Hoa Bằng Lăng Không Màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài khung cửa sổ, nắng vàng ấm áp phủ lên vạn vật. Mấy cây bằng lăng lẳng lẳng đứng đó, gió nhẹ lướt qua từng cành lá mang đến tiếng xào xạt, như át cả tiếng giảng bài của giáo viên trên bục giảng. Gió cũng làm mấy nhánh hoa màu tím mỏng manh kia rời khỏi lá cành, nặng nề phủ một mảng tím nhạt trên mặt đất.

Chỉ là không biết vì sao, từ ngày anh và tôi không còn bước cùng nhau, tôi như chẳng còn thấy được màu của bằng lăng nữa...

Mấy cánh hoa vốn lẳng lặng nằm trên mặt đất vô tình bị gió cuốn lên không trung, bay về nơi nào đó không còn thấy được, hoặc có lẽ đã bay vào trong hồi ức đáng nhớ mà mỗi người khi trải qua đều đau buồn không muốn nhớ lại, hoặc có lẽ không phải mỗi người, chỉ đơn thuần là trôi về hồi ức của người không thể quên đi, người lưu luyến nhất, người day dứt nhất.

Tử đằng mang màu tím thơ mộng, ý nghĩa một một tình yêu vĩnh cửu xinh đẹp. Cả một đời chỉ yêu một người.

Bằng lăng nơi sân trường mang màu tím không quá u buồn như tử đằng. Màu tím nhè nhẹ ấy ôn nhu như màu vàng của nắng xuân, không gay gắt như nắng hè. Màu tím nhè nhẹ ấy vui tươi như gió xuân, không kéo theo giông bão như gió ngày đông giá lạnh.

Bằng lăng tượng trưng cho mối tình mới chớm thuở mười bảy mười tám đầy thơ ngây. Nhưng mối tình đó rồi cũng theo mấy cánh bằng lăng kia, đến một lúc nào đó sẽ bị cơn gió vô tình cuốn khỏi cây, nặng nề nằm lại trên nền đất lạnh giá, dần dần mất đi nét đẹp của mình, trở thành cánh hoa úa màu theo tháng năm.

Lặng nhìn gốc bằng lăng đứng một mình một góc trong sân trường, kí ức ùa về thuở còn ngây thơ kia, trong hư vô mờ ảo như xuất hiện một đôi người đứng đối diện dưới gốc cây, mặt đối mặt mà chẳng nói lời nào.

Cô gái thẹn thùng má đỏ hây hây, chàng trai vụn về một tay gãi đầu một tay đưa ra một đóa hoa bằng lăng tím xinh đẹp. Em gái thước tha trong tà áo dài yêu kiều nhận lấy. Một đóa bằng lăng, bắt đầu mối tình xinh đẹp.

Người ta vẫn hay nói, thanh xuân vốn dĩ chính là để bỏ lỡ.

Đôi người hôm nào đứng dưới tán cây trao nhau những hứa hẹn tươi đẹp nhất, trải qua khoảng thời gian tưởng chừng như hạnh phúc nhất và vĩnh cửu. Nhưng rồi, tình yêu không đủ lớn, chẳng một ai còn đủ kiên nhẫn để bao dung nhau, bù trừ nhau.

Cô gái có vô số chàng trai theo đuổi.

Chàng trai có vô số cô nàng vây quanh.

Dòng người tấp nập là thế, nên làm họ quên mất nhau. Quên mất bản thân từng vì một người mà bỏ cả thế giới bên ngoài, quên đi một người trong quá khứ từng yêu ta say đắm, bao dung ta từng điều một.

Vì bằng lăng không còn nở, hai người nào đó không còn chỉ có một mình nhau. Vì không chỉ có một mình nhau, nên trái tim và tâm trí phải chia cho quá nhiều người bên cạnh. Vì trái tim không còn nguyên vẹn, tình cảm ban đầu làm sao còn là thuần khiết nhất?

Mối tình đầu luôn thuần khiết nhất, một khi mất đi thuần khiết liền không còn giá trị, đường ai nấy đi.

Anh mải mê bên sự thẹn thùng mới.

Tôi bận bịu tìm kiếm bóng hình anh...

Gió kéo tôi về với thực tại không có anh. Dưới sân xuất hiện chàng thiếu niên xa lạ nào đó, lén lút nhìn xung quanh rồi vội vã vươn tay hái một đóa hoa xinh đẹp, sau đó lại vội vã chạy đi.

Có chút buồn cười, chắc lại là một thiếu niên ngây thơ hái tặng mối tình đầu sự chân tâm nhất của mình đi!

Thật tò mò, là cô bé nào sẽ hưởng được ngọt ngào đường mật thuở mới lớn đó đây? Liệu cô bé ấy có hạnh phúc, như tôi ngày xưa đã từng?

Lặng nhìn đóa hoa trên tay thiếu niên dần một đi xa rồi khuất bóng khỏi tầm mắt. Chợt cảm thấy không còn quan trọng, không còn nặng nề như trước, chỉ là vẫn không sao nhìn thấy màu tím của bằng lăng được.

Không quan trọng vì không còn muốn chấp nhất cái dỡ lỡ dày vò mấy năm trời nữa.

Không nặng nề vì không muốn níu kéo chút tàn dư còn sót lại của yêu thương điên cuồng ngày ấy.

Rồi sau đó, cho dù anh dùng ôn nhu hoàn mỹ chưa từng với tôi dùng với cô gái ấy, hay được cô gái kia điên cuồng theo đuổi. Tâm này cũng lặng như nước.

Đóa bằng lăng vẫn không màu, có lẽ vì nó và tử đằng, đều giống như nhau, là tình yêu hoàn mĩ xinh đẹp và thuần khiết. Có lẽ vì tình không còn, nên ý nghĩa của màu tím không còn nữa! Anh không biết được, nhưng tôi biết, nó đã chết kể từ khi hai người lạc mất nhau. Hoa đã chết, nào đâu còn khoe sắc được.

Hóa ra, buông bỏ một chấp niệm thuở thiếu thời không quá khó. Chỉ cần tâm mình thông thoáng, tôi liền quên đi được anh. Chỉ cần hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương bằng lăng thoang thoảng tràn vào khoang mũi, lòng liền không quặng thắt mỗi khi nghe anh bên ai.

Bằng lăng tím mất màu , người thương anh đã hết thương anh.

Gửi anh, điều điên cuồng nhất thanh xuân.

----------------

12/06/2019
#TieuHa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro