Ngoại truyện: Một hồ xuân thủy ánh lê hoa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:Yu

Chương 2

Liễu Diên từ từ nhắm mắt, cho dù đã dạo đầu rất kĩ nhưng toàn thân vẫn rất căng thẳng. Hai tay ôm thân rắn lạnh lẽo, muốn ôm chặt hơn nữa nhưng lại không giữ được thứ gì - thân rắn phủ đầy vảy trơn bóng, căn bản không có chỗ để bấu vào. Bình thường lúc ân ái, y có thói quen nắm lấy bàn tay đầy cơ bắp của Y Mặc, từng chuyển động săn chắc ở bắp tay hắn y đều cảm nhận được, bây giờ thói quen này đột nhiên biến mất, có đôi chút hụt hẫng.

Y ôm chặt thân rắn lạnh giá, bấu chặt vào từng lớp vảy, một cảm giác hoàn toàn xa lạ, không có cơ bắp, không có làn da mịn màng, y thật sự sẽ giao hoan cùng một con rắn.

Liễu Diên hơi thở hỗn loạn, tim đập liên hồi. Trên mặt nóng không thể tự kiềm chế, huyết dịch tựa như nước nóng đang xông, điên cuồng sôi trào.

Y Mặc liếm mặt của y, biết y sợ nhưng hắn không muốn dừng lại, tuyệt đối sẽ không dừng lại. Đầu lưỡi ướt át lướt qua địa phương kia, để lại hơi thở của chính mình, giống như mãnh thú chiếm giữ lãnh thổ của mình, không xót một chỗ lưu lại ấn kí của hắn trên người Liễu Diên.

Hắn là xà yêu, là thợ săn trong rừng với nọc độc đáng sợ, hầu như không có kẻ nào dám động vào hắn. Dù uy mãnh đến thế nhưng khi giao đấu với địch thủ thì hắn vẫn vô cùng cẩn thận. Hiện tại hắn dùng đầu lưỡi mềm mại liếm y, người này đối với hắn cực kì quan trọng nên hắn rất cẩn thận mà liếm láp.

Cái gọi là quan trọng, chính là không thể thay thế, độc nhất vô nhị trên đời.

Khi Y Mặc siết chặt đuôi quấn, núm vú cương cứng của Liễu Diên bị cọ xát làm lớp vảy nhỏ vỡ ra, Liễu Diên rên lên một tiếng nghẹn ngào, lớp vảy sắc nhọn như lưỡi dao khứa vào người khiến y đau đớn. Cái vảy đó lại cọ qua một lần nữa, như là cố tình nhưng y không có cách nào chống đỡ được, chẳng mấy chốc đầu vú đỏ bừng sưng lên như trái chín, mơ hồ còn có vết máu.

Liễu Diên khẽ "hừ" một tiếng, trong cơn đau dường như có một tia khoái cảm le lói. Y nhìn về cái đầu rắn tam giác đang di chuyển nhẹ nhàng, y giống như sắp bị hắn nuốt vào trong bụng.

Liễu Diên khẽ nheo mắt, cảnh tượng này khiến y chói mắt lạ thường, thân rắn to dài ngẫu nhiên uốn cong thành một đường vòng cung đẹp mắt, linh hồn của Y Mặc bên trong thân xác mãnh liệt này làm cho nó vô cùng sống động. Y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giao hợp với một con rắn nhưng khi sự thật xảy ra, y chợt nhận ra vẻ đẹp của hắn, vẻ đẹp tô điểm bởi sự đau đớn và máu thịt, họ ôm nhau và rơi vào triền miên. Sức mạnh chênh lệch khiến y nhận thức rõ ràng rằng mình sẽ bị xé toạc bất cứ lúc nào, hắn biết mình đang đùa với lửa.

Từ sâu trong lòng mỗi người đàn ông đều ẩn giấu sự khát máu, kẻ yếu chỉ biết run sợ kêu khóc, mà cường giả thì hiên ngang tung hoành.

Cảm giác nguy hiểm đang bao phủ khắp cơ thể nhưng lại làm cho y hưng phấn, trong đầu ầm vang, cơ thể nóng bừng.

" Y Mặc." Hô hấp y gấp gáp, giọng nói khàn khàn, thân thể nóng bỏng cọ xát vào thân rắn lạnh lẽo, hạ thân cũng sưng đến đau, dụ dỗ dựa vào bụng rắn, vặn thắt lưng , thậm chí còn chủ động ngẩng đầu lên áp môi vào miệng xà.

Mềm và cứng, lạnh và nóng, xúc cảm khi va chạm bùng nổ khiến Y Mặc cũng phải bối rối, môi lưỡi triền miên, khát vọng săn mồi và chinh phục không kiểm soát được ùa vào tâm trí, tính khí hung tợn chậm rãi lướt qua nơi bí mật của y, rất muốn đâm vào nhưng hắn không dám liều lĩnh, tính khí dựng đứng chỉ có thể hết lần này đến lần khác cọ xát lối vào ẩm ướt và nóng bỏng, đem nơi đó từ từ mở rộng, u huyệt ướt át tiết ra dịch thể không ngừng hút lấy vật ở ngoài kia, tham lam như muốn hút hết vào.

"Y Mặc ..." Khóe mắt Liễu Diên đỏ lên, thắt lưng cong lên như bị dây đàn kéo đến cực hạn, dũng đạo bất cứ lúc nào cũng có thể đón lấy hạ thể của hắn. Y gọi tên hắn, bên trong tiếng rên rỉ ngắt quãng, có vài phần mong đợi: "Tiến vào đi."

Khóe mắt của y hiện lên một tia sáng yếu ớt, gương mặt đỏ bừng, thần thái mụ mị, trước còn sợ hãi khát vọng nóng bỏng của hắn, mà bây giờ người dẫn phát ngọn nguồn là Y Mặc lại từng bước mất kiểm soát.

Nhạy bén nhận thấy được điều này nhưng Y Mặc không có chống cự, hắn không có biện pháp chống lại, cũng không muốn chống lại, chuyện này cơ bản ngay từ đầu hắn đã muốn làm.

Hắn đặt cự vật nơi lối vào hé mở kia, Y Mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y, từng tấc lại từng tấc chầm chậm tiến vào.

Khuôn mặt Liễu Diên dần dần mất đi huyết sắc, từ đỏ chuyển thành xanh trắng, như bị ban cực hình, nín thở khi cự vật tiến vào, trán cũng toát mồ hôi, tứ chi run rẩy, như bị đóng đinh trên tấm ván, rung động nhưng không có giãy giụa, phần đau đớn này ban vào người, y không kháng cự, mà là cam tâm tình nguyện.

Mùi máu thoang thoảng trong không khí, đau đớn xé toạc khiến đôi mắt đen láy của Liễu Diên nhất thời mất đi tiêu cự, cuối cùng y nhận thấy vảy xà lạnh lẽo của đối phương đang đè lên hông mình, cả người lạnh đến phát run. Làm y giật mình hoàn hồn sau cơn xúc động, hít một ngụm khí loãng, phảng phất trở về từ cõi chết.

"Vào hết rồi ." Y Mặc nói vậy nhưng không cử động nữa, thân trên trở lại hình người, dường như khiến Liễu Diên ngượng ngùng, hắn ôm lấy y, cúi đầu hôn lên má, rồi lại cắn, môi mút xoa một hồi rồi di chuyển xuống liếm và cắn lên cổ y, hơi nước ẩm ướt lan ra, xương quai xanh bị hút thành những vết xanh tím, tiếp tục lần xuống cho đến khi đầu vú Liễu Diên đỏ bừng sưng tấy, thân thể y trắng nõn, đầu nhũ đỏ tươi trên thân thể đặc biệt bắt mắt, đặc biệt đến mức phải ngậm lấy, hắn ngậm lấy nhũ hoa sưng tấy trong miệng, ấn nhẹ. Đầu lưỡi vừa liếm tay vừa xoa nắn đầu ngực còn lại, chỉ cần liếm lộng, thân thể này sẽ vô cùng run rẩy, nơi bí mật bị chèn ép đang dần dần tỉnh lại, hung khí giết người vẫn đặt trong cơ thể y,những điểm nhạy cảm đang bị người tuỳ ý liếm hút.

Liễu Diên mơ màng đặt tay lên vai hắn, ôm lấy cái đầu đang vùi trong ngực, phát ra âm thanh hổn hển, Y Mặc ôn nhu xoay tròn đầu lưỡi lăn lộn trên đầu vú cứng ngắc. Mong muốn tạo ra nhiều khoái cảm để bù đắp nỗi đau cho y.

"A ..." hắn cắn nhẹ lên đầu nhũ làm Liễu Diên bất giác rên rỉ, eo lại bị kéo căng, trong vô thức hút chặt lấy cự vật trong cơ thể, y cảm nhận được tính khí đặc biệt trong người. Cơn đau dần qua đi, hậu huyệt cảm giác tê ngứa kì lạ lan ra khắp cơ thể.

Y Mặc bắt đầu khẽ động, dương vật gai góc lùi lại một chút rồi đột ngột đâm vào, thân thể người trong ngực bị thúc, tóc tai đen bóng rơi tán loạn trên gối.

"Còn đau không?" Y Mặc hỏi.

Gò má của Liễu Diên từng bước đỏ bừng, y lắc đầu, giữa hỗn độn hoảng hốt nói: "Không đau...... cảm giác lạ lắm."

" Lạ ở đâu?" Y Mặc vừa hỏi vừa nâng eo y lên, ôm lấy hai cánh mông chuyển động kịch liệt, nhẫn nại của hắn từng trận giải thoát, không buông tha tiếp tục hỏi: "Có ngứa không? Ở đây à?"
Liễu Diên nóng rực cả mặt, gắt gao bấu vào lưng hắn, lưng đau khiến cự vật của hắn càng thêm dữ tợn, nhấp từng cái một, vảy đập vào mông phát ra tiếng răng rắc.

Trong lúc co giật, mật huyệt khít chặt phát ra tiếng nước ướt át, không biết là máu, tinh dịch của đêm qua hay là bôi trơn đang chảy ra, chảy hết xuống khe mông Liễu Diên, thấm ướt cả tấm nệm.

"Rốt cuộc là ngứa hay không ngứa?" Y Mặc cắn dái tai của y, đầu lưỡi đều chui vào bên trong, ép hỏi không dứt.

Liễu Diên đá một cước, sau hai cú đá liền bị Y Mặc nắm lấy cổ chân, hai chân đặt lên vai hắn, một lực nhấc lên ôm y vào lòng, tư thế này khiến Liễu Diên bị treo trong không trung. Đầu gối áp vào ngực bản thân, thắt lưng gần như bị gập lại, tư thế này làm côn thịt đâm vào cực sâu, Liễu Diên dưới thân thút thít, Y Mặc không ngừng hỏi: "Tư thế này có làm ngươi bớt cảm giác kì quái không?"

"A~......" Liễu Diên gắt gao ôm chặt đầu vai hắn, nước mắt lã chã rơi, hỗn loạn nức nở than: "đau."

"Đau hay ngứa?" Y Mặc không khỏi thở hổn hển, đuôi rắn chuyển động ra vào càng lúc càng dữ dội, rút ra được ba phần liền khí thế đâm vào, bên trong vách ruột siết chặt thập phần khoái cảm, mạnh mẽ cọ sát, cuối cùng ép Liễu Diên khóc thành thật nói: "Ngứa." Y lại ôm vai hắn nức nở nói: "Chân ta đau."

Thân thể y cơ hồ bị bẻ gập, hai chân ép sát người, tư thế này khiến y co duỗi đến cực hạn, mặc kệ sống chết để hắn đâm rút, bị đau cũng không lạ.

Không phải y không chịu nổi. Chỉ là không biết làm sao, chỉ muốn làm nũng, cho hắn biết y đau.

Gương mặt yêu kiều đẫm nước mắt cùng uỷ khuất của y làm cho Y Mặc trong đầu nổ một cái, triệt để phá tan tỉnh táo của hắn. Nhưng không có lập tức buông tay, hôn lấy cánh môi y, dụ dỗ: "Gọi tướng công."

Liễu Diên nhìn chằm chằm, trán tựa vào đầu hắn, nũng nịu nhỏ giọng gọi: "tướng công, chân ta đau."

Y Mặc dùng hai tay ôm lấy mông y, hung hăng xoa nắn hai cánh mông đầy đặn, xoa nắn đến khi nó đỏ bừng, sau đó thả lỏng đặt người xuống, hai chân vòng qua eo hắn, hơi ngẩn người, dịu dàng đáp:

"Tâm can bảo bối của ta, quay người lại, tướng công hảo hảo thương ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro