Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí trên ô tô đã yên ắng nửa giờ đồng hồ rồi. Singto không phải người hay nói chuyện, cũng chẳng phải người quá hoạt bát nhưng không gian im lặng kiểu này khiến anh khá ngột ngạt. Mắt anh lén liếc sang Krist đang ngồi ở ghế phó lái bên cạnh, thấy cậu lại kéo nón áo xuống thật thấp, đôi bàn tay trắng trẻo cũng chui tọt vào trong tay áo, từ đầu đến chân đều không để lộ ra một mảng da nào. Thêm nữa, Krist ngồi nép sát hết cỡ về phía cần gạt số, dường như là để tránh ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào từ cửa sổ.

Từ quan sát của Singto từ lúc vừa gặp Krist đến buổi sáng nay, trong đầu anh bỗng nảy ra một suy nghĩ mà rất nhanh sau đó anh đã tự cho rằng vô lý rồi gạt phăng nó ra khỏi đầu. Thân nhiệt thấp hơn bình thường, da trắng bất thường, đôi môi đỏ đến mức không giống môi của một đứa con trai, thêm nữa là sợ ánh nắng mặt trời... Đặc điểm của một loài sinh vật trong truyền thuyết phương Tây...

"Cậu không thích nắng à? Nên da mới trắng như vậy sao? Haha"

Singto chịu không nổi không khí ngột ngạt trong xe liền mở miệng trêu một câu, ai ngờ không khiến Krist hứng thú mà còn khiến cậu đột nhiên lo sợ liếc nhìn anh rồi nhanh chóng cúi gầm mặt.

Singto nhìn thấy Krist cư xử như vậy liền bối rối, mắt nhìn đường rồi lại nhìn người ngồi cạnh, cứ như vậy xoay đi xoay lại

"Tôi đã nói gì sai rồi sao?"

*Lắc đầu*

"Vậy... À...", Singto bỗng cho xe đỗ bên lề, vươn người ra phía sau ghế phó lái, lúc này khoảng cách giữa hai người được thu lại tối đa, đến mức có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương, Krist có chút hoảng hốt lập tức giật lùi lại.

Singto kéo ở phía sau ghế phó lái ra một miếng che nắng có thể dán lên cửa sổ. Anh vươn tay dán nó lên cửa sổ bên ghế đối phương.

"Ổn rồi chứ?", Singto nhoẻn miệng cười thật tươi như thể anh biết mình cười rất đẹp vậy

Krist nhẹ gật đầu, khẽ nói: "Cảm ơn"
Theo hướng tay của Krist, Singto dừng lại ở bìa một khu rừng nhiệt đới cách khu trung tâm 45 phút lái xe, không phải quá xa, nhưng nói gần lại không gần. Singto thầm thắc mắc, tối qua Krist đã đi bộ từ chỗ này đến tận cầu Rama VIII?

"Nhà cậu...ở đây?"

*gật gật*

"Trong khu rừng này sao?"

Krist mở cửa xuống xe, không quên kéo nón thật thấp, đôi bàn tay vừa nãy đã thò ra khỏi tay áo giờ lại chui trở vào rồi.

"Cảm ơn anh", nói rồi Krist đóng cửa xe, lầm lũi đi băng băng vào trong khu rừng rậm rạp. Singto cũng không kịp nói điều gì, bóng dáng cậu đã khuất sau đám cây cối um tùm.

"Krist..."

Cái tên này lặp đi lặp lại trong đầu anh, giọng nói trong trẻo đó cả một buổi sáng nói với anh chưa được 10 chữ nhưng lại như in sâu vào trong tâm khảm anh. Cảm giác này là lần đầu tiên anh cảm nhận được, lại còn là do một đứa con trai. Còn nữa, từ lúc có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của Krist, anh luôn cảm thấy như đã gặp cậu ở đâu đó mà lại không tài nào nhớ ra.
--------------------------------------------------
Bên trong khu rừng đất bằng, Krist thả chậm cước bộ, len lỏi trong đám cây có tán lá rộng để tránh tuyệt đối ánh nắng mặt trời chiếu rọi hết công suất phía trên. Không khí ở nơi này khiến cậu thoải mái nhất, cũng khiến cậu đau buồn nhất. Vì đây là nhà, cũng là nơi người anh trai đã bỏ lại cậu một mình trên đời này. Đã trải qua một thời gian dài, nhưng Krist vẫn không thể xóa bỏ hình ảnh anh trai đã ngã gục xuống trước mặt mình.

Hiện lên trước mắt là một lâu đài cổ kính mang nét kiến trúc Gothic phương Tây với phần mái hình chóp nhọn như ngọn mũi tên đâm thẳng lên bầu trời. Krist liếc nhìn cánh cửa lớn chạm khắc tinh xảo, bên cạnh là một tấm biển bằng gỗ hình chữ nhật, phía trên khắc một kí hiệu hình đôi cánh dơi, vừa toát lên vẻ quyền uy, lại vừa mang tính nghệ thuật thời kì Phục Hưng, trông như gia huy của một gia tộc thế kỉ trước ở phương Tây. Bên dưới kí hiệu đôi cánh dơi có khắc dòng chữ Sangpothirat, họ tộc của Krist.

Tất cả sau bao nhiêu năm vẫn không hề có vẻ gì là trở nên cũ kĩ, vẫn mới, mới như nỗi đau mất đi người thân độc nhất của Krist, dù đã qua hơn 20 năm.

Krist thở dài một hơi, đi vào bên trong. Bên trong lâu đài khắp nơi chỉ có ánh nến, vì tất cả rèm cửa màu xám đen đều được thả xuống, căn bản một tia sáng ngoài trời cũng không thể lọt vào. Gây ấn tượng nhất, chính là một chậu cây được đặt đối diện cửa lớn, ở giữa hai cầu thang xoắn dẫn lên tầng trên, chỉ cần mở cửa liền nhìn thấy. Có điều, cánh hoa, cành hoa đều khiến người ta ngay lập tức liên tưởng đến hoa anh đào, nhưng nào có hoa anh đào nào lại có màu đỏ như máu? Krist đi đến chạm nhẹ lên cánh hoa đang nở rộ, ánh mắt bi thương mà nhìn thật lâu, thật lâu.
"Cậu đã về rồi ạ? Cậu đi suốt cả một đêm, lão lo cho cậu nhưng biết đi đâu mà tìm? Cậu có làm sao không?"
Một ông lão tóc màu muối tiêu, đeo đôi kính gọng tròn, mặc trên người bộ vest đuôi tôm không biết từ đâu chạy ra, ánh mắt hiện lên sự lo lắng rõ ràng, cung kính đứng sau lưng Krist.

"Cháu không sao. Cháu đói rồi!"

"Được, lão lập tức làm thức ăn cho cậu. Cậu muốn ăn trên phòng hay ở nhà ăn?"

"Trên phòng...", Krist xoay người định bỏ lên lầu, nhưng lại đột nhiên đổi ý: "Thôi, để cháu xuống nhà ăn".

"Khi nào có thức ăn, lão sẽ gọi cậu"
Nói rồi, cậu đi thẳng lên tầng. Trên hành lang, những chiếc đế nến được gắn trên tường. Thân ảnh Krist một mình đi trên hành lang dài với ánh nến vàng vọt, leo lét hắt xuống từ trên tường tạo thành chiếc bóng dài trên sàn đá lạnh ngắt, cô độc, thương cảm đến tột cùng. Cậu dừng lại trước cửa căn phòng cuối hành lang. Nắm cửa lạnh lẽo như tâm hồn cậu vậy, Krist mở cửa bước vào phòng, hít một ngụm khí lấy can đảm để mở mắt ra. Hiện ra trước mắt cậu là một cỗ quan tài bằng kính, xung quanh luôn luôn có nến, phần để thắp sáng, phần để sưởi ấm cho người nằm bên trong.
Bao lần bước vào căn phòng này là bấy nhiêu lần cậu mong mình đừng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cậu chỉ muốn người nằm bên trong tỉnh lại, tiếp tục ở bên cạnh cậu, chiều chuộng cậu như khi cậu còn bé.

Krist đến gần cỗ quan tài, khuôn mặt người nằm bên trong dần hiện rõ dưới ánh nến. Nước da trắng tuyết, cái trán cao đĩnh đạc, đôi gò má đường hoàng, ngũ quan sắc bén, Krist rõ ràng giống người này đến bảy, tám phần, có điều người này phảng phất vẻ trưởng thành hơn cậu. Nhìn cho rõ ràng hơn, trên cơ thể người này, có một cái cọc gỗ ghim ở vị trí trái tim, trông đau đớn tột độ.

"Em phải làm gì đây, anh?", Krist từng bước đến gần cỗ quan tài, hai tay đặt trên mặt kính lạnh lẽo, đôi mắt to vô hồn ứa lệ luyến tiếc nhìn người nằm bên trong, "Phải làm gì để trở lại như trước đây?"

Trước mắt Krist bỗng chốc đã trở thành một mànmờ ảo, nước mắt bắt đầu trào khỏi mi mắt, từng giọt nước mắt mất mát lăn dài trên má, rơi xuống mặt kính, rơi lên bàn tay đang nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt suýt bật máu.

"Krist nhớ anh, nhớ nhiều lắm, P'Tod, phải làm gì để anh tỉnh lại đây?"

Cơn đau ở lồng ngực khiến hai chân cậu đứng cũng không còn vững nữa, Krist trượt dài ngồi trên sàn đá, gục mặt mà nấc lên từng hồi.

Sau một hồi lâu, tiếng nấc đột nhiên im bặt. Krist từ từ ngẩng mặt, đôi mắt to tròn ậng nước chuyển đỏ, đến ánh mắt cũng thay đổi, nó long lên sòng sọc, chỉ còn nhìn ra thù hận.

"Là hắn, con người đó đã giết chết P'Tod", Krist đứng lên khỏi sàn đá nhìn dáo dác xung quanh như một kẻ mất trí.

"Em sẽ giết hắn, để đòi lại công bằng cho anh", cậu điên cuồng đấm tay vào quan tài kính, trên miệng lặp đi lặp lại, "Em sẽ giết hắn, sẽ giết hắn, nhất định sẽ giết hắn, báo thù cho anh"
Cho đến khi âm thanh vụn vỡ vang lên, Krist như tỉnh người, chớp mắt đôi tròng mắt liền biến thành màu đen.

"Xin lỗi P'Tod. Krist xin lỗi, anh có làm sao không? Krist xin lỗi"
Bàn tay liên tục phủi lấy những mảnh kính vụn khỏi người anh trai, Krist chẳng màng đến tay mình đã bị kính cắt máu chảy ướt cả bàn tay.
Ông lão quản gia nghe thấy âm thanh kính vỡ liền chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm trái tim cằn cõi của lão suýt nữa không chịu nổi mà ngừng đập. Ông nhanh chóng lao đến ôm lấy Krist kéo ra. Nhưng sức lực của một ông lão già nua làm sao có thể bì lại được một thanh niên trai tráng. Không những không kéo được Krist ra mà còn khiến cậu điên cuồng hơn, nước mắt tuôn như suối, bàn tay đẫm máu tươi liên tục phủi những mảnh kính vỡ vụn.

Bỗng xuất hiện một thân ảnh tiến đến khóa hai tay cậu lại sau lưng, giọng nói âm trầm vang lên bên tai khiến Krist cũng ngừng vùng vẫy
"Cậu bình tĩnh lại một chút cho tôi. Cậu nghĩ anh ấy nhìn thấy cậu thế này sẽ vui sao?"

Cả căn phòng như vừa trở thành địa điểm của một cuộc chiến, mảnh kính vỡ vươn vãi khắp sàn, nến rơi đầy đất, không gian tĩnh lặng tăm tối chỉ còn mỗi tiếng nấc.

"Bác Wan, mang cậu ấy đi rửa vết thương, cầm máu đi"

Nghe đến đây ông lão quản gia mới phát hiện từng giọt từng giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay Krist rơi xuống sàn, đã tạo thành một vũng nhỏ.

"Cậu, tay của cậu..."

Người kia buông tay Krist ra, nhanh chóng đi khỏi, bỏ lại một câu: "Cậu nhìn lại mình đi, có còn ra hình ra dạng không?"

Krist đờ đẫn nhìn theo bóng người đó khuất sau tấm cửa, sau đó liền bị bác Wan kéo xuống tầng.

"Đây, cậu uống thuốc đông máu trước, lão sẽ xử lý vết thương cho cậu".

Ông lão đưa cho Krist một viên thuốc tròn màu nâu đỏ cùng một ly nước rồi nhanh nhảu kéo hộp y tế đến xử lý vết thương. Vết thương không nhỏ, mấy mảnh kính vụn lổm chổm lổm chổm cắt khắp cả lòng bàn tay.

"Cậu biết là máu mình không đông, sao lại còn làm như vậy? Nếu cậu có chuyện gì, lão đến cửu tuyền rồi làm sao nhìn mặt tổ tiên đây!"

"Cháu xin lỗi, bác Wan cho người thay kính khác cho P'Tod nhé?"

"Chuyện đó cậu không cần lo, cậu Kim đã đi làm cái khác rồi, lão cũng cho người dọn dẹp trong phòng rồi, nến cũng đã thắp rồi" 

Nhắc đến mới nhớ, P'Kim - một người anh khác và hiện tại là người anh duy nhất và cuối cùng của Krist. Dù Kim chẳng mang cùng dòng máu gia tộc Sangpothirat của Tod hay Krist. Krist đã biết Kim được 20 năm rồi. Ngày đó, khi Tod đưa Kim về lâu đài, Krist có chút giật mình vì đó là lần đầu tiên Tod đưa người ngoại tộc về nhà. Đầu óc Krist lại bắt đầu càng hồ đồ hơn nữa khi Tod giới thiệu Kim không phải bạn mà là người yêu.
Ngày đó, Krist chỉ là một cậu nhóc mới lớn, cũng như đại đa số người khác trên thế giới này, cậu cho rằng tình yêu đôi lứa chính thống chính là tình yêu nam nữ và thậm chí cậu nghĩ rằng trên đời này chỉ tồn tại duy nhất một loại tình yêu này. Ban đầu, Krist đã cảm thấy anh trai mình bất thường, là một người đàn ông lại đi yêu một người đàn ông khác, cậu xa lánh Tod, nhìn Kim bằng ánh mắt hình viên đạn vì cho rằng Kim đã khiến anh mình trở nên không bình thường.

Cho đến một ngày, vì Krist không thể chấp nhận việc anh ở bên Kim, Tod quyết định tạm xa Kim một thời gian. Nghe vậy Krist vui mừng rằng Tod nghĩ kĩ lại rồi, Tod thông suốt rồi, Tod bình thường trở lại rồi. Nhưng không, quãng thời gian tạm chia tay Kim, Krist không nhìn thấy Tod cười lần nào nữa. Chỉ thấy anh thường xuyên ngồi thẫn thờ một mình, trong tay xoay xoay móc khóa hình máy ảnh mà cậu chưa từng thấy nó rời khỏi anh một thời gian rất dài rồi. Cậu biết Tod nhớ Kim, nhớ rất nhiều và bắt đầu cậu nhận ra, có phải hay không trên đời này thật sự tồn tại một loại tình yêu "không quá chính thống" như tình yêu của Tod và Kim? Có phải hay không cậu đang gián tiếp đoạt đi hạnh phúc của anh trai mình và người anh yêu?

Và rồi cậu quyết định...

"P'Tod...gọi P'Kim đến dùng bữa tối đi!!!"

Mãi đến hiện tại, Krist cũng không quên được ánh mắt sáng trưng như ngọn đuốc lúc đó của Tod, anh cười mừng rỡ, ôm cậu vào lòng, miệng liên tục lặp đi lặp lại câu "Cảm ơn em" rồi lập tức đến đón Kim.

Bữa tối hôm đó, Krist nhìn thấy Kim chăm sóc cho anh mình, thấy anh mình nhìn Kim cười hạnh phúc.
Một đoạn hồi ức 3 người bên nhau vui vẻ như vậy ùa về như một cuốn phim tua ngược trong não, vết thương trên bàn tay đã thôi không chảy máu nữa, miệng vết thương cũng khép dần lại, nhưng Krist cảm thấy nỗi đau lại bắt đầu len lỏi, cậu tiếc nuối đoạn hồi ức đó, nước mắt lại rơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro