Xuân Dược tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên con trai trưởng của nhà ấy là Huỳnh Thái Bảo, vốn là kẻ khó ưa, ngoại hình lại xấu xí nên dù gia tộc có giàu có đến đâu cũng chẳng ai dám gả con gái cho. Thế là hắn lao đầu vào tửu điếm, suốt ngày quện mùi son phấn của gái lầu xanh, hoạ hồ muốn lấy cảnh hoan dục mà che đi cái sự khốn nạn của mình. Nơi hắn thường đến là Nguyệt Hoa Lầu, chốn ăn choie bậc nhất Kinh Bắc khi ấy. Hắn đến đây không phải vì có mỹ nhân bâu lấy xung quanh ve vãn moi tiền, mà hắn đến đây để nhìn ngắm Nguyệt Nương, vốn là kỹ nữ chỉ bán nghệ chứ không bán thân, toạ ở đỉnh lầu đánh đàn cho thi sĩ ngâm thi hoạ. Nàng ấy đẹp đến nao lòng, cái buồn man mác như đoá hoa mùa thu, muốn vương mà trời chẳng chịu. Tiếng đàn lại lay lắt xao xuyến, bao kẻ nghe xong chỉ muốn đục thủng lỗ tai để sau này không quyến luyến nữa.

Nói về Nguyệt Nương, vốn là con gái của nhà người tộc Hán, sau vì lộ thân phận, cả nhà tuyệt diệt, may nhờ nàng là quốc sắc thiên hương nên bà chủ Nguyệt Hoa Lầu động lòng, chuộc ra mà không ép nàng bán thân, chỉ cần dùng tài nghệ thâu khách lữ hành, còn muốn theo ai thì cứ dùng bạc mà cho, tích cóp đủ thì tự chuộc mình đi theo người ấy.

Nhớ khi ấy, có chàng thư sinh nghèo tên Trần Giang, vì trót mê đắm tiếng đàn của nàng mà bao nhiêu của cải đều đổ vào, chỉ để có một ngày được nghe nàng ngâm khúc. Đến khi tiếng đàn nghe đủ, chàng trai mới ôm đầu bật khóc.
" Phụ thân, mẫu thân, tội nhi bất hiếu..."

Nguyệt Nương thấy lạ mới gặng hỏi, thì ra chàng trai ấy vừa dứt cơn u mê, mới nhận ra thứ mình muốn chỉ là viễn vông, còn cha mẹ là người còn, lại chẳng có gì báo hiếu. Nàng bỗng cảm động, vì chàng trai ấy không si mê dại khờ khúc ngâm của nàng, mà còn có tâm thiện, biết đúng sai lễ nghĩa.

" Huynh đừng vậy, nếu muốn báo hiếu, chẳng phải huynh cần thành công danh toại, vinh quy bái tổ mà làm phụ mẫu hài lòng hay sao."

Giang Sinh nghe vậy, cho là phải, bèn dứt áo ra đi, quyết không đến Nguyệt Hoa Lầu lần nào nữa. Mỗi sáng lại đi ra chợ phụ người ta làm việc, tối đến lại chong đèn đọc sách, dùi mài kinh sử, quyết chí làm nên đại sự. Nguyệt Nương từ đinh lầu nhìn xuống, cũng thấu hiểu, trong lòng lại cảm thấy có gì đó khác lạ. Tâm tình, hay Nguyệt đã biết e thẹn? Có lẽ sự đồng cảm, chỉ chút thôi, thế là nhớ nhau đến trọn đời suốt kiếp. Vậy rồi sáng nọ, không ai cần hầu mà nàng vẫn mang đàn ra khuê phòng, chờ lúc Giang Sinh đi qua mà tấu khúc. Tiếng đàn ngân nga khúc" Hữu Nhân", mang theo ẩn ý nàng muốn gắm gửi.

" Ngoạ hồ hương thuỷ kiếp hồ ly,
Song vương bát đế tán hoạ thi,
Huynh về ngâm nga câu kinh sử
Liệu? Có thoái hồi đón hồ ly..."

Chàng trai ấy nghe câu nói của nàng, vội quay đi chẳng nói gì, cũng không ngoái đầu nhìn lại. Nguyệt Nương trong lòng cảm thấy hổ thẹn, nhưng lệ cứ tuôn chẳng kiềm nén được, đành vào khuê phòng rưng rưng nước mắt, không muốn tiếp ai. Nhưng đêm đến, lại có tiến sáo lánh lót, ngâm khúc " Mê Hồn"

" Điểu hoạ thi thử vương vấn ai?
Ngâm nguyệt mê hồn chốn nguyệt lai,
Tuyệt lòng ngóng chờ hạ nhân cố,
Xin đợi tứ hồi, định thành giai..."

Nguyệt Nương nghe tiếng sáo, hiểu là Giang Sinh đã ngỏ ý đồng thuận, trong lòng vui mừng khôn xiết, từ đó đàn đã trở nên tươi tắn hơn, mỗi ngày nàng không nhọc nề hà, tiếp bao nhiêu quan khách. Tuy nhiên thấm mệt, nhưng nhìn số bạc mỗi ngày một tăng, tựa hồ sắp thuộc về người mình yêu, nàng lại gượng dậy mà hầu hạ.

Giang Sinh cũng chẳng phụ lòng nàng, ngày đêm đèn sách, thi thoảng lại ngâm khúc động viên, cả hai tuy xa là gần, tâm hồn luôn hướng về nhau. Đến ngày chàng lên kinh thi cử, đến lúc xem khoa mục, hạ danh bảng thì trong lòng không kiềm nổi vui sướng, tay chân cứ múa loạn cả lên. Nguyệt Nương, giờ lại gần chàng hơn lúc nào hết.

Chuyện tình ấy, đáng lẽ đã có kết cục đẹp, chỉ là Nguyệt Nương đã vướng vào con mắt đê tiện của Huỳnh tử. Hắn say mê nàng, muốn nàng là của mình, muốn giày vò nàng dưới thân thể xấu xí của mình. Hắn vung tiền, nàng cảm tạ. Hắn muốn nghe đàn, nàng chiều ý. Nhưng hắn muốn giao hoan, muốn chuộc nàng làm thê tử, nàng quyết đoạn mệnh chứ không theo.

Huỳnh Thái Bảo tâm địa khốn nạn cũng không có cách nào, cho người dò la mới biết được Giang Sinh và Nguyệt Nương có tâm tình. Nhưng Giang Sinh đã có tiếng đồn là thủ khoa bảng, nay mai trở về vinh quy, hắn muốn haii cũng không được. Nhìn người trong mộng sắp thuộc về người khác, mắt hắn đỏ ngầu, chợt nghỉ đến xuân dược.

Thứ thuốc quái thai ấy đã hại đời biết bao nhiêu xử nữ, tại sao hắn lại không sử dụng cho mình?
Nhưng dù có làm vậy, liệu Nguyêth Nương có theo hắn, hay là quyên sinh để giữ tiết hạnh? Nhưng hắn chỉ có vẻ ngoài là xấu xí, bên trong là một con rắn độc hiểm ác.

Nguyệt Nương khi nghe tin Giang Sinh vinh quy trở về thì trong lòng khấp khởi. Chọn lúc chàng gần đến thì tự tay sửa soạn cơm nước, đem tận khuê phòng chờ chàng, bên cạnh là 1 vạn nén bạc để chuộc thân. Sau đêm nay, nàng sẽ thoát khỏi nơi này, theo Giang Sinh kết mối lương duyên, uống hôn tửu mà nên nghĩa bách niên phu thê.

Nhưng nàng chỉ chờ 1 lúc thì có tiếng ai đó gọi, là Hoa Nhi, là kẻ hầu của nàng.  Cô hầu ấy thấy nàng đang ngồi đợi, vội bảo:

" Nguyệt tỷ, sao còn chưa làm đón Giang huynh?"

Nguyệt nương không hiểu, liền hỏi ngay:
" Sap thế em, chẳng phải ta đã chuẩn bị đủ rồi sao?"

" Không, Nguyệt tỷ phải uống ly Nữ nhân tửu, như vậy má mới hồng, mới đúng lễ đón hứa phu..."

Nguyệt nương vốn không rõ lắm phong tục của người Nam, nghe vậy lại thấy Hoa Nhi đã đem 1 ly rượu để trước mặt, vội cảm ơn mà uống lấy.

Hoa Nhi đã đi được một lúc, trong lòng nàng đã thấy như thiêu đốt, nhưng vốn giữ lễ nghĩa, nàng vẫn gượng chờ. Đến khi trong lòng rạo rực, trời hơi tối thì có ai dáng như Giang Sinh bước vào. Nàng vội ôm lấy, không để chàng nói mà đặt lên môi chàng 1 nụ hôn say đắm. Giang Sinh cũng đê mê, ôm lấy nàng. Từ từ trút bỏ y phục, Giang Sinh bế nàng lên giường, 2 thân thể hoà làm 1.

Cả hai giao hoan, hưởng thụ cảm giác tân nam xử nữ hoà hợp, mãi quyến luyến chẳng dừng được. Đến nổi khi trời đã xẩm tối, mặt trời đã khuất bóng vẫn còn nhịp thở khoang thai. Nhưng khi ấy, chợt có tiếng như chết lặng:
" Nguyệt nhi, nàng...?"

Người đứng trước cánh cửa khuê phòng đang mở là Giang Sinh, bên cạnh là con hầu Hoa Nhi đứng cười nham hiểm. Giang Sinh đứng chết trân, nhìn người trong mộng của mình loã lề, uốn éo trên thân thể kẻ khác, đôi mắt tràn đầy hoan lạc.

Nguyệt Nương nhận ra Giang Sinh, vội nhìn kẻ đang giao hoan với mình là ai, dưới ánh trăng lờ mờ, có thể thấy được khuông mặt của tên Thái Bảo. Cái thứ xuân dược quái ác ấy đã khiến nàng vì quá mong chờ mà bị che mắt, không nhận ra được người thương. Lại thất thân với thứ uế tạp kia.

Giang Sinh trong lòng uất hận, bất chợt thổ huyết phun ra đầy ngực. Chàng lẩy bẩy run rẩy đi đến cánh cửa đỉnh lầu trong khuê phòng. Chàng nhìn Nguyệt Nương, nở nụ cười thê lương:
" Nguyệt Nương, Ta ... chúc nàng hạnh phúc... Nếu có duyên, Ta đành hẹn lại kiếp sau..."

Nói rồi Giang Sinh ngã từ trên cao xuống dưới Nguyệt Hoa Lâu, thân thể đập nát be bét, lục phủ ngũ tạng văng tứ tung. Chỉ còn cái miệng lắp bắp khẩu hình như muốn nói:
" Nguyệt... Nhi"

Nguyệt Nương lúc này đã tỉnh táo lại, chỉ biết lao đến gào thét:
" Giang huynh!!!"

Nhưng bàn tay của tên Thái Bảo đã kéo nàng lại, dốc thứ thuốc xuân dược ấy vào miệng nàng. Nàng vùng vẫy, gào thét nhưng như vậy chỉ làm cho thứ thuốc kia phát tán nhanh hơn. Huỳnh tử cứ vậy mà giày vỏ thân thể nàng. Trong cơn u mê, Nguyệ Nương trào nước mắt, miệng lẩm bẩm u phẫn mà tràn đầy cay đắng. Túi bạc đã đổ ra, lách cách những tiếng khô khốc.
" Ta... và... chàng... mãi mãi... là phu... thê. Thật sự xin lỗi xin lỗi chàng..."

Chỉ còn tiếng khóc nấc, tiếng cười khoái trá, mặc kệ những la hét kinh hoàng kia. Tiếng giường vẫn kẽo kẹt, răng rắc khốn khổ như đời người con gái kỹ nữ, bạc phận, hồng nhan.

Còn 1 phần nho nhỏ:3 nhưngg mai up tiếpp nhé mn:3 viết được 1682 rồiii:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro