Chương 12: Cầu xin lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho nên ngoại trừ đi theo bản quan, ngươi còn có thể làm gì khác? Đừng nóng giận, hôm nay chỉ là xô xác nhỏ mà thôi"

Nam nhân kia lên tiếng, hàng mi dài nhẹ nhàng khép mở, khóe môi mỉm cười, ôn nhu lau đi nước mắt nàng, rồi thu lại bàn tay, chỉnh lại khăn cho nàng, sau đó mới ung dung bước đến chỗ ngồi của mình.

Nguyên Nguyên im lặng, không nói một lời, chỉ cúi đầu nức nở.

Nàng không biết phải nói gì.

Bùi Thiệu từng bước áp sát nàng

Nàng hoàn toàn bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát.

Nam nhân cho nàng mười ngày để suy nghĩ, nhưng mới đến ngày thứ ba đã đập nát sạp hàng nhỏ của nàng, hành động này giống như giết gà dọa khỉ, rõ ràng là để cảnh cáo, nhắc nhở nàng đừng có ý định trốn tránh hay chống đối, hắn không muốn mọi chuyện ầm ĩ, xấu mặt, muốn nàng hiểu rằng dù nàng có đồng ý hay không, cũng chẳng thay đổi được gì, nếu không ngoan ngoãn, hậu quả sẽ còn tệ hơn nhiều so với việc bị đập nát sạp hàng hôm nay.

Câu nói cuối cùng của hắn chính là ý tứ này.

Nguyên Nguyên bị đưa trở về...

Trước khi xuống xe, nam nhân kia đưa cho nàng một thỏi vàng, ý đồ bồi thường rất rõ ràng.

Giá trị một thỏi vàng có thể mua được mười sạp hàng nhỏ của nàng, số tiền này dư xài cũng không hết, nhưng Nguyên Nguyên không nhận, thậm chí còn không thèm nhìn vào thỏi vàng, vẫn im lặng không nói lời nào liền đi

Chưa từng có ai dám từ chối món đồ do Bùi Thiệu tự tay đưa cho, nàng là người đầu tiên.

Nàng có chút cáu kỉnh.

Nam nhân "xùy" một tiếng.

Hắn ta có thói quen không bao giờ giữ lại món đồ đã đưa ra, nàng không muốn, hắn liền tùy tiện ném cho một tên lính gần đó.

Tên lính kia tất nhiên là vui vẻ, liên tục cúi đầu cảm ơn.

Bùi Thiệu nhìn theo bóng lưng mỹ nhân, híp híp mắt, thong thả xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

** ** ** **

Vừa hay, nha hoàn và ma ma đã sớm về nhà.

Tiểu cô nương lau nước mắt, ma ma đi vào phòng nhìn nàng.

Dù sao tuổi tác cũng cao.

Người chịu khổ sở nhất trong vụ việc này kỳ thực chính là Triệu ma ma, bà là người hết lòng tận tụy, nhìn thấy đồ bị đập nát, lúc ấy liền không thể chịu nổi, khóc đến ngất xỉu.

Mặc dù tiếng đập rất lớn, khí thế hung hăng, đồ cũng bày bừa khắp nơi, nhưng khi Nguyên Nguyên trở về mới phát hiện ra rằng thiệt hại thực ra không nhiều, phần lớn vẫn có thể sử dụng được.

Ma ma được cho uống thuốc, sau một hồi lâu mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy, nghe các nàng kể lại, bà thở dài nặng nề.

Nàng giải thích một vị quan đã ra tay cứu giúp đỡ.

Lần đầu tiên trước mặt mẫu thân, Nguyên Nguyên nhắc đến "vị khách" của mình.

Có thể nàng ít nói nên người kia cũng ít nói, chỉ nhắc đến vài câu rồi thôi.

Nhưng từ lời nói ma ma và mẫu thân, Nguyên Nguyên cũng nghe ra, ma ma đã từng đề cập với mẫu thân về chuyện một vị quan thường đến cửa hàng nhỏ.

Mỗi lần nhắc đến người đó, tiểu cô nương lại hoảng hốt một chút.

Ngoài việc không thích nghe, còn có một loại cảm giác bất an.

Sau đó, liên tục ba ngày, Nguyên Nguyên đều không ra ngoài.

Không thể chọc giận, trước hết liền trốn tránh.

Cửa hàng bánh bao nhỏ tạm thời ngừng bán một thời gian.

Ma ma cần nghỉ ngơi, Nguyên Nguyên cũng càng không còn tâm trạng để bán.

Như vậy đảo mắt chỉ còn năm ngày nữa là đến hạn mười ngày.

Tú Nhi thỉnh thoảng lại hỏi nàng dự định sẽ làm gì tiếp theo.

Nguyên Nguyên cũng không có câu trả lời nào.

Cho đến chiều ngày thứ sáu, có một người đột nhiên đến nhà.

Người này chính là người mà Nguyên Nguyên đã quen biết trước đó thông qua A Minh.

Hắn là một lính canh đưa cơm cho tù nhân trong Đại Lý Tự thiên lao.

"Sao rồi? Tình hình phụ thân ta thế nào?"

Cai ngục gật đầu, "Tô tiểu thư, lão gia bị bệnh, hai ngày nay không ăn gì, trưa nay đại hạ mang cơm đến, gọi hai tiếng nhưng ngài ấy không có phản ứng gì..."

Nghe những lời này, Nguyên Nguyên lập tức tái nhợt mặt mày, chân cũng mềm nhũn.

"Ta, ta biết rồi..."

Sau khi tiễn vị cai ngục đi, Nguyên Nguyên và nha hoàn không thể ngồi yên, như kiến bò trên chảo nóng.

"Lão gia sao lại bị bệnh? Tại sao bệnh nặng như vậy?"

Giọng Nguyên Nguyên có chút nghẹn ngào, vành mắt cũng ửng đỏ: "Mới vào đông, trời càng ngày càng lạnh, trong lao lại ẩm ướt, phụ thân cũng lớn tuổi rồi, dễ bị bệnh là chuyện bình thường..."

"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao? Không thể để lão gia cứ bệnh như vậy được, chuyện này không thể xem thường được, hay là... hay là phải tìm đại phu đến khám cho lão gia xem...tiểu thư..." Nha hoàn gấp đến muốn khóc

Nguyên Nguyên biết

Tìm đại phu thì dễ dàng, nhưng còn gặp được người có thể giúp đỡ lại khó khăn hơn rất nhiều.

Đầu ngón tay nàng run rẩy, gương mặt trắng bệch, trong lòng có một cảm giác không lành

Lần này, nếu là bệnh tự nhiên thì tốt, nhưng nàng sợ rằng phụ thân trở bệnh nặng là do... người đó làm...

"Đừng nói với phu nhân và ma ma." Giọng nói của tiểu cô nương run rẩy, dặn dò nha hoàn, lòng bồn chồn lo lắng.

Tú Nhi khóc gật đầu.

Nguyên Nguyên siết chặt khăn tay, môi rung lên mấy lần, vô cùng sợ hãi rằng suy đoán của mình là đúng.

Nàng dặn dò nha hoàn vài câu nữa, rồi khoác áo dày, thuê xe ngựa đến phủ Đại Lý Tự khanh.

Phụ thân bị bệnh như vậy, ngoài việc cầu xin Bùi Thiệu giúp đỡ, nàng còn có thể làm gì khác?

Trên đường đi, lòng Nguyên Nguyên không thể nào bình tĩnh.

Lúc này đã vào đông, trời gần đây đặc biệt lạnh, buổi sáng còn tốt đẹp, nhưng giờ hoàng hôn sắp buông, nhìn lại bầu trời có chút âm u, không biết là sắp mưa hay tuyết rơi.

Nàng ngồi trên xe ngựa gần một canh giờ, lạnh đến tê cóng tay chân, cũng vì sợ hãi mà gương mặt trắng bệch

Xe ngựa của nàng và vị quan lớn kia gần như cùng đi đến phủ Đại Lý Tự khanh.

Dọc đường đi, Nguyên Nguyên vén rèm xe lên, nhìn thấy xe ngựa của hắn đi qua.

Khi nàng đến nơi, nam nhân kia cũng đã trở về được một lúc.

Nàng xuống xe ngựa, nhìn từ xa.

Trước cửa phủ Đại Lý Tự khanh, có rất nhiều binh lính, vô cùng uy nghiêm.

Lần đầu tiên đến đây, Nguyên Nguyên đi theo sát nam nhân kia, khi đó nàng cố gắng suy nghĩ xem nên nói gì, nên cầu xin hắn ra sao, hoàn toàn không dám nhìn ngó xung quanh, chỉ đi theo hắn một cách vô thức, mọi chuyện đều rất dễ dàng, nàng không cần suy nghĩ gì thêm.

Nhưng bây giờ, nàng phải tự mình tiến lên cầu kiến, bản năng sợ hãi dâng trào trong lòng.

Dù vậy, dù sao cũng phải đi.

Nguyên Nguyên khẽ bước tới, binh lính hai bên liền giơ kiếm lên, hai hàng giao nhau chặn đường nàng.

Người cầm đầu quát lớn, vô cùng hung hăng: "Là kẻ nào?"

Nguyên Nguyên báo tên, cầu xin họ thông báo cho quan lớn.

Binh sĩ dò xét một lượt nhìn nàng, rồi quay đầu bảo người đi.

Nguyên Nguyên không phải chờ đợi lâu.

Tên lính được sai đi chỉ sau một lát đã quay lại, nhưng không chỉ có một mình.

Đi theo cùng còn có tên sai vặt của vị quan lớn kia.

Nguyên Nguyên nhớ rõ hắn.

Chính là tên sai vặt đã dẫn nàng vào phòng Bùi Thiệu hôm ấy.

Tên sai vặt thái độ với Nguyên Nguyên vô cùng tốt, khi thấy nàng, hắn vui mừng đến nỗi lộ cả hàm răng, khom người cúi chào một cách cực kỳ cung kính.

Hắn không mời Nguyên Nguyên vào trước, mà lại quay sang nói với binh lính bên ngoài: "Về sau Tô tiểu thư đến đây đều phải cẩn thận!"

Nghe hắn nói vậy, binh lính đều cúi đầu khom người, liên tục dạ thưa.

Sau đó, tên sai vặt mới mời Nguyên Nguyên: "Tô tiểu thư, đại nhân mời người vào trong."

Bộ dạng nịnh hót, cung kính của hắn quả thật không thể nào chê được.

Tiểu cô nương chậm rãi đáp lễ, cất bước đi vào.

Dọc đường, tên sai vặt Mạnh Trường Thanh đối xử với nàng vô cùng ân cần, từ đầu đến cuối nở nụ cười rạng rỡ chào đón, thậm chí còn tự giới thiệu tên mình.

Nàng được dẫn đến phòng ngủ của Bùi Thiệu, không phải khu vực tiếp khách thông thường.

Vừa bước vào, Nguyên Nguyên tự nhiên nhớ lại chuyện cứu phụ thân ngày ấy, bước chân có chút chần chừ, vừa muốn dồn dập, vừa cố kiềm chế, trong lòng nàng lo lắng, sợ hãi, sau đó lại không thể che giấu sự ngượng ngùng, tim đập thình thịch, không tự chủ được mà hiện ra trên khuôn mặt ửng đỏ.

Hai người cuối cùng dừng lại ở gian lò sưởi phía tây.

Mạnh Trường Thanh vén rèm châu cho nàng, Nguyên Nguyên cất bước đi vào liền thấy vị quan lớn kia.

Nam nhân chắp tay sau lưng, quay người về phía nàng, như đang ngắm hoa, nghe tiếng bước chân, hắn nghiêng đầu nhìn sang, liếc mắt về phía cửa.

Nguyên Nguyên liền dừng lại ở đó.

Vừa tiến đến, nhất là vừa nhìn thấy vị quan lớn kia, tựa như có cái đinh ghim chặt vào chân nàng, mỗi bước đi đều rất tốn sức, nhưng cuối cùng nàng cũng hạ thấp người xuống.

"Dân nữ Tô Nguyên Nguyên bái kiến đại nhân..."

Bùi Thiệu lúc này mới chậm rãi xoay người lại.

Hắn quay sang, ánh mắt lập tức rơi vào người nàng.

Tiểu cô nương mảnh mai, yếu đuối, mặc trên mình chiếc áo khoác dày ngoài màu vàng nhạt thêu hoa cầu kỳ, mái tóc dài như thác nước buông xõa đến ngang eo, khuôn mặt trắng nõn nà, không tì vết nào, vẻ đẹp của nàng thanh tao, thoát tục, như thể không vướng bận bụi trần, độc nhất vô nhị trên đời, đừng nói là cả kinh thành, mà cả toàn bộ Hạ Triều cũng không thể tìm ra người thứ hai sánh được.

Trong phòng bỗng chốc im lặng, Bùi Thiệu chậm rãi bước tới.

Tiểu cô nương theo sát hắn, bản năng muốn lùi lại một bước.

Bùi Thiệu dừng lại cách nàng một tầm tay, quay sang tên sai vặt nói chậm rãi: "Đóng cửa sổ lại, không thấy Tô tiểu thư đã đến rồi sao?"

Mạnh Trường Thanh vội vàng cúi người, liên tục dạ thưa, rồi nhanh chóng đi ra.

Bùi Thiệu hôm nay không có việc gì, cùng với mấy quan liêu khác luyện tập, chơi đùa một chút buổi trưa, mãi đến hoàng hôn mới trở về.

Lúc này là đầu mùa đông, bên ngoài trời rất lạnh, nhưng trong phòng của phủ Đại Lý Tự đương nhiên là ấm áp như lò sưởi.

Hắn chỉ vừa mới hai mươi tuổi, tràn đầy sức sống, không sợ lạnh, vừa trở về nhà đã sai người mở hết cửa sổ để phòng thoáng mát, khi Nguyên Nguyên bước vào, cảm thấy hơi lạnh nhưng vẫn dễ chịu hơn so với bên ngoài.

Hắn nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, không nói gì nhưng lại ẩn chứa nhiều ý tứ, nàng cúi đầu, cảm thấy bối rối và e dè.

Hắn lên tiếng: "Ngươi tìm bản quan có chuyện gì?"

Nguyên Nguyên đáp: "Phụ thân dân nữ trở bệnh, đại nhân có thể giúp dân nữ vào trong đại lao thăm người, được không ạ?"

Nàng nói chuyện một cách thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề, không hề e dè hay vòng vo, sau khi nói xong, nàng ngẩng mặt lên, hai người nhìn vào mắt nhau.

Ánh mắt của hắn vẫn như vậy, đầy ôn nhu và dịu dàng, nàng cảm thấy bối rối và quay đi nhìn chỗ khác.

Bùi Thiệu lên tiếng: "Tô tiểu thư đã mở lời, bản quan làm sao nhẫn tâm không đồng ý?"

Nguyên Nguyên không thể tin nổi hắn lại có thể đáp ứng nhanh như vậy, sau khi nhìn lướt một vòng, ánh mắt nàng lại quay trở về khuôn mặt nam nhân trước mặt.

Bùi Thiệu nhìn nàng chằm chằm, cất giọng: "Người đến, chuẩn bị xe ngựa!"

Gã sai vặt tuân lệnh, ra ngoài truyền đạt.

Nha hoàn mang y phục đến.

Bùi Thiệu nhận lấy, không hề vội vàng, mà từ từ khoác lên người nàng.

"Đại nhân, không cần."

Nguyên Nguyên vô thức muốn né tránh, nhưng không thể thoát ra.

Bùi Thiệu lấy áo khoác ngoài có thêu cầu nhung ở trên khoác lên người nàng, sau đó lại chậm rãi lấy áo choàng của mình khoác lên ngoài áo nàng, buộc dây lưng cho nàng, đem nàng bao bọc cực kì chặt chẽ

Mặt nàng ửng đỏ, cố gắng ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro