Ngoại truyện: Một hồ xuân thủy ánh lê hoa (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:Yu

Một câu " tâm can bảo bối" của hắn làm y hơi ngẩn ngơ trên mặt thoáng ửng đỏ, mu bàn chân đang quấn eo hắn đều căng lên, ngón chân co quắp, từ trong xương tuỷ như bị dội dầu nóng, từ trong ra ngoài đều là tê dại, vòng tay liền kìm lòng không được ôm chặt hắn hơn, lại gần thủ thỉ bên tai Y Mặc: "Gọi lại cho ta nghe đi."

Y Mặc bóp lấy eo của y, đem người trong ngực giam cầm lại, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt, nhẹ giọng lại chậm rãi, cũng không nhận ra trong âm thanh có bao nhiêu thâm tình: "Tâm can bảo bối."

Lời còn chưa dứt, Liễu Diên nằm trong ngực hắn rõ ràng rùng mình một cái, ngẩng đầu lên, tiếng rên ngân dài, dưới thân u huyệt nóng bỏng gắt gao bao lấy hung khí, siết chặt, dâm thuỷ ướt át tuôn, chặt đến độ muốn ép cự vật kia tiết ra, máu huyết Y Mặc dâng tràn, nhịn không được nắm lấy eo nhỏ, hung hăng ghìm chặt, chốc lát liền siết ra mấy vết tím xanh. Liễu Diên bị đau, theo bản năng kêu một tiếng, lưng cong lên, vặn vẹo dùng sức bóp nghẹt tính khí muốn nứt ra, một khoái cảm mãnh liệt dâng cao, xương cụt dường như tê dại, Liễu Diên kéo căng cơ thể, bờ môi gắt gao cắn chặt, không còn sức cử động, bắn ra tinh dịch.

Không nói thành lời.

Y Mặc gắt gao chặn lấy môi của y, để cho tất cả khoái cảm cùng nhẫn nại đều bị nuốt vào trong lòng, những chuyện đau lòng trong tâm trí đều bị ngăn trọn trong nụ hôn của hai người.

Tâm can bảo bối của ta.

Những lời này thật ra rất thông dụng, lão nhân giảng cho bọn nhỏ nghe, nam nhân nói cho nữ nhân nghe, tài tử giai nhân tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái, khanh khanh ta ta, bốn chữ này chỉ cần mở miệng thì ai cũng có thể nói, ai cũng có thể nghe.

Hết lần này tới lần khác chỉ có y không nghe được.

Trải qua ba kiếp luân hồi, một kiếp hai kiếp đến kiếp thứ ba, y chỉ mong muốn được trở thành tâm can trong lòng Y Mặc. Muốn hoà quyện bản thân thành xương trong xương, thịt trong máu, được làm một giọt máu nhỏ nhoi nơi đầu tim của hắn. Y luôn luôn có lòng tham, có được một thứ lại càng muốn nhiều hơn, y muốn tất cả.

Khi y muốn, có người đã ân cần dâng lên, tự hủy đi ngàn năm đạo hạnh, cho y một niềm vui khôn xiết, sau đó ôm y vỗ về, gọi y là tâm can bảo bối.

Y cuối cùng cũng trở thành tâm can của hắn. Ngơ ngác suy nghĩ, bất giác một giọt lệ trong suốt lăn dài trên khoé mi ướt đẫm, rơi trên gò má xinh đẹp, giọt lệ sáng đến chói mắt.

Y Mặc nhìn thấy, liền buông bờ môi y ra, cẩn thận nhìn gương mặt ấy, rất nhanh liền mỉm cười, trêu đùa: "Bảo bối à, ta vẫn chưa làm xong đâu, ngươi đang muốn chạy sao? Nào để tướng công yêu thương ngươi." Hắn không đứng đắn tiến tới, tại trên mặt y hôn hai cái, tiếng phát ra thật lớn "Chụt --" vang khắp cả phòng , tiếng hôn này kéo Liễu Diên từ trong mớ suy nghĩ về thực tại, y trừng lớn mắt nhìn hắn, một đôi mắt ươn ướt, căng tròn, đen láy mang theo tia giận dỗi, thần thái lại nhiễm mấy phần mê ly, thật động lòng người.

"Tới." Y Mặc bóp lấy eo của y ra hiệu giật giật "Ngươi chủ động đi."

Liễu Diên bắt đầu chuyển động, lắc lư eo và hông, cũng không quan trọng xấu hổ hay không, nâng mông lại ngồi xuống, hậu huyệt nuốt nhả dương vật của hắn, hưởng thụ cảm giác sung sướng khoái hoạt , trên thân phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Cự vật được bao phủ, mang đến khoái cảm khiến ngón tay hắn không yên phận, xoa nắn khắp nơi trên thân thể ẩm ướt, không biết làm sao đối với hắn mới tốt, thế nào cũng đều là không đủ, thân thể đã quyện cùng một chỗ nhưng lại tham lam muốn nhiều hơn, biết rõ tâm của y luôn thuộc về mình nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hận không thể vò nát khảm vào trong cơ thể, để cho huyết nhục xương tuỷ cùng hòa làm một, cùng chung nhịp thở.

Y Mặc dần dần trở nên quyết liệt, thân thể trắng nõn bị hắn xoa đến đỏ bừng, lực đạo đã mất khống chế, tấm lưng bóng loáng mơ hồ xuất hiện dấu tay ửng đỏ.

Liễu Diên bị hắn cọ chịu không nổi, ngón tay lạnh lẽo di chuyển khắp nơi làm y ngứa ngáy rạo rực, cái eo tựa hồ cũng bị đốt thành tro, không chịu được nữa nên y ngừng chuyển động. Y dừng lại, Y Mặc cũng không động, cự vật đứng im trong mật huyệt, y như đứa trẻ được cho kẹo chuẩn bị được ăn thì bị người khác giật mất, mỹ vị rõ ràng ngay trước mắt nhưng hết lần này đến lần khác đều không thưởng thức được, thật sự uỷ khuất, y hừ hừ một tiếng, rõ ràng hắn nghe nhưng Y Mặc lại giả vờ không để ý, xoa nắn khắp người y đến điên dại, dường như muốn đem y vò thành một bãi bùn.

Rốt cục nhịn không được cúi đầu gặm lên vai Y Mặc một cái, thanh âm Liễu Diên khô khốc :"Ngươi chuyển động~."

"Hửm?" lúc này hắn ngừng tay, cúi đầu nhìn thân thể ẩm ướt trên thân đầy vết tím đỏ, trên thân thể nõn nà loang lỗ vết tích thật là diễm lệ, nhất thời nhiệt độ cả người tăng vọt, dưới bụng hắn nóng hơn, dương vật đang cắm trong hậu huyệt cơ hồ to thêm hai phần, Liễu Diên "A~a" thở gấp, cả người mềm nhũn. Y Mặc ghìm chặt eo y nhấc lên lại hung hăng buông xuống, trong âm thanh hổn hển hỏi: "Động như vầy à?"

Tính khí bên trong u huyệt khó khăn rời ra hai phần, lại mãnh liệt đâm vào, Liễu Diên bị đâm đến tiêu hồn lạc phách cả người run lên, khóe mắt ướt át cơ hồ muốn tràn ra, không còn khí lực trả lời, lung tung gật đầu hai chân kẹp chặt eo của hắn, thành ruột từng đợt kịch liệt co bóp , cự vật của Y Mặc bị cái miệng nhỏ hút chặt. Khoái cảm kéo đến khiến hô hấp của hắn trở nên nặng nề, khuôn mặt luôn trấn định bây giờ có đôi phần vặn vẹo.

"Bảo bối." Y Mặc thở hắt: "Thả lỏng chút, đừng kẹp chặt như vậy. Nếu không ngươi sẽ bị đau đó."

Liễu Diên mơ mơ màng màng nghe, tận lực thả lỏng, nhưng mỗi lần vừa thả ra một chút , chuyển động kích thích của hắn làm cho nội bích tự giác hút lại, bên trong bị ma sát càng thêm sưng đỏ, phi thường mẫn cảm, đây không phải chuyện mà ý chí có thể khống chế được, Liễu Diên càng không thể, đành phải cam chịu lầm bầm: "Đau... đau quá, sao cái đó lại to lên vậy~."

Y Mặc thầm nghĩ ta vốn rất dữ dội. Kì lạ là khi gặp y, khí thế hung ác liền bị chuyển hoá thành một mảnh nhu tình, lại nhịn không được ngoài miệng giở trò xấu nói: "nhưng ngươi có vẻ thích nhỉ?" Nói xong lại thêm lực, bóp lấy eo y hung hăng va chạm, côn thịt như được tiếp thêm sức mạnh, mặc kệ vách tường gắt gao hút chặt, cậy mạnh phá vỡ sáp nhập, u huyệt ướt át bị tiến nhập thành quen, liên tục không ngừng tiết ra nước, hòa với một chút bôi trơn thơm ngát, mỗi một lần ra vào đều có dịch thuỷ chảy ra, thập phần trơn tru ra vào, chất lỏng dâm mỹ thuận theo khe mông chảy xuống đùi, thành một mảng ẩm ướt dưới mông Liễu Diên, lúc nãy vừa bắn tinh, tính khí của Liễu Diên không cứng nổi nữa, quy đầu còn dính lại vài phần tinh dịch, nhất thời trước sau đều là ướt đẫm, mỗi một lần ngã người về phía Y Mặc trên thân đều là tiếng nước thật gợi tình.

Thanh âm kia khiến người nghe mặt đỏ tới mang tai, Y Mặc gặm cắn cần cổ đang lắc lư trước mặt, trên chiếc cổ nhỏ dài liếm mút, nhẹ nhàng day cắn, động mạch ẩn hiện dưới làn da mỏng, bên trong huyết dịch lưu động chỉ cần nghiêng tai là có thể nghe thấy, nhịp đập tươi sống dữ dội, dẫn dụ hắn.

Chỉ có ở thời điểm này, ma tính của hắn dễ dàng bị dẫn dụ ra, nhịn không được muốn làm chút gì đó, muốn uống cạn máu, nuốt từng thớ thịt, nhai tận xương tuỷ. Nhưng mà hắn lại không nỡ.

Hắn không nỡ để y chịu đau đớn như vậy.

Hắn hung ác cắn xuống đầu vai của Liễu Diên, cắn đến chảy máu, hắn dùng lưỡi liếm láp, chốc chốc lại hôn lên dấu răng kia, dưới thân cự vật dị thường thô to tại trong u huyệt liên tục gây sức ép, đâm vào điểm nhạy cảm, nước mắt ứa ra không ngừng lăn xuống, vẻ mặt thống khổ nhưng thân thể lại nhiệt liệt nghênh hợp, hắn nhấc cao mông y để kéo cự vật ra, lại mạnh mẽ hạ xuống , đem cự vật đâm đến muôn vàn khoái cảm -- tính khí ban nãy còn đang mềm không biết bao giờ đã dựng thẳng, bị cọ sát vào bụng của hai người, Liễu Diên không để ý nổi, quanh thân khoái cảm căng tràn, bên trong hậu huyệt bị đồ vật kia cọ sát rất ngứa ngáy , tê dại, đủ loại tư vị phức tạp, cứ cuồn cuộn kéo đến, mãnh liệt bao trùm lên ý thức của y, y theo bản năng xoay eo lắc mông, bộ dáng thật phóng đãng, lỗ nhỏ ra sức hút chặt, ý thức trống rỗng , bên trong đạt cực điểm thống khoái, lại một lần nữa tiết ra tinh dịch.

Y mềm mại ngã vào lòng Y Mặc, tựa vào cổ của hắn mờ mịt mở miệng, như tìm lại được hô hấp, trên mặt thoang thoảng sắc đỏ thập phần mê hoặc.

Y Mặc hơi dừng một chút, rất nhanh điều chỉnh tư thế, để người nằm xuống, cả người phủ lên, đuôi rắn vẫn quấn chặt lấy hông y.

"Còn một cái nữa." Y Mặc tiến tới nói khẽ: "Cũng muốn đi vào."

Liễu Diên thất thần nhìn hắn, hồi lâu mới phản ứng được hắn đang nói chuyện, nhất thời nghe không hiểu, mềm mềm một tiếng: "Hửm?"

"Cái này." Y Mặc nói, đặt vào lòng bàn tay y một cự vật khác "Cũng phải đi vào."

Liễu Diên nắm lấy cự vật sờ nắn, khoảng chừng thời gian nửa nén hương, mới tỉnh ngộ lại "A" một tiếng, phản ứng nói: "Ta sợ không được đâu."

Y Mặc cau mày ưỡn thẳng đuôi rắn, hai cái tính khí lập tức được đặt trong bàn tay y, vẫn là câu kia: "Muốn đi vào."

Liễu Diên cả người căng thẳng, tay run một cái, do dự lại lần nữa nắm chặt, lầm bầm nói: "Dáng dấp hung ác như thế. . ."

"To mới khiến ngươi sướng được." Y Mặc lại hỏi: "Không thích sao?"

". . ." Liễu Diên nhịn không được ngẩng đầu hôn lên mặt của hắn, thành tâm nói: "Ta thích ngươi."

"Ừm." Y Mặc trên mặt lộ ra một nụ cười, ngồi dậy nói: "Ta biết."

Liễu Diên không nói thêm gì nữa, cầm cự vật kia hướng khe mông chen vào, căn bản không vào được, y buông tay, nhấc chân đặt lên bờ vai Y Mặc, ngượng ngùng nói: "Ngươi tới."

Y Mặc lấy hộp gỗ, lấy ra thật nhiều cao mỡ, toàn bộ đều bôi lên hậu huyệt của Liễu Diên, ngón tay lúc này dễ dàng cạy mở lỗ nhỏ, tham tiến vào đem mỡ lau đều, ban đầu miễn cưỡng ngậm một đốt ngón tay, lúc muốn nhét thêm một ngón nữa thì lại quá chặt, Y Mặc đặt một ngón tay ở bên trong, lần nữa khuấy đảo, Liễu Diên cau mày không nói gì, đến khi thích ứng, mới gật đầu, thế là hắn nhét thêm một ngón tay vào.

Liễu Diên tuy khẩn trương, nhưng cũng không sợ, khi ngón thứ hai hoàn toàn chui vào, khẩn trương đều biến mất, ngược lại có hơi buồn ngủ. May mà Y Mặc nhẫn nại, vậy mà không có một tia mất kiên nhẫn, chuyên chú nới rộng mật huyệt, khi Liễu Diên thả lỏng,ngón thứ ba đặt vào.

Liễu Diên từ từ nhắm hai mắt, ngẫu nhiên phát ra hai tiếng rên rỉ, một tiếng đau nhức cũng không chịu hô. Thật sự không còn sức lực. Lúc ngón thứ tư cấm vào cơ hồ có tia máu chảy ra, nhưng y lại không nhúc nhích, có vẻ ngủ thật rồi .

"Chảy máu." Y Mặc nói.

"Ừm. . ." Lông mi run lên, lại không mở mắt, Liễu Diên nói: "Không có việc gì, không đau."

Nói đến đau, ở kiếp trước lúc là Quý Cửu, cũng không biết trải qua bao nhiêu thương tích, đối với đau đớn y thực sự rất kiên cường. Bây giờ đúng là rất đau, nhưng không có đau đến mức không thể nhẫn nại, Y Mặc đã rất cẩn thận, trong đầu hắn rất rõ, không dám dùng lực tác động vào chỗ kia nữa, hết sức buông lỏng, mặc cho trong đầu suy nghĩ lung tung.

Lúc Y Mặc rút tay ra, đổi thành cự vật đặt ở mép huyệt , Liễu Diên mới mở mắt ra, nhìn hắn một lát, thanh âm đều là mềm mại trêu đùa: "Đây là muốn ta sinh rắn con thật sao?"

". . ." Y Mặc nhất thời cứng đờ, cúi đầu quan sát tình cảnh này, trả lời: "Ngươi muốn sinh hay không?"

Liễu Diên "Xùy" cười ra tiếng, "Tướng công muốn sinh, ta nhất định sẽ sinh."

Không biết có bao nhiêu ẩn nhẫn trong lòng, Y Mặc tim quặn thắt, cố gắng kéo lên khóe môi: "Vậy chúng ta liền sinh một ổ rắn con, sau này tụi nó sẽ gọi ngươi là mẹ."

"Ta sẽ không ấp trứng." Liễu Diên cãi lại "Ngươi đi ấp trứng, ấp ra con tụi nó sẽ gọi ngươi một tiếng mẹ."

Y Mặc nói: "Cái miệng nhỏ này của ngươi." Dứt khoát đem ngón tay luồn vào bên trong miệng y khuấy đảo, phía dưới càng không khách khí, thừa dịp huyệt khẩu hé mở chưa kịp đóng lại, liền luồn tay đâm vào. Y giật mình cắn chặt môi, răng khảm vào trong thịt của hắn, mùi máu tươi lập tức lan tràn trong miệng Liễu Diên, y nuốt xuống, mới chợt nhận ra mình đang cắn Y Mặc, y không quan tâm phía dưới đang bị khuấy lộng đến phát đau, theo bản năng hất đầu muốn nhả ra ngón tay trong miệng, Y Mặc hung tợn đè ép đầu lưỡi của y, không để y động đậy, bình tĩnh nói: "Cái miệng nhỏ này , nếu như thật sự sinh tiểu xà, bản tính lại giống ngươi miệng lưỡi trơn tru, không biết sẽ gây hoạ cho biết bao nhiêu người."

Liễu Diên cả người căng thẳng, một mặt là do dưới thân kịch liệt đau nhức, một mặt là trong miệng đang có máu, nghe hắn nói đến ngẩn ngơ, bản năng muốn phản bác: "Nếu ngươi sinh con cho ta, dù đứa nào cũng mang khuôn mặt lạnh lùng ít nói như ngươi ta cũng cực kỳ thích, quan tâm người khác gặp hoạ làm gì." Nhưng miệng lưỡi còn đang bị đùa cợt, nói không ra lời.

Cũng may là Y Mặc không nghe được những lời này, nếu không hắn sẽ náo ra đủ thứ chuyện, y dám muốn hắn sinh tiểu xà cho mình, chuyện hão huyền này nghĩ cũng đừng mơ.

Bởi vì Y Mặc hoàn toàn không biết, nên hắn vẫn đang thi pháp chữa thương cho y, tay đang sờ đến chỗ hai người giao hợp, trên đầu ngón tay xuất hiện một ánh sáng màu xanh, miệng vết thương lập tức khép lại, Liễu Diên phát giác đau đớn ở chỗ kia đã biến mất, lưỡi y liếm láp ngón tay đang đặt trong miệng, Y Mặc đã tự chữa thương nhưng vẫn không lấy ngón tay ra, càn quấy trong miệng y, kẹp lấy đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại trơn nhẵn mà đùa bỡn. Liễu Diên không ngăn được dòng nước bọt tràn ra ngoài, thuận theo khóe miệng chảy xuống một vệt nước sáng bóng, nhưng y không muốn bị động, ngược lại chủ động ngậm lấy ngón tay của hắn, dùng răng cạ phần đầu ngón tay mẫn cảm, liếm không xót một chút nào, mút mác một trận, trên tay Y Mặc run lên một cái, chỗ bị liếm như có một tia điện giật đến cánh tay, sau đó kéo xuống bụng dưới, cả người có một cảm giác ngứa ngáy, cố gắng kiềm chế dục niệm đang sôi trào. Đối với hành động này của y đúng là vừa hận vừa yêu.

"Ngươi muốn khơi dậy ta nữa à, đúng là chuyện gì ngươi cũng dám làm nhỉ." Y Mặc thành tâm thành ý nói, đổi lấy trên đầu ngón tay lại bị cắn một cái hung ác, hắn lập tức ngậm miệng, không nói nữa.

Y liếm mút chơi đùa một hồi, thân thể Liễu Diên lại mềm mại, không còn căng thẳng nữa , Y Mặc liền ôm y vào lòng, hai cái tính khí quái vật khổng lồ đang sẵn sàng ra trận, tại nơi địa phương nóng ướt đã trải qua hai lần cao trào, thân thể so với lúc trước lại càng mẫn cảm hơn gấp trăm lần, khi đạt cực hạn nơi đó nóng ẩm vô cùng, kẹp chặt đến độ khiến cốt tủy hắn tê dại, mơ hồ còn cảm thấy mình xuất mồ hôi.

Có lẽ do nhiệt độ địa phương đó thiêu đốt nên thần chí hắn không còn minh mẫn nữa, Y Mặc nghĩ như vậy, trong đầu có chút cảm giác mê man, hắn là rắn, làm sao lại toát mồ hôi. Nhưng nơi đó thực sự nóng không tưởng nổi, giống như bị thiêu đốt, vừa nóng lại vừa ướt, dù cho đã bị lấp đầy, vậy mà vẫn còn dư lực ngậm lấy nhấm nháp hai tính khí của hắn, như miệng Liễu Diên lúc này đang ra sức mút liếm, bốn phương tám hướng không một kẽ hở nghiền ép lộn xộn, cuốn luôn cả lý trí của hắn, chỉ còn lại đòi hỏi. Y Mặc không thể kiềm chế liền đem cự vật căng cứng chọc vào, chỉ có đâm vào mới thư giãn được cơn ngứa ngáy khó chịu này, hắn đành phải một lần nữa xâm nhập, một mực khai phá càn quấy, nếu như chết ở đây cũng cam tâm tình nguyện.

"Bảo bối" Y Mặc trên dưới cùng nhau hung hăng khuấy động, đầu lưỡi chơi đùa, hổn hển thở: "Tướng công cứ làm như vậy chết ngươi được không?"

Liễu Diên thẹn căn bản không có mặt mũi để trả lời câu này, tay y quơ loạn xạ theo bản năng muốn tìm đồ để che mặt, không biết những cái gối mềm chăn gấm biến đâu mất rồi , tìm mãi không thấy, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, đành phải giơ tay che đậy nửa gương mặt không nói lời nào, mặc kệ những ngón tay đang trong miệng suồng sã chơi đùa.

"Có được hay không?" Y Mặc tiếp tục hỏi. Tính tình hắn chính là dạng này, ngày thường bốn bề yên tĩnh, một lời nói nhảm cũng chẳng muốn nói nhưng chỉ cần vừa lên giường những cái ý đồ xấu xa không biết từ chỗ nào xông ra, Liễu Diên tuy đã trải qua tam thế ,cũng không tu luyện được da mặt dày như hắn.

Liễu Diên vẫn là không đáp lời, y biết nếu không trả lời hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, Y Mặc kiên nhẫn, tiếp tục ép hỏi, qua nhiều lần mới nghe người dưới thân run run trả lời một câu: "Ngươi nhanh chơi chết ta đi, còn hỏi cái gì."

Y Mặc ngừng một chút, càng thêm uy mãnh đong đưa va chạm, cơ thể Liễu Diên căng phồng lên xuống như một làn sóng dâng trào dưới ánh trăng, y bị thúc đến không chống đỡ được, một cơ thể hoàn mỹ đến như vậy, cư nhiên bị chà đạp không còn nhận ra, dưới thân đau nhức cùng khoái cảm liên tục chen lấn, chịu không nổi rên rỉ nói: "Ngươi. . . Ngươi chậm một chút. . ."

"Chậm một chút hay là nhanh hơn?" Y Mặc ép hỏi, dán mặt lại gần, một bên cắn gương mặt của y một bên lại nói tiếp: "Chậm một chút sẽ không tốt, vẫn là nhanh hơn sẽ sướng hơn."

Liễu Diên liền giơ tay đánh hắn, lúc này mới nhận ra sức mạnh của côn thịt, qua một thời gian dài ma sát, khoái cảm dần chuyển thành đau nhức, dù chỗ kia đã được bôi trơn kĩ, tuy là có thoải mái nhưng vẫn không lấp được cơn đau rát do bị cọ sát quá độ, Liễu Diên nói: "Chậm một chút thôi, đau."

Y Mặc động thật nhanh, không muốn chậm lại, trầm giọng nói: "Tốc độ này khiến ngươi thoải mái mà, dù có đau nhưng thật sướng đúng không!?!"

Liễu Diên bất đắc dĩ, đành phải theo hắn, hết sức phối hợp lắc lư mông, quả thực là đau đến mức giết người, lần sau còn đau hơn lần trước nhưng lại có tư vị vui sướng xen lẫn ngọt ngào , hai cỗ tư vị đan xen vào nhau càng thêm tra tấn lòng người, Liễu Diên chống đỡ va chạm kịch liệt một hồi, thần trí như bị tra tấn, bất tri bất giác rơi vào mê man.

Y mờ mịt nhìn khuôn mặt của Y Mặc, khuôn mặt cực kì tuấn mỹ đang khẽ chau mày, lúc không nói chuyện bờ môi mím chặt, tràn đầy nhẫn nại, thậm chí nhẫn nại đến vặn vẹo -- nhưng thật là dễ nhìn.

Liễu Diên trong vô thức nói: "Ngươi thật là anh tuấn." Sau đó giơ tay đặt lên đầu hắn, liều lĩnh dùng sức hôn lên.

Y Mặc vốn không muốn làm y đau, nghe câu này hắn bỗng nhiên bối rối, nhẹ nhàng ôm lấy y đáp: "Ngươi cũng thật đẹp." Gần như mất khống chế hung hăng đâm rút thêm mười mấy cái, nhiều lần đều đâm thẳng tới vị trí nhạy cảm, hắn ôm chặt Liễu Diên rùng mình tiết ra.

"A. . ." Điểm nhạy cảm bị đâm vào mãnh liệt khiến cả người y tê dại, Liễu Diên co quắp, bị bức ép đến mức bắn tinh.

Rời khỏi địa phương ấm nóng tiêu hồn, Y Mặc nâng chân y lên tách ra hai bên, tiến tới nhìn vết thương, nơi từng bị hai cự vật hung ác dày vò nhất thời không khép lại được, cửa huyệt nóng bỏng sưng đỏ, ngón tay luồn vào cảm nhận được nhiệt độ vô cùng nóng , lúc rút ra trên ngón tay còn dính vài tia máu.

Trải qua một trận cọ sát kịch liệt, chỗ kia phi thường hồng hào , nơi nhỏ bé như vậy lại bị hai tính khí thao lộng. Dù sướng nhưng cũng thật khổ.

Y Mặc một bên âm thầm áy náy, lại thay y trị thương, ngón tay khuấy đảo bên trong kéo ra tinh dịch, trên miệng huyệt vươn vài tơ máu, trán hắn nóng bừng. Không nói một lời, Y Mặc nằm nghiêng ôm phía sau y, không chút khách khí đem tính khí dễ dàng đỉnh vào.

Liễu Diên tưởng hắn lại lên, nghĩ thầm giờ phút này bản thân y thật sự không chịu nổi nữa, đang muốn nói, lại nghe Y Mặc nói: "Đồ của ta, không được để nó chảy ra, giữ lại bên trong đợi ngươi sinh cho ta một tiểu xà."

Liễu Diên ngạc nhiên há hốc mồm, cuối cùng không nói gì nhắm mắt lại, trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu ta có bản lĩnh như ngươi, đừng nói một tổ rắn nhỏ, dù là mười ổ trăm ổ ta cũng sẽ sinh cho ngươi, lí nào còn ở đây mặc cả.

Yên lặng oán thầm, Liễu Diên chìm vào giấc ngủ, bất tri bất giác gặp mộng, mộng thấy Y Mặc nâng cao bụng, mặt mũi tràn đầy không cam lòng nhìn y chằm chằm, trừng một hồi lại quay mặt đi, y tiến đến nắm tay hắn, dọc theo bờ sông nước trong xanh, bọn họ chậm rãi tản bộ, một đường hoa lê nở trắng noãn, gió nhẹ lướt qua, cánh hoa rơi đầy trên người họ.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro