Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xử lý xong cả túi gà rán, vẫn như lần trước Krist được Singto nhường cho hẳn phòng ngủ và anh thì quyết định ngủ ở sofa phòng khách. Vì Krist sợ lạnh, còn anh thì ghét nóng...
Mắt nhắm nhưng Singto vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ. Tình huống này lại tương tự lần trước Krist qua đêm ở nhà anh. Bất quá, lần đó là anh không thể thoát khỏi mớ tò mò của mình về những đặc điểm khác thường của Krist, còn lần này, anh dám chắc mình chẳng còn mấy bận tâm đến chuyện đó nữa, anh chỉ vui thôi.
Vui vì có vẻ như anh có cơ hội để tiếp tục nối dài duyên với Krist rồi. Vui vì hình như ông trời cũng đã giúp anh gặp được Krist lần nữa. Vô tình gặp lần đầu là có duyên, vô tình gặp lần thứ hai là trùng hợp, nếu vô tình gặp lần thứ ba thì đó là định mệnh. Anh mong mình và Krist là định mệnh...
Singto thật ra cũng không hiểu tại sao bản thân lại có suy nghĩ này với Krist, thậm chí ngay từ lần gặp đầu tiên, anh biết rằng mình đã có chút xao động với Krist, một tên con trai. Anh hoàn toàn không phải loại người bài trừ tình yêu đồng giới, công việc của anh sau này sẽ làm việc và tiếp xúc với môi trường được cho rằng là môi trường có nhiều người ở "thế giới cầu vồng" nhất. Mà xung quanh anh cũng có không ít những người bạn có người yêu đồng giới, anh nhìn thấy họ vẫn vui vẻ, vẫn hạnh phúc, không làm chuyện trái đạo đức, yêu thương nhau một cách chân thành, tình yêu như vậy là đủ rồi không phải sao? Singto chỉ là chưa từng tin vào cái mà miệng người ta gọi là tình yêu sét đánh, mà có vẻ như sét đánh trúng anh rồi...
Trở mình xoay mặt vào lưng ghế sofa, Singto vẫn không tìm được một tư thế thoải mái, tiếp tục lăn lăn, đến lúc mở mắt ra, một bóng đen đứng lù lù trước cửa phòng ngủ mà nhìn chằm chằm. Singto cảm thấy trong một giây tim anh trật nhịp, hít thở không thông. Tại sao cậu ấy đi không có chút tiếng động nào vậy?
"Cậu... sao lại đứng thù lù ở đó?". Tay ôm tim, Singto lật chăn ngồi dậy
"Anh...không ngủ được sao? Là...do tôi sao?". Krist ấp úng, có vẻ e ngại
Sao biết hay vậy???------- Singto nói thầm trong bụng, rồi lại mỉm cười nhìn Krist: "Không có, tôi hơi khó ngủ, sao còn chưa ngủ?"
"Anh vào phòng ngủ đi, sẽ đau lưng"
Nói rồi Krist lủi luôn vào phòng mà không nhìn đến Singto đầu óc đang có chút mơ hồ. Đến lúc Singto đẩy cửa phòng đi vào đã nhìn thấy Krist ôm một cái gối đặt ở dưới sàn rất ngoan ngoãn mà nằm.
Anh không có ý định "đuổi" khách xuống sàn nằm đâu.
Singto ngồi trên giường nhìn nhìn Krist nằm duỗi người thẳng đơ dưới sàn, hai bàn tay chui vào tay áo đặt trên bụng, đây là tư thế của công chúa ngủ trong rừng đang chờ hoàng tử đến đánh thức không phải sao?
"Krist"
"..."
Singto vỗ vỗ vị trí còn trống bên cạnh ý bảo cậu lên giường mà ngủ, bất quá Krist lại ngước đôi mắt to tròn lên nói một câu không liên quan
"À... anh sợ nóng, bật điều hòa đi"
"Tôi sợ cậu lạnh hơn đấy!". Singto nhìn trời lầm bầm trong miệng mà ai ngờ Krist lại nghe được, lần thứ hai ngước đôi mắt sáng trưng nhìn qua.
"Cậu lên giường mà nằm, dưới đấy lạnh"
*lắc đầu*
"Cậu không phải sợ lạnh sao? Lên đây này, tôi ngủ ngoan lắm, không có đấm đá lung tung đâu"
"..."
"Không lên thì tôi xuống sàn nằm cùng, dù sao trên giường cũng nóng". Singto toan ôm gối đặt xuống cạnh Krist đang nằm trên sàn, anh vừa nằm xuống, cậu liền bật dậy.
"Anh lên giường, bật điều hòa". Nói thì có vẻ như ra lệnh, nhưng ánh mắt thì chứa một tia cảnh giác nhìn Singto.
Anh mỉm cười, lấy tay chống đầu nhìn Krist bị nhìn đến lỗ tai bắt đầu đỏ lên: "Như vầy đi, thỏa thuận một chút, cậu chịu lên giường nằm, thì tôi mới đồng ý bật điều hòa..."
Đây là giao kèo kiểu gì đây? Mang quyền lợi của đối phương đặt lên trước nhất mà thỏa thuận??? Bình thường không phải luôn là nghĩ đến hướng có lợi cho mình hơn sao?
Krist suy đi nghĩ lại một hồi mới chịu ôm gối lên giường nằm, vẫn tư thế cũ. Dù sao cũng đang ở nhà người ta, đâu thể bắt người ta vì mình mà nằm đất lại còn chịu nóng, sẽ lạnh một chút nhưng không sao, cậu chịu được.
Singto kéo cái quạt vào phòng, quạt liền vù vù thổi, anh mang điều khiển chỉnh đến mức nhẹ nhất, tốc độ này nếu mang ra so sánh thì chính là đang đuổi ruồi, còn hẹn giờ chỉ quạt trong hai tiếng. Quạt điện là đủ rồi, bật điều hòa, dù cho là nhiệt độ cao nhất cũng sẽ có người bị cóng cho xem.
Đến khi quay lại phát hiện Krist ngủ mất rồi. Singto kéo cái chăn đắp ngang qua người cậu, chịu lạnh kém như vậy lại lo anh ngủ không có điều hòa sẽ không thoải mái, phải lập một cái giao kèo lạ đời ra để lừa cậu lên giường nằm mà chính anh cũng không ngờ là anh lại lừa được cậu...
Singto chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày này. Một người khó tính như anh, khoan hãy tính đến chuyện ngủ cùng giường, đến cả ở cùng nhà với một người nào đó cũng không thể mà lại có ngày nằm trên cùng một cái giường với người khác mà người đó lại một đứa con trai.
Người con trai này, khi ở gần luôn mang lại cho anh một cảm giác mất mát, ưu thương, cô độc thậm chí là có chút mỏng manh. Nhưng lại cũng có lúc nét bi thương này biến thành sự băng lãnh đến đáng sợ, chẳng hạn như khi Singto tìm thấy cậu tối nay, đôi mắt ánh đỏ đó lưu mãi trong đầu anh.
Singto đặt tay lên trán, mắt trân trân mà ngó trần nhà, thở dài một hơi bối rối, Krist cậu rốt cuộc thật sự là như tôi nghĩ?
"Anh không ngủ sao?"
Giọng nói thỏ thẻ, nhẹ nhàng vang lên giữa không gian yên ắng chỉ có tiếng quạt thổi vù vù khiến Singto giật mình, vẫn còn chưa ngủ sao?
"Tôi tưởng cậu ngủ rồi?!?"
"..."
Krist thò hai bàn tay ra khỏi ống tay áo, cầm lấy mép trên của cái chăn kéo lên đến mũi chừa lại đôi mắt to tròn nhìn nhìn cái quạt điện, không lạnh như cậu nghĩ nhỉ, cái quạt đó...
"Anh... không tò mò sao?"
"Về chuyện gì?", Singto khó hiểu
"Về... tôi..."
Bên tai Krist vang đến tiếng phì cười, cậu nhìn thấy anh lấy tay để gối đầu, liếc nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười: "Có chứ!"
Krist kéo kéo lại cái chăn, đảo mắt nhìn Singto: "Vậy sao...anh chưa từng...hỏi?"
Anh trở mình xoay nhìn cậu, môi vẽ lên một đường cong thật dịu dàng, "Hiện tại thì nó không quan trọng nữa rồi!"
Trong một giây, Krist đã nhìn thấy nụ cười đó rất quen mắt, có phải rất lâu trước đây đã từng nhìn thấy không?
"Tôi đã từng tò mò về cậu, thậm chí trước lúc đến tìm cậu ở cánh rừng đó, tôi vẫn còn tò mò. Nhưng cho đến lúc thằng Prin gọi cho tôi nói là tôi bỏ quên mất máy ảnh của mình ở nhà thằng Mint tôi mới nhận ra mình vốn dĩ không phải tò mò..."
Nói dứt lời rồi Singto không nghe thấy tiếng trả lời nào hết, lại tưởng rằng Krist ngủ quên mất rồi, liếc nhìn mới phát hiện cậu khẽ nhíu mày, đang mở mắt to mà nhìn, kiểu - máy ảnh thì có liên quan sao?
Đôi mắt tròn xoe, cái mũi thẳng, nước da trắng tuyết với đôi môi đỏ cộng thêm biểu cảm và mớ tóc lòa xòa trước trán khiến Singto khẽ cười, trên đời này thật sự tồn tại một đứa con trai đáng yêu như vậy nha.
Krist cũng lần đầu tiên để ý, người này cười đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy như mình đã nhìn thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu... Nhìn đến ngẩn người...
"Sự thật là cái máy ảnh đó như sinh mệnh thứ hai của tôi vậy, đối với tôi nó là vô giá, nhưng vì đi tìm cậu mà tôi lại bỏ quên nó ở nhà thằng Mint..."
Singto bỏ lửng câu nói làm Krist cũng mơ hồ không hiểu ý anh là gì.
"Vậy..."
"Tôi không biết tại sao nhưng...", anh trở mình nhìn cậu, lấy tay gối đầu: "Hình như cậu đã bắt đầu quan trọng với tôi hơn cả cái máy ảnh rồi!"
Krist khẽ nhíu mày, chưa thật sự quá hiểu nhưng tâm can đã bắt đầu cảm thấy đột nhiên có một luồng khí ấm áp xuyên qua. Từ trước đến nay, người mang lại cảm giác này cho cậu chỉ có Tod, hiện tại xuất hiện một người, lại chỉ mới là lần gặp thứ hai mà có thể khiến cậu cảm thấy thật an tâm khi ở cạnh.
"Anh không sợ sao?"
"Sao phải sợ?"
"Vì...", Krist có chút ấp úng nói không nên lời
"Vì cậu là người lạ sao?", Singto khẽ mỉm cười, hình ảnh Krist ngượng ngùng khiến anh sắp nghiện mất
*Gật gật*
"Cậu nhìn mình xem, mặt mũi đáng yêu như vậy... Nhưng tôi lại không phải người đánh giá người khác bằng mắt đâu..."
Krist khó hiểu, buồn bực, cái người này đang nói cái gì vậy, chẳng hiểu gì cả
"Tôi đánh giá người khác bằng cảm nhận họ mang lại"
"Vậy... anh cảm thấy..."
"Tôi không nói cho cậu biết, tôi tin mình không nhìn nhầm và hơn hết thì tôi tin cậu". Singto bất thình lình tiến đến gần Krist, mắt sáng rực, miệng mỉm cười: "Này, cậu có phát hiện ra không, cậu đã bắt đầu chịu nói chuyện với tôi rồi"
Krist giật mình, con ngươi co rút, trong một giây tim cậu đập loạn, Krist cảm thấy mặt và tai bỗng dưng nóng bừng khi bắt gặp hình ảnh của mình trong đôi mắt đang mở to có chút kích động kia của Singto. Cậu nhẹ nhàng đảo mắt đến bên cửa sổ, cựa mình đưa lưng về phía anh để che đi đôi má hồng hồng. 
Krist không biết, ở sau lưng cậu, Singto đang cười đến mãn nguyện vì thành công trêu cậu, cười đến dịu dàng, cười đến sủng nịnh...
Ánh sáng nhạt vừa ló dạng sau tấm rèm cửa, giấc ngủ kéo dài chưa bao lâu của Singto bị đứt quãng bởi người nằm cạnh bỗng dưng thút thít khóc, thật bi thương mà kêu một người tên Tod.
Singto bật dậy, phát hiện Krist tay chân ngọ nguậy lung tung, mắt nhắm nghiền mà một giọt nước lại từ khóe mắt trào ra.
"Krist...", Singto nhẹ lay cậu nhưng Krist lại không có dấu hiệu gì sẽ nhanh chóng thoát khỏi cơn mộng không đẹp đó
"Krist...", Singto lại gọi nhưng lần này anh dùng lòng bàn tay ấm áp của mình áp vào đôi gò má bầu bĩnh, cái lạnh lạ lẫm lập tức truyền đến nhưng hiện tại nó không làm anh bận tâm. Ngón tay thon dài khẽ lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, anh cảm thấy tim mình bỗng nhói lên. Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì mà lại cô độc như vậy, ưu thương như vậy?
Singto giữ một tay mình trên má Krist, một tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo đang chui tọt trong ống tay áo của cậu, dịu dàng mà xoa xoa.
Một lát sau, tiếng nấc nhỏ dần đi rồi tắt hẳn. Cảm giác ấm áp nơi bàn tay và gò má đánh thức Krist, cậu mở bừng đôi mắt ậng nước nhìn trân trân lên trần nhà, Singto đưa mắt nhìn liền phát hiện Krist đã tỉnh giấc rồi.
"Krist, có làm sao không?"
Krist hít một ngụm khí nhẹ nhàng thở ra khi nhìn thấy Singto, cậu lại đảo mắt nhìn bàn tay đang áp trên má mình, còn có cái bàn tay vẫn đang không ngừng xoa xoa kia.
Nhìn thấy Krist lại bắt đầu đỏ mặt tía tai, Singto hiểu ý nhanh chóng lui ra
"Không sao rồi có phải không?"
*Gật gật*
"Có lạnh không?"
*Lắc lắc*
"Vậy, ngủ thêm một chút, trời còn chưa..."
"Không ngủ nữa, không muốn ngủ nữa", Krist châu mày, bĩu môi, mắt long lanh đọng nước lại ánh lên tia bất mãn
Lại một phát hiện mới của Singto, đây là do buổi sáng chưa tỉnh hẳn mà làm nũng sao???
"Được được, không ngủ nữa, vậy có muốn đi chụp ảnh với tôi không?"
-----------------------------------------
VÀI LỜI TỚI MỌI NGƯỜI
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình cho đến giờ mặc dù mình không đăng chương mới thường xuyên, mà cũng không có cái lịch cụ thể nào vì mình khá bận mà còn tùy hứng nữa.
Mình không nghĩ là truyện của mình sẽ có người đón nhận, ngay từ đầu mình chỉ đăng cho vui vì sợ mất bản lưu trong máy tính thôi. Có các bạn comt động viên, mình không biết có thể viết bộ này đến khi nào nhưng mình sẽ cố gắng để hoàn thành trọn bộ nó. Mong là các bạn sẽ tiếp tục đón nhận nó, có sai sót gì đó hãy comt cho mình biết nha.
Thật sự cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro