Chương 5: Cứu phụ thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa canh giờ trôi qua trong chờ đợi, Nguyên Nguyên đã suy nghĩ đến vô vàn cách để nhờ vả, nhưng tình huống trước mắt khiến nàng nằm mơ cũng không ngờ tới

Nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ theo khuôn phép gia phong, tính tình dịu dàng, chưa từng trải qua chuyện nam nữ nào. Nàng như một đoá hoa sen e ấp, kín đáo, vô cùng tuân thủ lễ nghi. Dù đã quen biết Ninh Văn Ngạn nhiều năm, sau này khi đã đính hôn, ngay cả việc đụng tay đụng chân cũng chưa từng xảy ra.

Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện chưa thành thân mà đã cùng người này...

Nam nhân đã ra ngoài từ lâu, ngoài cửa không có bất kỳ tiếng động nào, căn bản là không ai đến mời nàng rời đi, càng chứng minh cho suy đoán của nàng.

Vị quan lớn kia cho nàng thời gian để suy nghĩ

Chỉ mới đây thôi, nàng còn dành cho hắn sự tôn kính, một lòng chân thành tha thiết, hắn lại không hề nhận ra tâm tư của nàng.

Hiện thực phũ phàng đã bày ra trước mắt.

Nàng như tượng nặn bằng bùn, mềm yếu đến mức khẽ động cũng không thể động đậy

Tuy quyết định này không hề dễ dàng, nàng vẫn phải thực hiện.

Dùng thân xác này để đổi lấy mạng sống của phụ thân, nàng cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần vị quan lớn đó giữ lời hứa, nàng chấp nhận đánh đổi.

Dù sao, đây cũng là cách tốt hơn so với việc bị đuổi đi, rơi vào bước đường cùng, cuối cùng chỉ còn biết trơ mắt nhìn phụ thân bị hành hình sau bảy ngày.

Nàng vốn không phải là người thiếu quyết đoán, biết nên chọn gì và muốn gì.

Chỉ là dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương còn non nớt nhút nhát, đối mặt với chuyện kia còn mơ hồ, không thể tránh khỏi sự sợ hãi.

Sau một hồi, nàng đứng dậy, cánh môi có chút run, từng bước từng bước tiến về phía cổng, rồi đẩy cửa ra.

Bên ngoài không phải không có người, vừa vặn có một người tướng sĩ đang đợi.

Người tướng sĩ này chính là người vừa đưa nàng đến chỗ gã sai vặt.

Lúc đến hắn còn tỏ ra lạnh lùng, lúc này lại nở nụ cười, thái độ rất ân cần khách khí: "Tô tiểu thư muốn đi đâu. Tiêu nhân sẽ dẫn đường cho tiểu thư."

Ai cũng là người xảo trá.

Những người ở địa vị cao, quyền quý làm gì có người nào thật sự tốt bụng?

Kể cả kẻ hơi ngu ngốc cũng không thể nào thân cận được với Bùi Thiệu

Tiểu cô nương nắm chắt tay, giọng nói nhỏ nhẹ.

"Dân nữ có thể... gặp lại đại nhân không ạ?" Nàng cúi đầu nói.

Gã sai vặt cười toét miệng: "Tất nhiên rồi, tiểu thư, mời đi theo tiểu nhân"

Hắn liền mở dù ra, cung kính đưa tay mời nàng bước đi.

Trên con đường này, mọi thứ đều được Đại Lý Tự khanh phủ tu sửa đẹp và xa hoa, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.

Người sai vặt dẫn nàng thẳng đến phòng của Bùi Thiệu, khi thấy đại nhân xuất hiện, hắn mới khom người lui ra.

Khi gã sai vặt vừa đi, trong phòng chỉ còn lại nàng và vị nam nhân kia.

Bùi Thiệu đang ngồi trên ghế, nhấp một ngụm trà, khi thấy nàng đến, hắn khẽ liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt lướt qua người nàng.

Nàng không ngồi gần hắn, nhưng lần thứ hai ở chung phòng với hắn, cảm giác của nàng hoàn toàn khác biệt so với lần đầu tiên.

Nàng bước đến gần, khuôn mặt đỏ bừng, những ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy hai lần, tim đập thình thịch, nhất thời không thể nói nên lời, ngược lại vị nam nhân kia lại là người lên tiếng trước.

"Tô tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Vâng" Nàng gật đầu, giọng nói mềm mại, cảm thấy mí mắt nóng bừng.

Tim nàng đập nhanh, không thể nào kiểm soát được. Nàng cúi gằm mặt, cố gắng che giấu vẻ đẹp rạng ngời trong mắt, không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vị quan lớn khi nói chuyện.

"Đại nhân sẽ giữ lời hứa, có phải không"

Bùi Thiệu chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay dọc theo mép chén trà.

"Ngươi cứ nói đi."

Trái ngược với nàng, ánh mắt của Bùi Thiệu bắt đầu từ nàng, liền lưu luyến trên người nàng, không hề rời đi dù chỉ một chút.

Nguyên Nguyên lo lắng nắm chặt tay, không nói thêm gì nữa, khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, nghe thấy tiếng chén trà rơi xuống, tiếng nam nhân đứng dậy.

Nàng đứng dậy theo hắn, gương mặt cũng ngẩng cao hơn.

Hai người nhìn nhau, vị nam nhân kia ra hiệu cho nàng hướng đi.

Nàng nhìn theo, đôi mắt ướt sũng, thấy một tấm màn thêu màu đỏ thẫm, biết đó chính là phòng ngủ.

Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, sau một lúc do dự, nàng cũng bước đi

Nàng đi trước, nam nhân kia đi sau.

Nguyên Nguyên bước vào, dừng lại bên giường, quay người lại nhìn hắn

Bùi Thiệu chỉ nói hai từ: "Y phục"

Nàng cúi đầu nhìn xuống trang phục của mình, tự nhiên hiểu được rằng hắn muốn nàng cởi ra.

Nàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. Chiếc áo mỏng manh của nành được cởi bỏ, bàn tay run rẩy của nàng không có đủ sức lực, nửa ngày chỉ cởi được áo ngoài, nhưng cũng đã lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh.

Dù đã không còn chỉnh tề, nhưng chiếc áo mỏng manh kia vẫn không chịu cởi ra, khiến cơ thể nàng khẽ run lên. Một lúc lâu sau, vẫn còn một mảnh áo nữa không thể cởi bỏ.

Mồ hôi lăn dài trên trán nhỏ nhắn, dù nàng cố gắng gạt đi cũng không thể. Trong đầu nàng như trống rỗng, thậm chí không biết nam nhân kia đã đi đến phía nàng

Mãi cho đến khi nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ như xạ hương, trước mắt nàng tối sầm lại, nàng mới bừng tỉnh. Nhưng lúc này, đã quá muộn để quay đầu lại.

Không thể phản kháng, cũng không có cơ hội để giãy dụa

Cánh tay trái của hắn từ phía sau vươn ra, vòng qua bờ vai thơm của nàng, áp sát vào lưng nàng, trói chặt nàng lại.

Tiêu cô nương lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh rắn chắc, dù chỉ cử động nhẹ cũng không thể, thậm chí vì lực siết quá mạnh mà cảm thấy hơi đau, toàn thân run rẩy, hơi thở cũng trở nên nóng hổi, càng thêm sợ hãi.

Nàng biết mình chậm, nhưng tay nàng thật không nghe lời.

"Đại nhân...."

Câu nói cầu xin đó mang theo tiếng nức nở, giọng nói vừa mềm mại vừa nũng nịu.

Bùi Thiệu cảm thấy nàng đang cầu xin, nhưng thái độ của hắn ở sau lưng nàng vẫn vậy, ngữ khí trái ngược lại dịu dàng bất thường.

"Ngươi tự nguyện à?"

Nàng rụt rè gật đầu, nhưng khi nghe người đàn ông nở nụ cười, lại hỏi: "Bản quan không có ép buộc ngươi đúng không"

Nàng gật đầu đầu, nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Bùi Thiệu siết chặt vòng tay trói buộc nàng hơn, tiến đến bên tai nàng, áp sát cơ thể nàng vào lồng ngực mình, giọng nói của hắn vẫn dịu dàng: "Nếu bây giờ ngươi muốn đổi ý cũng không sao, bản quan giúp ngươi mặc lại trang phục, phái người đưa ngươi về nhà, thấy thế nào"

Nguyên Nguyên bị hắn trêu ghẹo như vậy liền không nén được tiếng nức nở, lắc đầu liên tục

"Dân nữ... không có ý đó..." Giọng nói của nàng ngày càng nhỏ dần, những lời nói sau đó gần như không thể nghe rõ.

Giọng nàng vốn đã dịu dàng, trong hoàn cảnh này lại càng thêm nghẹn ngào, khiến lòng người như bị lay động, càng thêm ngứa ngáy

Bùi Thiệu cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng dùng đầu gối va vào đầu gối nàng, tiểu cô nương không thể chống đỡ lập tức quỳ xuống tấm nệm

Bàn tay thon dài với những đường gân rõ ràng của Bùi Thiệu ôm lấy eo thon của nàng, siết chặt đến mức nàng không thể thở nổi.

Trong căn phòng liền vang lên tiếng rên rỉ của tiểu cô nương.

Sau một hồi lâu, tiếng sấm sét dữ dội bên ngoài đã tan biến, chỉ còn lại tiếng mưa rơi nhẹ nhàng.

Dưới ánh nến trong phòng ngủ, tiếng nức nở của thiếu nữ dần chuyển thành tiếng khóc thút thít, hòa cùng tiếng nước tưới vang vọng từ căn phòng bên cạnh.

Tiểu cô nương vừa khóc vừa vội vã mặc lại y phục. Mái tóc nàng rối bời, vài sợi tóc ướt đẫm nước mắt dính trên má.

Khi đã mặc xong, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt trang phục ướt át.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ phòng tịnh, là nam nhân kia từ từ bước ra.

Bùi Thiệu bước ra khỏi phòng, ánh mắt ngay như cũ vẫn nhìn về phía thiếu nữ. Mặt nàng ửng hồng, tuy có chút chật vật, nhưng nhan sắc không hề giảm sút, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Hắn nhìn nàng một lúc rồi nói: "Nếu ngươi mệt mỏi, có thể ở lại đây qua đêm."

Nguyên Nguyên lắc đầu: "Cám ơn lòng tốt đại nhân, không cần."

Bùi Thiệu không nói thêm gì nữa.

Thỉnh thoảng, một nha hoàn mang thuốc đến, nhẹ nhàng đặt lên mép giường, khẽ gọi: "Tô tiểu thư..."

Nàng không cần nghe thêm lời nào cũng biết đó là thuốc gì.

Nàng ngoan ngoãn nhận lấy uống hết.

Nha hoàn cầm chiếc lược, nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho nàng, khi nàng đã mang giày vào, thấy vị quan lớn liếc nhìn về phía giá treo y phục, nha hoàn liền cúi người cung kính, lấy ra một chiếc áo khoác ngoài dày dặn choàng lên vai Nguyên Nguyên.

Trời bên ngoài giá lạnh, Nguyên Nguyên không hề từ chối.

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, tiểu cô nương khẽ cúi đầu chào Bùi Thiệu.

"Mong rằng đại nhân sẽ giữ lời hứa."

Nàng quay người định bước đi, nhưng lúc này nam nhân kia lại một lần nữa lên tiếng.

"Nếu ngươi đồng ý, bản quan có thể thu nhận ngươi, để ngươi làm ngoại thất của bản quan"

Nguyên Nguyên chỉ ngước mắt nhìn thoáng hắn một cái, không hề đáp lời, rồi cất bước rời đi.

Trong phòng bên cạnh, Tú Nhi cũng đang nôn nóng chờ đợi, nàng đã đi ra ngoài gần hai canh giờ, khiến tiểu nha hoàn thấp thỏm không yên, nhìn thấy tiểu thư trở về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm

"Tiểu thư, sao đi lâu như vậy, mọi chuyện như thế nào rồi. Cái này...bộ đồ này là..."

"Về nhà rồi hãy nói"

Tú Nhi liên tục hỏi han, nhưng Nguyên Nguyên một câu cũng không trả lời.

Dù quan lớn đã chuẩn bị xe ngựa cho họ, có một số việc Nguyên Nguyên vẫn chưa thể nói, chỉ cho nha hoàn biết rằng quan lớn đã hứa sẽ cứu phụ thân nàng.

Đây là điều quan trọng nhất.

Tú Nhi nghe xong, mừng rỡ khôn xiết, thậm chí không thể tin được, vội vàng hỏi tiểu thư đã nói gì với quan lớn, tại sao hắn lại đồng ý.

Nguyên Nguyên vẫn né tránh câu hỏi.

Xe ngựa chạy hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến hồ du ngõ hẻm, Nguyên Nguyên liền vén rèm lên để ngắm cảnh.

Nàng không thể cho xe chở họ đến tận cửa nhà, mà chỉ bảo phu mã dừng xe ở đầu ngõ.

Trước khi xuống xe, nàng cởi bỏ y phục của quan lớn, gấp gọn gàng cẩn thận rồi đặt vào bên trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro