Chương XIV: Cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này chia thành nhiều quốc gia, tuy nhiên có 5 quốc gia lớn mạnh nhất, gọi là Ngũ Đại Quốc. 5 quốc gia đó bao gồm: Thục Quốc, Tây Lương Quốc, Hán Quốc, Hỏa Quốc, Bắc Lang Quốc. Mỗi quốc gia có những sở trường khác nhau mà các quốc gia khác không có hoặc có mà rất yếu như Tây Lương Quốc có sở trường về kinh doanh, buôn bán, xuất khẩu lương thực, thực phẩm cho các quốc gia khác, như vậy có thể kiềm chế các quốc gia khác, thế cục này đã tồn tại trong hàng trăm ngàn qua. Giang hồ ở đây chia thành các bang phái lớn nhỏ khác nhau, có nơi hành động trong ánh sáng như hận không thể treo cái bảng 'Ta là giang hồ.", được nhiều người biết đến như Minh Lâu Trại. Nhưng cũng có những bang phái hành động trong bóng tối, những bang phái này chia thành 2 nhóm, 1 nhóm rất ít người biết, chủ yếu người biết đều là những người có chức quyền cao, còn nhóm còn lại rất nhiều người biết nhưng không rõ địa chỉ.

Hoàng thất Tây Lương Quốc cũng rất giống với hoàng thất cổ đại, hơn 4 năm trước tân hoàng lên ngôi, đã diệt trừ không ít huynh đệ của mình, đảm bảo vững chắc ngôi vị đế vương, nhưng chỉ có 2 vị thân vương được thoát nạn, nói là thoát nạn chứ thực ra một người chạy trốn, một người giả làm nhàn vương*. Mà một trong hai vị thân vương đó đang đứng trước Thanh Trâm - Phong Vương Vương Mặc Phi, hắn ta chính là thân vương chạy trốn đó. Chạy trốn thực ra là cách nói thô, nếu nói mĩ miều là đi dẹp loạn cho Tổ Quốc. Năm 16 tuổi, tiên hoàng băng hà, phía Nam biên cương có loạn thần tặc tử muốn tạo phản, huy động rất nhiều sát thủ, nhân dân và cả những binh lính hay những người bất mãn với triều đình, vị Phong Vương này chủ động xin đánh giặc, chỉ với 10 vạn quân đã đưa bọn họ đến điểm danh ở Diêm Phủ**. Tuy lập được chiến công nhưng lại chủ động xin đi giám sát tình hình biên cương, nếu có về triều thì cũng ở vài tuần rồi lại đi, nhờ vậy nhân dân luôn tôn hắn lên như một vị anh hùng thời loạn thế, đãi ngộ cũng thuộc số 1, số 2 trong hoàng thất.

*Nhàn vương: vương gia nhàn nhã

**Diêm phủ: viết tắt của Diêm Vương phủ.

Đừng hỏi Thanh Trâm tại sao cô ở đây. Đang lúc ngủ bù mấy ngày chưa yên giấc trong Vô Vật Cốc thì cái tên Tế Sơn đến, thông báo cái tên vương gia này muốn gặp mặt cô. Mà khi cô đến đây hắn vẫn ngồi trên án thư đọc quyển sách về y dược, còn cô thì đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mặt hắn, tư thế này duy trì 15 phút rồi mà hắn vẫn không mỏi, bội phục, bội phục, thật bội phục.

"Dương tiểu thư nhìn ta chằm chằm vậy không thấy mỏi mắt sao?" Vương Mặc Phi cuối cùng không chịu nổi sự yên tĩnh quái gỡ này.

"Vậy ngài giữ tư thế nào lâu thế không thấy đau lưng sao?" Thanh Trâm cũng không chịu thua đáp trả lại.

Hắn ta ngước nhìn, ánh nến lung linh làm cho khuôn mặt hại nước hại dân thêm vài phần mờ ảo:"Cô nương quan tâm ta?"

"Đúng vậy! Ta rất quan tâm ngươi!" Quan tâm đến mức muốn đánh chết ngươi, ngươi phải căm ơn cái thân phận này với việc ngươi cho ta đi Kinh Thành.

"Ta còn tưởng cô nương muốn đánh ta." Ánh mắt hắn hiện lên một tia ngạc nhiên.

"Ngươi gọi ta ra đây có việc gì?" Thanh Trâm vội đổi chủ đề.

Vương Mặc Phi để sách xuống, đi đến bàn trà, rót nước rồi đưa một ly cho Thanh Trâm. Đến khi hắn nhấm nháp được nửa ly mới mở miệng:" Cô nương biết về 'Cổ' chứ?"

"Cổ?" Thanh Trâm đã từng đọc sách xưa, trong đó cũng ghi rõ "Cổ thuật" dựa vào nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo, sâu, bọ…dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác.

"Chưa biết." Tiếng nói dứt khoát của thiếu nữ vang lên.

"Cũng không thể trách cô nương, thực chất cổ cũng không được phổ biến nhiều lắm,thực chất cổ chính là...." Vương Mặc Phi hơi cong khóe miệng, nở ra một nụ cười khách sáo.

"Vậy ngài có việc gì nhờ ta?"

"Đúng vậy! Trong cung có người hạ cổ."

"Chuyện này có liên quan đến ta?"

"Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô nương, mà liên quan đến người nhà đã mất của cô nương." Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "đã mất".

"Vậy ngài hẳn muốn ta giải độc. Nhưng ta không phải người hạ cổ gì gì đó, không biết cách giải."

"Cũng không phải là không có cách. Hạ cổ có nhiều cách giải, cổ này cách giải cũng không khó, duy chỉ thiếu một vị thuốc cuối cùng....đó là máu của Dương cô nương."

Quả nhiên, cái thời cổ đại này không gì không thể, máu người cũng trở thành giải dược. Giờ hối hận có được không?

"Thù lao là gì? Nhưng tiền thì ta không thiếu."

"Thông tin về 'Mị Lan Phất Cương'?"

"Không ngờ ngài cho người điều tra ta. Ngài có nên giải thích chút về chuyện này không?" Nụ cười dần hiện lên trên khuôn mặt cô, như đóa mai giữa trời đông lạnh lẽo, cô đơn nhưng rực rỡ.

"Chỉ đảm bảo cô nương không chạy thôi."

"Thông tin về điều gì?"

"Lịch sử."

"Việc này có ảnh hưởng đến ta không?"

"Yên tâm! Tại hạ sẽ đảm bảo mạng sống của cô nương."

"Khi nào đến Kinh Thành, ta còn phải xem xét về mức độ đáng tin cậy của ngài mới có thể quyết định." 1 tháng đủ để xem rõ các loại mặt của tên này.

Khi Thanh Trâm đi khuất, Tế Sơn mới từ ngoài vào.

"Công tử." Hai tay Tế Sơn nắm thành quyền.

"Ngươi nghĩ cô ta thế nào?" Mắt Vương Mặc Phi hơi nheo lại, hàng mi dày che lại như đang nhắm.

"Thuộc hạ thấy cô nương rất đỗi bình thường."

"Vậy sao?"

"Công tử! Có cần điều tra nữa không?"

"Có. Nếu có thể điều tra luôn Vô Vật Cốc."

"Nhưng thuộc hạ thấy...." Lưng Tế Sơn lạnh toát, công tử quá để tâm đến người này.

"Ngươi có thấy người nào ra khỏi Vô Vật Cốc mà là người bình thường chưa?"

"Chưa."

"Đó mới là điếm đáng nghi. Điều tra đi."

"Đã rõ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro