Chương 24: Khoe khoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm này Nguyên Nguyên ngủ không tồi.

Khi ngủ nàng rất ngoan, luôn nằm thẳng tắp, cả đêm dài vẫn cứ nằm yên một chỗ, không hề nhúc nhích, tư thế lúc đi ngủ như thế nào, khi tỉnh dậy vẫn y như thế đó.

Hôm qua không có cảm giác gì, nhưng cho đến ngày hôm sau bụng nàng bắt đầu đau.

Nàng không dám nói ra, sợ Thường ma ma sẽ báo lại cho Bùi Thiệu biết.

Nếu như hắn không cho nàng về nhà, tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Ban đầu nàng không biểu hiện ra ngoài, nhưng sau đó bụng của nàng thật sự rất đau, cơ thể nàng đã vốn yếu ớt, không thể chịu dựng được nữa bị ma ma nhìn ra được, ngày đầu tiên đó Nuyên Nguyên đương nhiên là không được đi.

Tuy nhiên đêm đó Bùi Thiệu không đến.

Kể từ khi nàng trở thành ngoại thất của hắn, đây là lần đầu tiên hắn không đến vào buổi tối.

Qua ngày hôm sau, Nguyên Nguyên vẫn đau đến không thể chịu được.

*Nhớ đợt tới tháng đang ngủ ngon tự nhiên bụng đau điếng người, tưởng chết không luôn rồi đó bây haha

Trong lòng nàng trở nên lo lắng, tính kỹ thì đã bảy ngày kể từ khi rời khỏi nhà, nàng không biết hiện giờ mẫu thân ra sao, nhưng nàng không thể làm gì khác, thân thể nàng bây giờ không cho phép, ngày thứ hai này nàng cũng không thể ra ngoài được.

Giống như hôm qua, nam nhân kia vẫn cũng không đến.

Đến ngày thứ ba, nàng cũng đã cảm thấy đỡ hơn một chút, khi suy nghĩ kỹ lưỡng, sáng sớm khi trời chưa sáng, liền giả vờ bị ngã để thay y phục khác.

Thường ma ma cùng Phượng Nga, Đông Xuân nhìn thấy nàng đi ra, cởi bỏ các trang sức quý báu và y phục đã được đại nhân tặng, thực sự không thể hiểu được.

Y phục nàng mặc tuy cũng khá tốt, có thể nhìn ra được gia cảnh không kém, nhưng kiểu dáng bộ y phục nàng là của năm trước, không thể so sánh với y phục của đại nhân tặng được.

Đại nhân đưa cho nàng một bộ y phục ước chừng giá trị bằng mười bộ y phục khác.

Nếu mặc lên thì ai cũng có thể nhìn ra được.

Trên đường trở về, ma ma cùng nha hoàn cũng đi theo, nàng vẫn được binh lính hộ tống trước sau, nhưng khi còn cách con hẻm rất xa, Nguyên Nguyên liền kêu dừng xe, không cho ai đi theo.

Thường ma ma không yên tâm, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, liền phái nha hoàn đi theo nhìn trộm từ xa.

Nha hoàn kia đi thẳng đến quán bánh bao sữa đậu nành gần con hẻm nhỏ để xem tiểu cô nương đã gặp được người nhà mình hay chưa, xong mới yên tâm trở về báo cáo lại.

Ra đến sớm, Nguyên Nguyên vừa vặn gặp sạp hàng nhỏ đang thu dọn.

Mới xa nhau có bảy tám ngày, tưởng như đã lâu, nàng nhìn ma ma cùng Tú Nhi tất nhiên là rất vui, từ xa nàng đã gọi, khi hai người nhìn thấy nàng trở về liền kích động, bất ngờ, họ vui mừng cùng kinh hỉ còn hơn cả Nguyên Nguyên.

Ba người liền trò chuyện một lúc, sau đó Nguyên Nguyên mới để ý nhà mình đã thuê tiểu cô nương mới lớn khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Nha đầu kia tên là Tố Vân, tướng mạo bình thường, nghe bảo rất chăm chỉ, làm việc rất tốt.

Triệu ma ma cũng không vội về nhà, liền đến chợ để mua thức ăn.

Nguyên Nguyên về đến nhà, nhìn thấy mẫu thân cùng đệ đệ, cả nhà đoàn tụ, cảm giác này thực sự rất hạnh phúc, nàng liền kể cho mẫu thân nghe về những chuyện đã xảy ra trong suốt những ngày ở nhà họ Trương.

Ngày hôm đó, mẫu thân, Tú Nhi cùng Tố Vân đã cùng nhau chuẩn bị một ít đồ ăn, đến tối, khi đóng cửa lại, nàng đã nói những lời thật với Tú Nhi, cả hai đã nói chuyện với nhau suốt đêm, cứ như vậy nói, Tú Nhi nhíu mày nhắc đến Ninh Văn Ngạn.

"Hắn đến hai ba lần, cứ hỏi Trương lão phu nhân ở đâu làm sao có thể nói cho hắn biết"

Nguyên Nguyên nghe được ba chữ "Ninh Văn Ngạn", khuôn mặt nhỏ khựng lại.

Tú Nhi mắng: "Hắn còn một mực muốn làm quan, muốn có chức vị, nhìn dáng vẻ của hắn, khó mà từ bỏ ý định đó"

Nói xong Ninh Văn Ngạn kia, Tú Nhi lại nghĩ đến Tô Dao Dao, chán ghét nói: "Tiểu thư biết không, Ninh Văn Ngạn cùng Tô Dao Dao lén lút với nhau, nàng ta cũng tới sạp hàng của chúng ta rất nhiều lần, âm dương quái khí, ý đồ của nàng ta ai cũng biết rõ, cố tình đến khoe khoang chuyện tốt của nàng ta cùng Ninh Văn Ngạn, mục đích để tiểu thư cảm thấy khó chịu, muốn xem tiểu thư bây giờ sống không tốt"

"Đáng tiếc lại làm cho nàng ta thất vọng rồi, Ninh Văn Ngạn vốn không phải người tốt, tiểu thư nghèo túng sao? Sai rồi, bây giờ tiểu thư có rất nhiều vàng, có thể dùng vàng đập chết cái loại như nàng ta, những viên ngọc trên tai tiểu thư còn quý giá hơn những gì trên người nàng ta"

Tuy những lời nói đó chỉ là phóng đại, Nguyên Nguyên lại nghĩ rằng những lời đó là thật.

Lúc trước vì sạp hàng nhỏ không có tiền, nàng đã đem trâm cài, vòng tay, những thứ quý giá nhất để bán, sáng nay do vội vã trở về, quên tháo đôi ngọc châu trên tai ra, vừa dùng cơm xong đã bị mẫu thân phát hiện ra.

Nàng đã nói dối rằng Trương lão phu nhân đã tặng, nàng cũng nói đây chỉ là đồ giả không phải đồ quý giá, mẫu thân cùng ma ma cũng không có nghi ngờ gì, thật ra viên ngọc này có giá trị rất cao, rất quý giá.

Bùi Thiệu đã sai người đến đón nàng vào ngày đó, lúc ở thì hoa quán nàng không có tâm trạng gì, cái gì cũng không chọn, mặc dù các nữ nhân đều rất thích.

Nàng nhìn vài lần, ánh mắt cũng bị những món quý giá này thu hút, nàng nhớ viên ngọc châu này giá trị hình như cũng hơn một ngàn lượng.

Tiểu cô nương nghe được Tú Nhi nói chỉ cười cười.

Nàng cũng không muốn điều đó xảy ra, Tô Dao Dao từ nhỏ đã thích đoạt đồ của nàng, trước đây cũng đã nhiều lần có ý đồ cướp lấy Ninh Văn Ngạn.

Ninh Văn Ngạn hắn ta cũng từ chối nhưng không quá rõ ràng.

Nhưng khi đó, Nguyên Nguyên vẫn chưa gặp biến cố, Ninh Văn Ngạn còn phải nhờ vào phụ thân nàng giúp đỡ, cũng vì thế mà Tô Dao Dao không thể cướp đi, bây giờ Nguyên Nguyên đã trở nên nghèo túng, trong lòng bọn họ, cha nàng cũng sẽ không giúp đỡ được gì.

Huống chi đường huynh đã thi đỗ, Ninh Văn Ngạn tất nhiên sẽ thân thiết hơn với Tô Dao Dao.

Đêm sau, nàng cũng không còn mong đợi gì nữa.

Nguyên Nguyên không có thời gian để nhớ đến Ninh Văn Ngạn, Tô Dao Dao thì lại càng không.

Bốn ngày này nàng chỉ nghĩ đến việc đoàn tụ cùng người thân.

Hôm sau, do không có việc gì làm, sau khi bàn bạc hơn hai canh giờ, Triệu ma ma cùng Tú Nhi, Tố Vân đi đến sạp hàng nhỏ, Nguyên Nguyên thay đổi y phục cũ hơn, cũng đi giúp một chút.

Do sắp vào đông, nên việc buôn bán ở sạp hàng có vẻ không được tốt lắm.

Nhưng khi nàng đến cũng chỉ ở lại được một lúc ngắn ngủi, bên kia có người quen đến.

Người kia cũng không phải ai xa lạ, chính là Tô Dao Dao.

Nàng ta đã đến rất nhiều lần cũng chưa từng nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên, biết nàng đi đến một nhà giàu có để làm cầm sư, nhưng không biết khi nào sẽ trở về.

*Cầm sư: là những chuyên về đàn cổ cầm, nhạc cụ dây gảy truyền thống của Trung Quốc

Tô Dao Dao còn có rất nhiều chuyện khác nữa, rất nhiều lời muốn chính miệng nói với nàng, mấy ngày nay nàng ta quả thật rất khó chịu, muốn nghẹn mà chết!

Hôm nay thật xui xẻo nàng ta đến đây, suốt quãng đường đi xe ngựa, nghe nha hoàn hào hứng kể, gần đây trong thành đang truyền ra một tin đồn khiến ai cũng kinh hãi.

Nghe nói thế tử Tĩnh Quốc Công, Đại Lý Tự Khanh Bùi đại nhân vì một cô nương một ngày liền tiêu vài vạn lượng bạc.

Đừng nói các nữ nhân bình thường, những tiểu thư nhà giàu, quyền quý nghe cũng phải đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Ai mà không biết, Đại Lý Tự Khanh Bùi Thiệu là ngoại tôn của đương kim Hoàng hậu, năm xưa đã liên tiếp đỗ ba kỳ thi quan trọng, trở thành Trạng Nguyên, là một trong những vị quan trẻ nhất trong triều, được mọi người ví như cây lan quý giá, vô cùng tuấn mỹ, có rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ, bao nhiêu người muốn trở thành thiếp của hắn.

*ngoại tôn: cháu trai bên ngoại

"Không thể tin được! Trước đây mấy ngày, nghe nói ngài ấy đã tốn rất nhiều thời gian vì việc đó, cũng bởi vì chiều chuộng cô nương kia, ngài ấy dành ra hai canh giờ, tiêu hết vài ngàn lượng bạc, ngài ấy đang nuôi dưỡng một tiểu tổ tông trong kinh thành này sao"

"Chỉ nghe thôi mà tâm muốn nhảy ra ngoài" Khuôn mặt Tô Dao Dao hồng lên, sau khi suy nghĩ, nói tiếp: "Nhưng mà giữa chúng ta chính là cách nhau quá xa"

Nha hoàn gật đầu: "Đúng vậy, thật không biết, cô nương kia rốt cuộc là ai, bộ dạng trông như thế nào, có giống tiên nữ hay không"

Tô Dao Dao dùng tay đỡ trâm cài tóc: "Gọi là thiên tiên chưa chắc đã đúng, chỉ là do số mệnh nàng ta tốt, những người có vẻ đẹp hiếm có đều không thể gặp được, như vậy lại chiếm giữ một nam nhân tài giỏi, phẩm chất cao quý, lại còn được sủng ái như vậy, thật không công bằng, sao nàng ta có thể gặp được, nếu là ta thì tốt biết mấy"

Nàng ta vừa nói xong, nha hoàn bên kia liền phụ họa: "Đúng vậy, tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu Bùi thế tử nhìn thấy được tiểu thư chắc chắn sẽ chướng mắt cô nương kia thôi"

Hai người che miệng cười, như đang chế giễu người khác.

Khi sắp đến, nha hoàn kéo màn xe lên, nhìn thấy xa xa, mắt sáng lên.

"Tiểu Thư, Tô Nguyên Nguyên về rồi"

Tô Dao Dao lập tức tỉnh táo lại, cũng gạt bỏ mơ mộng qua một bên, gấp đến không thể chờ được hướng tới đến nhìn, quả nhiên, thấy được Tô Nguyên Nguyên.

** ** ** **

Nguyên Nguyên được cho phép chỉ cần giúp ma ma pha sữa đậu nành cho khách quan đột nhiên nghe một tiếng cười yêu kiều.

Nàng vừa ngước lên, đã nhìn thấy được bộ dạng trang điểm lộng lẫy của Tô Dao Dao.

Chuyện này nàng cũng đã đoán được.

Hôm qua nghe Tú Nhi kể, liền biết Tô Dao Dao có khả năng sẽ đến, chỉ là không ngờ lại nhanh đến như vậy.

Mặc dù khiến người khác cảm thấy rất khó chịu, nhưng Nguyên Nguyên vẫn tỏ ra không có gì, chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Tú Nhi vốn không kiên nhẫn, liền đuổi đi: "Ngươi tới đây làm gì, ở đây không tiếp"

Nói xong liền đổ bát sữa đậu nành đi, xém chút nữa bắn trúng y phục của Tô Dao Dao.

Tô Dao Dao hơi giật mình, cùng với nha hoàn trốn rồi nói, hơi thở gấp gáp, nhưng nghĩ lại cười, vẻ mặt quỷ quyệt nói: "Những người trong sạp hàng nhỏ nhen như các ngươi, còn không mau chào bổn tiểu thư, dù cho tất cả ở đây cộng lại đều không bằng chiếc vòng tay của ta, có gì mà kiêu căng, ta chịu đựng lâu như vậy cũng là cho các ngươi mặt mũi"

Tú Nhi bước lên muốn đuổi nàng ta đi, lại bị Nguyên Nguyên giữ lại: "Mặc kệ nàng"

Nguyên Nguyên biết rõ Tô Dao Dao là người không dễ gì chịu đi, vậy nên cứ để nàng ta thích nói gì thì nói.

Tô Dao Dao nhìn nàng bây giờ trở nên nghèo túng như vậy, vẫn ra dáng vẻ cao quý, thật sự buồn cười: "Nói đi nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, tỷ cũng đến nghe đi, cũng không giấu gì, vì để nhìn thấy đường tỷ, ta đến đây rất nhiều lần, hôm nay đến đây, có hai việc muốn nói, nhưng tỷ đừng để bị dọa đấy"

Nguyên Nguyên một chút quan tâm cũng không có.

Tô Dao Dao từ trong tay áo lấy ra các khăn, mở khăn ra bên trong là một khối ngọc thạch, nàng ta chậm rãi đi đến Nguyên Nguyên, đắc ý đem ngọc thạch kia lắc lư trước mặt Nguyên Nguyên.

"Trước tiên, đường tỷ xem qua cái này, xem đây là cái gì? Cẩn thật một chút nhé"

Nguyên Nguyên không nhìn thấy, nhưng khi nàng quay lại, nhìn thấy đó là một viên ngọc bên trong các khắc một chữ 'Ngạn'"

Nguyên Nguyên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Nàng biết Tô Dao Dao muốn làm gì, đơn giản là muốn chế nhạo, muốn thấy nàng đau khổ cùng thất vọng, muốn cho nàng biết Ninh Văn Ngạn đã thuộc về nàng ta.

Khối ngọc thạch kia chính là ý định của nàng ta.

Tô Dao Dao biết nàng nhìn thấy được, nhưng lại không có phản ứng gì, không khỏi có chút thất vọng, bất quá nghĩ lại, Tô Nguyên Nguyên có lẽ giả vờ bên ngoài mặt nhìn thờ ơ, nhưng bên trong lòng nhất định đang rất khổ sở.

Nàng ta mỉm cười, kiêu kỳ nói: "Đây là vật đính ước giữa ta và Văn Ngạn ca ca, tổng cộng có hai viên, ta cùng Văn Ngạn ca ca mỗi người một viên, đường tỷ có thấy đẹp không"

"Đường tỷ đoán xem, viên ngọc này khắc chữ 'Ngạn', vậy viên ngọc của Văn Ngạn ca ca sẽ khắc chữ gì"

Nàng ta nói đến đây, cười một cái, tự hỏi tự trả lời, rất đắc ý: "Đương nhiên là chữ 'Dao' rồi, tỷ đoán đúng rồi"

"Đường tỷ có biết mua ở nơi nào hay không"

"Nói cho tỷ biết cũng không sao, đó là thì hoa quán"

"Đường tỷ biết thì hoa quán là nơi nào không"

"Bất quá nói với đường tỷ cũng vô dụng, dù sao trước đây tỷ cũng không thể đi đến nơi như vậy, hiện tại càng không cần phải nói, có đúng không"

"Hoặc là nói, tỷ đúng thật là đáng thương, thật là kém may mắn"

Nàng ta tự nhủ, vừa chế nhạo, cứ như vậy những lời nghẹn mấy ngày nay toàn bộ cũng đã nói hết ra, thật là thoải mái.

Ban đầu, nàng ta tưởng rằng Nguyên Nguyên sẽ rất tức giận khi nghe những lời cay nghiệt đó, thật không ngờ, Nguyên Nguyên lại chẳng có phản ứng gì cả, nhìn nàng ta như thể chẳng có gì đáng để bận tâm. Cái vẻ thờ ơ, không chút buồn phiền của Nguyên Nguyên khiến nàng ta cảm thấy thất vọng.

Đối phương nhìn hình như là một chút cũng không để bụng, một chút cũng không đau lòng.

Tại sao lại như vậy?

Nàng có lẽ rất biết giả vờ, liền có thể nhịn được như vậy.

Nghĩ như vậy, Tô Dao Dao liền nói tiếp chuyện thứ hai để đả kích nàng.

"Cuối cùng, ta sẽ cùng Văn Ngạn ca ca đính hôn"

"Văn Ngạn ca ca nói, huynh ấy chưa bao giờ thích tỷ từ đầu đến cuối chỉ có ta, trước kia cùng tỷ đính hôn cũng chỉ vì phụ thân tỷ ép buộc"

Nguyên Nguyên nghe được những lời này, cảm thấy buồn cười.

Nhưng cũng chỉ cười một chút rồi thôi.

Tô Dao Dao thấy cuối cùng cũng có phản ứng, liền cao hứng.

Nàng ta nhíu mày, cảm thấy việc này có chút không hợp lý, muốn nói tiếp gì đó, đôi mắt đột nhiên bị đôi ngọc châu trên tai của Nguyên Nguyên thu hút, sắc mặt tức khắc lạnh xuống.

Viên ngọc châu này, nàng ta nhìn thấy rất quen, như thế nào lại giống với thì hoa quán.

Thật sự quá giống, quả thật giống nhau y như đúc!

Nghĩ đến đây, nàng ta không nhịn được hỏi: "Tỷ...tỷ lấy đôi ngọc châu này từ đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro