Chương 13: Thăm ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên quan lớn sai người làm việc rất nhanh nhanh nhẹn.

Xe ngựa được chuẩn bị rất nhanh chóng, không hề chậm trễ chút nào, Nguyên Nguyên không phải chờ đợi lâu. 

Nàng cùng nam nhân kia đi ra khỏi cửa.

Bùi Thiệu sẽ theo nàng đến Đại Lý Tự như đã dự định.

Hai người ngồi đối diện nhau trong xe.

Nguyên Nguyên vẫn cúi đầu, bầu trời bên ngoài đã dần tối mịt.

Nàng cố gắng kiềm chế nhưng vẫn cảm thấy rất gượng gạo, nhất là khi biết ánh mắt của nam nhân kia luôn dõi theo nàng.

Hắn rõ ràng đang thèm muốn cơ thể nàng, dù là ném tiền cho nàng, hứa hẹn dẫn nàng đi thăm ngục, hay thậm chí là cùng nàng ân ái vào ban đêm, tất cả đều chỉ vì sắc đẹp của nàng mà thôi.

Trời đã tối, người đi đường thưa thớt, chẳng mấy chốc họ đã đến tây Trường An Phố.

Xe ngựa đi vào Đại Lý Tự qua cửa sau, tiến thẳng đến thiên lao.

Sau khi xe dừng, Bùi Thiệu bước xuống trước đứng bên cửa xe, nắm lấy eo nàng, bế nàng ra.

Nguyên Nguyên vô thức muốn tránh né nhưng không thể.

Sau đó, nàng khẽ cúi đầu, không nhìn vị quan lớn.

Người đến là Đại Lý Tự chính bát phẩm ti ngục, phụ trách trông coi thiên lao, là một trong những người đứng đầu trong lao ngục

Hôm nay trực chính là đặng ti ngục.

Ti ngục là quan chức có cấp bậc thấp, chưa từng gặp qua Tự Khanh, huống chi Tự Khanh cũng chưa từng đến thiên lao.

Lúc này, giữa đêm có người đến, đặng ti ngục sợ bị trách móc, cũng sợ làm sai chuyện, cúi gập người xuống, vội vàng tiến đến hành lễ, chờ đợi.

Bùi Thiệu hỏi: "Nguyên Lễ bộ Ti vụ Tô Diễn giam giữ ở nơi nào?"

Đặng ti ngục nhanh chóng suy nghĩ một chút, trả lời.

Vừa nghe đến tên phụ thân, Nguyên Nguyên không thể nào kiềm chế cảm xúc, hít thở dồn dập, cố gắng để không khóc.

Tiếp theo ti ngục kia liền nói ra vị trí.

Bùi Thiệu nhàn nhã mở miệng: "Dẫn đường"

Sau đó, hắn bước đi, Nguyên Nguyên như có ai đó bóp chặt trái tim, vội vàng bước nhanh đuổi theo hắn.

Ti ngục đi trước, Nguyên Nguyên đi sau Bùi Thiệu, nhưng nam nhân kia đi rất chậm, lúc sau liền biến nàng đi sát theo ti ngục.

Mấy người đi vào thiên lao, sau một hồi lâu, Nguyên Nguyên mới thấy ti ngục dừng lại, chỉ vào một gian nhà tù.

"Cô nương, chính là nơi này."

Nguyên Nguyên vội vàng nhìn quanh, chỉ trong chớp mắt đã nhận ra phụ thân đang nằm trên chiếc nệm rơm trong đó.

"Phụ thân!"

Nhìn thấy người, không thể kìm nén được, tiểu thư lập tức khóc nức nở, bàn tay trắng nõn thon thả nắm lấy song sắt, lòng đau như xé nát.

Phụ thân của nàng một thân tù phục, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại nằm trên nền đất, dấu hiệu cho thấy ông còn sống là hơi thở, nhưng không biết liệu ông có đủ sức để mở mắt hay không, nàng gọi mấy tiếng nhưng không có phản ứng gì.

Nàng kiệt sức nhưng vẫn cố gắng lay song sắt, nước mắt tuôn rơi như mưa

Ti ngục cúi xuống nhìn thấy ánh mắt của Tự Khanh ra hiệu, lập tức sai người mở cửa nhà giam.

Tiểu cô nương vội vã chạy vào, đỡ ông dậy, liên tục gọi tên ông. Nàng sờ mặt, tay phụ thân, nhận ra rằng ông đang sốt cao.

Nàng khóc càng lợi hại, nước mắt không thể kìm hãm được, một tay ôm lấy phụ thân, một mặt ngước lên nhìn vị quan lớn, cầu xin: "Đại nhân, phụ thân dân nữ trở bệnh, ngài có thể giúp dân nữ mời đại phu đến không"

Nam nhân kia nhìn nàng, không hề tỏ ra đồng cảm, nhưng ung dung gọi người: "Đi mời đại phu!"

Binh sĩ lập tức tuân lệnh.

Nguyên Nguyên nhẹ nhàng nói lời tạ, lại nhìn về phía hắn: "Đại nhân, có thể cho người mang một chút nước cho dân nữ, một chiếc khăn mặt cùng một ít nước uống được không?"

Bùi Thiệu dù không đáp lại nhanh nhưng cũng đồng ý: "Theo ý nàng."

Một binh sĩ khác vội vàng đi.

Đồ vật được mang đến.

Nguyên Nguyên dùng thìa đút từng ngụm nước cho ông uống, thấm khăn mặt bằng nước lạnh và đặt lên đầu ông để hạ sốt.

Cuối cùng, sau khoảng nửa canh giờ, đại phu mới được đưa đến.

Nhìn thấy đại phu, Nguyên Nguyên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vị đại phu chẩn đoán rằng phụ thân nàng chỉ bị cảm lạnh và kê đơn thuốc cho nàng.

Nguyên Nguyên đương nhiên là nhận lấy đơn thuốc,lại tiếp tục cầu nam nhân kia mua chút thuốc cho nàng, thay nàng sắc thuốc cho phụ thân.

Bùi Thiệu đều đáp ứng với tất cả yêu cầu của nàng.

Tiểu cô nương ở trong phòng giam hơn một canh giờ, cuối cùng đã cho phụ thân uống nhiều nước, thuốc và cháo. Nhìn thấy ông dần tỉnh lại, nàng mới yên tâm.

Ánh sáng trong phòng giam mờ nhạt, nàng đốt thêm nến để căn phòng sáng hơn.

Ngồi bên cạnh phụ thân, nàng ngước nhìn xung quanh căn phòng giam, ánh mắt nàng lướt qua những ngọn nến, rồi dừng lại ở cửa sổ trên cao của ngục tối.

Cửa sổ đó có một cái lỗ.

Chợt nhớ đến trước kia nàng không để ý, vì lo lắng cho phụ thân nên không chú ý, nhưng bây giờ nàng cảm nhận rõ ràng gió lạnh lùa vào.

Nàng chuyển hướng nhìn sang những phòng giam khác đối diện với phòng phụ thân.

Tất cả đều kín mít, chỉ có phòng phụ thân nàng...

Trời đã vào đông, nhất là ban đêm, thời tiết rất lạnh, gió lùa qua lỗ hổng trên cửa sổ sẽ khiến phụ thân nàng bị lạnh, nhất là khi ông đang ốm.

Điều này quá rõ ràng...

Nàng không thể tin rằng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên...

Nàng lo sợ rằng suy đoán của mình là đúng.

Lúc này, một cai ngục đi đến.

"Tô tiểu thư, đại nhân hỏi người, có thể đi được chưa?"

Nguyên Nguyên lại lau nước mắt, sờ trán phụ thân, nhận thấy nhiệt độ đã dần hạ xuống.

Nàng đã ở đây gần hai canh giờ.

Sợ rằng đã qua giờ Tuất, nàng gật đầu, đắp chăn cho phụ thân, rồi đứng dậy theo cai ngục đi ra ngoài.

Trước đây nàng chỉ hoài nghi, nhưng giờ đây mọi chuyện đã rõ ràng, chính hắn đã làm...

Hắn ngang nhiên, công khai làm mọi việc trước mặt sạp hàng của nàng, không hề che giấu, lại còn nói thẳng thừng rằng hắn muốn nàng biết, muốn nàng nhìn thấy, muốn nàng khuất phục.

Đây rõ ràng là lần thứ hai hắn cảnh cáo nàng.

So với lần trước, lần này xấu xa hơn nhiều.

Nguyên Nguyên không hiểu hắn, không biết hắn xấu xa đến mức nào, tàn nhẫn đến đâu, giới hạn của hắn cuối cùng là gì, liệu sẽ có lần thứ ba hay không, lần thứ ba hắn sẽ làm gì?

Nàng cũng không biết.

Đối với nàng, người đàn ông kia như một vực thẳm đen kịt không đáy, hắn sâu đến mức nào, nàng không thể lường trước trước.
Nàng không thể đấu lại hắn.

Địa vị và quyền lực của họ chênh lệch quá xa nhau.

Chỉ cần hắn nhúc nhích ngón tay, hắn có thể hủy hoại con đường làm ăn của nàng, cướp đi mạng sống của phụ thân nàng, thậm chí là cả gia đình nàng.

Nàng vô cùng sợ hãi hắn, tuyệt đối không muốn trở thành ngoại thất của hắn.

Tiểu cô nương bước ra khỏi thiên lao một cách chậm rãi, suy nghĩ một lúc.

Ra khỏi cổng lớn, nàng nhìn thấy vị quan lớn từ xa.

Hắn đang đứng trước xe ngựa, trò chuyện cười đùa với ti ngục kia..

Ti ngục cúi người xuống, vẻ mặt cung kính lại nịnh nọt.

Nhìn thấy nàng đi ra, nam nhân kia liếc nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nguyên Nguyên biết, hắn biết nàng đã hiểu ra nguyên nhân khiến phụ thân nàng bị bệnh, cũng biết hắn tự tin rằng đã nắm thóp được nàng.

Hắn từng bước khiến nàng không có chỗ nào để phản kháng.

Tiểu cô nương vô thức đi tới.

Ti ngục rất nhanh nhạy, khi nàng đến đã cúi người nhường đường cho nàng.

Nàng nhìn về phía vị quan lớn, nhưng không đợi hắn nói chuyện, nam nhan từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng cất lời: "Đổi cho Tô Diễn một đại lao khác, kê thêm một chiếc giường, thêm hai bộ chăn mền, nhớ dặn người mang đến cho hắn trong hai ngày, sắp xếp người hầu hạ cẩn thận."

Đôi mắt hắn u ám khó đoán, lời nói này không phải dành cho nàng, nhưng khi nói ra lại nhìn về phía nàng.

Vị ti ngục lập tức cúi người xuống, liên tục dạ.

Bùi Thiệu vung tay ra hiệu, người kia nhận mệnh lui ra.

Trước xe ngựa trống trải, chỉ còn lại Nguyên Nguyên và hắn.

Hai người, một cao một thấp, nhìn nhau, ánh mắt của hắn toát lên vẻ kiêu ngạo, chiến thắng, ngược lại so với nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro