Giới thiệu truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bị bạn trai đại học cắm sừng.

Nửa đêm, tôi lang thang trên đường phố, tay cầm chai rượu, vừa đi vừa khóc trông thảm thiết vô cùng.

Miệng tôi nếu không tu rượu sẽ lại liên tục chửi tên tra nam bội bạc đó.

"Thằng khốn, bà hứa sẽ cho mày phải nếm mùi đau khổ!"

Trong cơn say, tôi nhập nhoạng nhìn thấy hình ảnh của mối tình đầu năm cấp ba.

"C.hết mẹ, say thật rồi, tự nhiên anh ấy xuất hiện ở đây thế nhỉ? Chắc do mình ảo tưởng thôi."

Tôi cười một cái, cố gắng chạy thật nhanh về phía trước, có ai ngờ đâm sầm vào bờ ngực vững trãi của một ai đấy.

Tôi ngước nhìn lên, vẫn là hình ảnh của Đức Minh, dụi mắt thế nào cũng không mờ đi được.

"Trần Đức Minh thật này!"

Anh ấy nhìn tôi tức giận, tuy vậy, vẻ đẹp trai trên khuôn mặt ấy thì không lẫn đi đâu được.

"Đức Minh, em bị người ta cắm sừng rồi."

Tôi gào lên thảm thương, mong rằng nhận được sự đồng cảm, ai dè anh đáp lạnh hơn băng.

"Đáng đời, cái giá em phải trả đấy."

"Anh còn không thương em nữa."

Tôi mếu máo như con nít, anh búng nhẹ vào trán tôi một cái trách móc.

"Ừ, ai thèm thương loại con gái tệ bạc như em."

"Thế anh đến đây để cười vào mặt em à?"

Anh không nói gì, chỉ thấy anh ném chai rượu trong tay vào sọt rác rồi quay lưng lại, ý muốn tôi lên anh cõng.

Tôi mèo nhèo không chịu, anh nóng nên quát.

"Có lên không thì bảo, đừng để anh nóng."

Tôi sợ nên vội trèo lên, bờ lưng ấy vẫn ấm áp như ngày nào, tôi đưa hai tay ôm lấy cổ anh, lại hỏi. 

"Sao anh lại ở đây?"

Anh đi chậm rãi dọc vỉa hè, thỉnh thoảng lại sốc tôi lên cho khỏi rơi xuống đất, một lát sau mới đáp.

"Anh đến để đưa em về nhà, em lạc đường rồi!"

Tags: thanh xuân vườn trường, truyện ngắn, gương vỡ lại lành, ngọt ngào, HE.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro