Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Singto nói lời tạm biệt, bỏ lại cả nhóm bạn đang si ngốc không hiểu chuyện gì mà bỏ về trước. Hiện tại bài tập dự án cuối học kì đã hoàn thành rồi, anh cũng chẳng còn chuyện gì để phải lo lắng. Tuy rằng anh không biết tại sao, nhưng anh muốn gặp Kirst, gặp ngay lập tức.
Singto lái xe một mạch thẳng về đến nhà, gấp rút tắm rửa thay một bộ đồ tươm tất rồi mất hơn 45 phút để đến bìa rừng hôm đó đã để Krist xuống xe.
Singto nhìn đồng hồ, đang là 11 giờ trưa rồi, nắng gắt như vậy, có lẽ Krist sẽ không ra ngoài. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tay anh đã tắt máy xe, cho thấy anh đã chuẩn bị tinh thần đến đây để chờ rồi.
Thời gian trôi qua hơn 6 tiếng, bụng Singto bắt đầu réo inh ỏi đòi thức ăn. Cũng phải thôi, suốt từ tối hôm qua, anh vẫn chưa có ăn được một bữa tử tế vì bận lo cho dự án cuối kì, sáng nay lại gấp rút chạy tới chỗ này, cũng chưa có gì trong bụng. Anh không thể ngược đãi bản thân để rồi trước khi gặp được Krist đã gặp phải ông trời được. Nghĩ rồi, anh quyết định lái xe đi lòng vòng gần đó, chắc sẽ có mấy hàng thức ăn bên lề đường, mua rồi trở về chỗ này ăn luôn trong xe cũng được. Chiếc ô tô đen vừa khuất sau con dốc, một bóng đen đã xuất hiện rồi men theo bìa rừng đi về hướng ngược lại...
Lái xe trở về chỗ cũ với một túi thịt xiên nướng, Singto vừa ăn mắt vừa nhìn khắp nơi, đặc biệt là con đường mòn hôm đó Krist đi vào. Thật ra còn một điều nữa khiến anh ăn cũng ăn không yên, liên tục ngó dáo dác, chính là chỗ anh đang đỗ xe đã đến giờ cấm đỗ rồi, nếu còn ở đây, cảnh sát chắc chắn sẽ đến phạt. Nhưng chưa gặp Krist, anh không muốn đi.
Bồn chồn không biết bao giờ cảnh sát sẽ đến tìm mình, Singto liên tục quan sát xung quanh, phần là để không bỏ lỡ Krist khi cậu đi qua.
Chờ mãi đến khi trời tối om, nhìn sâu vào bên trong cánh rừng, Singto bất giác rùng mình. Anh đến cả thánh thần còn không tin thì làm gì tin chuyện trên đời có ma, lại đặc biệt thích thể loại phim kinh dị, nhưng khi nhìn vào bên trong, khung cảnh tối tăm, cây cối um tùm, một cảm giác nguy hiểm, âm u tràn ra.
Đang lúc thần kinh anh đổ dồn sự chú ý vào bên trong cánh rừng nọ thì một ánh sáng chói lọi chiếu thẳng từ kính chắn gió khiến anh phải đưa tay lên che đi.
Thật ra thì không cần nhìn cũng biết là ai, cảnh sát đến tìm anh rồi chứ sao!
Và rồi Singto bị viết cho một cái giấy phạt, hẹn ba ngày sau đến cục cảnh sát giao thông địa phương để đóng phạt và hiển nhiên, hiện tại không thể tiếp tục ở đây chờ Krist nữa đành ngậm ngùi mà lái xe về Bangkok. Vậy là cả một ngày trời không có thu hoạch gì cả, nhưng anh lại cũng có cảm giác thật kì lạ nha, anh đỗ xe ở đó tận 5 tiếng đồng hồ sau giờ cấm đỗ mới bị cảnh sát tóm, nói nghe có vẻ như anh biết chắc mình sẽ bị phạt mà vẫn kiên quyết không đi vậy...
"Alo, làm sao? Có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, chỉ là mày bỏ quên "người yêu" của mày ở nhà tao rồi!". Nhận điện thoại rồi, truyền đến tai Singto là giọng nói không chút cảm xúc, có vẻ như ngủ chưa đủ của Mint. Nghe xong rồi, Singto cảm thấy như trong đầu mình đang phát ra tiếng nổ đoàng một cái. Trời ạ! Sao mình có thể bỏ quên "người yêu" được vậy?
"Tao sẽ đến mang về ngay, mày đừng có táy máy tay chân"
"Tao mà thèm, tao đi...."
Mint còn chưa nói hết câu, Singto đã nghe tiếng Prin từ đầu dây bên kia vang đến, có vẻ như đã đoạt lấy điện thoại trên tay Mint rồi.
"Mày đến phòng tao mà đón "người yêu" của mày nhé, để cho thằng Mint nó ngủ, mày đến gọi cửa đến sáng nó cũng chẳng nghe đâu, đấy, lại ngủ mất rồi!"
"Được được, mày đừng..."
"Động vào em nó chứ gì, hừ hừ"
"Biết thì tốt. Giữ cho cẩn thận, tao đến ngay đây"
Prin là bạn của Singto từ cấp hai, cả hai học cùng lớp với nhau cả những năm trung học, đến đại học lại tiếp tục học cùng một khoa, chung một ngành, cứ như vậy bám dính lấy nhau đã gần 10 năm rồi. Vì vậy, hơn ai hết trong nhóm bạn hiện tại, Prin biết Singto rất thích chụp ảnh và cái máy chụp ảnh mà Singto đã tự mình mua bằng tiền lương làm thêm hồi trung học đối với anh còn hơn cả châu báu. Singto gọi nó là "người yêu" suốt từ trung học, mặc dù đến hiện tại anh đã có thêm hai cái máy ảnh khác, đắt tiền hơn, hiện đại hơn, nhưng "người yêu" đối với anh vẫn là quý giá nhất. Anh đã cầm trên tay "người yêu" mà chụp những bức ảnh đầu tiên trong đời bằng một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp. Singto quý nó không phải do nó là chiếc máy ảnh đầu tiên anh mua mà là vì nó đã cùng anh chập chững bước vào ngưỡng cửa nhiếp ảnh chuyên nghiệp.
Mặt khác, Singto trên đường về Bangkok lại đang tự hỏi, một vật anh quý còn hơn vàng như vậy, sao hôm nay anh lại có thể quên được vậy?
Chạy đến một đoạn đường vắng vẻ, bình thường ở nơi này vốn dĩ đã không có bao nhiêu người qua lại, dân cư ở đây cũng thưa thớt nhiều so với những chỗ khác do đang quy hoạch lại để làm chung cư cao cấp, Singto nhìn thấy phía xa, ở đoạn ngã tư phía trên có một người ngồi trước cánh cửa sắt đã đóng của một cửa hàng sách cũ. Một thân màu đen, ngồi co rúm ở một góc tường, hình ảnh này khiến anh nhớ đến một người...
"Krist"
Singto nhanh chóng xuống xe, gọi lớn tiếng. Người nọ có vẻ đã nghe được tên mình theo phản xạ liền ngẩng mặt lên nhìn. Hình ảnh gương mặt trắng bệch giống như không còn giọt máu nào, đôi môi lại màu đỏ tươi, đôi con ngươi đang mang trùng màu với đôi môi đó trọn vẹn lọt vào mắt Singto khiến anh khẽ khựng lại khi chân định bước đến.
Làm sao vậy? Chẳng phải mày đã chờ cả ngày để gặp Krist sao? Tìm thấy rồi, tại sao còn chưa đến cạnh cậu ấy? Cậu ấy khác biệt mày đã biết rồi không phải sao? Còn nghĩ ngợi cái gì?
Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu, nhưng nó không bắt anh phải trả lời, nó chỉ thúc giục anh mau đến bên Krist, nhìn tình trạng hiện tại của cậu ấy mà xem, chắc lại có chuyện gì rồi. Nghĩ rồi, Singto cởi mắt kính vắt vào túi áo sơ mi, hít thật sâu một hơi làm đầy buồng phổi rồi đi thẳng đến chỗ Krist.
Khi đến gần ngã tư, anh nhìn thấy ở gần đó có một người đàn ông nằm trên đường, máu đã chảy thành một vũng, bên cạnh là chiếc xe máy mà đầu xe đã vỡ nát.
Singto hoảng hốt chạy như bay đến cạnh Krist: "Có sao không? Bị anh ta tông phải sao? Có bị thương ở đâu không?"
Krist không trả lời. Khi Singto càng đến gần, cậu càng cúi gằm mặt, tay càng rút vào người, càng ngồi bó chân ép sát mình vào góc tường.
"Không bị thương có phải không?"
Vẫn không có câu trả lời, vang đến bên tai Singto chỉ có tiếng thở gấp nặng nề của Krist, mà bay đến bên mũi anh lại là mùi tanh nồng của máu tươi trộn lẫn với mùi rượu. Mà mùi này thì chắc chắn không phải từ Krist rồi, là người đàn ông kia, không biết còn sống hay đã chết. Trong tâm anh chỉ mong cho người này còn sống, hiện tại không biết giữa anh ta và Krist đã xảy ra chuyện gì, nếu anh ta có chuyện gì, Krist chắc chắc không thể thoát khỏi liên can.
Singto tiến đến gần người đàn ông kia, càng đến gần mùi rượu lại càng nồng hơn, xộc thẳng vào mũi khiến anh khẽ nhăn mặt. Singto không thích mùi rượu, cũng không biết uống rượu, dù thỉnh thoảng vẫn đến quán rượu cùng bọn Prin, Lann nhưng một giọt rượu cũng chưa từng uống.
Người đàn ông kia nằm úp sấp trên mặt đường, vẫn không có động tĩnh gì khi Singto nhẹ chạm vào chân anh ta. Mặt anh bắt đầu tái mét, tay cũng không nghe lời mà run lên bần bật. Mặc dù Singto thích những thứ kích thích thần kinh như game escape hay mấy thể loại phim kinh dị, nhưng khi trước mặt là một xác chết thì thử hỏi ai mà lại thần kinh thép được nữa.
Nhưng sự thật chứng minh, Singto gan dạ hơn bản thân nghĩ rất nhiều. Giờ phút này anh chỉ mong nhanh chóng mang Krist rời khỏi chỗ này, nhưng nếu người đàn ông kia còn sống cũng không thể bỏ mặc anh ta với tình trạng hiện tại mà đi.
Singto cẩn thận lật ngửa người đàn ông lại, nhìn thấy anh ta mặt mũi tay chân trầy xước một mảng lớn, đầu bị thương đang chảy máu và quan trọng nhất chính là ngực đang phập phồng hơi thở. Còn sống...
Với tốc độ nhanh nhất của một người từ tốn, điềm tĩnh, anh gọi cảnh sát và cấp cứu, đợi người của bệnh viện đến mang người đàn ông kia đi và cảnh sát đến xem hiện trường. Mấy vị cảnh sát cũng không hỏi gì quá nhiều, dường như chỉ cần nhìn họ cũng biết được là người đàn ông đó say rượu lái xe rồi tự ngã xe mà bị thương.
Còn Krist từ đầu đến cuối đến mặt cũng không ngước nhìn cảnh sát, câu hỏi của cảnh sát cũng không trả lời. Để tránh rắc rối, Singto đã nói dối rằng anh là người phát hiện ra người đàn ông kia, Krist là em trai và.... không nói được.
3 chữ này vừa thoát ra khỏi miệng của anh, Krist liền nhíu mày lại mà liếc nhìn anh.
Đợi cảnh sát xử lý xong hiện trường, Krist vẫn đứng chôn chân một chỗ, không nhúc nhích.
"Cậu có làm sao không? Có bị thương không?"
*Lắc lắc*
"Có đói bụng không?"
*Lắc lắc*
"Tôi thì đang đói lắm, đi ăn với tôi nhé"
*Lắc lắc*
Singto buồn bực, ngửa mặt nhìn trời. Cứ lắc đầu mãi, để tôi xem cậu lắc được đến bao giờ.
"Vậy, không muốn đến nhà tôi phải không!!!!"
Krist lại lắc đầu. Nhưng chưa đến một giây lại phát giác ngay lập tức, khẽ nhíu mày nhìn Singto đang nhìn mình nhấc mày cười ghẹo gan. Trúng kế rồi.
"Vậy được, đi thôi, đi ăn với tôi đi mà" Singto tiến đến nắm tay Krist ra khỏi túi áo, định kéo lên xe. Bất quá trong một thoáng anh nhìn thấy bàn tay đầy đặn trắng trẻo đó sao móng tay có thể dài và nhọn như vậy? Trên mu bàn tay còn nổi lên một tầng gân xanh trông rất đáng sợ.
Krist nhanh chóng rút tay lại, đút vào túi rồi ngoan ngoãn đi đến bên ghế phó lái, tự mình ngồi vào.
Singto ở một bên lại bắt đầu ngờ ngợ ra chuyện gì đó...
Singto quyết định sẽ nghĩ đến chuyện này sau. Anh lên xe, quẳng mọi thứ vừa nhìn thấy ra sau đầu, mỉm cười thật tươi. Anh cũng cảm thấy mình thật sự phải nể phục bản thân, mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua không ngủ nghỉ, không một bữa ăn đàng hoàng mà còn có thể treo một nụ cười như mặt trời buổi sớm lên mặt như vậy.
"Cậu thích ăn gì? Giờ này thì chắc chỉ còn chợ đêm bán đồ ăn thôi"
"..." Không có tiếng trả lời
"Hay chúng ta ăn gà rán nhé, gọn và tiện, ăn xong liền đi ngủ" Singto cảm thấy dường như anh đã quên một việc gì đó rất quan trọng.
"..."
---
Singto lái xe thẳng một mạch về Bangkok đến khu chợ đêm sầm uất nổi tiếng, để lại Krist ngồi chờ trong xe, tự mình đi mua vài món. Chợ đêm thì chủ yếu là mấy món ăn như thịt nướng, hủ tiếu xào Thái và mấy món rán. Singto quyết định mua một túi gà rán cho nhanh rồi ra về.
"Alo"
"Sing, mày có đến đón "người yêu" của mày không vậy? Tao sắp chết vì buồn ngủ rồi!"
Chết tiệt! Anh quên chính là chuyện này đây. Lại một lần nữa Singto bỏ quên "người yêu" của mình.
"Tao quên mất. Tao về đến nhà luôn rồi. Để em nó ở chỗ mày một hôm đi, sáng mai tao đến đón"
"Thằng quần, tao chờ mày 3 tiếng đồng hồ..." Prin ở đầu dây bên kia bốc hỏa không để đâu cho hết
"Xin lỗi, xin lỗi, giúp tao đi nhé, tao có việc quên mất"
"Không đến đón, tao sẽ quẳng em nó từ lầu 12 xuống"
"Mày thử xem"
Nói rồi Singto trực tiếp ngắt máy, không phải anh không lo cho cái máy ảnh quý giá của mình mà là anh không tin Prin dám làm điều đó. Prin là người hiểu anh nhất, hắn biết cái máy ảnh quan trọng với Singto như thế nào, hắn chỉ nổi đóa rồi dọa dẫm cho sướng mồm thôi.
Singto mở cửa để Krist vào nhà. Lần thứ hai anh mang người lạ về nhà, đến cả Prin cũng chưa từng được anh cho ngủ lại vậy mà anh đã chủ động mang một người xa lạ về nhà qua đêm những hai lần.
Krist lại lâm vào tình trạng đứng lặng không động ở giữa nhà, Singto đành lôi cậu ngồi trên sofa rồi mang túi gà rán đặt trên bàn, vào bếp lấy thêm hai ly coca mát lạnh.
Krist mở to mắt, nghiêng đầu nhìn chăm chăm hai ly nước vừa đặt xuống trước mặt. Thật lạ lẫm, cái thứ nước màu đen này sao lại có bong bóng nổi lên trên?
Mà hình ảnh này lại vô tình lọt vào mắt Singto khiến khóe miệng anh bất giác cong lên, đến giờ anh mới biết con trai có thể đáng yêu như vậy.
"Ăn đi"
Singto đưa một miếng gà rán đến, Krist lại chuyển mắt từ ly coca đến miếng gà trên tay anh. Ban đầu cậu không nhận, chỉ đưa mắt nhìn như thể lần đầu tiên cậu nhìn thấy món ăn này.
"Cậu không biết cái này sao? Là gà đó, bên ngoài người ta phủ một lớp bột rồi rán lên. Ăn thử xem!"
Singto không nhận ra, anh đã cố tình bỏ qua quá nhiều chi tiết không bình thường của Krist. Đến năm nay, người nào còn có khả năng không biết món gà rán hay nước coca chứ?
Krist đưa tay cầm lấy, Singto nhìn thấy bàn tay trắng trẻo ấy đã trở lại bình thường rồi, đến cả việc tại sao khi nãy Krist lại có bộ dạng đó, anh cũng không quan tâm nữa rồi. Hiện tại anh chỉ muốn tận dụng triệt để cơ hội ở cạnh người con trai này.
Nhìn Krist chậm rãi gặm từng góc nhỏ của miếng gà mà anh vừa đưa cho như thể sợ hết, vừa ngây ngô vừa đáng yêu, tay anh không thông qua não mà chỉ nhận tín hiệu từ trái tim đã đưa lên muốn sờ vào cái đầu tròn tròn đó. Nhưng đột nhiên Krist lại ngoắt một cái quay sang nhìn anh, bàn tay chưa kịp chạm, đóng băng giữa không trung.
Singto cười gượng một tiếng, nhanh chóng rút tay về, đánh trống lảng
"Cậu là lần đầu tiên ăn món này sao?"
*Gật gật*
"Có thấy ngon không?"
*Gật gật*
"Có thích không?"
*Gật gật*
"Vậy" Singto kéo cả túi gà đặt trước mặt Krist: "Ăn nhiều vào"
Krist tay cầm miếng gà chỉ vào Singto, đôi mắt to tròn chớp chớp, ý hỏi anh không ăn sao?
"Tôi à?" Singto cầm một miếng gà giơ lên: "Bấy nhiêu là đủ rồi!"
Sau đó Singto chứng kiến một màn ăn uống ngon lành của Krist, là lần đầu tiên ăn gà rán nhưng trông Krist cứ như một người cuồng gà rán 20 năm vậy. Đặc sắc hơn nữa là lúc Krist uống một ngụm coca đầu tiên, cảm giác rát buốt mát lạnh nơi cổ họng làm cậu khẽ nhăn mặt, nhưng ngay lập tức sau đó đã bày ra vẻ mặt như vừa tìm được một chân trời mới vậy.
Singto ở bên cạnh chứng kiến một màn ngây ngô này, chỉ có thể cười, cười thật dịu dàng.
Dáng vẻ ăn gà của Krist rất dễ làm người ta liên tưởng đến những loại động vật gặm nhắm, nhưng Singto thì không cho rằng như vậy, trong mắt anh lại hiện lên một con rùa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro