Chap 28: Cái quần sịp hường phấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Úy chưa bao giờ có thể tưởng tượng được, Trì Sính lại dùng phương thức này để phạt mình.

Trên đường bị bắt về, Ngô Sở Úy đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện xấu nhất xảy ra, đầu tiên là sẽ là bị đánh đi, còn có chắc chắn sẽ phạt tiền, nói không chừng còn bị giam. Đừng nói là năm mới đã cận kề, mà "tiền thưởng cuối năm" đã lấy không được, giờ ngay cả nhà cũng không về được nha. Ngô Sở Úy tựa như nhìn thấy hình ảnh mẹ già trước mặt, bất giác lệ nóng quanh tròng.

Kết quả là mấy chuyện cậu dự đoán đều không có phát sinh, Trì Sính hoàn toàn không bắt cậu về cục cảnh sát, mà là quẳng cậu tới một căn phòng ẩm thấp như tầng hầm. Ban ngày đem theo cậu ra ngoài bắt trộm, buổi tối lại trở về đó, sau khi ăn uống giải tỏa xong xuôi, sẽ bị hắn còng trên giường cho tới sáng. (Nghiêm cấm tưởng tượng linh tinh >////<)

Mấy hôm nay, Ngô Sở Úy hết sức khổ sở.

Ban ngày cùng với Trì Sính đi bắt cướp mệt đến chết đi sống lại, còn phải hoàn thành số lượng đã quy định, nếu không sẽ bị bỏ đói. May mắn gặp trúng mấy tên tép riu thì còn đỡ, chứ lỡ mà đụng phải cao thủ thực thụ, Ngô Sở Úy coi như xong đời rồi. Nhưng mà chuyện này vẫn chưa tính là gì, chịu khổ chịu tội Ngô Sở Úy đều nhẫn nhịn nhận hết, mấu chốt chính là cái tên đang đứng một bên đợi cậu kia kìa! Tôi đang bị đánh đến đầu rơi máu chảy đây này, ít ra anh cũng nên giúp tôi một chút chứ? Lại còn có thể hút thuốc á, anh cứ ngồi xổm bên đường xem náo nhiệt như vậy mà coi được hả! Dù sao tôi cũng là đang làm việc cho anh mà!

Đến tối trở về lại là một loại dày vò khác.

Cậu không biết trong đầu Trì Sính đang nghĩ cái gì nữa, khi không lại đi thuê một chỗ nóng ẩm như vậy để ở, hai ngày đầu cậu đều không thích ứng nổi. Mỗi tối đều nóng quá mà phải tỉnh dậy vài lần, cứ như thể đang nằm trong lồng hấp vậy. Điều kiện không tốt đã đành đi, vậy mà còn nuôi thêm một con mãng xà lớn thế kia, Ngô Sở Úy mỗi lần thức giấc đều cùng Túi Dấm Nhỏ đấu mắt, có khi còn mắt to trừng mắt nhỏ cả đêm.

Trong không trung bông tuyết dày đặc bay loạn, Trì Sính lại nhàn nhã ngồi bên vệ đường, hai mắt chăm chú nhìn Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy lại gầy đi, quần bị rộng ra, lộ ra cả mép quần lót bên trong, lại còn là màu hồng nhạt. Nhiều lúc đuổi theo ăn cướp, ống quần lê lết dưới đất, muốn không để ý cũng không được, Ngô Sở Úy đành phải hai tay túm lưng quần kéo lên, kéo sát đến mức hình dáng quả trứng cũng đều lộ rõ.

Trì Sính cười bỡn cợt, búng rớt tàn thuốc, tàn thuốc cũng dài quá nửa ngón tay rồi.

"Đứng lại!"

Ngô Sở Úy nhanh chóng đuổi theo sau, dùng thiết đầu công táng vào xương sườn tên trộm, một chiêu khống chế địch.

"Lại thêm một tên nữa nè!"

Nhanh nhẹn ném tới dưới chân Trì Sính, động tác đặc biệt khốc.

Trì Sính lại không nặng không nhẹ quất một câu, "Lẳng lơ quá nhỉ ..."

"Anh nói gì?" Ngô Sở Úy nghe không hiểu.

Ánh mắt Trì Sính dính trên lưng quần đang tuột xuống của Ngô Sở Úy, âm u nói, "Mặc quần sịp màu hồng thế kia, không phải lẳng lơ thì là gì đây?"

"Anh nói bậy gì đó?" Ngô Sở Úy ánh mắt càng tối sầm, "Rõ ràng là màu xám mà."

Trì Sính không biết Ngô Sở Úy bị mù màu, lại tưởng cậu chột dạ nên che dấu.

Ngô Sở Úy lại kéo quần lên, kéo áo xuống dưới che chắn kỹ, sửa sang lại đàng hoàng rồi mới quay đầu rời đi.

"Đợi một chút." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy dừng lại, liếc mắt nhìn Trì Sính, "Chuyện gì nữa?"

Trì Sính lấy tay phủi phủi đầu Ngô Sở Úy, trên đỉnh trên liền rơi xuống một lớp bông tuyết, cuối cùng bồi thêm một câu.

"Trứng của cậu cũng thiệt lớn."

Nói xong, nhấc chân đi về phía trạm xe buýt, bông tuyết dưới chân bị ma sát vang lên lạo xạo.

Ngô Sở Úy đạp mấy cái nơi bóng lưng của Trì Sính đã khuất xa, ngốc X (không hiểu, nhưng chắc là chửi bậy =]])! Tên du côn! Đồ lưu manh! ....Muốn lôi cả tổ tông nhà hắn ra mà hỏi thăm một phen, nhưng mà lời vừa tới khỏi họng lại bị nuốt trở về. Coi như hiện tại năng lực tôi có hạn, không trị được anh! Anh cứ chờ xem đi, một ngày nào đó, lão Ngô tôi sẽ thu phục yêu nghiệt nhà anh!

Có lẽ là ban ngày mệt nhọc quá độ, nên đêm nay Ngô Sở Úy ngủ đặc biệt sâu.

Túi Dấm Nhỏ từ trong ổ chăn của Trì Sính mang theo chui ra, zíc zắc zíc zắc bò đến trên giường Ngô Sở Úy, theo trái cổ Ngô Sở Úy trườn qua, lại trườn trở về. Ngô Sở Úy trở mình một cái, Túi Dấm Nhỏ lại nhân cơ hội cuốn thêm một vòng, cứ như vậy vòng quanh vòng quanh, đem hơn nửa thân trên của Ngô Sở Úy cuốn lại.

Trong hoàn cảnh nóng bức thế này, Ngô Sở Úy thường hay dán mặt lên tường để hạ nhiệt độ, cho nên khi Túi Dấm Nhỏ toàn thân lạnh lẽo bò lên người cậu, cậu cũng không cảm thấy có gì khác thường, thậm chí còn mở rộng cánh tay ôm lấy nó.

Trì Sính cảm giác được Túi Dấm Nhỏ bò xuống giường, nhưng mà mãi vẫn chưa thấy nó bò lên, đành nhổm dậy bật đèn ngủ trên đầu giường, nhìn thoáng qua bên cạnh. Ngô Sở Úy bị Túi Dấm Nhỏ quấn quanh chỉ chừa lại cái đầu, thế mà lại vẫn ngủ thật say sưa, đầu của Túi Dấm Nhỏ dán lên cái đầu bóng lưỡng của cậu, cái đuôi lắc lư lắc lư, chỉ chốc lát sau liền bất động.

Sáng sớm hôm sau, Trì Sính cởi bỏ còng tay cho Ngô Sở Úy, thản nhiên nói: "Cậu đi đi."

Ngô Sở Úy kinh ngạc, "Anh không phải nói là nếu không bắt đủ hai trăm người thì không được đi hay sao?"

"Không thích thì cứ ở lại." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy dứt khoát xoay người, lao nhanh ra trước cửa.

Một cái túi xách liền nối bước bay tới trên đầu Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy phản ứng nhanh đưa tay chụp lấy, mở ra nhìn thử, bên trong có một vạn tệ.

"Tiền thù lao." Trì Sính nói.

Lần này, Ngô Sở Úy không có duỗi thẳng thắt lưng nữa, cũng không có vứt tiền đi, cũng chả bày ra bộ dạng thanh cao kiêu ngạo. Mà là chặt chẽ nắm lấy túi xách, tặng cho Trì Sính một ánh mắt đầy thâm ý, rõ ràng phun ra ba chữ.

"Phải thế chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro