Chương 6: Tra nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyên không cho xe ngựa đi vào hồ du ngõ hẻm, nguyên nhân bởi vì chiếc xe kia quá thu hút gây sự chú ý, nàng không muốn những người dân nhìn thấy, bàn tán xôn xao.

Mặc dù nàng không quan tâm đến những gì họ nói về mình, nhưng những kẻ nhiều chuyện thực sự là không tốt, họ không hề thiện chí và có thể sẽ cố ý truyền tai những lời không hay đến tai mẫu thân nàng.

Cuối cùng, nàng không muốn mẫu thân biết chuyện.

Vài ngày trước, phụ thân nàng bị bắt giam vì tội tham nhũng, mẫu thân nàng lâm bệnh nặng, sức khỏe rất yếu, nằm trên giường suốt ngày, người gầy đi trông thấy.

Hôm nay nàng và Tú Nhi trở về nhà, không giống như mọi khi, nàng rất vui mừng. Việc đầu tiên nàng muốn làm là mang tin tốt đến cho mẫu thân để người vui vẻ. Nàng không về phòng mà đi thẳng đến phòng mẫu thân, giọng nói nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện đã thay đổi như thế nào, cầu Đại Lý Tự khanh giúp đỡ, đã đồng ý cứu và phụ thân sẽ không bị hành quyết sau bảy ngày.

Tuy nhiên, nàng đã che giấu lời nói của hắn

Đúng như nàng mong đợi, mẫu thân và Triệu ma ma vui mừng đến rơi nước mắt

Hai tháng qua họ không hề mỉm cười, giờ đây những nếp nhăn cuối cùng cũng đã giãn ra.

Mây đen bao phủ Tô gia hơn hai tháng nay rốt cục cũng dần vơi đi.

Tiểu nha hoàn Tú Nhi đi theo suốt đường trình, cũng phụ họa nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Buổi tối, khi trở về phòng, tiểu thư vẫn đang suy nghĩ.

Nàng nghĩ đến việc tiểu thư đã trả y phục cho vị quan lớn khi trở về.

Cảm giác đó thật kỳ lạ.

Nàng liền hỏi: "Tiểu thư trong phòng phu nhân nói đều là thật sao?"

"Không phải." Nguyên Nguyên nhẹ nhàng đáp, không hề che giấu.

Nàng cũng không có ý định giấu nha hoàn thân cận của mình.

Tú Nhi nghe được hai chữ này, lập tức giật mình, có một loại cảm giác không lành: "Tiểu thư, vậy....vậy là như thế nào?"

"Ngài ấy muốn ta dùng thân thể để đổi." Giọng nói của Nguyên Nguyên vẫn như cũ mang theo sự tức giận.

Tuy lời nói của nàng bình thản nhưng nha hoàn lại kinh ngạc.

Tú Nhi nghẹn ngào nhìn chằm chằm, nhất thời không biết làm gì, đứng ngồi không yên: "Có ý gì? Hắn muốn tiểu thư dùng thân mình để đổi, kia là có ý gì, tiểu thư người.... "

Nguyên Nguyên nhẹ gật đầu: "Ừm."

Như vậy ngầm thừa nhận suy đoán xấu nhất trong lòng Tú Nhi, tiểu nha hoàn nghe đến đó, "Oa" một tiếng liền khóc lên.

Đau lòng, nàng đau lòng cho tiểu thư.

Mới ba ngày không gặp, nàng không nghĩ rằng Đại Lý Tự khanh có thể tốt như lời tiểu thư vừa nói với phu nhân nhưng cũng không thể tin rằng hắn có thể hư hỏng như vậy!

Tú Nhi "Oa oa" khóc một hồi lâu nhưng Nguyên Nguyên vẫn luôn bình tĩnh vô cùng.

Nàng thậm chí còn vuốt ve đầu nha hoàn, nhẹ nhàng an ủi nàng: "Tốt rồi, mọi chuyện đều qua."

Liên quan đến chuyện này, trong lòng Nguyên Nguyên dường như là nàng đã nói như vậy, mọi chuyện đều qua.

Mặc dù trong lòng cảm thấy không vui, nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh

Đã là trao đổi mua bán, chỉ cần nhìn vào giá trị và sự xứng đáng là xong.

So với mạng sống của phụ thân, việc này hiển nhiên là đáng giá.

Đã quyết định là phải làm.

Nàng không nghĩ gì thêm, chỉ cảm thấy đau nhức ở chỗ đó, nhắc nhở nàng về điều đã xảy ra, vừa mới lên xe, trong phòng mẫu thân nàng từng đổ mồ hôi vì quá đau không chịu được.

Buổi tối, nàng tắm rửa nhưng cũng không dám ngâm nước quá lâu.

Nàng tất nhiên sẽ không bao giờ nói chuyện này với mẫu thân cùng ma ma.

Vậy thì không ai có thể mách bảo nàng nên làm gì, cơn đau sẽ lại kéo dài bao lâu nữa?

Tiểu nha hoàn cũng bối rối không biết làm gì.

Nguyên Nguyên trằn trọc cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau mặt nàng đỏ bừng dặn dò Tú Nhi ra hiệu thuốc mua cho nàng một ít thuốc mỡ.

Tú Nhi dọn dẹp xong liền đi ngay.

Mặc dù thuốc mỡ không có tác dụng nhanh chóng, nhưng cũng giúp giảm bớt cơn đau khá nhiều.

Cuối cùng sau một ngày nữa, nàng hầu như không còn cảm thấy đau đớn.

Sau khi giải quyết chuyện của phụ thân Nguyên Nguyên ở nhà liên tục ba ngày không ra ngoài.

Thời gian trôi đi, ngày hành quyết phụ thân nàng chỉ còn cách bốn ngày.

Bầu không khí trong nhà những ngày qua đã thay đổi rõ rệt, trở nên có sức sống hơn.

Sức khỏe của mẫu thân cũng có nhiều tiến triển, tinh thần tốt hơn nhiều.

Nhưng càng gần đến ngày hành quyết, Nguyên Nguyên càng lo lắng, sợ hãi.

Nàng sợ Bùi Thiệu sẽ không giữ lời hứa.

Mặc dù đó chỉ là lời hứa miệng của hắn nhưng nàng hoàn toàn không hiểu rõ nam nhân kia, không biết hắn có ý đồ xấu xa hay không.

Trong nhà, ai cũng đều cảm thấy lo lắng

Nhìn đến ngày hành quyết ngày một đến gần, họ đều ngóng trông, dò hỏi tin tức, nhưng lòng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm

Hôm nay cách ngày hành quyết còn ba ngày, thức ăn trong nhà sắp hết, Nguyên Nguyên cùng nha hoàn ra ngoài vào buổi chiều muốn đến chợ trên mua chút đồ.

Không ngờ, vừa mở cửa lớn đã thấy một người.

Người kia mặt trắng như bôi phấn, toàn thân áo trắng, dáng vẻ thư sinh tuấn tú, giọng nói êm tai nhưng thái độ lại khó chịu y hệt như một "tiểu bạch kiểm". Người đó chính là Ninh gia Tam Lang, Ninh Văn Ngạn.

Nguyên Nguyên và Tú Nhi vừa nhìn thấy hắn đã giật mình sau đó đều lạnh mặt đi.

Tiểu thư không nói một lời, cũng không nhìn hắn lần thứ hai đóng cửa lớn và bước đi.

Tú Nhi nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, há miệng nói với vẻ không vui: "Ngươi đến đây làm gì? Sao vậy, ngày đó sính lễ đã kiểm kê ba lần, đều không thấy thiếu thứ gì, về nhà lại phát hiện thiếu đồ, giờ lại đến đòi à?"

"..." Ninh Văn Ngạn mặt đỏ tía tai.

Nguyên Nguyên không biết chuyện này, nhưng chỉ cười nhẹ.

Lúc này Ninh Văn Ngạn càng thấy mất mặt, cũng lạnh mặt không giải thích gì đi theo bên cạnh nàng, hạ giọng nói: "Ta cũng là không tự làm chủ bản thân được, không còn cách nào mới từ hôn, mong nàng thông cảm cho ta một chút. Ta giúp nàng là vì nàng đang làm những việc vô ích, đây không phải vấn đề tiền bạc."

Nguyên Nguyên không đáp lời hắn, Ninh Văn Ngạn tiếp tục đi theo và nói tiếp: "Đây là án lớn, thi cử là việc trọng đại, Hoàng Thượng tức giận, Đại Lý Tự khanh đã phán quyết, quan Lễ Bộ thị lang đã đồng ý, nàng muốn thay đổi, đây không phải là chuyện đùa. Oan thì sao, cái này gọi là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cần phải được xem xét kỹ lưỡng, ai sẽ quan tâm đến việc một viên quan bát phẩm có oan hay không. Trừ phi nàng có thể đến gặp Đại Lý Tự khanh thuyết phục hắn ta lật lại bản án, việc này ngay cả thiếu khanh cũng không thể làm được. Nghĩ lại xem, liệu nàng có thể đến gặp Đại Lý Tự khanh yêu cầu hắn ta lật lại bản án cho cha nàng không. Tĩnh Quốc Công gia thế tử đấy. Quan chính tam phẩm, nằm mơ ban ngày cũng không nên mơ cao xa vậy. Chuyện này, nhà nàng chỉ có thể chấp nhận thôi!"

Nói xong những lời này, hắn lại cau mày: "Việc từ hôn không phải là ý muốn của ta, nàng cũng không thể trách ta. Ta cũng không phải là không yêu nàng, mà phải trách vận mệnh của nhà nàng. Ta một lòng muốn đi thi cử, vừa mới có chút khởi sắc, vốn đang trông mong vào việc cha nàng thăng quan tiến chức sau này có thể giúp đỡ ta, ai ngờ...."

"Nàng là tiểu thư khuê các, tuổi còn nhỏ, không hiểu gì cả, không biết con đường làm quan gian khổ đến mức nào. Sau này nếu ta bước vào quan trường mà có một người cha vợ như vậy, bị người ta bới móc đó sẽ là vết nhơ của ta. Ta làm sao có thể cưới nàng" Hắn nói chuyện từ đầu đến cuối đều rất nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, không biết là sợ người nghe thấy hắn nói gì, hay là sợ người ta nhìn thấy hắn sau khi từ hôn mà còn đến tìm nàng.

Nguyên Nguyên nắm chặt tay.

Hắn trước đây không hề có thái độ này.

Nếu trước đây hắn đã có thái độ này, cha nàng có thể đồng ý cho hắn cầu hôn sao?

Cha nàng đã nâng niu bảo bọc nàng như bảo bối.

Tiểu nha hoàn Tú Nhi đã sớm không thể giữ được bình tĩnh, muốn mắng chửi Ninh Văn Ngạn mấy lần, nhưng đều bị Nguyên Nguyên ngăn lại.

Không gì khác, Nguyên Nguyên muốn nghe xem hắn còn có thể nói ra điều gì nữa.

Ninh Văn Ngạn cũng không khiến nàng thất vọng, tiếp theo chính là ý đồ của hắn.

Hắn liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Chỉ còn ba ngày nữa. Hôm nay ta đến tìm nàng chính là muốn nàng tỉnh táo lại. Nàng nhất quyết không chịu quay đầu lại sao. Nhưng chỉ còn ba ngày nữa, nàng cũng nên suy nghĩ cho kỹ, hành quyết là chuyện sớm muộn. Thời gian cũng không vì ai mà dừng lại, nàng hiện tại không có tiền sao, mẫu thân nàng cũng đang ốm, thuốc thang cũng tốn rất nhiều tiền, thời gian qua thật sự rất khó khăn. Nàng yên tâm, vì tình cũ ta tất nhiên sẽ không bỏ mặc nàng. Nếu nàng vẫn muốn ở bên ta, hãy làm ngoại thất của ta nhưng không được để ai biết. Mỗi tháng ta sẽ cho nhà nàng năm lượng bạc, nàng nghĩ thế nào?"

Nghe đến đây, Nguyên Nguyên mới thực sự hiểu rõ.

Hắn thật sự có ý đồ, quả nhiên là không biết "liêm sỉ" hai chữ viết như thế nào.

Trước kia khi có thể lợi dụng nàng, hắn ta leo lắt đến nhà nàng, giờ đây khi không còn lợi dụng được nữa hắn ta liền ghét bỏ, mở miệng nói xấu thậm chí phá hủy đi tôn nghiêm cuối cùng của nhà nàng. Bộ mặt này có phải là quá xấu xí hay không!

Làm ngoại thất cho hắn?

Ngay cả chính thất nàng cũng không làm, huống chi là ngoại thất.

Nàng thật muốn hỏi hắn ta muốn mặt mũi hay không!

Nguyên Nguyên không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn hắn một cái, khóe môi nở một nụ cười khẽ, sau đó lại nói với giọng điệu mềm mại như trước: "Cảm ơn ý tốt của huynh, nhà chúng ta không đến nỗi phải chết đói. Chúc huynh sớm ngày thăng quan tiến chức, tiền đồ vô lượng."

Nói xong nàng liền quay đi mang theo nha hoàn rời khỏi.

Tú Nhi tức giận bừng bừng, nghiến răng nghẹn nửa ngày không mắng được hắn, lúc đi cố ý hung hăng va vào hắn một cái để trút giận.

Ninh Văn Ngạn hơi sững sờ, không phải vì bị nha hoàn va vào mà là vì thái độ của nàng cùng lúc nàng vừa nãy nói chuyện, đôi mắt nàng nhìn hắn, ánh mắt đó khiến lòng người xao xuyến.

Nàng quá đẹp.

Hắn đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, chỉ nhìn theo bóng lưng của nàng

Lúc này, một gã sai vặt đứng một bên cách đó không xa đi tới, cười nói: "Đây mới chỉ là nếm tí xíu khổ thôi. Chờ thêm chút nữa có lẽ sẽ đến cầu xin thiếu gia. Trong nhà nàng có bốn nữ nhân cùng với mấy đứa trẻ thì có thể làm gì"

Ninh Văn Ngạn nhíu mày, khẽ cười nhạo: "Đúng vậy, nàng không dựa vào ta, còn có thể dựa vào ai?"

Gã sai vặt phụ họa: "Vâng, chỉ tiếc là Tô tiểu thư này sinh ra thật đẹp như tiên nữ. Nhưng ai bảo số phận nàng không tốt, nếu không có chuyện này thiếu gia đã cưới nàng rồi!"

Ninh Văn Ngạn lại nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng.

Nàng đúng là một tuyệt sắc giai nhân, mặc dù trước đây chỉ là con gái của một quan bát phẩm nhỏ, nhưng cha nàng cũng được coi là có chút thế lực, người ta đồn rằng ông ta được trọng dụng, có tiền đồ thêm vào nhan sắc của con gái như vậy, cưới nàng chỉ có lợi mà không có hại.

Nhưng bây giờ

Hắn còn có thể lấy được thiếu nữ nhà nào nữa!

Làm sao có thể cưới nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro