ÂM BẢN - Phạm Việt Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bình bỏ vợ

Không ai ngờ vợ chồng Bình bỏ nhau. Họ đã có với nhau 3 mặt con: hai gái, một trai. Hạnh, vợ Bình, làm kế toán ở công ty IMEX. Bình làm thợ ảnh. Gia cảnh không sung túc gì, nhưng cũng chẳng đến nỗi túng bấn. Cuộc sống gia đình thấy có vẻ êm ấm. Khi họ tuyên bố sẽ bỏ nhau, mẹ Bình khóc hết nước mắt. Cả bà cụ và anh em họ hàng đều đổ xô vào trách móc Bình. Biết ngay mà, cái nghề ảnh là lắm chuyện lắm. Chụp ảnh cho hết cô này đến em khác, tha hồ gần gũi, tán tỉnh. Lại những đám cưới ở quê nữa, đi hai ba ngày, ăn đâu ngủ đâu, chung đụng với những người đàn bà nào, ai mà biết được. Nhất định phải có chuyện lòng thòng gì đây, nên Bình mới bỏ vợ. Lúc Bình đem giấy ly hôn cùng 2 đứa con gái về nhà mẹ đẻ, bà cụ ngã ngất. Khi hồi tỉnh, bà nguyền rủa Bình là người phụ bạc, làm bà mất một dâu thảo. Nhưng chuyện đã rồi. Bình gom tiền mua một căn nhà lá lụp xụp ở chân đê Đại Cồ Việt và vẫn làm nghề ảnh.

Bình vào tù

Trong nhà, chỉ mỗi mình Bình là liên tục gây ra những chuyện lộn xộn. Công an đến đọc lệnh bắt Bình vì tội "Lợi dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản xã hội chủ nghĩa". Bình im lặng đưa hai tay vào còng số 8, lẫm lũi đi theo hai anh công an. Đi một đoạn, Bình mới như sực tỉnh, quay lại dặn cô con gái lớn: "Thuý, bà đang ốm nặng. Thôi, nước cùng này thì con và em đưa nhau về ở tạm với mẹ vậy!".

Những lời trách móc lại đổ dồn vào Bình, dù rằng Bình không còn được tự do ở nhà mà nghe. Cái người tự phá nát gia đình mình, rồi cuộc sống sẽ chẳng ra gì. Cho nên, vào tù là phải. Với vợ là người đầu gối tay ấp còn bội bạc, huống chi đối với người dưng nước lã. Chắc định lừa quỹ tín dụng để cuốn gói vào Nam, chứ buôn bán gì. Cái ngữ ấy làm sao mà biết buôn. Chắc là có cô bồ nào, định rủ nhau chuồn vào Nam làm ăn mới tính hốt một vố đây. Nhưng lưới trời khôn thoát, mình làm mình chịu kêu mà ai thương.

Suốt mười tháng ở tù, Bình không được ai trong gia đình đến thăm. Mẹ đã chết ngay sau khi Bình bị bắt giam. Hai con còn quá nhỏ. Anh em thì không thích liên luỵ với kẻ lừa đảo. Tù đã khổ. Tù trong nỗi cô đơn càng khổ hơn. Khổ quá bật thành thơ. Bình ghi chép thành một tập thơ mỏng nhan đề "Tâm sự người

tù cô đơn ". Nhưng đến khi sắp ra tù, Bình bị mất tập thơ ấy, nên đến bây giờ vẫn chưa ai biết nội dung "Tâm sự người tù cô đơn" ra sao.

Ra tù, Bình không làm nghề ảnh được nữa. Bây giờ người ta chuyên chụp ảnh mầu, dùng MINILAB, ai còn chơi ảnh đen trắng. Muốn chụp ảnh mầu, phải có vốn lớn. Bình lấy đâu ra tiền mua sắm phương tiện. Anh em trong nhà chẳng ai chịu cho Bình - kẻ lừa đảo - vay tiền. Chú em ruột Bình, một người khá giả, có cái xe quay nước mía bỏ không, nhưng Bình van vỉ đến bã bọt mép cũng không mượn được. Bình đành đi xúc cát thuê ở bến Chương Dương, cật lực mỗi ngày được 7 nghìn đồng. Nhưng không cạnh tranh nổi với nhóm dân Thanh Hoá, vì họ bán sức lao động quá rẻ. Sau đó, có một người quen bán bộ đồ nghề cắt tóc giá 100 nghìn đồng. Bình vay tiền chú Độ để mua, nhưng chú không cho vay - chú ấy bảo không tiếc gì, nhưng phải nghiêm khắc cho ông anh ruột rút được kinh nghiệm mà sống cho nghiêm chỉnh. Cũng may mà một số bạn bè đã góp tiền giúp Bình mua. Rồi Bình ra phố Nguyễn Huệ cắt tóc.

Nhưng, kiếm sống không đơn giản chút nào. " Đất có thổ công, sông có hà bá ", cả dãy phố ấy đã được phân chia đâu vào đấy; mua một chỗ trong dãy hàng cắt tóc, muốn "hợp pháp hoá " cũng phải tiền triệu, lấy đâu ra. Bình rủ mấy bạn mở hàng ở góc tường đối diện, kiếm khách vãng lai. Thế là Bình trở thành kẻ tranh khách, thành cái gai trước mắt "hội cắt tóc" Nguyễn Huệ. Họ không ra mặt đuổi Bình, mà lại thông qua các biện pháp ngầm nào đó. Cho nên, Bình bị hạch sách khá nhiều. Nay bị gọi lên phường phạt vì hành nghề không có giấy phép. Mai bị công an phạt vì lấn chiếm lòng đường. Uất ức đã chất đầy lòng Bình.

Hôm ấy, Bình đến ngồi vào ghế cắt tóc của Điều - một đàn anh trong nhóm thợ cắt tóc Nguyễn Huệ - bảo cắt tóc cho mình. Suốt thời gian Điều cắt tóc, Bình chỉ lỳ lỳ cái mặt, không nói gì. Đến khi Điều cầm con dao cạo mặt lên, Bình mới cười khẩy và hỏi: "Mày có dám cắt cổ tao không?". Điều tái mặt: "Sao bác đùa vậy, ai lại thế!". Bình quắc mắt quát:

- Ai đùa với mày. Nhưng tao biết là mày không dám cắt cổ tao đâu. Nếu có gan, mày đã không phải đi mách lẻo như tao biết. Còn tao, chẳng có cái gì làm tao sợ cả, cho nên tao mới ngồi đây cho mày cầm dao cạo mặt như thế này!

Quát vậy, nhưng Bình vẫn ngồi nguyên trên ghế và ra hiệu cho Điều cạo mặt. Xong, Bình đứng dậy, cười gằn: "Mày hèn lắm. Toàn làm các chuyện sau lưng. Có giỏi thì dằn mặt ra mà đối chọi với nhau, chứ mách lẻo là hèn lắm. Tao cảnh cáo mày đấy!". Chưa kịp nói câu nào, Điều đã lĩnh trọn một cú đạp khủng khiếp vào bụng, lăn đùng ra.

Chẳng ai can thiệp. Vì chẳng ai muốn dây vào thằng tù về.

Ngay lúc đấy, Bình thu dọn đồ nghề, buông một câu: "ở đây bẩn thỉu lắm, không thể chịu được, anh em ta kiếm chỗ nào sạch sẽ mà làm ăn." Thế là Bình cùng nhóm thợ bạn xách đồ nghề, dắt díu nhau ngược về phía Bờ Hồ.

Thư tuyệt mệnh của con gái Bình

Bố Bình của con! Bố Bình thân yêu!

Con muốn gọi mãi tên bố. Nhưng không thể được nữa. Khi bố đọc thư này, con đã đi xa, đi mãi. Xin bố tha thứ cho con.

Con biết bố yêu con lắm, bố đã làm mọi việc vì con. Nhưng con không thể nào sống được nữa bố ạ! Bố con mình toàn gặp tai ương; bây giờ con lại tàn tật, trở thành gánh nặng quá sức đối với bố. Vậy thì bố hãy vui lòng cho con ra đi để con được thanh thản. Con chỉ dặn riêng bố điều này và bố nhất định phải thực hiện: không được cho mẹ con có mặt trong đám tang của con.

Con nhớ lắm lúc con còn bé, con bị đau khớp. Bố bảo do nhà ẩm thấp quá nên con mang bệnh. Những hôm trời nồm, nhà ướt sũng, các thứ mốc meo cả. Lại tối om om nữa. Nhiều đêm, khớp sưng lên, con đau quá. Con vừa khóc vừa ôm lấy mẹ cho đỡ đau thì mẹ đẩy con ra và gắt: "Để yên cho tao ngủ! ". Con phải bò xuống giường, lết xuống cái gầm cầu thang mà bố chữa thành buồng tối làm ảnh để cầu cứu bố. Có bao giờ bố ngủ trước nửa đêm đâu? Ngay hồi đó, con cũng biết rằng bố thức là để làm ảnh kiếm tiền nuôi chúng con. Trong ánh đèn đỏ mờ mờ, bố mỉm cười và ôm con vào lòng. Bó bóp chân cho con. Nhưng chỉ một lúc thôi, vì bố phải làm ảnh tiếp. Từng ấy cũng đủ cho con bớt đau đớn. Bố ôm con vào lòng và lại làm việc tiếp. Dưới bàn phóng của bố, hiện lên những hình người làm con sợ lắm: mắt trắng, tóc trắng, miệng cũng trắng, mà mặt lại đen xì xì. Bó bảo đó là những âm bản. Âm bản bao giờ cũng trái với dương bản, tức là với ảnh. Sợ, nhưng con rất thích xem bố làm, vì con quên được cơn đau, lại được thấy sự biến hoá lạ kỳ của tấm giấy ảnh trong khay thuốc. Hồi đó bố chuyên chụp ảnh chân dung. Bố bảo ghi lại được những chân dung đẹp cho con người là một nghệ thuật chân chính. Cũng vì thế mà bố khó tính với ảnh của mình lắm. Có những tấm ảnh con thấy cũng đẹp thì bố lại xé bỏ - bố bảo ảnh hiện chậm quá, bị xám, hoặc ảnh quá sáng phải tráng giật, xấu cả mặt người ta, bố không chấp nhận được. Bố bảo, một thợ ảnh giỏi có thể biến một âm bản xấu thành một tấm ảnh đẹp, có điều là phải biết yêu cái đẹp và chịu khó làm việc theo lương tâm, chứ không làm bừa cho nhanh mà kiếm tiền. Ngược lại, một người thợ tồi có thể biến một âm bản đẹp thành một dương bản xấu xí. Có lần, bố che chắn, phóng ra một tấm ảnh chân dung một thiếu nữ, mà nổi bật là đôi mắt to, đen, có cái nhìn đằm thắm. Bố so sánh tấm ảnh ấy với tấm ảnh bố làm theo đúng âm bản và giải thích: mỗi gương mặt đều có những nét đẹp nổi bật và nét xấu đặc trưng, phải biết tôn cái đẹp lên, làm mờ cái xấu đi, chẳng hạn cô gái này bố đã làm nổi đôi mắt đẹp và cúp bớt một góc trán dô, nên trông mới dễ chịu thế này. Dù sao, âm bản là gốc, muốn đẹp thật sự phải tạo được cái đẹp ngay từ âm bản. Niềm say mê của bố như liều thuốc mạnh giúp con vượt qua những đêm bệnh tật và nuôi một ước vọng là trở thành một phóng viên ảnh.

Nhưng, một sự thật làm con đổ vỡ hết thảy. Bố có biết tại sao con bị xe lửa đâm không? Chính vì cái sự thật phũ phàng ấy. Cái sự thật đã ám ảnh con suốt những năm thơ ấu mà con không lý giải được đó là cái gì. Nhưng nó khủng khiếp lắm. Nó không buông tha con. Trời ơi, con viết sao đây để bố hiểu rõ ngọn ngành nhỉ. Con nói lung tung quá. Nhưng thôi, đây là lần cuối cùng con nói với bố trong tâm trạng rối bời, thì bố hãy chịu khó đọc nhé. Liều thuốc chuột đã ở sẵn trên bàn, bên ca nước lớn (cái ca Mỹ mà bố dùng trong những năm đi bộ đội ở chiến trường B, bố vẫn giữ làm kỷ niệm). Chỉ chút nữa thôi, tất cả sẽ hoà vào cơ thể con, cho con được về cõi yên hàn, khỏi buồn, khỏi sợ, nhưng lại không có bố. Trời ơi, sao trời không có mắt? Bây giờ con nói tiếp: không phải xe lửa đâm vào con, mà chính con lao vào đường tàu. Không hiểu tại sao con không bị nghiền nát dưới bánh xe sắt, mà chỉ bị văng ra, gãy một chân. Nằm trong bệnh viện, lúc tỉnh lại. con nghe mọi người nói là con may mắn thoát chết; họ có ngờ đâu chính đó là nỗi bất hạnh của con. Con lại làm khổ bố. Con thấy rõ bố gầy võ đi. Nào tiền thuốc. Nào tiền bồi dưỡng cho bác sĩ. Nào tiền chăm lo sức khoẻ cho con. Cái nghề cắt tóc ở vỉa hè nào có kiếm được bao nhiêu. Con phải cố hết sức cho mau khoẻ. Rồi con ra viện, với cái chân tập tễnh, còn nguyên bộ đinh đóng nơi xương đùi. Chân phải của con ngắn mất 2 phân so với chân trái. Rồi sẽ phải mổ lấy đinh ra. Nhưng tiền ở đâu cho đủ chi phí vụ mổ này? Bố lầm lũi làm việc, luôn an ủi con, nhưng con biết bố lo lắm. Thôi, con phải ra đi cho bố bớt gánh nặng! Con nhớ bố quá. Con lục tìm mà không thấy tấm ảnh nào của bố cả. Bố làm cho người ta những chân dung tuyệt đẹp, còn mình thì không một tấm nào! Trong những người mà bố nắn nót tạo nên những ảnh đẹp tuyệt ấy, có những người không xứng đáng với tấm lòng của bố chút nào. Người đó là mẹ đấy bố ạ. à, con nói thêm để bố biết là trong khi con nằm bệnh viện chữa chân, mẹ con có đến thăm con một lần. Mẹ bảo bố nhắn mẹ đến với con. Bố, nhắn làm gì? Mẹ cho con một cân cam và chục ngàn đồng, nhưng con không nhận. Con bảo mẹ về ngay đi, đừng làm cho con lên cơn sốc. Con làm sao quên được khi bố vào tù, dặn chị em con về ở tạm với mẹ, nhưng mẹ có nhận đâu! Con phải gửi em cho chú Độ, còn con thì lên tận Na Rì bán thuốc lá kiếm sống. Cho nên, dứt khoát mẹ không được có mặt trong đám tang của con, bố nhé! Thật uổng công bố đã tạo cho mẹ những bức chân dung còn đẹp hơn mẹ ở ngoài đời. Và một người đàn ông nữa bố ạ. Lẽ ra bố đừng bao giờ chụp ảnh cho lão ta mới phải. Đó là lão Giám đốc Công ty mà mẹ làm kế toán. Chả hiểu hồi ấy làm thế nào mà bố tạo được cho lão ta bức chân dung oai thế, khác hẳn cái lão béo phệ, bụng to, mắt bé, mặt phì nộn ngoài đời. Có lẽ, trong cái nhìn bao dung của bố, chân dung cuộc đời của hai con người đó đẹp lắm, nên bố cố tạo cho họ những bức ảnh tương xứng. Dường như những âm bản cuộc đời, đối với bố hoàn toàn là điều bí ẩn. Cái dương bản tốt đẹp mà mọi người phơi ra đó, trước mắt bố, chắc gì đã là hình ảnh thực mà chỉ là cái đẹp giả tạo do xảo thuật làm nên từ những âm bản xấu xí.

Bố có nhớ lần con đi chơi với Hùng về, con nằm dúi vào một góc và lặng lẽ khóc, bố hỏi con không nói? Con rất cảm ơn bố đã không gặng hỏi gì con, không nghi ngờ gì Hùng trong buổi đi chơi tối hôm đó. Nhưng hôm nay, con xin giải thích cho bố rõ. Con chưa hề biết yêu đương là gì bố ạ. Bao nhiêu tình cảm, con chỉ dồn vào cho bố. Hùng, con rất quý, nhưng chỉ với đơn thuần tình bạn, mặc dù Hùng sống ngay thẳng và tốt bụng. Vậy mà tối hôm đó, Hùng đã ngỏ lời yêu con! Bố ơi, cái tình cảm mạnh mẽ ấy của Hùng đã đốt cháy bùng ngọn lửa quá khứ trong người con lên, và con thấy thấm thía vô cùng nỗi cay đắng của cuộc đời này mà bố phải chịu. Chính lúc Hùng khơi dậy tình cảm nam - nữ trong người con, thì con hiểu hết ý nghĩa của sự việc mà con chứng kiến từ lúc bé tý. Hồi ấy bố đi chụp ảnh cho một đám cưới tận nơi nào đó, mất ba ngày. Chính cái lão giám đốc béo ị ấy đến nhà ta. Lão ấy ôm mẹ, hôn mẹ và bảo rằng yêu mẹ! Cả đêm lão ta nằm với mẹ. Con không hiểu rõ tính chất của những việc làm ấy, vì lúc ấy con còn quá nhỏ, nhưng từ đó con bị một thứ gì đó ám ảnh khiến con ghê sợ mẹ. Còn bố, bố vẫn cứ cặm cụi với những tấm ảnh.

Cũng từ đó, con biết rằng con chỉ có mỗi mình bố mà thôi. Thì ra mẹ đã phản bội bố từ những ngày gia đình còn rất êm ấm. Và em Vinh không phải là con bố, tuy nó chính là em con! Để rồi sau này bố mẹ phải ly hôn, cũng chính vì chuyện đó. Thế thì tình yêu là cái gì hả bố? Con không dám tiếp nhận tình yêu của Hùng. Con chỉ thấy đau đớn ê chề. Con bỏ mặc Hùng, chạy về nhà. Tại sao bố lại cắn răng chịu đựng khi mọi người chê bai bố là phụ bạc vợ trong cuộc ly hôn âm thầm hồi đó? Cay đắng và thất vọng quá, con tìm đến cái chết...

Bố thân yêu của con! Cho đến bây giờ, con cảm thấy mình đã thạo nghề ảnh rồi. Con đã biết nhìn âm bản để thấy được chân dung con người. Mà chân dung của bố, đối với con, là đẹp hơn cả. Nhưng tại sao bố cứ không chịu làm chân dung cho mình? Tấm ảnh cuộc đời của bố, mặc dù có một âm bản đẹp, lại trở nên xấu xa, bị người ta khinh bỉ. Thì bố ơi, ai là người thợ ảnh tồi đã làm hỏng cả tấm ảnh của bố? Bố phải giành lấy cái quyền sửa chân dung cho mình.

Thôi, bố ơi, con uống thuốc đây.

Vĩnh biệt bố!

Tâm sự của Bình với con gái

Con mong người đời nhận ra chân dung thật của bố, điều ấy thật hạnh phúc cho bố! Chính con đã nhìn được như vậy, con chính là người đời mà bố cần. Tại sao con nỡ bỏ bố mà đi?

Bố không quen nói nhiều mà chỉ quen làm. Thanh minh thì bố cũng không muốn. Mặc, cứ để người đời hiểu mình thế nào cũng được. Miễn là mình sống đúng với lương tâm. Nhưng với con thì bố phải giải thích đôi điều.

Quả thật, bố thất bại quá nhiều trong cuộc đời. Nhưng, con có biết không, cũng có lúc chính bố tự nhận thất bại về mình chứ không nỡ đổ sang người khác.

Thất bại lớn nhất là bố phải vào tù. Cũng vì ham buôn bán để nhanh giàu mà nên nỗi ấy. Sau khi mẹ con bỏ bố, bố muốn bứt khỏi cảnh nghèo của gia đình. Bố đã bán hết đồ nghề ảnh chỉ được 8 trăm ngàn và vay quỹ tín dụng Ngọc Hồi 4 triệu đồng để làm vốn đi buôn. Chuyến đầu, bố vào tận nông trường Sông Hiếu Nghệ An buôn cam ra. Chẳng may gặp mưa, xe lại không có mui, về đến nơi thì cam bị thối quá nhiều. Bán không ai mua. Chở lên gần cầu Chương Dương mới có một bà cụ tốt bụng nhận bán giúp. Trời vẫn mưa, cam cứ tiếp tục thối. Bà cụ bán đổ bán tháo, thu lại chưa được 100 ngàn, lại phải thuê xe công nông chở cam thối ra đổ ở bờ sông Hồng. Bố không nỡ lấy 300 ngàn như bà cụ hứa. Thế là lỗ mất hơn một triệu đồng. Bố lại đi buôn lạc từ Vinh ra Quảng Ninh, bán cho bên Trung Quốc. Vài chuyến đầu có lãi, bố tính làm ăn lớn. Vay tiếp quỹ tín dụng một triệu nữa. Đánh hẳn ô tô tải lạc lên biên giới. Nhưng bố quá tin người nên trắng tay. Bởi vì lạc họ đóng cho bố chỉ có lớp trên là loại một, còn lại toàn loại kém phẩm chất. Bán đổ bán thảo cũng không xong. Thế là cụt vốn. Xưa nay, bố có đi buôn bao giờ đâu, vì lớn lên đi thanh niên xung phong, chuyển vào nhà máy giấy, rồi đi bộ đội, giải ngũ làm nghề ảnh. Khi kịp hiểu ra rằng buôn cũng là một nghề, phải học, phải thạo mới làm được thì đã muộn. Đúng dịp ấy thì quỹ tín dụng vỡ. Số tiền vay làm vốn là chung với 2 bác nữa, nhưng chỉ đứng tên bố. Không trả được nợ, thế là vào tù! Thôi thì một mình chịu tội còn hơn làm hai bác phải cùng khổ với mình.

Bây giờ, bố ngồi ở đường Lý Thường Kiệt, cũng tạm ổn. Bố thuê thêm chiếc xe quay nước mía, định bán những lúc không có khách cắt tóc, rồi khi con khoẻ, con cùng lên bán với bố. Nhưng mới được 2 ngày, đã bị thu hết đồ nghề lên đồn, vì vi phạm trật tự lòng đường. Hôm ấy, còn nguyên 3 bó mía, bố vội mượn xe đạp đi báo với người bán mía, và bác ấy đã thuê xích lô chở hết mía về, không tính bố một xu chi phí.

Khó thế đấy, con ạ. Con cứ hỏi tại sao bố không tự làm một bức chân dung thực của cuộc đời mình? Thực ra, mỗi người đều có sẵn một âm bản của cuộc đời, nhưng không phải chỉ làm một lần là thành được ngay tấm ảnh toàn bộ cuộc đời. Cứ phải làm dần, làm dần theo năm tháng, đường nét, hình khối này chồng lên, hoà vào đường nét, hình khối kia và phải đến khi nhắm mắt xuôi tay, bức chân dung cuộc đời mới hoàn thành. Trong quá trình ấy, có lần tự mình làm hỏng, có lần bị người khác phá hỏng, thì cứ đành để dấu vết lại, chứ không thể vứt đi làm tấm ảnh khác được. Nhưng, điều quan trọng, là phải giữ được những nét cơ bản của chân dung cuộc đời mình. Đối với bố, dù có thế nào, thì chân dung cuộc đời bố vẫn là LƯƠNG THIệN. Chốc nữa, bố sẽ lên đồn chuộc chiếc xe quay mía về, tìm chỗ thích hợp để tiếp tục vừa cắt tóc, vừa bán nước mía. Cô Dung hàng nước chè chén, bác Tùng chữa xe đạp cho bố vay tiền chuộc đấy. Bố chưa bao giờ ngừng lao động. Dù có mắc sai lầm, thì bố cũng chỉ sai lầm trong lao động, cho nên, con cứ tin rằng bức chân dung cuộc đời bố không ai bôi bẩn được, nó mãi mãi là LƯƠNG THIệN. Và bố cũng còn có rất nhiều bạn bè tốt. Ngay con cũng có những người bạn chí cốt mà con cần nhớ họ suốt đời. Đó là những bạn học cũ đã cho con tới 4 lít máu lúc con bị tai nạn xe lửa. Ước muốn của bố bao giờ cũng hướng tới việc thiện. Có người hỏi bố nếu bây giờ bố có tiền, bố sẽ làm gì, bố trả lời rằng, việc đầu tiên là chữa chân cho con, tiếp đến là mua một túp lều cho 3 bố con ở, rồi mua một bộ máy ảnh, tiếp tục với cái nghề mà bố yêu thích.

Nhưng, nhận chân được cuộc đời khó quá con nhỉ. Chính gói thuốc chuột mà con mua được ở trạm vệ sinh dịch tễ, con đinh ninh là liều thuốc cực mạnh, thực ra là thuốc rởm (người ta trộn với rất nhiều tạp chất để ăn bớt tiền của nhà nước mà). Thế là lần đầu tiên trong đời, chính cái giả dối đã cứu bố con mình. Con chỉ bị đau bụng, nôn thốc nôn tháo, và bây giờ đang nằm thiêm thiếp dưới ánh mắt bố đây!

Cảm ơn cuộc đời vẫn để cho con còn hồn nhiên đúng là một đứa trẻ, chưa đủ lọc lõi nhìn qua âm bản mà thấy hết được chân dung thật của người đời. Nếu con đủ lọc lõi nhận ra của thực của rởm, chắc gì hai bố con còn được ở bên nhau như lúc này.

Dù ngày qua biết mấy ê chề, cay đắng, dù ngày mai còn đầy gian truân, bố vẫn giữ được niềm tin. Con hãy tin bố và cùng bố vững bước đi lên.

Hà Nội, tháng 9 năm 1993

NEGATIVE

Pierrot (2012) 100×130 - https://luxuo.vn/culture/the-gioi-nguoc-qua-tac-pham-hoi-hoa-dam-mau-am-ban-cua-koh-sang-woo.html

Binh left his wife

No one expected Binh and his wife to leave each other. They had three children together: two girls and a boy. Hanh, Binh's wife, works as an accountant at IMEX company. Binh is a photographer. The family is not rich, but it is not too poor. Family life seems to be peaceful. When they announced that they would leave each other, Binh's mother burst into tears. Both the old woman and her relatives rushed to blame Binh. You know right away, photography is a lot of work. Take pictures for one girl after another, freely close, flirt. Another country wedding, two or three days away, where to eat, where to sleep, what women to meet, who knows. There must be something wrong here, so Binh left his wife. When Binh brought the divorce papers with his two daughters to his mother's house, the old woman fainted. When she regained consciousness, she cursed Binh for being a cheater, causing her to lose a mulberry tree. But it's over. Binh collected money to buy a shack at the foot of Dai Co Viet dike and still works as a photographer.

Binh went to prison

In the house, Binh is the only one who constantly causes chaos. The police came to read the arrest warrant for Binh for "abusing trust to appropriate socialist property". Binh silently put his hands in handcuffs number 8, and followed the two policemen. After walking for a while, Binh came to his senses and turned to tell his eldest daughter: "Thuy, you are seriously ill. Well, this is the same country, then you and I will take each other to stay with our mother!".

The reproaches poured into Binh again, even though Binh was no longer free to listen at home. The person who destroys his own family, then life will be nothing. So, go to jail. With a wife who is a husband and wife who is still treacherous, let alone a foreigner. Probably planning to cheat the credit fund to roll up the package to the South, not to trade. That word how to know how to trade. There must be some girlfriends, intending to invite each other to go to the South to do business before they plan to make a fortune here. But the net of the sky cannot escape, I make myself cry but no one loves me.

During his ten months in prison, Binh was not visited by anyone in his family. His mother died shortly after Binh was arrested. Two children are too young. I don't like to be associated with scammers. Prison was suffering. Prison in loneliness is even more miserable. Suffering turned into poetry. Binh made notes into a thin collection of poems titled "Confidences of people".

lonely prison". But when he was about to be released from prison, Binh lost that book of poems, so until now, no one knows the content of "Confiding in a lonely prisoner".

After being released from prison, Binh could no longer work as a photographer. Now people specialize in color photography, using MINILAB, who still plays black and white photos. If you want to take color photos, you must have a large capital. Where does Binh get money to buy vehicles? No one in the family would lend money to Binh - the fraudster -. Binh's younger brother, a well-to-do man, has an abandoned sugarcane juice spinning cart, but Binh begged until he couldn't borrow it. Binh had to go to shovel sand to rent at Chuong Duong wharf, working hard every day to get 7,000 VND. But they can't compete with the Thanh Hoa people, because they sell their labor too cheaply. After that, there was an acquaintance who sold a haircut kit for 100 thousand dong. Binh borrowed money from Uncle Do to buy it, but he didn't lend it to him - he said he didn't regret it, but he had to be strict for his brother to learn from experience and live a serious life. Fortunately, some friends contributed money to help Binh buy it. Then Binh went to Nguyen Hue Street to cut his hair.

But, making a living is not easy at all. "The land has a peacock, the river has a hegemony", the whole street has been divided into places; buy a place in the barber shop, want to "legalize" also have to pay millions, where to get it. Binh invited a few friends to open a shop in the opposite corner of the wall, looking for visitors. So Binh became a competitor, a thorn in front of the "barber association" Nguyen Hue. They did not come out to chase Binh, but through some hidden measures. Therefore, Binh was punished quite a lot. Now being called to the ward for a fine for practicing without a license. Mai was fined by the police for encroaching on the roadway. Frustration filled Binh's heart.

That day, Binh came and sat in the barber chair of Dieu - a senior in the group of barbers Nguyen Hue - and told him to cut his hair. During the time when he cut his hair, Binh just kept his face fixed and didn't say anything. When Dieu picked up the razor, Binh sneered and asked: "Do you dare to cut my throat?". Thing turned pale: "Why are you joking, who is that!". The scowl shouted:

- Who's kidding you. But I know you wouldn't dare cut my throat. If you had the guts, you wouldn't have to rant like I know. As for me, nothing scares me, that's why I'm sitting here for you to shave your face like this!

Yelling at that, but Binh still sat on the chair and motioned for Article to shave his face. Done, Binh stood up, sneered: "You're so cowardly. All doing things behind the scenes. If you're good, you'll have to put your face up to fight each other, but it's very cowardly to gossip. I warn you!" Before he could say a word, he received a terrible kick in the stomach and rolled over.

No one intervened. Because no one wants to tie the prisoner back.

At that moment, Binh packed up his tools and said: "It's very dirty here, I can't stand it, we need to find a clean place to do business." So Binh and a group of friends carried their tools and led them back to the lake shore.

A suicide note from Binh's daughter

Binh's Dad child! Dear Father Binh!

I want to keep calling my father's name. But it can't be anymore. When I read this letter, you are gone, gone forever. Please forgive me.

I know you love me so much, you did everything for me. But I can't live anymore, Dad! My father and son all had disasters; Now I am disabled again, becoming an overwhelming burden for my father. Then please let me go so I can rest in peace. I only told you this, and you must do it: don't let your mother be at my funeral.

I remember when I was a kid, I had joint pain. Dad said the house was too humid, so I got sick. On rainy days, the house is wet, everything is moldy. Dark again. Many nights, my joints swell up, I'm in so much pain. I was crying while hugging my mother to relieve the pain, but my mother pushed me away and yelled: "Leave me alone! ". I had to crawl out of bed, crawl under the stairs that I made into a dark room for a photo to ask for help. Do you ever sleep before midnight? At that time, I also knew that my dad stayed up to make money for us. In the dim red light, the father smiled and held his son in his arms. Squeeze your baby's feet. But only for a moment, because I have to do more photography. That alone is enough to ease my pain. Dad held me in his arms and continued to work. Under my father's launch pad, there were figures that scared me very much: white eyes, white hair, white mouth, but black face. Bo said those were negatives. The negative is always the opposite of the positive, that is, to the image. Scared, but I love watching you do it, because I forget the pain and see the strange transformation of the photo paper in the medicine tray. At that time, my father specialized in portrait photography. My father said that capturing beautiful portraits of people is a true art. That's why he's so hard on his photos. There are pictures that you think are beautiful, but I tear them up - I say they are too slow, gray, or photos are too bright to be washed, ugly on people's faces, I can't accept it. Dad said, a good photographer can turn a bad negative into a good photo, but you have to know how to love beauty and work hard according to your conscience, not make money quickly. Conversely, a bad craftsman can turn a beautiful negative into an ugly positive. Once, my father shielded me and released a portrait of a young girl, whose big, black eyes stood out with a loving gaze. Dad compared the photo with the photo he did with the negative and explained: each face has its own outstanding beauty and bad features, must know how to enhance the beauty, blur the ugly, for example This girl's father made her beautiful eyes and cut off a large corner of her forehead, so she looks so comfortable. Anyway, the negative is the original, if you want to be beautiful, you must create beauty right from the negative. Dad's passion is like a strong medicine to help me get through sick nights and raise a dream to become a photojournalist.

But, one truth broke everything. Do you know why I got hit by a train? Because of that harsh truth. The truth that haunted me all my childhood years and I couldn't explain what it was. But it's terrible. It doesn't let go of me. Oh my god, how do I write this so that you can understand the business. You speak too loudly. But hey, this is the last time I'll tell you in a flustered mood, so please take the time to read it. The dose of rat poison was already on the table, next to the big water jug (the American mug that Dad used during his years in the army in battlefield B, which he still keeps as a souvenir). In a little while, everything will blend into your body, allowing you to return to the peaceful realm, not sad, not afraid, but without a father. God, why doesn't the sky have eyes? Now I continue: it was not the train that hit me, it was me that hit the track. I don't understand why I wasn't crushed under the iron wheel, but was just thrown off, broke a leg. Lying in the hospital, waking up. I heard people say that I was lucky to escape death; They didn't know that it was my unhappiness. I hurt my father again. I can see that my father is skinny. Here's the drug money. Here's the gratuity for the doctor. Here's the money to take care of your child's health. How much does the job of cutting hair on the sidewalk make? You have to do your best to stay healthy. Then I was discharged from the hospital, with a limp leg, with the nail in the thigh bone intact. Her right leg is 2 inches shorter than her left leg. Then you will have to surgically remove the nail. But where is the money for this surgery? My father works hard, always comforts me, but I know that he is very worried. Well, I have to go so that I can ease the burden on you! I miss my dad so much. I searched and couldn't find any pictures of my father. Dad makes beautiful portraits, and I don't have one! Among the people that I manipulated to create those beautiful pictures, there are people who do not deserve my heart at all. That person is the mother, father. Well, I'll add to let you know that while I was in the hospital for foot treatment, my mother came to visit me once. Mom told dad to text me to come to you. Dad, what are you texting for? Mom gave me a pound of oranges and tens of thousands of dong, but I didn't accept it. I told you to go home now, don't give me a shock. How can I forget when my father went to prison and told my sisters to stay with my mother temporarily, like Mother did not accept! I have to send my sister to Uncle Do, and I go to Na Ri to sell cigarettes for a living. So, definitely not be present at my funeral, Dad! It's a shame to claim to have created more beautiful portraits of her mother than her mother in real life. And another man, Dad. Dad should never have taken a picture of him. It was the old director of the company whose mother worked as an accountant. I don't understand how my father was able to create such a majestic portrait of him back then, so different from the fat old man, big belly, small eyes, fat face in real life. Perhaps, in my father's tolerant view, the life portraits of those two people are very beautiful, so I try to make them suitable photos. It seems that the negatives of life are, to me, a complete mystery. That good positive that everyone exposed, in front of my eyes, must have been a real image, but just a fake beauty made up of ugly negatives.

Do you remember the time when I went out with Hung, I was lying in a corner and crying quietly, you asked me not to talk? I thank you very much for not asking me anything, no doubt Hung during the outing that night. But today, I would like to explain to you clearly. I never knew what love was, Dad. How much love, I only focused on my father. Hung, I am very precious, but only for friendship, although Hung lives upright and kind. However, that night, Hung asked me to love him! Father, that strong affection of Hung has ignited the fire of the past in me, and I feel deeply the bitterness of this life that you have to endure. It was when Hung aroused the male-female feelings in me, that I fully understood the meaning of the incident that I witnessed since I was a child. At that time, my father was taking pictures for a wedding somewhere, which took three days. It was that fat old director who came to our house. He hugged his mother, kissed her and told her that he loved her! All night he lay with his mother. I did not fully understand the nature of those actions, because I was too young at that time, but since then I have been haunted by something that makes me afraid of you. As for me, I'm still working on the pictures.

Since then, I know that I only have my father. It turned out that her mother had betrayed her father since the days when the family was still very warm. And Vinh is not his father's son, although he is his son's brother! Then later my parents had to divorce, because of that. Then what is love, Dad? I dare not accept Hung's love. I just feel excruciating pain. I abandoned Hung and ran home. Why did Dad grit his teeth and endure when people criticized him for cheating on his wife in the silent divorce back then? So bitter and disappointed, I seek death...

My dear father! Until now, I feel that I have mastered the profession of photography. I already know how to look at negatives to see human portraits. But the portrait of the father, for me, is the most beautiful. But why won't Dad make a portrait of me? The photograph of his father's life, despite having a beautiful negative, turned ugly, being despised by people. So dad, who's the bad photographer that ruined your whole picture? I have to get the right to fix my portrait.

Come on, Dad, I'm taking my medicine.

Goodbye dad!

Binh's confession with his daughter

I hope people recognize your true portrait, that's so happy for you! You yourself have seen it like that, you are the person in the world that I need. Why would you want to leave your father?

I'm not used to talking much, just doing. Thanh Minh, my father also does not want. Wear, let people understand you how you are. As long as I live with my conscience. But with you, I have to explain a couple of things.

Indeed, I failed too many times in life. But, do you know, there are times when I admit defeat on my own rather than blame it on others.

The biggest failure was that Dad had to go to prison. Also because of the desire to trade to get rich quickly, that's why. After your mother left me, I wanted to break out of the family's poverty. Dad sold all his photographic equipment for only 8 hundred thousand and borrowed VND 4 million from Ngoc Hoi credit fund to make capital for trading. On the first trip, Dad went to Song Hieu Nghe An farm to sell oranges. Unfortunately, it rained, the car did not have a roof, and when I got there, the oranges were too rotten. Sell, no one buys. Carrying up near Chuong Duong bridge, there was a kind old lady who accepted to help sell. It was still raining, the oranges continued to rot. The old woman sold out and sold out, collecting less than 100 thousand, and had to hire a farm truck to carry rotten oranges and dump them on the banks of the Red River. Dad didn't have the heart to take 300 thousand like the old woman promised. That's a loss of more than a million dong. My father went to trade peanuts from Vinh to Quang Ninh and sold them to the Chinese. The first few trips were profitable, my father planned to do big business. Borrow another million credit fund. Beat the truck that got lost on the border. But my father was too trusting of people to be empty-handed. Because the peanuts they made for me only had the upper layer of the first grade, the rest were all poor quality. Selling and selling herbs is not enough. That's the loss of capital. In the past, my father never went to trade, because when he grew up, he volunteered, moved to a paper factory, then joined the army and retired to work as a photographer. When I understand that trading is also a profession, it is too late to learn and master to do it. On that occasion, the credit fund broke. The loan amount is shared with the other two, but in father's name only. If you can't pay your debt, go to jail! Well, it's better to suffer alone than to make the two of you suffer with me.

Now, my father is sitting on Ly Thuong Kiet street, which is fine. I rented a car to spin sugar cane juice, intending to sell it when there are no customers to cut my hair, then when I am healthy, I will go up and sell it with my father. But after only 2 days, all the tools were taken to the station, for violating the roadway order. That day, there were 3 bundles of sugarcane left, Dad quickly borrowed a bicycle to report to the sugarcane seller, and he hired a cyclo to carry all the sugar cane back, not counting his father a cent of the cost.

That's hard, son. You keep asking why I don't make a real portrait of my life? In fact, everyone has a negative of life available, but not just doing it once is a picture of the whole life. Just have to do it gradually, gradually over the years, lines and shapes overlap, blend in with other lines and shapes, and it is not until the eyes are closed that the portrait of life is completed. In the process, there are times when you damage yourself, there are times when someone else destroys, so you can only leave a trace, but you can't throw it away to make another photo. But, it's important to keep the basic features of your life portrait. For my father, no matter what, the portrait of his life is still LONG THIEN. Soon, Dad will go to the station to redeem the sugarcane car, find a suitable place to continue cutting his hair and selling sugarcane juice. Miss Dung sells drinks and drinks, Uncle Tung repairs bicycles and lends his father a ransom. Dad never stopped working. Even if I make mistakes, I only make mistakes at work, so I believe that the portrait of my father's life cannot be smeared by anyone, it will always be FRIENDLY. And Dad also has a lot of good friends. Even I have my best friends whom I need to remember for the rest of my life. Those were my old classmates who gave me 4 liters of blood when I was in a train accident. Dad's wishes are always towards good. Someone asked me if I had money now, what would I do, I replied that, the first thing is to fix my leg, next is to buy a hut for the 3 of us to live in, then buy a set of cameras, continue with the job that you love.

But, it's hard to get your feet on life, isn't it? It was the rat poison package that I bought at the sanitary and epidemiological station, I thought it was a very powerful drug, actually a fake drug (people mixed with a lot of impurities to eat less money from the state). So for the first time in my life, it was the lie that saved the father and son. I just had a stomach ache, vomiting, and now I'm sleeping under your eyes!

Thank you life for letting me still be innocent enough to be a child, not enough to filter through the negatives to see all the true portraits of people. If you're smart enough to recognize the real and the fake, maybe you two can still be together like now.

Although the past day was bitter and bitter, even though tomorrow is full of hardships, I still keep my faith. Believe in me and walk with me firmly.

Hanoi, September 1993

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro