Chương 7: Buôn bán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước đây hắn ta nịnh bợ nhà họ Tô chúng ta đến mức nào, hận không thể xách giày cho lão gia"

"Lúc đính hôn hắn ta còn nói gì chứ, tuyệt đối không phụ bạc, nếu không trời sét đánh xuống, sao hắn ta không bị sét đánh chết đi"

"Chỉ là con trai trưởng của một nhà buôn nhỏ, ngoài việc có một khuôn mặt trắng trẻo ra còn có gì. Không phải một lòng muốn đi thi cử sao, có bản lĩnh thì thi đỗ Trạng Nguyên đi" Trên đường đi chợ, Tú Nhi mắng chửi Ninh Văn Ngạn không ngừng nhưng vẫn chưa hả giận

Nguyên Nguyên không mắng chửi, thậm chí khi nha hoàn nói chuyện, nàng cũng chỉ thi thoảng nghe, thi thoảng không nghe, mắt luôn nhìn ngó những bảng cáo thị ven đường.

Vào ngày mùa thu khi đang trong thời gian xét xử, Đại Lý Tự đã ra bảng cáo thị.

Bây giờ chỉ còn ba ngày nữa, nếu không hành quyến, có phải cũng sẽ có bảng cáo thị mới không.

Nàng không rõ lắm, cũng không biết, chỉ là suy đoán vậy thôi.

Nhưng kết quả tất nhiên là không tìm được.

Lòng nàng bồn chồn, lo lắng dù không rõ nguyên nhân.

Nhưng hiện tại ngoài việc chờ đợi cũng không có cách nào khác.

Lúc đang suy nghĩ, nghe nha hoàn bên cạnh mắng chửi không ngừng, đột nhiên không mắng nữa mà vội vàng lo lắng kéo tay áo của Nguyên Nguyên: "Tiểu thư"

Nguyên Nguyên cảm thấy bối rối, nàng quay đầu lại, theo ánh mắt của mình nhìn về phía con đường phía trước, một cỗ xe ngựa quen thuộc đang phóng đi

Là Đại Lý Tự khanh kia

Ba ngày trôi qua, Nguyên Nguyên cảm giác một ngày dài như một năm, từng giây từng phút như ngồi trên đống lửa.

Càng đến gần thời hạn, lòng nàng càng khó chịu, lo lắng.

Mọi người thường dễ dàng an ủi người khác khi họ gặp khó khăn, nhưng khi chính mình lâm vào cảnh ngộ ấy, lại khó có thể giữ bình tĩnh

Đêm trước ngày hành quyết, Nguyên Nguyên trằn trọc suốt đêm không thể chợp mắt.

Sáng hôm sau, nàng và mẫu thân không đến pháp trường, Tú Nhi và Triệu Ma Ma cùng đi

Nếu kết quả tốt cả nhà sẽ rất vui mừng nhưng nếu là xấu cả hai người sẽ vô cùng buồn bã, thất vọng, sẽ không thể nào chấp nhận được

Nguyên Nguyên dìu mẫu thân đi dạo trong phòng, cuối cùng gần đến trưa nha hoàn Tú Nhi vội vã chạy về nhà để báo tin.

Vẻ mặt hớn hở của Tú Nhi cho thấy tin tức mà nàng mang về là tin tốt đẹp: "Phu nhân, tiểu thư, tên lão gia không có danh sách phạm nhân bị hành hình, là sự thật, là sự thật"

Nghe tin vui này, Nguyên Nguyên cùng mẫu thân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ngàn cân.

** ** ** **

Cùng lúc đó còn có một người khác cũng đang quan tâm đến kết quả xử chém hôm nay tại Đại Lý Tự đó chính là Ninh Văn Ngạn.

Tuy nhiên, tâm trạng của hắn ta lại khác biệt hoàn toàn, gia đình Tô đang mong ngóng tin tốt, còn Ninh Văn Ngạn lại đang chờ đợi kết cục bi thảm của họ.

Hắn ta đang chờ lão gia Tô sớm chết để có thể chiếm đoạt Tô Nguyên Nguyên.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của Ninh Văn Ngạn

Gã sai vặt báo cáo: "Là thật thưa thiếu gia, tiểu nhân đã tra hỏi kỹ lưỡng, danh sách phạm nhân hành hình hôm nay không có tên Tô lão gia, tiểu nhân khẳng định là không có. Nhưng mà cũng không rõ vì sao lại như vậy."

Ninh Văn Ngạn cau mày: "Sao có thể không có chứ?"

Gã sai vặt tiếp lời: "Vâng, tiểu nhân cũng cảm thấy điều này rất kỳ lạ. Liệu Tô lão gia có thể đã chết trong lao trước khi đến ngày hành hình không"

Ninh Văn Ngạn suy ngẫm một lúc: "Có thể lắm."

Người sai vặt gật đầu: "Tiểu nhân sẽ đi hỏi thăm thêm tin tức."

"Không cần" Ninh Văn Ngạn

Lão gia tử Tô kia có khi đã chết bệnh từ lâu. Dù nguyên nhân là gì, chuyện gì xảy ra, Tô gia cũng coi như đã xong đời

** ** ** **

Ba ngày trôi qua

Thời tiết đã sang thu, trời ngày càng lạnh, mọi người đều không muốn ra khỏi nhà nhưng nhà họ Tô lại như đang đón chào mùa xuân.

Tô phu nhân đã hơn một tháng không thể xuống giường, hôm nay mặc áo dày được Triệu ma ma dìu ra ngoài đi dạo trong sân.

Bà hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt tiều tụy dù đã đến trung niên nhưng vẫn giữ được nét đẹp của mỹ nhân

Triệu ma ma dìu bà đi chậm rãi.

Nhi tử Tô Thiếu Huyên mới sáu tuổi, rất ngoan ngoãn, cầm theo một chiếc đệm nhỏ, khi nào mẫu thân mệt sẽ đặt đệm xuống để bà ngồi nghỉ.

Trước nhà cây phù dung nở hoa rực rỡ, hương thơm thoang thoảng bay, khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái

Khi Nguyên Nguyên và Tú Nhi đến, ba người đang thưởng hoa và trò chuyện.

Mặc dù Tô lão gia vẫn đang trong ngục nhưng tạm thời đã bảo toàn mạng sống, đối với những người đã từng cận kề cái chết kết quả này đã khiến họ vô cùng thỏa mãn

Chờ bản án được lật lại, người được thả ra, cả nhà họ sẽ đoàn tụ.

Nhìn thấy nữ nhi đến, Khương Thị vẫy tay, trong mắt tràn đầy yêu thương

"Hôm nay nương trông có vẻ khỏe hơn nhiều rồi."

Khương Thị gật đầu, mỉm cười: "Nương cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít."

Triệu ma ma nhẹ nhàng xoa vai cho Khương Thị: "Phu nhân chủ yếu là tâm bệnh. Bây giờ chuyện của lão gia đã có thể giải quyết, dần dần sức khỏe của phu nhân cũng sẽ hồi phục."

Bà Khương Thị chậm rãi gật đầu và mỉm cười.

Triệu ma ma là quản gia lâu năm của phủ, đến phủ hầu hạ Khương Thị từ khi vừa sinh ra Nguyên Nguyên, đến nay cũng đã mười lăm mười sáu năm, tình cảm chủ tớ giữa hai người rất sâu đậm.

Gia đình họ Tô gặp phải biến cố lớn như vậy, trước đây phủ đệ có mười người hầu hạ, sau khi xảy ra chuyện, người thì đi, người thì chạy, bây giờ chỉ còn lại hai người hầu thân cận.

Hơn hai tháng qua, Triệu ma ma và Tú Nhi cũng rất tốt cùng với các nàng càng ngày càng thân thiết như người một nhà.

Đệ đệ Thiếu Huyên nhìn thấy tỷ tỷ, chỉ một lát sau đã dính chặt lấy, ngẩng đầu lên nheo mắt nói tỷ tỷ muốn kẹo.

Nguyên Nguyên xoa đầu đệ đệ, vịn hai vai của đệ ấy rồi cúi người xuống, khẽ mỉm cười đáp ứng: "Chờ tỷ luyện tập xong, sẽ mua kẹo cho Huyên Huyên nhé, được không?"

Cậu bé ngây thơ đáp: "Được ạ".

Mọi người trò chuyện vui vẻ, trên mặt ai cũng nở nụ cười, nhìn ra đều rất vui vẻ.

Nói về chuyện bán nhà.

Khương Thị nói: "Vẫn nên bán, bán rồi sau đó mua hoặc thuê một cái nhỏ hơn, hiện tại năm người chúng ta cũng không cần nhà to như vậy. Dùng số tiền còn lại, tiết kiệm một chút, có thể dùng được hai ba năm. Hai ba năm nữa, phụ thân con sẽ được thả ra. Chờ ông ấy ra khỏi nhà giam, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, ở Giang Nam còn có vài ruộng đất nhà cửa do tổ mẫu để lại, đến lúc đó buôn bán, tất cả đều tính toán kỹ lưỡng, nghe theo ý phụ thân con, có thể làm được nhiều việc tốt, sẽ không để chúng ta khổ, chỉ cần cả nhà ở bên nhau, thế nào cũng tốt."

"Vâng ạ." Nguyên Nguyên và những người khác đều gật đầu.

Đúng như mẫu thân nói, căn nhà này nhất định phải bán.

Nếu không bán nhà, số tiền còn lại của họ sẽ không thể duy trì được đến cuối tháng này.

Nhưng việc bán nhà của họ thực sự rất khó khăn, trước đây vài ngày khi cứu phụ thân, Nguyên Nguyên cần tiền gấp, đã hạ giá ngôi nhà xuống còn một trăm lượng bạc, nhưng vẫn không ai mua, thậm chí không ai hỏi han.

Nàng thực sự rất hoang mang.

Dù sao, gia đình họ ở kinh thành cũng được coi thuộc vào hạng trung bình, lại thêm ngôi nhà này mới được sửa sang năm ngoái, giá tiền lại thấp như vậy, tuyệt đối không đến mức khó bán đến vậy!

Nhưng sau khi dán thông báo bán nhà lần nữa, Nguyên Nguyên đã biết lý do.

Nói về điều này cũng thật trùng hợp.

Vì hiện tại nàng và nha hoàn đều rất rảnh rỗi nên sau khi dán thông báo bán nhà trên các bảng "Mua bán nhà đất" ở chợ, hai người họ quyết định ở lại đó một lúc.

Ban đầu, họ không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn chờ đợi một chút, xem liệu có thể gặp được người mua nhà nào hay không.

Nhưng họ đã nghe được gì?!

Bảng "Mua bán nhà đất" trước mặt nhanh chóng thu hút rất nhiều người, chỉ trong chốc lát đã có người chú ý đến ngôi nhà "Hồ du ngõ hẻm".

Nhưng những lời tiếp theo...

Có người nói: "Hồ du ngõ hẻm, hơn một tháng trước ta thấy có dán qua, không biết nơi này như thế nào"

"À, cái này này ta cũng nhớ. Nói như thế nào nhỉ, con hẻm này thì tốt, nhưng ngôi nhà này là nhà ma! Phong thủy cực xấu, không nên mua"

Nguyên Nguyên vốn dĩ rất vui mừng khi nghe có người hỏi về nhà mình, nhưng lại không ngờ người kia lại nói như vậy.

Tiếp theo, có người tốt hỏi tiếp:

"Nói thế nào?"

Người đàn ông nói xấu nhà nàng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vuốt râu, nhô cao bụng, ăn mặc bảnh bao, giọng điệu rất kiêu ngạo, có lẽ là một thương nhân. Khi có người hỏi, hắn ta liền chậm rãi nói: "Ngoại thất của ta đang mang thai, vài ngày trước ta muốn mua cho nàng ta một căn nhà lớn hơn, nhìn thấy căn nhà này, vốn dĩ ta thấy rất hợp, nhà to như vậy mà chỉ có một trăm lượng bạc, vị trí cũng không tệ, nhưng sau khi nghe ngóng, mẹ nó hù chết ta, đòi lại tiền của ta, ta cũng không mua nữa"

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

"Làm sao nữa chứ, đây là một căn nhà ma, ta nói sao bán dễ dàng như vậy. Này, người ta nói, nhà này chủ nhân vốn là một viên quan nhỏ, nhưng trước đây phạm tội bị bắt vào tù, sắp bị chém đầu. Nghe nói cái đầu của ông ta cần được chôn ở đâu đó lớn lắm, vài ngày trước, pháp trường không phải vừa chém một nhóm người sao, đoán chừng đã chết rồi. Không chỉ vậy, nữ chủ nhân của nhà này cũng không tốt, ốm yếu, lâu ngày nằm trên giường không dậy nổi, đoán chừng cũng sắp chết. Còn nữa, nghe nói mỗi khi đến rằm tháng Mười, ban đêm có ma quấy phá, âm khí rất nặng. Chưa hết, hơn mười năm trước, người ta vừa chuyển vào nhà này không lâu, đoán xem thế nào, nhi tử nhà họ tám tuổi, mẹ nó, chết không toàn thây. Đây là cái phong thủy gì vậy. Ai mua căn nhà này, đây là muốn chết sao!"

Nguyên Nguyên nghe xong, toàn thân run rẩy.

Nàng không bao giờ ngờ rằng bên ngoài lại đồn đại về nhà mình như vậy.

Có thật hay không, lung tung rối rít, cái gì cũng có!

Nàng suýt chút nữa chen vào cãi nhau với người thương nhân kia, hỏi hắn ta ai là người bịa đặt nhưng tạm thời nhịn lại.

Bởi vì rõ ràng là ai, không phải là mấy người kia bên ngoài.

Lời nói của người thương nhân kia, có giả cũng có thật.

Việc mẫu thân nàng ốm yếu lâu ngày rõ ràng là bị phóng đại.

Sức khỏe của mẫu thân nàng vốn dĩ yếu ớt nhưng lần này lâm bệnh nặng hoàn toàn là do chuyện của phụ thân nàng, lo lắng trong lòng đến lập tức đổ bệnh

Lại còn nói ma quỷ, ma quỷ gì ở đây?

Nhưng mà nói thật, nhà nàng hơn mười năm trước đúng là có vứt bỏ một đứa bé, đó là ca ca của nàng.

Lúc đó nàng mới sinh ra còn quấn tã đương nhiên là hoàn toàn không biết gì.

Chuyện này là về sau đại khái là một năm rưỡi trước, nàng cùng Ninh Văn Ngạn đến thắp hương trong phòng mẫu thân, vô tình nghe được mẫu thân và Triệu ma ma nói chuyện mới biết được.

Nhưng lúc ca ca bị vứt bỏ, cha vẫn chưa cùng với "bên kia" chia nhà, căn bản chuyện đó không xảy ra ở ngôi nhà này!

Hơn nữa, chuyện đó cũng không ai biết.

Nếu không phải là muốn nói, thì chính là người "bên kia" và Ninh Văn Ngạn biết!

Trực giác mách bảo Nguyên Nguyên rằng chính Ninh Văn Ngạn đã làm chuyện xấu!

Nàng không lập tức đi đến chất vấn người thương nhân kia ngay, mà cùng nha hoàn đuổi theo người đàn ông đó. Đợi đến chỗ vắng người, hai người liền đi theo sau và chặn đường người đàn ông kia.

Người đàn ông kia đang nhàn nhã hát, định lên xe ngựa, thì đột nhiên bị người chặn đường làm giật mình, trợt mắt. Đây là vị tiên tử nào đây?

Nguyên Nguyên đeo mạng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt.

Nhưng chỉ đôi mắt này thôi cũng đủ khiến hồn vía người đàn ông bay đi bảy phần.

Nàng mở miệng chỉ hỏi một câu: "Ai nói với ngươi chuyện về ngôi nhà kia, nam nhân hay nữ nhi, tướng mạo thế nào?"

Người thương nhân không hề suy nghĩ liền ngây ngô khai nhận: "Nam...nam nhân, giống như thư sinh, chính là một tiểu bạch kiểm!"

Đúng vậy.

Là Ninh Văn Ngạn!

Hắn thật là ghê tởm!

Nguyên Nguyên tức giận đến đỏ mắt, khi quay lại cùng Tú Nhi đến chỗ "Mua bán nhà" trước kia, những tờ giấy thông báo mà họ vừa dán đã biến mất không còn dấu vết.

Nguyên Nguyên vội vã đi đến những bảng "mua bán nhà" khác.

Sáng nay nàng và Tú Nhi mới đi dán ở những khu vực náo nhiệt, tổng cộng chỉ dán bốn tờ.

Lúc này tất cả đã bị xé toạc!

Còn cần suy nghĩ gì nữa, rõ ràng là Ninh Văn Ngạn đã thuê người đi gỡ những tờ thông báo "mua bán nhà" này!

Hắn muốn nàng không còn một đồng nào, đẩy nàng đến bước đường cùng

Nàng cùng Tú Nhi làm sao có thể đủ tiền để thuê nhiều người đến vậy

Căn nhà của nàng đã cố gắng bán nhưng mà vẫn không thể bán được!

Trên đường trở về nhà, Nguyên Nguyên siết chặt tay.

Chỉ còn hơn một tháng nữa, có lẽ nhà nàng sẽ không còn cơm ăn.

Trở về nhà, nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng là sau bữa tối, nàng kéo theo mẫu thân, Triệu Ma Ma và Tú Nhi, ba người ngồi xuống để nói chuyện.

"Mẫu thân, ma ma, Tú Nhi, con suy nghĩ kỹ rồi, việc bán nhà không phải muốn bán là bán được ngay. Ngôi nhà của chúng ta đối với người giàu thì hơi nhỏ, đối với người bình thường thì lại quá lớn, tìm được người mua phù hợp không phải là chuyện dễ dàng. Cùng chờ đợi mãi, đặt hết hy vọng vào việc này, chi bằng chúng ta làm gì đó, buôn bán nhỏ, kiếm được chút tiền, cũng có thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này. Ngôi nhà này thoải mái dễ chịu, chúng ta đã quen ở đây nhiều năm rồi. Vừa kiếm tiền vừa chờ người mua thích hợp, như vậy được công hai việc, được không ạ?"

Khương Thị, Triệu Ma Ma và Tú Nhi đều nghe rõ ý của Nguyên Nguyên, cũng đều thấy nàng nói rất có lý, nhưng mà...

Triệu Ma Ma lên tiếng: "Tiểu thư nói đúng, chỉ là nói trước làm gì cũng cần vốn, việc làm gì cũng là một vấn đề khó khăn, chúng ta có thể làm gì đây?"

Nguyên Nguyên cười một tiếng: "Làm gì, con đã nghĩ kỹ rồi, còn phải dựa vào ma ma."

Triệu Ma Ma giật mình: "Dựa vào lão nô, lão nô đương nhiên sẵn sàng làm mọi thứ cho tiểu thư và phu nhân, chỉ là, lão nô có thể làm gì đây?"

Khương Thị nghĩ: "Nguyên Nguyên nói là ma ma có thể làm bánh bao"

Nguyên Nguyên cười gật đầu.

Triệu Ma Ma và Tú Nhi đều hiểu ra.

Tú Nhi vỗ tay lia lịa: "Ý hay, ý hay quá, ma ma làm bánh bao ngon nhất. Chắc chắn sẽ bán rất được"

Triệu Ma Ma cũng bật cười: "Ra là thế."

Nụ cười của nàng rạng rỡ như hoa, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Bây giờ, ma ma đã an tâm chưa"

Triệu Ma Ma cười ha hả: "Có, có chứ."

Khương Thị cũng mỉm cười, sau đó nắm lấy tay Triệu Ma Ma: "Ta giúp ngươi."

Triệu Ma Ma vội vàng từ chối: "Làm sao được ạ, phu nhân, không được đâu. Chỉ mấy nồi bánh bao thôi, lão nô có thể làm được, lại còn có Tú Nhi hỗ trợ nữa"

Tiểu nha hoàn nhảy cẫng lên: "Vâng, Tú Nhi sẽ giúp ma ma!"

"Mẫu thân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Huyên Huyên cũng cần người chăm sóc, mẫu thân cứ dưỡng bệnh thật tốt, việc khác không cần gấp gáp." Nguyên Nguyên cũng từ chối lời đề nghị này

Khương Thị gật đầu, thầm thở dài. Dù tinh thần của bà đã tốt hơn nhưng vẫn còn rất yếu, suy nghĩ kỹ một chút, e rằng bà giúp cũng không giúp được nhiều, không cản trở mọi người là tốt nhất.

Nguyên Nguyên nhìn về phía ba người, lại nói: "Không chỉ bánh bao, con còn nghĩ đến sữa đậu nành, hôm qua ở chợ con thấy người ta mài đậu, vốn cũng rất ít. Ma ma và Tú Nhi cứ làm, con sẽ đi bán."

"Tiểu thư tay còn chưa bao giờ dính nước lạnh, sao có thể" Triệu Ma Ma và Tú Nhi nghe xong lời nàng nói, vội vàng từ chối, vô cùng lo lắng.

Nguyên Nguyên cũng chen lời bọn họ, cười nói: "Con có thể, con biết làm mọi thứ, với lại đều là tạm thời, biết đâu ngày mai nhà mình lại bán được!"

"Tiểu thư" Triệu Ma Ma và Tú Nhi vẫn không muốn tiểu thư lộ mặt, nhưng Nguyên Nguyên lại kiên quyết, cuối cùng mọi chuyện cũng được quyết định

Bề ngoài nàng tuy yếu đuối nhưng trong công việc nàng lại rất quyết đoán và nhanh gọn.

Khi nàng đã quyết định, không ai có thể ngăn cản.

Sáng hôm sau, nàng nhanh tay may hai bộ quần áo mùa đông. Số tiền còn lại sau khi mua đồ, nàng cẩn thận đếm lại và cất giữ, cùng với ma ma và nha hoàn, nàng đi chợ mua những vật dụng cần thiết cho việc buôn bán nhỏ.

Ba người bận rộn cả một ngày

Ngày đầu tiên, họ dành thời gian để chuẩn bị mọi thứ cần thiết, để ngày thứ hai liền bắt đầu làm

Nắng sớm, mọi người đã đến nơi.

Triệu Ma Ma mang theo túi xách, Tú Nhi mài sữa đậu nành.

Nguyên Nguyên khi giúp đỡ cái này, khi thì giúp đỡ cái kia

Khương Thị cũng góp sức.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, họ để mẫu thân và đệ đệ ở nhà, đẩy xe nhỏ ra khỏi hồ du ngõ hẻm, trước đó Nguyên Nguyên đã chọn vị trí, họ dựng lên quán nhỏ

Các nàng đặt tên cho quán nhỏ là "Sữa đậu nành bánh bao", bốn chữ này do chính Nguyên Nguyên tự tay viết.

Chữ viết của nàng rất đẹp.

Cũng không biết là do chữ đẹp thu hút hay là do chính mỹ nhân này thu hút người tới

Mới khai trương chưa lâu, đã có rất nhiều người đến.

Việc buôn bán vô cùng náo nhiệt, ba người bận rộn tay chân, liên tục nhận tiền.

Chỉ hơn một canh giờ, bánh bao đã bán hết, sữa đậu nành cũng không còn, tổng cộng thu được hơn ba trăm văn tiền, sau khi trừ vốn còn lại hơn một trăm văn.

Mọi người đều rất vui mừng.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng vậy, đến ngày thứ tư, Nguyên Nguyên đã đổi "Sữa đậu nành bánh bao" thành "Hiện bao hiện bán"

** ** ** **

Tại Ninh phủ

Ninh Văn Ngạn đang suy nghĩ chuyện gì đó trong phòng, gã sai vặt Khánh Lộ đến gọi hắn.

"Thiếu gia."

Lời gọi này cắt ngang mạch suy nghĩ của Ninh Văn Ngạn, khiến hắn có chút mất hứng

"Chuyện gì? "

Khánh Lộ cúi người, ngước mắt lên nói: "Thiếu gia, ngài đoán xem... Tô tiểu thư ấy đã bày quán bán sữa đậu nành bánh bao ven đường, rất đông người, buôn bán rất đắt khách"

Ninh Văn Ngạn nghe xong, nhíu mày: "Bán sữa đậu nành bánh bao?"

Khánh Lộ gật đầu: "Đúng vậy, thật không ngờ, tiểu nhân tưởng nhà nàng ta bán không được, sẽ ngoan ngoãn đến cầu xin thiếu gia, không ngờ, nằm mơ cũng không nghĩ đến nàng ấy như vậy nũng nịu, da trắng mịn màng, giọng nói êm dịu như mưa, vậy mà lại có thể làm ra chuyện này, giờ tiểu nhân phải làm gì đây!"

Ninh Văn Ngạn khinh thường nhếch mép, nhìn gã sai vặt bằng ánh mắt khinh miệt: "Ta muốn xem xem, liệu nàng ấy có thể kiên trì được bao lâu...."

** ** **

Có lẽ để Ninh Văn Ngạn thất vọng, Nguyên Nguyên đã kiên trì được một thời gian khá dài.

Không biết là do vận may tốt, hay là do bánh bao ngon mà mọi thứ đều suôn sẻ thuận lợi, khiến nàng không còn lo lắng về cuộc sống sau này

Ba người chỉ cần làm việc hai canh giờ mỗi sáng, bận rộn nhưng thu nhập rất khá, khiến nàng vô cùng hài lòng.

Hôm đó là ngày thứ sáu nàng mở quán, quán vẫn đông đúc như thường lệ.

Nhưng ngàn làn nàng chưa từng nghĩ đến, chính là sự xuất hiện của một vị "đại nhân" mà không ai ngờ tới.

Nam nhân kia mặc áo bào màu đen tuyền, rất cao, vai rộng eo thon, bước ra từ chiếc xe hoa, khí thế và uy quyền của vị đại nhân lập tức toát ra, Nguyên Nguyên đang bưng sữa đậu nành cho khách liền run tay, suýt nữa làm đổ bát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro