Chap 10: tinh cầu hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lục lại đám ảnh cũ kĩ, có nhiều tấm ảnh thật đắt giá khiến hắn phải phì cười và đau đớn. hắn khi ấy, mái tóc chẳng thể nào ngắn hơn, quần jean xé, áo thun bụi bặm, cùng chiếc mô tô cũ kỹ của mình đi khắp mọi nơi, gặp rất nhiều con người thú vị và hay ho. Hắn không thể nào quên được hình hài, những cảnh sắc của 1 người con gái khẽ nghiêng đầu và nhoẻn miệng cười thật tươi với hắn. cảnh tượng khi đó làm hắn choáng ngợp.
Lan Anh. Lan Anh
Hắn vẫn nhớ rõ mồn một tên của nàng, cái tên nghe cứ ngân nga trong gió, nhẹ nhàng, du dương 1 cách đặc biệt và khó qên.
Hắn lang thang ở cánh rừng yên tĩnh trên núi, hắn thích cái cảm giác ấy, ở 1 mình. Chụp những thứ hắn cho là hay ho và thú vị, và vô tình Lan Anh lọt vào ống kính của hắn, rất ngọt ngào và thu hút. rồi chỉ sau những phút làm qen, họ đax biết vài điều cỏn con về nhau. rồi Lan Anh cao hứng muốn dẫn hắn đến 1 nơi đặc biệt, 1 tiệm bánh ngọt bé xíu bên lề đường. rồi họ cười nói. trước đó vốn xa lạ, mà lại như đã qen biết từ lâu. Hắn vẫn luôn muốn gọi đó là 1 cuộc tình, nếu có thể...cuộc tình chỉ kéo dài vỏn vẹn trong 1 ngày, khi chiều nắng tắt và Lan Anh vội vã bảo đã đến giờ về.
Hắn ngẩn ngơ và tiếc hùi hụi, xong khi ấy lại tự trách mình ko biết xin nàng thông tin để liên lạc.
- anh đến đây 1 mình thôi sao?
Không hề ngước lên lấy 1 giây, hắn tiếp tục cắm cúi vào bản kế hoạch trên laptop:
- vâng. Tôi cần 1 chỗ yên tĩnh
- hmm...chúng ta có duyên thật nhỉ?
Chỉ trong 1 giây thôi, hắn ngước mặt lên, thấy nụ cười hớp hồn ấy không thể là ai khác mà là Lan Anh.cuộc sống này có nhiều điều mà người ta chẳng bao giờ có thể lí giải được. Ví dụ như lòng ta dành cho 1 điều gì đó đã trở nên cạn kiệt, đường nét cũng hoang phế dần , thì 1 hôm nó xuất hiện, như thể trêu ngươi, như thể thì thầm, như thể tái khẳng định với ta rằng: nó, điều gì đấy, vẫn ở đây, trong tim ta, và chưa bao giờ biến mất hoàn toàn cả.
Năm phút trước, khi hắn ngẩng mặt lên và bắt gặp nụ cười duyên dáng của kẻ phá bĩnh đó, hắn biết ngay rằng tim mình đang loạn nhịp, 1 điều gì đó lặng lẽ hình thành trong không gian. Hắn chỉ kịp mấp máy đôi môi:
- Lan Anh!
- Khuôn mặt của anh khi em nhìn nghiêng, với chiếc laptop này, dươngf như có cái gì đó rất đặc biệt, em có thể viết ra 1 câu chuyện dài kì về nó đấy.
Hắn cười với nàng, và cho rằng đó là nụ cười điềm tĩnh nhất của mình. trong rất nhiều ngày, hắn tin rằng dù chẳng bao giờ mình có cơ hội gặp lại Lan Anh, thì nàng vẫn sẽ ám ảnh hắn đến suốt cuộc đời theo 1 cách thức kì lạ nhất, duy chỉ có 1 điều hắn không thể ngờ tới, đó là nàng vẫn còn nhận ra hắn, sau từng ấy năm, và đến chào hắn như là 1 người qen nàng vẫn gặp hằng ngày.
Lan Anh, trước mặt hắn, với 1 chiếc mufin bơ dừa nhỏ trên tay.
Và chẳng hiểu sao hắn cũng vậy, dấy lên 1 cảm giác thân thuộc như thể anh vẫn gặp Lan Anh từng ngày trong đời.
- Em vẫn còn nhận ra anh?!
Tại nơi này. nhiều năm về trước.
Hắn đạp chiếc xe đạp vàng chanh cũ kỹ chở Lan Anh đằng sau. hắn nghe mùi hương Lavender thoang thoảng trong thớ tóc rối bù của nàng. trong hàng tia suy nghĩ đang đan xen trong đầu hắn khi đó, hắn thực sự muốn ôm ghì lấy Lan Anh, và nói với nàng rằng hắn yêu nàng. nhưng như thế có hợp lý không? Khi hắn và nàng chỉ vừa biết nhau chưa đến 1 ngày, hắn còn chưa kịp hiểu tường tận về nàng. và nếu qả thực cái đang chộn rộn trong lòng hắn khi ấy không là tình yêu, thì là gì? Nhưng ai có thể tin rằng người ta iêu nhau 1 cách đột ngột và nhanh đến thế?
Có 1 điều gì đó đang thành hình, như 1 vừng hồng ánh lên nhẹ nhàng giữa buổi hoàng hôn. chẳng hiểu sao hắn thấy mình gắn kết kì lạ với cô gái này, rồi dễ dàng cất tiếng và dốc cạn ra nói cho nàng biết về những bí mật, những câu chuyện của riêng hắn. Lan Anh cũng lắng nghe hắn tuyệt đối, không mảy may xao nhãng. hình như khi ấy, trái tin của họ, có lẽ, gặp nhau ở đâu đó...
Trước khi Lan Anh dắt xe ra về, hắn vẫn nhớ, họ đứng rất gần nhau. đôi mắt cả 2 đều buồn bã với tiếc nuối. 1 điều tuyệt đẹp nào đó cũng đang chầm chậm tan đi mất trong những ngày tia nắng cuối cùng của ngày hôm ấy. hắn cảm thấy rõ rệt như thế.
- anh có tin là em đã chờ anh rất lâu rồi ko?
- vậy tại sao em ko ghé lại đây?
- anh đã đến đây chờ em phải k? Em k đến đây, em đến cánh đồng lau cơ, anh có nghĩ rằng chúng ta rất có duyên k? Anh có nhớ gì về em k?
- phải, anh chờ em, chúng ta có duyên và có..., anh nhớ em.
Lẽ ra sẽ lại rất hoàn hảo, lẽ ra có thể hôm nay hắn có thể dám liều để nói rằng sau lần gặp trước đó, hình như hắn có tương tư nàng, hình như hắn thấy rất nhớ nàng và hình như có lần hắn còn làm 1 trò điên rồ là quay trở lại tiệm bánh này, cũng với bộ đồ đó, cũng với thức uống đó, cũng với món bánh đó, và mong rằng điều kì diệu sẽ xuất hiện, nhưng việc của ngày hôm nay thì lại khác, người ta, chắc chắn, rồi sẽ phải khác đi, dù chỉ 1 góc rất nhỏ trong tâm hồn. Nàng của ngày hôm nay dễ thương, xinh xắn, nàng có 1 anh người yêu khiến nhiều người phải mơ ước. Vậy thì gặp Lan Anh, hắn sẽ nói gì, còn gì để nói nữa.
Hắn biết mình thay đổi, nhưng có lẽ là hắn đã thay đổi quá nhiều, đến nỗi chính bản thân mình hắn cũng ko nhận ra. và bây giờ, như khoảng thời gian hắn gặp nàang, hắn mún kể hết cho nàng nghe những câu chuyện của hắn, và hắn biết, nàng sẽ vẫn lắng nghe 1 cách cần mẫn, chăm chú.
Rồi hắn bắt đầu khuấy tan cốc nước, bắt đầu kể cho Lan Anh nghe câu chuyện của hắn, nhiều, rất nhiều thứ. những kỉ niệm hoài bão, những niềm đau mà hắn giấu kín với người đời. thi thoảng hắn hỏi thăm Lan Anh về mọi thứ trong cuộc sống của nàng...rồi họ nhận ra cả 2 luôn mang theo những mối tình cỏn con của riêng, mình vào những ngày gặp lại này, những người mà dươngf như suốt thời gian qa, hắn và nàng chỉ san sẻ những niềm vui chứ hiếm khi kể cho họ nghe những nỗi buồn của 1 ngày nào đó thật xa xưa, vì họ đến với nhau trong những lúc hạnh phúc nhất, thế nên càng dễ bị tổn thương.
- em mún có 1 chú cún anh ạ
Lan Anh nói như vậy. Rất ngẫu nhiên.
- Anh thì lại thích nuôi cá vàng, chăngr hiểu sao bây giờ anh lại thik cá nữa.
- vậy nếu em và anh là 1 cặp thật sự, thì về già chúng ta sẽ cùng nhau phát phì ra với việc nhìn 1 con chó chạy loạn quoanh và 1 cái hồ cá cũ kỹ cáu bẩn.
Nghe Lan Anh nói đùa 1 cách nhẹ bẫng, và tự nhien như vậy, hắn chợt nhận ra rằng nàng chẳng hề muốn cả hắn và nàng gần nhau thêm nữa. khoảng thời gian hiếm hoi và tuyệt đẹp, và chắc chắn, đó chính là tinh cầu hoàn hảo họ may mắn có được cho riêng bản thân mình.
Rồi sau ngày hôm nay, có lẽ cũng sẽ chẳng có 1 lần hẹn gặp lại nào, mà tự nhiên, 1 lúc nào đó, hẳn rằng, họ sẽ gặp lạn nhau. Hắn và Lan Ann
Thực sự.
Có 1 chút gì đó đã hiện hữu, 1 tình yêu chưa kịp thành hình, 1 sự phản bội chẳng thể hoàn tất đối với những mối tình cỏn con đương thời của họ.
Nó đã tồn tại.
Chỉ là ko đủ can đảm để nắm lấy.
Rồi nó sẽ trôi lơ lửng ngoài kia, như những đoá hoa cẩm tú cầu rung rinh dọc hai lối đi, như vị ngòn ngọt và đăng đắng của những chiếc bánh sôcla, như vệt nước đọng trên bàn cuối buổi nói chuyện...
Buồn ư? Đúng...hắn buồn lắm! Hắn rất tuyệt vọng...
Ngày hôm đó, hắn mỉm cười chào Lan Anh như nhiều năm trước, rồi nhìn nàng đi khuất.
Giống như có nhiều thứ chưa từng xảy ra.
Hắn chỉ thầm ước 1 điều: "đừng trở nên hoang phế theo thời gian, tinh cầu hoàn hảo của tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro