1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tôi... tôi tôi đã...chết? "

" Đúng, anh đã chết "

Hải Đăng ngơ ngác nhìn một bãi chiến trường giữa quốc lộ. Một chiếc container đã bê bết máu, xì ra những làn khói đen bốc mùi, bên dưới là chiếc Empulse R 2012 nằm gọn dưới gầm xe. Người dân xôn xao sợ hãi, họ thì thầm với nhau những lời đại loại như " ôi mấy lứa trẻ giờ chạy ẩu thật đấy " " thôi xong đời thằng nhỏ rồi " " giữa đêm mà chúng nó chạy như cướp, chết là đáng ". Rồi bên ngoài là những dải băng niêm phong khu vực treo vội đầy rối rắm cùng với những cảnh sát giao thông đang kiểm tra hiện trường...

Hải Đăng hết sức hoảng loạn. Anh chạy lại giữa hiện trường tai nạn, xác anh nằm ở đó, đỏ au máu. Ánh mắt cái xác vẫn còn ánh lên sự sợ hãi, dường như vẫn còn tia sáng của đèn xe container. Hải Đang cố gắng chạm vào bản thân mình nhưng anh bây giờ chỉ còn tồn tại dưới dạng phi vật thể nên anh chẳng thế nào làm được. Anh gào lên và từng mảnh kí ức trước khi tai nạn liền ùa về.

11:45 pm, Hải Đăng vừa cãi nhau một trận rõ to với cha, anh dù đã quen với việc cha anh luôn ép anh phải tuân theo ông nhưng lần này ông ta đã quá chuyên quyền. Dựa vào đâu mà anh phải từ bỏ công việc thiết kế mô tô của mình để đi làm một phó giám đốc lúc nào cũng phải tuân lệnh cha mình. Anh cũng biết rằng ông ta chỉ là ham muốn lợi ích của công ti khi anh ứng cử chiếc ghế phó giám đốc đó. Đối thủ cũng đang ngấm ngầm tranh đoạt chiếc ghế này nên ông muốn đẩy anh vào giữ chỗ. Về phần chị anh - Hoa đã yên vị ở chiếc ghế phó chủ tịch ở tập đoàn vợ cũ ông ta.

11:50 pm, anh nhờ dì Sáu mở cửa sau đó liền lấy con xe Empulse R 2012 phóng đi. Đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát đến mức này. Anh muốn đi khỏi nơi đầy luật lệ đó, thật sự muốn giải thoát khỏi nơi đó nhưng nếu rời đi thì mẹ anh chắc chắn phải chịu những lời phàn nàn của ông ta về mình. Mẹ anh chỉ là vợ kế của ông ta, ông cưới bà với danh nghĩa con gái đầu lòng cần một người chăm lo nhưng anh biết rằng ông ta cũng rất yêu mẹ mình. Ngày đầu anh cùng mẹ bước vào căn nhà đó, ông ta đã dùng ánh mắt dò xét quét một lượt quanh anh sau đó nói :

" Em thật sự muốn nuôi đứa nhỏ này hả Yến? "

" Xin anh, Hải Đăng là con của em, dù trước đây em từng bị hành hạ bởi cha nó như thế nào thì Đăng nó vẫn là con em, nó không có tội gì hết, em xin anh ! "

" Anh cũng đã hứa với em sẽ chăm sóc thằng bé nhưng nó là con thằng Triết nên anh không chắc bản thân sẽ yêu thương nó như con ruột "

Ông ta thật sự rất ghét Triết, Triết từng là bạn chí cốt của ông ta, cũng từng là phó giám đốc. Lúc trẻ, ông ta đem lòng yêu cô Yến chính là mẹ anh nhưng vì gia đình bắt buộc ông ta phải cưới một tiểu thư của tập đoàn giàu có mà ông ta đã từ bỏ Yến. Sau đó Yến cùng Triết đem lòng yêu nhau rồi đến với nhau. Hạnh phúc chẳng được bao lâu thì Triết bị ông ta sai thải, Triết rất thất vọng, lao vào đỏ đen. Những bữa cơm gia đình dần ít đi, không khí gia đình càng ngày càng tồi tệ, những trận cãi vã đánh đập cũng bắt đầu xuất hiện. Rồi đến một ngày, Yến thông báo cho Triết biết là cô đã mang thai, nhưng trái lại với những người sắp làm cha, Triết đã mắng cô :

" Má nó, đã nghèo rồi mà mày còn mang thai hả Yến, riết rồi tao cũng chẳng biết mày như thế nào nữa "

" Anh nói gì vậy, em mang thai có phải là tội nghiệt gì đâu mà anh lại nói em như thế?"

" Mày nhìn xem nhà này còn gì để nuôi nó? Đến gạo còn phải mua từng ký từng ký mỗi ngày mà mày còn hỏi tao sao lại chửi mày? "

" Nhà mình xuống chẳng phải do anh hay sao, anh bị anh Phước sa thải sau đó lại liên tục lao vào cờ bạc, càng ngày anh càng tồi tệ. Chính anh là người làm ra tình cảnh nhà mình như ngày hôm nay "

BỐP !!!

Triết ngay lập tức tán một cú trời giáng vào mặt Yến, mặt cô sưng tấy, đỏ ửng lên. Mắt Yến bắt đầu hiện ra sự phẫn nộ, cô đã chịu đựng, đã nhẫn nhịn nhiều tháng nay nhưng lần này thật sự là giọt nước tràn ly. Triết không hề quan tâm cảm xúc Yến, anh chỉ liên tục mắng chửi cô bằng những lời lẽ cay độc :

" Mẹ kiếp, tao dòm vợ người ta mơn mởn tao phát ham, về nhà tao dòm mày tao chỉ thấy sự xấu xí, chán chường. Lúc tao bị đuổi việc mày cũng chẳng đến xin thằng Phước giúp tao, mày nhìn cái đất thành phố này đi, mày chỉ cần nghỉ việc là sẽ có người thế ngay lập tức. Mày tưởng tao đi làm sướng lắm hả ! "

Triết bắt đầu ném chén ném dĩa khắp nhà, một mảnh chén bay đã găm vào đầu Yến khiến cô ngất xĩu, hàng xóm thấy tiếng vỡ liền chạy sang vào kịp thời cứu được Yến.

Bác sĩ thông báo cô bị mất máu đồng thời bị lo âu kéo dài, cần được nghỉ ngơi và chăm sóc. Cha mẹ Yến hết sức tức giận, ông bà ngay lập tức bắt cô ly dị với Triết.

Cô hết sức bối rối, vì bản thân đang mang thai và con cô cũng cần một người cha. Và rồi cô quyết định ly thân với Triết. Khoảng thời gian ấy Triết biệt tăm và cha mẹ Yến lên thành phố chăm sóc cho cô. Sau đó Yến sinh ra một bé trai bụ bẫm, đáng yêu, cô đặt tên bé là Hải Đăng với hi vọng nó sẽ là ngọn hải đăng giữa biển dù có thế nào vẫn phát sáng và dẫn lối cho người khác.

2 năm sau, chữ ký Triết cũng đã xuất hiện trên lá đơn ly dị và thế là anh và Yến kết thúc cuộc hôn nhân 4 năm. Yến quay về quê cùng cha mẹ, gia đình cô tuy vất vả nhưng cha mẹ cô hết mực yêu thương cô và bé Đăng.

Đăng lớn lên trong tình yêu của mẹ và ông bà, dù thiếu hơi ấm của cha nhưng anh từ nhỏ đã ý thức về điều đó. So với những đứa trẻ cùng tuổi, Đăng trầm tính hơn, biết suy nghĩ hơn rất nhiều.

Về phần ông ta, ông ta cưới một tiểu thư giàu có nhưng 3 năm sau đó cô ta lại bất ngờ chết để lại cô con gái 2 tuổi và một khối tài sản khổng lồ cho ông ta. 2 năm sau, ông ta sau khi biết chuyện Yến đã li dị liền tìm cô, mất cả năm trời ông mới tìm ra Yến. Ông luôn chăm sóc cô, yêu thương cô. Ban đầu Yến từ chối ông, cô biết ông ta sẽ không thể chấp nhận bé Đăng nhưng mưa dầm thấm lâu, dần dần Yến lại bắt đầu có cảm tình với ông ta. Ông ta lúc theo đuổi Yến có hứa sẽ lo cho bé Đăng đầy đủ. Yến mong rằng bản thân sẽ làm cho ông ta cảm hoá và thương bé Đăng, dù sao bé Đăng cũng cần có một người cha. Rồi khi Đăng lên 3 tuổi, Yến dắt Đăng lên ở cùng ông ta. Yến dù biết bé Hoa là con của người vợ trước nhưng Yến vẫn chăm sóc bé như mẹ ruột và yêu thương bé. Chỉ có ông Phước lúc nào cũng xa cách với bé Đăng. Với trí thông minh trời phú của mình, Đăng học rất giỏi, nhất là những môn tự nhiên. Anh tốt nghiệp cấp 3 với tấm bằng loại giỏi và được đi du học. Nhưng đam mê của anh đã bị ông ta phát hiện ra và bắt anh quay về và áp đặt anh vào khuôn khổ của mình.

12:00 pm, trời đổ mưa, từng đợt từng đợt mưa xả vào Đăng đầy lạnh lẽo nhưng đối với anh bây giờ nó chẳng là gì. Anh vừa tức giận vừa khó chịu lao xe trong làn mưa. Rất may ông Phước không biết chuyện anh là người đồng tính bằng không chẳng biết hậu quả gì sẽ xảy ra. Trong khoảng thời gian đi du học , Hải Đăng đã gặp được Quốc Duy. Duy cũng là một du học nhưng anh hơn Đăng 2 tuổi. Trái ngược với Đăng, cuộc sống của Duy hết sức hạnh phúc nên anh là một người lúc nào cũng yêu đời, tích cực đầy đáng yêu. Đăng yêu Duy cũng vì điểm này. Nếu ông Phước biết được chắc chắn sẽ không tha cho anh và Duy. Đang trong dòng suy nghĩ thì Đăng bị một tiếng kèn thét lên thật lớn và một luồng ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào mặt.

Và rồi một tai nạn kinh hoàng xảy ra...

Đăng nhớ lại những kí ức cuối cùng còn lại, anh thất thần quay sang cô gái đối diện đang nhìn mình với ánh mắt phán xét

" Còn cô, cô là ai? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro