Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc những con phố lên đèn. Đủ mọi loại đèn rực rỡ nhiều màu khiến một thành phố sầm uất như Bangkok càng thêm nhộn nhịp. Ở các trung tâm thương mại, người ta nhìn thấy các cặp đôi dạo quanh lựa chọn những món quà kỉ niệm, các nhóm bạn tụ tập ăn uống. Ở trên phố, người ta nhìn thấy từng tốp khách du lịch đang vô cùng hào hứng muốn thử những món ăn đường phố nổi tiếng của đất nước này.

Cho đến khi đồng hồ điểm con số 12, Bangkok trở thành một không gian rất khác. Các trung tâm thương mại mà mới chỉ cách đây vài tiếng người người vẫn đang ra vào nườm nượp thì hiện tại không còn hoạt động, các con phố tràn ngập các hàng ăn vặt lề đường giờ chẳng còn ai. Tĩnh mịch đến buồn bã.

Nhưng đây là thời điểm thích hợp nhất để tận hưởng cuộc sống của một số người và những loại sinh vật khác với con người...

-----------------------------------------------

Một tốp thanh niên cơ thể có lẽ đã nạp đầy men rượu, đi đứng xiêu vẹo, mắt mơ màng, cười đùa một cách tùy tiện ở trước cửa một quán bar nổi tiếng của giới trẻ Bangkok. Một trong số họ, có lẽ uống quá chén nên đến đứng cũng không vững, loạng choạng rồi ngã vào một người vừa đúng lúc đi đến. Cách ăn mặc của người này nhìn qua rất không phù hợp với thời tiết ở một đất nước nhiệt đới như Thái Lan. Người thanh niên mặc quần jean màu đen, bên trên là áo sơ mi đen, bên ngoài là một lớp áo hoodie đen vải nỉ bông, còn trùm cả nón, đi giày thể thao đen. Dường như chẳng ai nhìn được mặt người này, người ta chỉ nhìn thấy phảng phất làn da trắng tuyết và đôi môi đỏ như màu máu bên dưới lớp nón áo hoodie. Những người đứng gần chỉ cảm nhận được một thứ duy nhất khi đứng gần người thanh niên này, chính là sự nguy hiểm.

Người say rượu kia đã tự mình ngã vào người thanh niên nhưng vì men rượu lại làm loạn muốn người kia xin lỗi mình. Người thanh niên bí ẩn nọ từ đầu chí cuối không ngẩng mặt, cũng không mở lời. Việc này càng khiến tốp bạn của người say rượu kia cảm thấy thật kì lạ và cảm giác bất an trong lòng mỗi lúc một tăng mạnh, vội kéo bạn mình lại, để cho người thanh niên đó đi.

Sau khi người thanh niên kia đi, người say rượu khua tay múa chân loạn xạ, làm loạn một trận.

"Sao còn chưa về?"

Một chàng trai cao gầy, đeo kính cận với khuôn mặt thư sinh, đầy dịu dàng, vừa nhìn liền tạo cho người ta thiện cảm đi ra khỏi quán bar nhìn đám bạn của mình với vẻ ngạc nhiên.

"Thằng nghiệp chướng Boom đây, suýt nữa đã gây sự với người ta".

"Được rồi, giải tán cả đi", chàng trai xua xua tay đuổi nhóm bạn của mình, "Tụi bây đưa nó về nhé! Tao đi đây!"

Prin và Lann - 2 người bạn của chàng trai nọ còn đủ tỉnh táo để đưa Boom về nhà đang mặt ủ mày chê vì sự say xỉn của bạn mình và vì chàng trai kia nỡ "bỏ con giữa chợ".

Lann đang khổ sở kéo lại cánh tay Boom trên tay mình vì cậu khá nhỏ con, trong khi Prin cao lớn đứng thẳng người như chẳng phải đang vác một cục nợ trên vai. Nhìn bạn mình sắp sửa bỏ lại mình mà đi sang đầu đường bên kia, Prin kêu:

"Singto, sao không gọi taxi? Giờ này mày còn đi đâu?"

Singto nở nụ cười, vỗ vỗ vào cái túi đen đeo bên hông. Prin ngớ người mất mấy giây khi nhìn thấy nụ cười kia, chỉ mới gần 1 giờ sáng thôi, sao lại nhìn thấy mặt trời thế này? Tự vỗ đầu mình một cái để kéo lại tia tỉnh táo, Prin nói vội:

"Cẩn thận đấy!"

Không có câu trả lời, chỉ thấy Singto làm dấu hiệu OK rồi lập tức sang đường. Prin nhìn theo bóng lưng người kia đến khi khuất tầm mắt.

"Mày, mau đưa thằng Boom về đi, tao sắp chịu hết nổi rồi. Thằng Boom, từ mai tao gọi mày là heo được không?"

Lann sắp thở không ra hơi nữa rồi.

"PRIN! Mày nhìn làm gì mà lâu vậy?"

Lann gọi lớn tiếng khiến Prin bừng tỉnh không ít, hắn cau mày nhìn về nơi Singto đã đi khuất.

"Tao lo cho thằng Sing"

"Mày làm ơn cũng lo cho tao như vậy được không? Lưng tao sắp gãy rồi, thằng quần!!!"

Đến lúc này Prin mới nhớ ra rằng phải đưa Boom về phòng. Hắn kêu Lann buông tay Boom ra, tự mình cõng Boom trên vai, nhẹ như không. Lann giận đỏ mắt.

"Thằng quần, từ nãy mày cõng nó thì tao có cần mệt vậy không?"

"Tao lo cho thằng Sing"

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng một cách nghiêm túc của Prin, Lann biết nó nói thật, "Mày lo cái gì chứ? Nó cũng là con trai, lại còn cùng CLB Taekwondo với mày không phải sao? Về thôi, nhanh lên, tao muốn ngủ".

----------------------------------------------

Thời điểm hiện tại và rạng sáng là khoảng thời gian Singto thích nhất. Anh thích cảm giác vác máy ảnh chụp lại mọi ngõ ngách vào lúc người người nhà nhà đều đang say ngủ. Không gian tĩnh lặng không bóng người trong những bức ảnh anh chụp khiến anh cảm thấy tâm tình thoải mái và thư thái, thoát hẳn khỏi cuộc sống hối hả ở thành phố này ban sáng. Và khi mang máy ảnh đi qua các con đường vắng lặng, anh có thể thỏa thích hít trọn không khí làm đầy buồng phổi giống như đó chỉ là không khí của riêng mình. Để mặc cho làn gió mơn trớn da mặt nhẵn mịn, để mặc cho không gian rộng lớn không người nuốt chửng mình, Singto thích như vậy.

Singto cũng rất thích bình minh và hoàng hôn. Khi mặt trời ló dạng trên những rặng mây, anh cố gắng nắm bắt từng khoảnh khắc, lưu lại thật nhiều ảnh, nhưng hoàng hôn thì anh không thể làm điều đó. Vì nhiều lý do như công việc, việc học hay giao thông ở thời điểm đó.

Singto thả những bước chân vô định trên phố, tận hưởng những khoảnh khắc chỉ có mình trên con phố rộng lớn. Đến lúc nhận ra anh đã đứng ở dốc cây cầu nổi tiếng của thủ đô Bangkok - cầu Rama VIII. Anh vội nâng máy ảnh vì phát hiện ở góc độ hiện tại cùng với ánh đèn đường vàng vọt, cây cầu hiện lên sừng sững như một tên khổng lồ nhưng lại vô cùng mềm mại, lại trống vắng đến ưu thương.

Tiếng màn chập máy ảnh vang lên liên tục, ánh đèn flash nháy liên hồi, Singto thay đổi góc độ một chút, lại nâng máy ảnh lên. Nhưng rất nhanh sau đó anh liền bỏ xuống vì anh thấy có một người toàn thân quần áo màu đen chui vào trong khung ảnh của mình. Người nọ xuất hiện ở đầu bên kia đã đi đến giữa cầu, bị ánh đèn flash chiếu đến, liền xoay mặt nhìn, chỉ thấy đối phương tay cầm máy ảnh đang nhìn mình. Hơi nhướn mi, ra chiều ngạc nhiên, "Người này giờ này còn làm gì ở đây?"

Người thanh niên kia nhanh chóng kéo mũ áo xuống, đi lướt qua Singto. Anh bỗng cảm thấy một luồng không khí lạnh lướt qua, người thanh niên kia sau khi đi khỏi thì không khí lạnh đó cũng biến mất. Singto cau mày nhìn theo bóng lưng người nọ. Nhưng rồi cũng rất nhanh quẳng mọi thứ ra sau đầu, vừa tiếp tục đi vừa xem lại mớ ảnh vừa chụp được. Singto dừng lại rất lâu ở tấm ảnh mà người kia vô tình lọt vào ống kính. Làn da trắng đến mức có chút bất thường, môi màu đỏ máu, ánh mắt u buồn, thờ thẩn lại có chút cô độc, loại thần thái này khiến anh thật tò mò muốn gặp lại người kia, nhìn cho thật rõ dung mạo đó một lần.

Vừa nghĩ đến đây, một âm thanh từ sau lưng vang lên khiến anh phải xoay đầu nhìn. Singto hớt hải chạy đến bên người thanh niên kia lay cậu ta vài cái cũng chẳng thấy cậu ta có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại.

"Này cậu, có làm sao không? Tỉnh lại đi!"

Singto đặt tay lên trán người nọ kiểm tra nhiệt độ, lòng bàn tay ngay lập tức truyền đến cảm giác lạnh như đang chạm vào một ly nước đặt trong ngăn mát tủ lạnh. Anh giật mình đặt lại tay lên trán mình. Là do mình sốt hay thân nhiệt cậu ta bất bình thường vậy?

"Này cậu, cố gắng một chút, tôi đưa cậu đến bệnh viện"

Nói rồi, Singto cố gắng kéo người thanh niên nọ quàng tay qua vai mình, đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt, lãnh đạm lại vang lên bên tai anh

"Đừng...đừng đến...bệnh viện..."

Người nọ, mắt mơ màng, có chút yếu sức, đặt cả trọng lượng cơ thể trên vai Singto. Khi kéo được người này đứng lên anh liền nhận ra, có phải hay không mình đã gầy quá rồi, người này trông gầy như vậy và có vẻ như còn thấp hơn mà anh lại khá khổ sở chỉ để kéo người ta dậy.

"Vậy... nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà?"

"..." Không có tiếng trả lời

"Vậy... cậu về phòng tôi một đêm nhé! Sáng mai tôi lập tức đưa cậu về". Singto lấy điện thoại trong túi gọi taxi, miệng càm ràm, "Nhưng đừng có mà xảy ra chuyện gì ở phòng tôi đấy!"

Suốt quãng đường về phòng, người kia hơi thở nặng nề, mắt nhắm nghiền tựa trên vai Singto. Anh nhìn chằm chằm người tựa đầu bên đầu vai mình, khuôn mặt này đáng yêu như vậy, sao lại phảng phất nét mất mát, cô độc đến vậy?

Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, Singto như bị khuôn mặt xinh đẹp kia thôi miên, mắt không rời, tay bất giác đưa lên, chạm vào đôi gò má đầy đặn. Cảm giác lạnh buốt lạ lẫm nơi đầu ngón tay khiến Singto choàng tỉnh. Trên đời này sao có thể có người thân nhiệt thấp như vậy?

Về đến phòng mình nằm tại tầng 5 của một chung cư cách không xa trung tâm, Singto nhẹ nhàng đặt người nọ lên giường của mình, cởi giày, kéo đắp cái chăn mỏng lên, điều hòa cũng không dám mở, thời tiết ở Thái Lan mà còn có thể mặc áo nỉ bông, xem ra là sức chịu lạnh cực kì của cực kì trong cực kì kém.

Như nhớ ra điều gì Singto chạy ra lục tung phòng khách tìm được một cái nhiệt kế bị quăng ở một xó trong hộc tủ.

"22 ĐỘ?"

Singto tay cầm nhiệt kế, nhìn con số hiển thị trên bề mặt, không dám tin vào mắt mình. Có phải là cái này hỏng rồi không? Nói xong anh liền mang mình ra thử.

"37 độ... Đâu có hỏng?", Singto liếc nhìn người nằm trên giường mình, "Vậy...cậu ấy..."

-------------------------------------

Thời tiết nóng như vậy, không có điều hòa chính là cực hình, Singto quyết định ra phòng khách, tạm thời ngủ ở ghế sofa một đêm. Có điều, không gian yên ắng, chỉ có âm thanh quạt máy vù vù thổi, đèn đường leo lét bên ngoài hắt vào căn phòng tối đen cũng không thể khiến anh dễ ngủ hơn vì anh vẫn còn một mớ bồng bông về người kia ở trong đầu. Kết quả hơn 3 giờ sáng Singto mới đóng được mi mắt của mình lại.

Nhưng giấc ngủ của anh cũng chỉ kéo dài được hơn 4 tiếng đồng hồ. 8 giờ sáng âm thanh của một cái ly va chạm vào sàn nhà vỡ toang vang lên từ trong phòng ngủ đánh thức Singto. Anh giật mình bật dậy, chạy ngay vào phòng chỉ thấy người thanh niên nọ đang ngồi trên thảm trải sàn, bên cạnh ly nước bị vỡ.

"Cậu không sao chứ?", Singto chạy vội đến đỡ người kia lên ngồi trên giường, "Cậu ngồi lên giường đi, để tôi dọn cái này".

Đến lúc quay lại, Singto cầm trên tay một ly nước, vừa bước vào phòng đã thấy người kia im lặng ngồi khoanh chân ở trên giường, mặt cúi gầm, nhìn vô định vào tấm thảm dưới sàn. Trên đầu không đội nón nữa rồi, có thể nhìn cho thật rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp lại có chút ưu thương ấy rồi. Singto tiến đến đưa ly nước, người nọ mặt cũng không ngẩng chỉ đưa tay cầm lấy. Singto đến ngồi trên chiếc ghế ở bàn làm việc, anh không vội, chỉ kiên nhẫn chờ người kia mở miệng.

Việc này kéo dài cả giờ đồng hồ thì người nọ mới chịu lên tiếng.

"Cảm ơn anh", người kia liếc mắt nhìn Singto, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên giữa không gian yên ắng khiến anh đang làm việc của mình liền ngước nhìn.

Singto mỉm cười mãn nguyện, "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi sao? Cậu tên gì? Nhà ở đâu? Tôi sẽ đưa cậu về".

Lại im lặng rồi!!!

"À còn việc này nữa. Thân nhiệt của cậu...."

Như hiểu anh muốn nói gì, chàng thanh niên nọ lập tức xoay mặt tránh đi.

"Được được, không hỏi chuyện đó. Nhưng cậu nhất định phải cho tôi biết tên"

Người kia ngước nhìn ngạc nhiên xen lẫn chút tò mò với thái độ kiên quyết, nhất định phải biết tên mình của Singto, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"

Đôi mắt to tròn đó lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh, thêm đầu tóc lộn xộn, mất trật tự lọt vào mắt Singto, anh tự nhiên cảm thấy tim mình có chút xao xuyến, thật đáng yêu quá mức cho phép rồi.

"Vì cậu là ngoại lệ đầu tiên của tôi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ mang ai đó về phòng mình, dù là bạn bè. Tôi cũng không thích ai đó nằm trên giường của mình. Cậu là người đầu tiên ngủ ở phòng của tôi, ở trên giường của tôi", cũng là đứa con trai đầu tiên cho tôi cảm giác rung động.

Đương nhiên câu cuối cùng, Singto không nói ra.

"Krist"

"Sao?"

"Tôi tên Krist"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro