Chương 23: Chất vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Bùi thiệu lên xe ngựa, Mạnh Trường Thanh cung kính hỏi chủ tử muốn đi đâu.

Bùi Thiệu đáp Tự khanh phủ.

Xe ngựa liền đi đến đó.

Đi được một lúc, Mạnh Trường Thanh gượng cười nhắc nhở: "Đại nhân, có khả năng Hoa Hi công chúa đang ở Tự khanh phủ"

Nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi nghe xong chậm rãi mở mắt.

Hắn không nghĩ nàng thật sự sẽ đi, nghĩ đến khả năng đó, liền thay đổi quyết định tạm ở biệt viện một đêm.

** ** ** **

Sau khi hạ triều, Hoàng Thượng giữ hắn lại một lúc.

Hai người từ điện Thái Hòa đi ra, bước đi thong thả.

Đương kim Thánh Thượng võ đức đế, đã qua năm mươi tuổi, dáng người hơi mập, mặc dù đã lớn tuổi nhưng nhìn kĩ lại lúc còn trẻ, hẳn là không tồi.

Hai người nói cười vui vẻ, nhịp nhàng như một, cùng nhau bước đi, có khi thì hoàng thượng cười to, có khi thì vỗ vai hắn, ánh mắt nhìn hắn có vài phần thân cận, không khó nhận ra hắn rất thích Bùi Thiệu.

Lão thái giám khom người đi theo phía sau, lúc nào cũng cười tươi, khi Hoàng Thượng khen ngợi Bùi thế tử, gương mặt cũng cười theo phụ họa, cũng liên lục tán thưởng, không khí rất nhẹ nhàng.

Lúc này sớm đã vào tháng 11, hai người vẫn đi tiếp, những bông tuyết chậm rãi rơi xuống bầu trời.

Lão thái giám "Ai da" một tiếng, cười nói: "Tuyết rơi là báo hiệu một năm bội thu"

Chỉ vì một câu nói, đã khiến Hoàng Thượng cùng Bùi Thiệu đều ngước lên nhìn.

Đây vẫn mới là trận tuyết đầu tiên kể từ khi mùa đông tới, trong mắt Bùi Thiệu đen tối không rõ, ánh mắt thoáng lên một tia khó tả, Hoàng Thượng đã mở miệng nói.

Hắn cười, sau đó xoay người nói với Bùi Thiệu: "Chỉ còn nửa tháng nữa là sinh thần của a di ngươi, mẫu thân ngươi mấy ngày nay cũng đã có chuẩn bị"

Bùi Thiệu cười nhạt, chỉ gật đầu không nói gì.

Hoàng Thượng hôm nay giống như phá lệ nói nhiều hơn: "Trẫm rất nhớ dáng vẻ trước kia của a di ngươi"

"A di có khỏe hơn chút nào không"

Hoàng Thượng lắc đầu: "Không có tiến triển, hơn hai ngày nữa, cùng mẫu thân người đến, ngươi sẽ thấy"

Bùi Thiệu lại không nói tiếp.

Lão thái giám ở phía sau nói: "Bệ hạ rất lo lắng, ngày nào cũng cầu nguyện cho nương nương, chắc chắn không lâu nữa nương nương sẽ khỏe lại"

Hoàng Thượng cười hai tiếng, cũng không nói gì nữa.

Hai người đi dọc theo con đường lát đá cẩm thạch trắng một lúc lâu rồi mới tách ra, cáo từ Hoàng Thượng, Bùi Thiệu hướng đến cổng chính mà đi, nhưng chưa đi đến Thái Hòa Môn, liền nghe thấy một giọng nói kiêu căng kêu gọi: "Bùi thế tử"

Bùi Thiệu nghe được, liền biết là ai, nhưng vẫn không dừng bước.

Tiếng kêu kia vẫn còn gọi, ngày càng đến gần hơn, so với lúc nãy còn lớn hơn, ban đầu chỉ có tiếng kêu của một người, bây giờ liền thành hai tiếng.

"Bùi thể tử"

Bùi Thiệu khép mắt lại, lần này đứng lại.

Hắn quay người lại.

Chỉ thấy cách đó không xa có hai người chạy đến, một người trang phục lộng lẫy, màu sắc hoa lệ, áo choàng bên ngoài được làm bằng lông cừu, trên đầu cài những chiếc trâm vàng được chạm khắc rất tinh xảo, làn da hồng hào, đôi mắt đẹp như hạt hạnh, khuôn mặt trái xoan, dung nhan không thể so với người thường, nhìn dáng vẻ mới 16, 17 tuổi, trong số tất cả các phi tần đứng đầu trong hậu cung, kế tiếp là nữ nhi của Lan quý nhi, muội muội của Thái tử, Hoa Hi công chúa.

Còn một người khác nữa chính là cung nữ.

Hoa Hi công chúa thở mạnh mà đi đến, dừng ở trước mặt hắn.

Bùi Thiệu hơi gật đầu bái kiến, sau đó hỏi: "Công chúa tìm thần có việc gì sao"

Khuôn mặt nhỏ của Hoa Hi công chúa hồng lên, không biết là do chạy hay vì nguyên nhân nào khác.

Nàng ngước lên nhìn Bùi Thiệu, mở miệng nói: "Bổn cung muốn cùng Bùi thể tử nói mấy câu"

Bùi Thiệu dứt khoác cự tuyệt: "Thần bị muộn rồi"

Hoa Hi công chúa sững sờ: "Ngài là Tự khanh, muộn một chút thì sợ gì chứ"

Bùi Thiệu trả lời: "Thần không làm gương tốt, làm sao có thể khuyên bảo người khác"

Nói xong lời này, hơi khom người, liền xoay người rời đi.

Mặt Hoa Hi công chúa ngày càng đỏ, vội vàng gọi hắn, nhanh chóng chạy theo.

"Bổn cung chỉ nói mấy câu mà thôi, sao có thể chậm trễ? Nếu Bùi thế tử đã không có thời gian, bổn cung cùng ngài vừa đi vừa nói. Bổn cung nói thật cho ngài biết, tối hôm qua bổn cung đến Tự khanh phủ, Bùi thế tử có biết không"

Bùi Thiệu không trả lời, sắc mặt đã trầm xuống.

Hắn đi ở phía trước, Hoa Hi công chúa liền một bên đi theo, nói tiếp: "Bùi thế tử căn bản không ở trong phủ"

Bùi Thiệu vẫn không trả lời.

Khuôn mặt nhỏ của Hoa Hi ửng hồng kiên quyết không chịu từ bỏ.

"Không chỉ là đêm qua, đêm trước bổn cung đã phái người đến Tự khanh phủ, Bùi thế tử một đêm cũng không trở về, còn có những ngày trước đó, liên tiếp năm ngày, Bùi thế tử chỉ có một ngày đi đến phủ tướng quân, còn lại bốn ngày đều không trở về Tự khanh phủ, cũng không về phủ tướng quân, ngài không định giải thích sao?"

Bùi Thiệu vốn không kiên nhẫn.

Nếu nàng không phải là công chúa, hắn đã gọi người đến đuổi đi từ lâu.

Hăn vẫn như cũ không trả lời, nhưng Hoa Hi vẫn không từ bỏ, tiếp tục truy hỏi: "Bùi thế tử tại sao không nói chuyện"

Bùi Thiệu kìm nén sự không vui trong lòng, làm ra vẻ mặt tươi cười, giọng nói bình tĩnh điềm đạm: "Công chúa điện hạ có vẻ không biết, thần có rất nhiều vương phủ, tùy theo việc đi đến nơi nào gần đó, khi thuận tiện ở đâu, thần sẽ ở lại đó"

Hoa Hi cắn môi.

Nàng biết hắn có rất nhiều vương phủ, nhưng đây không phải điều quan trọng!

Trước khi hắn cũng có rất nhiều vương phủ, nhưng phần lớn thời gian chủ yếu là ở Tự khanh phủ, hoặc phủ tướng quân, hầu như chưa từng ở nơi khác, cũng không bao giờ có tin đồn gì về cuộc sống xa hoa của hắn.

Nhưng gần đây, liên tiếp năm ngày, hắn lại qua đêm ở nơi khác.

Đây cũng phải vấn đề mấu chốt, vấn đề quan trọng là từ khi câu nói "Bùi thế tử đã đến Kim Phượng Lâu, thì hoa quán, quý hương lâu vì một mỹ nhân mà mà vung tiền như rác, một số tiền khổng lồ" lời đồn được truyền đi, hắn liền không đi đến Tự khanh phủ ở lại qua đêm nữa.

Làm gì có sự trùng hợp như vậy, hai việc xảy ra cùng một lúc, ngay cả người ngu ngốc cũng nhận ra ra được, chỉ có một khả năng.

Hắn ở bên ngoài nuôi dưỡng ngoại thất.

Hoa Hi không thể chấp nhận được.

Liên tiếp năm ngày này, nàng đều tìm người điều tra, dù đã tìm kiếm bằng mọi cách nhưng cũng thể không tra được cô nương kia là ai, làm sao có thể có một người bí ẩn như vậy.

Hắn rốt cuộc đem nàng ta giấu đi nơi nào.

"Không đúng! Bùi thế tử căn bản không phải vì không thuận tiện nên mới không trở về"

Bùi Thiệu khẽ cười, ngừng bước chân: "Vậy là vì cái gì"

Hoa Hi tất nhiên cũng ngừng lại.

Nhưng nàng không trả lời câu hỏi đó, ngược lại chất vấn hắn: "Bổn cung hỏi ngài, bên ngoài có tin đồn nói Bùi thế tử vì một cô nương mà bỏ ra cả một vạn lượng bạc, có phải sự thật hay không"

Bùi Thiệu lại cười, hơi khép mắt: "Công chúa, thần có chút không rõ, cũng có một vài lời nghe không hiểu, giống như thần cho ai tiêu tiền, cho ai bạc ít nhiều, cùng công chúa có quan hệ gì" 

Hoa Hi bị hỏi đến nghẹn lời, cắn môi, lại nghe hắn nói tiếp.

"Còn nữa, thần ở đâu, mấy ngày chưa về, có liên quan đến công chúa không"

Hoa Hi một câu cũng không thể trả lời.

Hai người thiếu chút nữa đã có quan hệ với nhau, nhưng trên thực tế thì không có bất cứ mối quan hệ nào cả.

Một năm trước, nàng cầu phụ hoàng tứ hôn, để Bùi Thiệu làm phò mã của nàng.

Sau khi phụ hoàng hỏi ý kiến của hắn, Bùi Thiệu đã dứt khoác từ chối, vì thế nàng đã khóc rất nhiều ngày.

Dù có gặp phụ hoàng hoặc mẫu thân ở đâu, dù có ca ca ở đó, nàng đều tuyên bố rằng chỉ gả cho hắn.

Nhưng trước hết không thể đề cập nhà hắn có nắm giữ binh quyền trong tay, ngay cả phụ hoàng nàng cũng phải dè chừng ba phần, huống hồ nếu hắn không có binh quyền, loại chuyện này làm sao có thể cưỡng cầu.

Thế nhưng Hoa Hi lại rất thích hắn. Không phải hắn liền không gả!

Lúc đầu chuyện đó đã khiến nàng náo loạn một thời gian dài.

Bởi vì hắn không muốn làm phò mã, không đồng ý nên chuyện đó cũng chấm dứt, dù sao hắn cũng chưa lấy thê tử, cũng chưa hứa hôn với ai, nên nàng vẫn còn hy vọng, rốt cuộc những nữ nhi ở kinh thành, dù có xuất thân tốt đến đâu cũng không ai có thể so với nàng.

Có thể cùng Tĩnh Quốc Công môn đăng hộ đối, cũng chỉ có mấy nhà.

Bên ngoài ai cũng đều nói, Bùi thế tử cùng nàng rất xứng đôi.

Sớm muộn gì cũng sẽ lấy nàng.

Cho nên chính nàng cũng không sốt ruột, cho đến năm ngày kia không biết từ khi nào truyền đến tin đồn kia.

Nàng quả thật rất tức giận.

Vốn một chút cũng không tin, nhưng khi phái người đi Kim Phượng Lâu, thì hoa quán, quý hương lâu nghe ngóng.

Dù đã dùng tiền, hơn nữa còn dùng vũ lực để up hiếp, không ai dám nói dối với nàng?

Cuối cùng sự việc hóa ra chỉ đơn gian đến vậy.

Thật đúng là có một cô nương như vậy, hắn thật sự đã cho nàng rất nhiều tiền.

Hoa Hi công chúa bật khóc.

Là ai? Người này rốt cuộc là ai?

** ** ** **

"Bổn cung"

Khi nghe nam nhân liên tiếp hỏi nàng hai câu "Cùng nàng có quan hệ gì", một câu nàng cũng không thể trả lời, bởi vì đây là sự thật, nàng không có tư cách để quản.

Bây giờ, Hoa Hi cũng né tránh mà không trả lời, ngược lại còn chất vấn hắn: "Ngài trả lời bổn cung, có phải là một tiểu cô nương hay không, ngài thật sự nuôi dưỡng ngoại thất bên ngoài có phải hay không"

Chuyện này nàng đã điều tra rõ, rất rõ ràng, nếu hắn không chính miệng thừa nhận, nàng cũng không có ý định từ bỏ.

Bùi Thiệu gật đầu, bình thản đáp: "Đúng vậy"

Viền mắt Hoa Hi liền đỏ, muốn khóc lên: "Tại sao"

Bùi Thiệu cảm thấy nàng rất kì lạ.

Hắn hoàn toàn không hiểu, cũng không rõ, hắn cùng nàng có quan hệ gì.

Ngay cả phụ thân mẫu thân đều không quản được hắn, nàng thì càng không.

Nàng theo dõi, giám sát hắn.

Nếu hắn không muốn cho nàng biết Nguyên Nguyên ở đâu, thì cả đời này cũng đừng mong tìm được.

Hoa Hi vẫn tiếp tục hỏi: "Ngài nói đi, tại sao chứ"

Bùi Thiệu ở trên cao nhìn xuống, nhìn nàng một hồi, cười nói: "Tại sao? Ý công chúa là, thần phải trở thành một hoàng thượng sao"

Nói xong lời này, nhìn nàng trong chốc lát, quay người rời đi.

Hoa Hi công chúa "Oa" một tiếng mà khóc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro