, hắn ta cũng có chút xứng đáng hơn. Người anh em, nên nghĩ thoáng một chút."

"Ha! Ha! Cậu nói cái gì thế hả?" Ngô Kỳ Khung nghe xong thì rất không vui.

Khương Tiểu Soái mặt không đổi sắc, "Tôi thực sự muốn góp ý."

"Cậu biết cái gì mà góp ý chứ! Đây là tôi, là tôi!" Ngô Kỳ Khung chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ ảnh chụp.

Khương Tiểu Soái kinh dị đoạt lấy bức ảnh trong tay Ngô Kỳ Khung, cẩn thận xem xem xét xét, đối chiếu với khuôn mặt hiện tại của Ngô Kỳ Khung, nhìn lại một cái nữa, đúng là có điểm giống nhau. Quả nhiên là béo ra không ít, Khương Tiểu Soái bỗng nhiên hiểu vì sao bạn gái Ngô Kỳ Khung lại muốn chia tay với cậu, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận sự thay đổi lớn như thế này được!

"Người anh em, cậu chạy bộ giảm béo đi! Cậu xem ảnh chụp cậu hồi trước, mày rậm mắt to, nhìn thật hoạt bát. Xem lại cậu của hiện tại, tuy vẫn là đôi mắt to ấy, nhưng trông lại đặc biệt ngu ngốc."

Ngô Kỳ Khung đảo đảo đôi mắt tròn, "Thật vậy sao?"

"Tôi lừa cậu làm gì?" Khương Tiểu Soái tiêm một mũi vào tay Ngô Kỳ Khung, "Dù sao khoảng thời gian dưỡng thương này cậu cũng phải ăn kiêng, không bằng nhân cơ hội này giảm béo đi!"

...

Thoáng chốc hai tháng đã trôi qua, miệng vết thương của Ngô Kỳ Khung đã lành hẳn, không để lại một vết sẹo. Hơn nữa theo Khương Tiểu Soái căn dặn, khoảng thời gian này Ngô Kỳ Khung vẫn luôn ăn chay, người cũng đã giảm đến hơn hai mươi cân, so với lúc mới tới nhìn thế nào cũng thuận mắt hơn. Ngô Kỳ Khung cũng cảm thấy đi đứng nhẹ nhàng hơn, vì thế hôm nay cậu đặc biệt mua hai túi đồ ăn đem đến phòng khám nói lời cảm tạ.

"Tôi đến chỗ cậu điều trị hai tháng, giờ phải rời đi cũng có chút luyến tiếc."

Khương Tiểu Soái cười sảng khoái, "Cậu nói như vậy, nếu như thật sự không nỡ rời xa tôi thì lấy viên gạch đập vào đầu một lần nữa, như vậy hai ta có thể gặp nhau mỗi ngày."

"Ha ha ha ha...."

Ngô Kỳ Khung cười, hướng Khương Tiểu Soái phất phất tay, nhanh nhẹn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro