Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Hoàng Ân nói, mặt cậu đỏ bừng, vội cuối xuống, Minh Long nhìn sang Minh Quân, thấy mày Anh chau lại, Minh Long liền nói :

- Hoàng Ân, ai kia chau mày khó chịu rồi kìa !

- Ồ, vậy là thái độ gì đây ? - Hoàng Gia lên tiếng.

- Khó chịu vì người yêu bị ghẹo ? - Minh Triết nói.

- Cũng có thể ! - Minh Long tiếp lời.

Mặt cậu lúc này đã đỏ bửng lên vì xấu hổ, cậu đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Minh Quân đứng dậy, lên tiếng :

- Về thôi ! - Giọng Anh lạnh băng.

Bốn người kia không rét mà run, không dám cãi lại, thanh toán xong rồi ra xe đi về. Anh đi xuống chỗ đậu xe đã thấy cậu ngồi trong xe, Anh đi đến mở cửa bước vào. Cậu nghe tiếng mở cửa quay sang nhìn Anh. Lúc này mặt cậu lại đỏ lên, cậu vội quay ra cửa sổ nhưng mọi hành động đó đã được thu vào tầm mắt của Anh. Miệng Anh chợt nhếch lên sau đó khởi động xe rời khỏi đó. Về đến căn biệt thự, cậu mở cửa chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại. Anh đi theo sau mà miệng cứ nhếch lên khiến những người trong biệt thự rất ngạc nhiên, vài người làm lâu năm thấy ngỡ ngàng vì Anh đã cười. Vì họ làm ở đây từ trước đến giờ rất ít khi thấy Anh cười, Anh chỉ cười với bạn thân, nhưng tỉ lệ chỉ 0,00001% mà thôi, mà cho dù có thì cũng chỉ cười nhếch nhẹ lên thôi.

Cậu đi thẳng lên phòng, soạn những bộ đồ, đồ đạc đã mua ra rồi sắp xếp chúng một cách đẹp mắt, gọn gàng. Sau khi làm xong cậu tắm rửa rồi đi xuống nhà dưới để ăn cơm chung với Anh, Minh Long và Hoàng Gia. Bước xuống nhìn những món ăn trên bàn, toàn là những món ngon. Bốn người bắt đầu ăn cơm, đang ăn thì cậu lại đẩy ghế đứng dậy đi lên phòng, Minh Long thấy vậy lên tiếng :

- Em đi đâu thế ? Không ăn cơm sao ?

- Em no rồi, em lên phòng trước !

Nói rồi cậu bước lên phòng, ba người nhìn đến chén cơm của Gia Lâm, chỉ vơi đi vài đũa. Lên đến phòng cậu đóng cửa lại, trượt dài xuống cửa, nước mắt cậu chợt rơi. Cậu ngồi gục mặt xuống, tại sao lại như vậy ? Cậu đúng là một kẻ đáng thương, đến nhà cũng không có ? Đã vậy còn ở nhờ nhà của Minh Quân, lại gây phiền cho Anh. Cậu không muốn, thật sự là không muốn. Nhưng nếu vậy thì không lẽ cậu về nhà mẹ ? Về thì cậu phải nói sao với mẹ đây ? Bây giờ cậu đang rất rối !

Minh Quân thấy không yên tâm nên đã đi lên xem. Đẩy cửa phòng cậu bước vào, Anh thấy cậu đang ngồi tựa đầu vào tủ, đôi mắt xưng tên vì khóc, đôi mắt khép hờ, hai tay ôm lấy vai. Anh bước vội đến, bế cậu lên đặt trên giường. Đắp chăn cẩn thận, Anh bước ra nhưng tay mình lại bị níu lại. Anh quay lại thì thấy đôi mắt cậu long lanh đang nhìn mình. Cậu lên tiếng :

- Có phải tôi phiền phức lắm không ?

- Không ! Mau ngủ đi ! - Anh nói giọng lạnh lùng có chút ấm áp.

Cậu nhìn Anh, mỉm cười, đôi mắt long lanh chợt khép lại. Anh nhìn cậu, lòng Anh chợt nhói lên rồi lại thôi. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của cậu, mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Sáng sớm, không khí mùa đông se se lạnh, Gia Lâm lười biếng vươn vai, đưa tay dụi mắt. Nhìn sang đồng hồ, đã 5 : 30 am, cậu ngồi dậy, đi vào trong nhà tắm làm VSCN. Sau khi xong, cậu thay đồ rồi đi xuống lầu, vừa mở cửa ra thì thấy Minh Quân đang đứng tựa người vào tường. Hôm nay khuôn mặt Anh bớt lạnh lùng hơn trước, mái tóc được chải gọn cực kì điển trai. Anh quay sang nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng có chút ấm áp :

- Đi thôi !

Anh quay người đi xuống lầu, cậu cũng đi theo sau. Đi ra bãi xe, cậu thấy Hoàng Ân và Minh Triết đứng đó. Thấy Gia Lâm đi ra, Hoàng Ân đi đến :

- Hôm nay sao nhìn cậu có vẻ không khỏe thế ?

- Không có đâu, cậu đừng lo quá !

- Cậu đừng gạt nha, ba anh ấy đã nói hết rồi ! - Minh Triết lên tiếng.

Gia Lâm quay qua nhìn ba người bên kia, đôi mắt trách móc, rồi quay sang nhìn hai người bạn mình :

- Không có gì thật mà, đừng nghe họ nói. Đi thôi, trễ rồi !

Cậu nói rồi bước nhanh vào trong xe, mọi người chợt nhớ mình còn phải đi học, mỗi người ai về xe nấy. Minh Quân vào xe, nhìn Gia Lâm đang nhìn ra cửa xe, Anh liền vươn tay qua thắt dây an toàn cho cậu. Lúc này, môi họ cách nhau chỉ vài milimet, cậu có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của Anh, tim cậu chợt đập lỗi đi một nhịp. Cậu có cảm giác mặt mình đang nóng lên, cậu vội xoay mặt qua chỗ khác, Anh mỉm cười rồi lái xe chạy đi. Xe chạy đến cổng trường, Anh lái xe vào bãi, còn cậu thì đứng đó đợi Anh, sau khi đậu xe xong, họ cùng nhau vào trường. Cũng vào lúc đó, ở một góc khuất của toàn nhà đối diện với trường học, một bóng người đứng dựa người vào tường, lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi đi mất.

Vào đến lớp, Minh Quân đã ngồi vào bàn, lấy headphone màu vàng kim ra nghe, còn cậu khi ngồi vào bàn thì đã gục ngay xuống bàn. Một lát sau tiếng trống đánh vào học vang lên. Cô giáo môn Sinh bước vào, cả lớp đều đứng dậy nghiêm túc chào, Hoàng Ân quay qua nói nhỏ vào tai Gia Lâm đang gục mặt :

- Cô giáo môn Sinh vào rồi !

Lời nói của Hoàng Ân như kích thích mọi tế bào của Gia Lâm, cậu tỉnh táo ngay, đứng dậy chào. Lý do khiến cậu như vậy cũng đơn giản vì bà cô này là một trong những giáo viên khó và là sát thủ với học sinh, vì thế cậu phải cẩn thận. Sau khi lớp ngồi xuống, cô giáo bắt đầu nói một vài điều lưu ý, phương pháp học,..... của môn này, sau đó bắt đầu dạy. Trông khi cô đang giảng bài trên bảng, thì ở dưới lớp, Gia Lâm đang gục mặt xuống bàn tiếp tục và ngủ lành. Hết tiết, cô giáo dạy Sinh rời khỏi lớp, Minh Triết quay xuống :

- Tới môn Toán rồi kìa, dậy đi !

Gia Lâm nghe nói vậy liền đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Tiết học thứ hai là môn Toán, môn cậu rất thích nên cậu rất tập trung để học. Giờ ra chơi, tất cả học sinh đều tụ tập rất đông dưới căn tin, nhóm Gia Lâm cũng ở dưới, họ ngồi ở chiếc bàn khuất trong căn tin.

- Hiện giờ bên chúng sao rồi ? - Anh lạnh lùng.

- Hiện giờ bên họ chưa có động tĩnh, đang tiếp tục theo dõi ! - Hoàng Gia nói.

- Cẩn thận với nhóm này! - Gia Lâm lên tiếng.

- Ta phải cẩn thận với băng nhóm này ? - Minh Long lên tiếng.

- Tại sao ? - Hoàng Ân và Minh Triết đồng thanh.

Minh Long quay sang Gia Lâm, Minh Quân và Hoàng Gia cũng nhìn theo, Minh Long nhìn Gia Lâm cười :

- Em nói đi !

Gia Lâm gật đầu rồi lôi chiếc điện thoại ra rồi nói :

- Theo như thông tin tìm được từ những băng nhóm trong địa bàn và các vùng lân cận, thì băng nhóm MonsterBlue đã hạ được rất nhiều băng nhóm mạnh. Họ đã hạ đi băng nhóm SharkDark, một trong năm bang mạnh nhất ở Châu Âu. Họ còn thâu tóm các băng nhóm nhỏ ở đó và đang tiếp tục phát triển hơn !

- Sao em biết vậy ! - Hoàng Gia hỏi.

- Em đã tìm hiểu về băng nhóm đó với thân phận là trợ lý đặc biệt cho thủ lĩnh của DarkkDragon !

- Oh, ngạc nhiên thật đấy ! - Hoàng Gia lên tiếng.

Gia Lâm nhìn sang Minh Quân thì thấy môi Anh đang cong lên, cậu liền mỉm cười. Chợt tiếng chuông vào học reo lên, cả bọn di chuyển lên lớp. Các tiết học còn lại cứ trôi qua một cách nhàm chán. Trong những tiết học đó, cậu chỉ toàn ngủ, ngủ và ngủ. Tiếng chuông ra về chợt vang lên, nó như là vị cứu tinh đã giúp cậu. Tất cả học sinh ùa nhau ra về. Nhóm Gia Lâm cũng đi xuống, cậu đi theo Anh, Hoàng Ân theo Hoàng Gia, Minh Triết theo Minh Quân. Cả ba chiếc xe lao ra khỏi trường, mỗi chiếc chạy mỗi đường khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro