Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà ăn của một trường đại học, một nhóm sinh viên nam có nữ có vừa ăn cơm vừa bàn bạc chuyện gì đó có vẻ sôi nổi. Nhưng nếu không đến gần sẽ không biết thật sự họ đang tranh cãi.
"Tao nghĩ tụi mình nên làm đề tài siêu anh hùng, tao sẽ đảm nhiệm vai chính, với cái mặt đẹp trai này của tao, tụi con gái trong lớp sẽ phát điên luôn"
Một chàng trai cao gầy, nước da ngăm đen hất cằm, vỗ vỗ vào mặt mình, vô cùng tự tin mà đưa ra ý kiến của mình. Có điều ngay sau đó, chỉ có bị phản đối.
"Nhà mày không có gương hả, thằng Mint?"
"Mày nghĩ chúng ta có thể làm thể loại siêu anh hùng luôn sao?"
"Cái mặt mày mà đẹp trai á? Để tao mang mặt Singto đi photo rồi gắn lên cho nhé!"
Singto là người từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ cắm cúi ăn cho xong bữa trưa của mình. Anh thường như vậy, trong mọi buổi họp nhóm, anh luôn là người đưa ra ý kiến sau cùng. Anh lắng nghe tất cả thành viên trong nhóm trước, sau đó tổng hợp lại thành một ý tốt nhất và nó thường được cả nhóm ủng hộ.
"Này này, mặt tôi không phải giấy nhé!"
"Ừ mày", Lann lên tiếng, vì Singto im lặng từ đầu, suýt nữa Lann đã quên sự hiện diện của anh ở cái bàn ăn này, "Mày nghĩ sao? Có ý kiến gì không? Thấy im lặng nãy giờ"
"À, chúng ta làm thể loại kinh dị đi", Boom là đứa đam mê phim kinh dị nhất hội, nó có thể vừa uống nước dưa hấu, vừa ăn dạ dày lợn sốt tương ớt vừa xem phim kinh dị đẫm máu mà chẳng hề hấn gì.
"Cái đấy máu me, bẩn, tôi báo trước, tôi không hóa trang cho đâu đó". Jess - một cô gái tóc vàng xinh đẹp, là người chuyên đảm trách hóa trang, trang điểm cho nhóm, lấy tay hất tóc ra phía sau, kiêu kì mà nói. Cũng chẳng phải cô ghét bẩn hay không thể hóa trang thể loại kinh dị mà là cô không thích hình ảnh người ta ướt đẫm máu me bê bết, đỏ lè đỏ lét.
"Tao có ý này, gần đây chẳng phải đang có một bài hát rất hot sao? Tao sẽ dựa vào lời bài hát đó dựng lên một kịch bản, sẽ chỉ cần một nam chính một nữ chính thôi, sau khi quay xong thì mang bài hát ghép vào"
"Ừ nhỉ, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian viết kịch bản, có thêm nhiều thời gian cho khâu hậu kì", Win - một cô gái khác trong nhóm búng tay kêu "tách" một cái, mắt sáng rỡ.
Ý kiến của Singto rất nhanh chóng được cả nhóm thông qua. Mỗi người đưa ra thêm ý tưởng, xây dựng cho nó trở nên hoàn hảo hơn. Đây là dự án thực hành lấy điểm trực tiếp cuối cùng của học kì này, cả nhóm 7 người sẽ đặt cả tâm huyết của mình vào mà làm. Mỗi lần đưa ra ý kiến giúp được cho nhóm, Singto liền cảm thấy mình đã thực sự chọn đúng cái mà mình thích.
Anh ước mơ trở thành đạo diễn, nhưng ban đầu anh đã học kinh tế, anh không quá thích nó, thậm chí có lúc anh vừa học vừa muốn rơi nước mắt vì nó quá khó đối với anh. Bất quá chỉ vì thích được làm đàn anh giáo dục mà anh đã kiên trì đến tận năm thứ 3. Sau đó, anh nhận ra mình không thích, cũng không thích hợp để tiếp tục với kinh tế, mà ngay lúc này anh cũng biết được mình thích làm gì. Singto quyết định bắt đầu lại ở một trường đại học khác, trở thành sinh viên khoa Nghệ thuật Truyền thông và đến hiện tại như bạn thấy đấy, anh là sinh viên năm 3 và anh vẫn đang học tập rất chăm chỉ.
Theo thống nhất của cả nhóm, Singto và Jess sẽ cùng nhau viết kịch bản dựa trên bài hát đã được chọn kiêm luôn vai nam nữ chính, bởi vì kịch bản họ viết ra, chính họ sẽ là người hiểu nhân vật của mình nhất, còn có thêm vào đó là yếu tố ngoại hình vô cùng hút mắt của hai người họ. Prin và Boom sẽ phụ trách quay phim, hai người đã bắt đầu ôm máy quay chiến hữu của mình ra lau chùi, chỉnh sửa và cùng nhau bàn bạc góc quay phù hợp, sao cho nam nữ chính lên hình lung linh nhất mà lại có thể lột tả được hoàn toàn diễn xuất của họ và tâm trạng của nhân vật. 3 người còn lại, Mint cùng với Lann và Win sẽ cùng nhau làm phần hậu kì. Công đoạn này cũng quan trọng không kém những khâu còn lại. Cắt, ghép, biên tập và dựng lại phim sao cho hợp lý không phải chuyện dễ và nó lại khó hơn nữa khi phải dựng phim trên nền nhạc có sẵn. Vì vậy, gần như tất cả các khâu phải thống nhất, liên kết chặt chẽ với nhau, nhất là khâu kịch bản và khâu dựng phim. Tiết kiệm được thời gian viết kịch bản nên phải chăm chút thật nhiều cho phần hậu kì chính là tiêu chí làm việc cho dự án thực hành lần này.
Sau một tuần, với lịch trình làm việc siêu biến thái, cả nhóm 7 người trông như người nghiện lâu năm. Ngày đầu tiên, 8 giờ sáng đến trường tham gia các lớp học, sau bữa trưa vác máy quay đi tìm bối cảnh, đến khi tìm được bối cảnh, đã khuya lắc khuya lơ nên đành hẹn lại hôm sau bắt đầu quay. Hôm sau, vẫn 8 giờ đến trường, bắt đầu quay sau giờ nghỉ trưa, nhưng kịch bản trục trặc bắt buộc phải chỉnh sửa, đến khi quay xong phân đoạn đầu tiên đã 1 giờ sáng. Cứ như vậy liên tục sáng đến trường sau đó gấp rút quay xong các phân cảnh dựa trên kịch bản, Prin và Lann hăng say căn chỉnh góc độ, ánh sáng đến mức sau khi hoàn tất các cảnh quay, tay hai người không còn nhấc lên nổi nữa, Singto và Jess cũng bắt đầu biến thành gấu trúc vì thức khuya chỉnh sửa kịch bản. 3 người đảm nhiệm khâu cuối cùng hiện tại đang vật vờ, lờ đờ như zoombie. Nhưng họ hoàn toàn tình nguyện mệt mỏi, tình nguyện ngủ ít một chút không phải vì đây là dự án thực hành bắt buộc mà vì đây là công việc họ thích, nó phục vụ cho ước mơ của họ trong tương lai. Vì vậy, dù cho một ngày ngủ được có hơn 4 tiếng họ vẫn rất tận lực, rất hứng thú mà làm.
Cho đến khi Mint bấm vào nút Enter trên bàn phím máy tính, cậu liền gục luôn xuống bàn, cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
Prin tỉnh dậy từ dưới sàn nhà, cổ tay và sau gáy bắt đầu lan tới cơn đau khiến hắn tỉnh người một chút. Mắt hắn mơ màng nhìn thấy Singto đang ngồi trên sofa, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Mint, hai cô gái ngủ say trên sofa sau lưng Singto, Mint nằm dài trên bàn bày ra dáng vẻ trời có sập xuống cũng không tỉnh dậy, Lann gối đầu trên bụng Boom ngủ như chết phía cạnh bàn bên kia. Trông cả bọn như vừa trải qua một đêm say bét nhè, nhưng sự thật là trong cả một tuần qua, họ sinh hoạt vô cùng lành mạnh, chẳng có một giọt rượu nào trong người, vì cũng không ai dám uống.
Prin lừ đừ ngồi dậy, giọng khàn khàn, "Sing, mày không ngủ à?"
Prin không nghe thấy Singto trả lời, thầm nghĩ có phải thằng bạn mình ngủ quá ít đến mức tinh thần không tỉnh táo luôn rồi không? Hắn lồm cồm ngồi dậy đến gần, chỉ thấy Singto đang xem bản hoàn chỉnh của dự án lần này, trên màn hình máy tính đang hiện lên là phân cảnh mà bọn họ quay ở trường, Singto và Jess vui đùa với nhau, Jess cố với tay đến máy ảnh mà Singto đang cầm.
Prin ngồi bên cạnh Singto, hắn cũng chăm chú ngó vào màn hình mà hồi hộp liếc nhìn đứa bạn. Hắn cảm thấy thành quả không tệ, nếu không muốn nói là tốt hơn mức hắn có thể tưởng tượng rất nhiều, nhưng sao Singto lại có biểu cảm giống như không quá hài lòng thế kia?
Đến lúc video kết thúc, Prin lén lút ngước nhìn bạn mình, màn hình vừa tắt, giây cuối cùng của video vừa kết thúc, Singto liền thở dài một hơi, mắt nhắm nghiền.
"Sing, mày... mày sao vậy? Tao thấy cũng... cũng ổn mà, không phải sao?"
Đến đây, tự dưng một nét cười khẽ hiện lên trên khóe miệng, Singto trầm giọng
"Không phải ổn..."
Nhìn biểu cảm này của thằng bạn, tim Prin suýt nữa nhảy ra ngoài
"Tụi mình đã cố gắng..."
"Mà là quá tuyệt vời!!!". Singto không để cho Prin nói hết câu liền xen vào, ánh mắt sáng rỡ cứ như vừa uống một liều vitamin dành cho cả năm vậy.
Prin thở phào một hơi, nhìn trời, tim cũng vừa mới hoạt động bình thường trở lại, hắn liến cho một cái đập lên đầu Singto
"Tao đau đó", Singto tay vừa xoa đầu vừa cằn nhằn mà miệng lại không thể thôi nhoẻn cười.
"Sáng sớm đã trưng bộ mặt đó ra, tim tao suýt nữa thòng xuống bụng luôn rồi, thằng điên"
Âm thanh ồn ào đã đánh thức cả nhóm, mọi người lồm cồm bò dậy, Singto liền kéo cả bọn đến xem thành quả làm việc cật lực suốt một tuần qua của họ. Chỉ có Mint, nhất định không ngủ bù lại 24 tiếng sống chết không chịu dậy. Mọi người liền bỏ mặc cậu.
Dù là chưa tỉnh hẳn, nhưng ai nấy cũng cố gắng căng mắt, tập trung hết cỡ để "bới lá tìm sâu" rồi sửa lại cho thật hoàn hảo.
Singto xem lại lần này là lần thứ 2, nhưng vẫn vẫn im lặng tập trung mà xem. Có một điểm ở lần trước anh nhìn thấy, nhưng lại không dám chắc mình đã nhìn đúng hay không. Trong một phân cảnh họ quay ở cầu Rama VIII, một bóng người toàn thân quần áo màu đen đã vô tình lọt vào khung hình từ phía chiều lưu thông ngược lại của cây cầu. Nhưng nếu không quá để ý, sẽ không nhìn thấy. Có điều với Singto thì khác, hình dáng này, cách ăn mặc này, anh dám mang điểm A của tất cả các môn trong học kì này ra cược rằng đó là Krist, người anh chỉ mới gặp một lần duy nhất.
Kể từ sau khi anh đưa Krist về, Singto không còn gặp được Krist lần nào nữa. Mặc dù anh vẫn trong trạng thái rất tò mò về cậu, nhưng anh thật sự không có cách nào khác để tìm gặp Krist ngoài việc băng vào khu rừng hôm đó. Thậm chí, hôm sau ngày đưa Krist về, anh đã quay lại nơi đó, nhưng rồi đột nhiên anh nhớ ra một chuyện. Không gặp được thì không nói làm gì, nhưng gặp được rồi nên nói gì với cậu ấy? Nói rằng, tôi tò mò, hãy kể tôi nghe về cậu à? Có kì hoặc không chứ? Hoặc bịa ra một cái lý do rằng tôi đi lạc vào khu rừng này à? Bạn nghĩ xem có đáng tin không?
Thế rồi anh quay xe về lại Bangkok mà vẫn không thôi nghĩ về Krist. Singto không phải người mê tín hoặc quá tin vào thánh thần hay những thứ đại loại vậy, nhưng anh có một tâm niệm rằng những người có duyên với nhau, dù sớm hay muộn cũng sẽ gặp lại nhau.
"Nè, đây không phải là người hôm đó sao?", Lann dụi dụi mắt, chỉ tay vào màn hình, Prin liền bấm dừng lại, hỏi
"Ai? Người nào?"
"Cái người thằng Boom suýt gây sự trước quán rượu hôm đó"
Boom có chút hồ đồ, chỉ vào mũi mình: "Tao gây sự á? Với ai?"
"Hôm đó mày say, ngã va vào người ta rồi lại còn đòi người ta xin lỗi. Nhưng cũng may là người này không nói gì, tụi tao kéo mày lại để cho người ta đi".
2 cô gái ở trên ghế sofa chỉ biết hết nhìn người này nhìn người kia rồi lại nhìn người trên màn hình, mơ hồ không hiểu chuyện.
"Khoan đã, tụi bây nói đã gặp người này?". Singto có chút giật mình
"Phải, hôm tụi mình đi quán rượu đó, thằng Boom say bét nhè, mày bỏ tao với thằng Prin đưa nó về mà đi chụp ảnh"
"Gặp ở đâu?", Singto đột nhiên sốt ruột
"Trước quán rượu? Làm sao vậy? Mày quen người này hả Sing?"
Prin cảm thấy thái độ của Singto có chút là lạ. Chỉ là một người vô tình lọt vào khung ảnh, có cần phải sốt sắng như vậy không?
"Hôm đó tụi bây có thấy người này có gì bất thường không?", Singto trực tiếp gạt bỏ câu hỏi của Prin, chăm chăm muốn biết chỉ có mình cảm thấy Krist kì lạ hay tất cả mọi người đều có cùng cảm giác đó khi ở gần cậu ấy.
"Tao thấy người này không nói năng gì hết. Gặp tao chắc tao đã đấm cho thằng Boom mấy cái rồi", Lann nói mà liếc nhìn Boom như thể nhìn kì thị một chuyên gia gây rắc rối.
"Tao lại thấy người này kì lạ ở chỗ thời tiết nước mình nóng như vậy, mà ăn mặc cứ như mùa đông Hàn Quốc ấy", Prin nhìn màn hình nhớ lại hình dáng của người mà bọn họ gặp trước quán rượu hôm đó.
"Còn tao lúc đó dù không còn tỉnh táo lắm, nhưng có một cảm giác rất rõ ràng lúc tao va phải người đó, chỉ một từ thôi LẠNH"
Singto lâm vào trầm mặc, cả bọn đều một dạng không hiểu thái độ này của bạn mình, mà có vẻ như hỏi cũng không được câu trả lời nào nên đành gạt sang một bên, cũng không quan tâm Singto đang bắt đầu bất giác cắn móng tay mà quay lại việc kiểm tra thành quả của nhóm.
Rất rõ ràng, câu trả lời của bọn bạn đã giải đáp thắc mắc của anh. Thật sự không phải chỉ mình anh cảm thấy Krist kì lạ, lại nhớ đến, nhiệt độ cơ thể của một con người sao có thể là 22?
Anh tò mò về Krist, thắc mắc về những cảm giác kì lạ mà Krist mang lại, nhưng anh không biết rằng hơn hẳn những điều đó, anh chỉ là đang muốn gặp lại Krist một lần nữa. Cũng không phải anh muốn xác nhận lại những đặc điểm bất thường của Krist mà anh chỉ muốn nhìn thấy cậu. Kể từ hôm gặp cậu đến giờ đã trôi qua hơn 2 tuần rồi, đối với người có trí nhớ cá vàng như anh, lẽ ra đã sớm quên mất khuôn mặt của Krist rồi, nhưng với cậu ấy thì khác, thậm chí anh có thể nhớ những chi tiết nho nhỏ trên khuôn mặt kia. Chẳng hạn như trên má phải của Krist hằn lên một vết sẹo dài, nhưng nếu không quá để ý sẽ không nhận thấy.
2 tuần trôi qua, mỗi buổi tối, lúc ở trong một không gian riêng tư nhất là phòng của mình, anh lại bất giác nghĩ về Krist. Cậu ấy đã ngủ trên chiếc giường của anh, đắp cái chăn của anh, uống nước bằng ly của anh... Chỉ có hơn 7 tiếng đồng hồ ở lại nhà Singto ngày hôm đó mà những thứ khiến anh nhớ đến Krist lại gần như ở khắp nhà.
Anh không biết tại sao nhưng anh muốn gặp Krist. Singto đã cho rằng khi anh và ai đó gặp được nhau chính là duyên số, nhưng mối quan hệ đó có thể duy trì hay không vẫn là trông cậy vào ông trời có cho cái duyên đó kéo dài hay không. Nhưng hiện tại thì... Duyên số cái gì chứ, chính anh sẽ là người kéo dài cái duyên này ra đây, không phải ông trời.
Lại một lần nữa, Krist trở thành ngoại lệ của Singto...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro