Chương 25: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người khác đang cố ý khoe khoang, có lẽ cách tốt nhất là phớt lờ đi, khiến họ cảm thấy nhàm chán, cũng là một cách trả đũa không tồi.

Nguyên Nguyên không biết mình đã đắc tội với Tô Dao Dao khi nào.

Cái gì nàng ta cũng thích so sánh cùng nàng.

Tô Dao Dao chính là như thế, làm gì cũng không biết mệt.

Nàng không phản ứng, cái gì cũng không biểu hiện ra, hiển nhiên làm Tô Dao Dao thất vọng.

Trước mắt Tô Dao Dao nhận ra Nguyên Nguyên đã quên đi viên ngọc châu, nhưng sự thật Nguyên Nguyên không thể trở về như trước kia.

Tiểu cô nương chỉ cười một chút, bình tĩnh đáp: "Một vị phu nhân đưa, nói không đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi không cần quá ngạc nhiên, so với vòng tay của ngươi còn kém xa. Ngươi sắp đính hôn, chúc mừng ngươi, ngươi cùng Ninh Văn Ngạn trời sinh một cặp, quả là nên thành thân"

Nàng cười trầm lắng, không tỏ ra kiêu căng, vẫn là ngữ điệu vẫn mềm mại.

Thái độ nhẹ nhàng này là điều Tô Dao Dao muốn nhìn thấy, chính vì nó quá khác thường, bản năng mách bảo Tô Dao Dao rằng những lời nói không phải là những lời nói hay ho, dễ nghe.

Nguyên Nguyên nói những lời đó có thật sự dễ nghe hay không?

Tiểu cô nương khẽ cười, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Tô Dao Dao nhìn vào viên ngọc châu đó, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trên đường về nhà còn hỏi nha hoàn: "Giống nhau không"

"Nô tì nhìn thấy đúng là một kiểu, nhưng làm sao có thể chứ? Viên ngọc châu đó lúc trước tiểu thư rất thích, còn cố ý đến xem bao nhiêu, gần cả một ngàn lượng! Ai mà mua nổi chứ"

"Đúng vậy"

"Tô Nguyên chắc chắn đang giấu gì đó, nhất định có gì đó không đúng" Tô Dao Dao cắn môi, đôi mắt chuyển động: "Đi xem thử"

Hai người liền ra lệnh cho người lái xe ngựa, đi đến thì hoa quán.

Thì hoa quán này chỉ có những quan lớn, quý tộc, phu nhân mới có thể đến những nơi như vậy, những đồ vật bên trong thật sự rất đắt tiền, quý giá.

Những người như Tô Dao Dao xuất thân từ gia đình nhỏ đi vào, quả thực có chút e dè.

Nhưng may mắn cũng có đến một lần, nên vẫn còn chút tự tin.

Hai người đi vào, trực tiếp đi đến nơi trước đây đã trưng bày một cặp ngọc châu, đi qua nhìn xung quanh, lúc này không thấy đâu nữa.

Nếu nhớ không lầm thì đôi ngọc châu đó chính là món quý giá nhất trong toàn bộ quán.

Tô Dao Dao tìm người để hỏi.

Sau đó liền nhận được một kết quả hù chết người.

Cặp ngọc châu đó, tám ngày trước đã được Bùi thế tử mua tặng cho một tiểu cô nương.

Tô Dao Dao ngạc nhiên, sốc đến mức tim đập thình thịch.

Liên tục hỏi tiểu cô nương đó trông như thế nào.

Nhưng đương nhiên không biết được kết quả.

Người đó chỉ mang một chiếc khăn che mặt, không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng chắc chắn rất xinh đẹp, đẹp như tiên nữ.

Tô Dao Dao cùng nha hoàn từ thì hoa quán đi ra, cảm thấy như gặp quỷ.

Nhưng nghĩ đến nghĩ lui vẫn cảm thấy không đúng.

Nha hoàn nói: "Không thể nào là Tô Nguyên Nguyên, sao có thể được, nàng có đức hạnh gì chứ, hơn nữa nếu là nàng ta thì làm sao có thể mua được đồ ở đó, còn có sáng nay, tiểu thư không thấy nàng ta mặc lại quần áo cũ sao"

Tô Dao Dao nhíu mày: "Ngươi nói rất có lí, Bùi thế tử chính là Đại Lý Tự Khanh! Nếu như Tô Nguyên Nguyên là cô nương được mọi người đồn đại, nhị bá phụ sao có thể chết được"

"Đúng đó! Cho nên làm sao có khả năng, có lẽ do sáng nay khi mặt trời mới lên, ánh sáng làm cho mắt bị hoa, cái mà chúng ta thấy lại giống hệt đôi ngọc châu ở thì hoa quán! Cũng đã tám chín ngày, nô tì cùng tiểu thư sợ là có thể nhớ nhầm"

Tô Dao Dao gật đầu, càng nghĩ càng có thể có chuyện như vậy.

Nhưng nàng vẫn rất tò mò.

Tò mò bộ dáng đó của Tô Nguyên Nguyên, nàng không phải rất thích Ngạn ca ca sao? Như thế nào một chút không thèm để ý đến việc Ngạn ca ca sắp cùng nàng đính hôn?

Đôi mắt Tô Dao Dao di chuyển, một lúc sau, đôi môi chậm rãi cong lên.

Nàng ta có ý định gì đó, nhìn thoáng qua nha hoàn "A" một tiếng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

"Ta biết làm sao để xác định nàng có phải hay không rồi"

Nha hoàn hiển nhiên rất tò mò, hỏi: "Tiểu thư, ý của người là... "

Ánh mắt Tô Dao Dao sáng lên, ra hiệu cho nha hoàn lại gần.

Nha hoàn liền tiến đến tiểu thư.

Tô Dao Dao đè thấp âm thanh, nói: "Cho người kiểm tra, xem nàng ta có phải đã mất tấm thân xử nữ hay không"

Nha hoàn chợt hiểu ra thán phục: "Tiểu thư quả là thông minh"

Tô Dao Dao đắc ý mỉm cười.

** ** ** **

Chưa đến giờ Tỵ, Triệu ma ma đã thu dọn quán để trở về.

Trời ngày càng lạnh, việc buôn bán cũng không được tốt.

Có khi một ngày thậm chí còn không bán được 50 văn tiền.

Nguyên Nguyên đau lòng cho Triệu ma ma cùng Tú Nhi, thực ra nàng cũng không muốn để mọi người đi, nhưng dù đã nói nhiều lần, Triệu ma ma vẫn không đồng ý, luôn nói là không vất vả gì cả, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm.

Tiểu cô nương cảm thấy lo lắng, bản thân nàng đang giữ một ngàn lượng bạc trong tay, mẫu thân cùng ma ma ở nhà ăn mặc tiết kiệm còn không nói, nhưng trời lạnh như vậy vẫn ra ngoài để mua bánh bao.

Làm sao nàng có thể không lo được.

Lần này trở về, nàng mang theo một ít tiền đưa Tú Nhi, để Tú Nhi làm giả sổ sách, mỗi ngày trong trường hợp không có ai nghi ngờ, liền sẽ ghi thêm một ít tiền vào.

Hôm nay sau khi thu dọn quán, Nguyên Nguyên đã khuyên ma ma một lúc lâu, Triệu ma ma một hồi mới đồng ý nhưng vẫn kiên trì muốn khi đến tháng Chạp mới dừng.

Cả hai đều nhượng bộ nhau một chút, Nguyên Nguyên cũng chỉ đành chấp nhận như vậy trước, mẫu thân đã uống thuốc nên đã sớm khỏe hơn một chút, trong bảy tám ngày gần đây, chuyển biến đã tốt hơn rất nhiều.

Bận rộn suốt cả ngày, đảo mắt một cái đã đến tối.

Nguyên Nguyên thăm mẫu thân cũng đệ đệ đến khi vừa vặn đến giờ Hợi, nàng rửa mặt sau đó định đi ngủ, hơn nửa đêm, bất ngờ có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Tiểu cô nương cùng Tú Nhi bị dọa cho sợ, lo lắng nhìn nhau, cuối cùng cũng lấy hết cam đảm, mặc y phục cùng nhau đi ra ngoài.

Tú Nhi một tay cầm đèn lồng, một tay đỡ Nguyên Nguyên.

Hai người tới cửa, tiếng gõ cửa lúc mạnh lúc yếu, dứt quãng vang lên.

Tú Nhi mở miệng hỏi: "Ai đó"

Nhưng người ngoài cửa lại không trả lời.

Cứ như vậy một tiếng cũng không có, làm cho người khác cảm thấy rùng mình, hai thiếu nữ bị dọa sợ.

Trong nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng.

Giọng Nguyên Nguyên khẽ run, hỏi: "Là...là ai vậy"

"Mở cửa" Giọng nói bên ngoài trầm thấp, nhưng đối với Nguyên Nguyên còn đáng sợ hơn của quỷ.

Thì ra là Bùi Thiệu.

"Đại nhân" Tiểu cô nương lập tức kêu Tú Nhi mở cửa.

Nghe "kẽo kẹt" một tiếng, sau đó, nàng ngẩng đầu liền thấy được mặt Bùi Thiệu.

Nam nhân mặc một chiếc áo choàng màu tối, dáng người cao lớn, làn da vốn dĩ đã trắng, nhìn rất tuấn tú, dưới ánh trăng, làn da của hắn càng sáng, nhìn kĩ lại thì gương mặt còn trắng hơn, ngũ quan vô cùng hoàn hảo, giống như một vị tiên nhân.

"Ngươi nhìn thấy quỷ à" Hắn lãnh đạm nói, giọng điệu như thể không quan tâm, Nguyên Nguyên lập tức cảm thấy không ổn.

Phản ứng đầu tiên của nàng là muốn đem hắn kéo vào trong, nhưng nghĩ lại thì nàng đi ra ngoài trước, nhẹ nhàng hỏi: "Đại nhân sao lại đến đây"

Bùi Thiệu từ trước đến nay luôn đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi nói đi"

Lúc này khuôn mặt hắn lạnh như băng, giọng nói cũng trầm hơn, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Khuôn mặt tiểu cô nương dần dần đỏ bừng lên.

Hắn đối với nàng chỉ có một chuyện.

Cho nên câu "Ngươi nói đi" thực chất chứa ý tứ khác.

Nàng quay đầu lại nói với Tú Nhi ở cửa chờ nàng, chính mình bước ra, bàn tay nhỏ cẩn thận nắm lấy bàn tay to của hắn, đem hắn kéo đi, vẫn không quên nhìn xem xung quanh.

May mắn do đêm đã khuya, xung quanh cũng không có ai.

Nguyên Nguyên đem hắn đến một nơi yên tĩnh, để tránh cho người khác nhìn thấy, đó là một góc tường.

Nam nhân không nhanh không chậm, tự nhiên đặt một tay lên tường một tay đẩy tiểu cô nương vào góc tường.

Nguyên Nguyên đột ngột không kịp đề phòng, khi quay người lại thì tầm mắt đã tối sầm, cơ thể cũng bị hắn trói buộc ở chỗ nhỏ hẹp kia.

"Đại nhân"

Trên môi Bùi Thiệu nở một nụ cười chế giễu, lúc này vừa nghe thấy tiếng người nói, thái độ cũng tốt hơn một chút: "Mấy ngày"

Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Nguyên đỏ bừng, ngẩng đầu, mềm mại nói: "Mới chỉ bốn ngày"

Bùi Thiệu từ tốn mà "A" một tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào nàng.

Trời đã vào đông, vừa lúc đang là ban đêm, hai người cứ như vậy nói chuyện, hơi thở tạo thành làn khói trắng, ánh mắt hòa lẫn vào nhau, sương mù dày đặc bao trùm xung quanh.

Bàn tay nhỏ bé của Nguyên Nguyên nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn: "Ba ngày nữa sẽ trở về, có được không"

"Được thôi" Bùi Thiệu thờ ơ trở lời qua loa.

Nguyên Nguyên vẫn đang lựa lời để nói, đang nghĩ ngợi muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, trong lúc lơ lãng nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang tiến lại gần, tiểu cô nương không hề chuẩn bị, cũng không dự đoán trước được, mặt càng đỏ hơn, vừa sợ hãi vừa xấu hổ, huống hồ chi lại còn đang bên ngoài, sợ là sẽ có người khác thấy.

Nàng không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, sợ làm hắn tức giận, nhưng cũng không thể không đáp lại.

Nàng nhắm mắt lại, hàng mi hơi hơi run.

Hai người sột sột soạt soạt như vậy một hồi lâu, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Nguyên Nguyên liền dùng tay đẩy nhẹ vào ngực Bùi Thiệu, cúi thấp đầu, hướng thẳng đến ngực hắn mà trốn.

Tâm can loạn nhịp, nhắm chặt mắt, nàng đúng là sắp bị hù dọa chết!

Bùi Thiệu bị gián đoạn đương nhiên trở nên không vui, lúc này liền chỉ có thể đứng yên ở góc tường, chờ người nọ đi qua.

Hắn đúng là cái gì cũng không sợ, nhưng tiểu cô nương trong lồng ngực lại run rẩy đến lợi hại.

Bùi Thiệu "Xuy" một tiếng: "Sợ gì chứ"

"Đại nhân đừng lên tiếng, xin ngài" Đầu của Nguyên Nguyên đã cúi thấp sắp đến mũi chân, cơ thể run rẩy không ngừng.

Bùi Thiệu coi như cũng có chút tình người, không nói nữa, cứ như vậy ngẩng đầu đứng, nam nhân cao lớn ôm tiểu cô nương nhỏ bé ở trong lòng cất giấu đi.

Hắn che chở cho nàng, hai người cứ như vậy đứng, Nguyên Nguyên bị che khuất hoàn toàn, khó có thể nhìn ra được đây là hai người.

Ngươi qua đường kia là một nam nhân hơn năm mươi tuổi, tay cầm đèn lồng, đi hơi khập khiễng và rất chậm, khi nhìn thấy có người đứng ở đó, ông ta dừng lại một chút, tỏ ra tò mò, liên tục nhìn về phía họ.

Bùi Thiệu tỏ ra không vui, nghiêng đầu liếc: "Ngươi nhìn cái gì"

Vừa dứt lời, Nguyên Nguyên liền run lên.

Cũng may nam nhân chân thọt kia vừa nghe, lập tức quay đầu rời đi, tốc độ cũng nhanh hơn khi nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro