Chapter 9: trở lại yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào 1 buổi chiều nhẹ của những ngày nhàm chán, gió miên man và nhẹ nhàng, tình yêu 3 năm đã tan vỡ.
Biển...
Ngay từ khi có thể chú ý và ghi nhớ mọi thứ, biển đã gây cho cô 1 ấn tượng rất mạnh mẽ, cô cảm thấy thích thú khi được đứng trước biển, cho dù lúc ấy biển đang ở trạng thái thời gian nào, cung bậc cảm xúc nào đy chăng nữa. Đứng vùi chân dưới lớp cát mịn, để từng đợt sóng liên tục dạt vào bờ, cảm giác mọi mệt mỏi hay nỗi buồn tan biến nhẹ nhàng trong phút chốc mà chẳng cần sự cố gắng nào.
Cô nhanh chóng quay trở lại với nỗi đau âm ỉ của mối tình ba năm. suốt chừng đó năm vừa qa, cô cố gắng oằn mình với học tập, với gia đình, để cuộc sống ko anh của cô tuyệt nhiên ko xê xích đy 1 giây phút nào. bằng tất cả sự kiêu hãnh còn sót lại. vị ngọt khi anh âu yếm đặt nụ hôn lên môi vẫn khiến cô lịm đy mỗi khi nghĩ về. cảm giác đắng ngắt khi nghe câu nói của bác sỹ rằng anh đã ra đy vẫn còn in hằn chát chúa...
Khi đặt bản thân mình ở 1 nơi nào đó thật xa lạ, thì hình như khả năng tự an ủi ngấm ngầm nhưng mạnh mẽ trong cô tự dưng bay đi đâu hết, chỉ để lại trơ khốc và nguyên vẹn sự bần thần.
Vậy là cô lại khóc!
Và cô trách chính mình, bướng bỉnh yêu 1 ai đó để làm gì? Trong khi tình yêu vốn dĩ là thứ ko có mắt. tại sao việc tìm kiếm 1 nửa tuyệt vời và hoàn hảo đối với bản thân, lại nặng nề và phiền toái như vậy? Những kẻ đy yêu, họ cứ mê mải chạy theo nhau suốt. trong khi 1 vài người may mắn đc đáp trả, thì phần đông số còn lại dẫu có kiên trì và lì lợm đến đâu vẫn chẳng đc ngoái nhìn dù chỉ 1 lần. và rồi, hoặc tiếp tục theo đuổi, hoặc là bỏ dở nhưng tiếc nuối...
Chẳng hiểu sao khi nghĩ tới đó cô lại cảm thấy hụt hẫng và 2 từ mà cô tưởng chừng đã qên mất từ lâu: cô đơn...
Cô vẫn nhớ khi anh hẹn cô ở quán cà fe cũ, vẫn là góc bàn nâu mộc mạc quen thuộc, vẫn đôi mắt và vầng trán đã ám ảnh cô suốt 1 thời gian dài. Anh đã hỏi cô rằng: "nếu anh chết đy, anh mún e phải sống 1 cuộc sống thật hạnh phúc em nhé!" Cô chẳng nhớ lúc ấy cô trả lời anh như thế nào, nhưng cô nhận ra rằng, chuyện tình ba năm của cô và anh đã qua đi rồi, đi qua thật...thời gian qua cô đã nghĩ gì nhỉ? Hình như cô chẳng nghĩ gì cả, cô chỉ nhớ anh mà thôi, phải, ngoài nhớ anh ra, cô chẳng nghĩ thêm được gì nữa hết...
Những ai đi qa, cô vẫn sẽ để họ trong tim mình, những mảnh ghép kì dị nhưng toàn vẹn lạ kỳ.
Và ngày hôm nay, cô lại thấy sống mũi cay cay, mắt ầng ậc nước.
Những khoảnh khắc như thế này, chỉ cần thấy lòng đủ là được.
Phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro