Chương 9: Gọi đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyên vô cùng khẩn trương sợ hãi, trong mắt rưng rưng nước mắt.

Nàng run rẩy cố gắng đẩy thoi vàng ra, toàn thân toát mồ hôi, sợ bị người khác nhìn thấy.

Nàng không muốn nhận, càng muốn trả lại.

May mắn thay, hôm nay cũng giống như vậy, ma ma thực sự rất bận, thậm chí không ngẩng đầu lên, hiển nhiên là không chú ý gì đến chuyện này, có lẽ chỉ mơ hồ biết có quan chức đến.

Vào ban đêm, Nguyên Nguyên lại lo, nếu hắn lại đến, thì sao lần nào cũng may mắn như vậy được.

Nàng sợ ma ma phát hiện.

Ma ma phát hiện, mẫu thân nàng cũng sẽ biết.

Chỉ cần ma ma biết vị quan lớn kia là Đại Lý Tự khanh, rất nhiều chuyện có lẽ sẽ không thể che giấu được.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gọi Tú Nhi: "Mai ta sẽ nghỉ một ngày, muội giúp đỡ ma ma nhé."

Tú Nhi hiểu ý tiểu thư, liên tục gật đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Nguyên vẫn giúp ma ma và nha hoàn làm một số việc, nhưng khi muốn đi, nàng giả vờ đau bụng và không đi cùng.

Hơn hai canh giờ sau, nha hoàn và ma ma trở về, Nguyên Nguyên ra cổng đón, nhìn thấy Tú Nhi, hai người nhìn nhau, bí mật, nha hoàn không nói gì.

Đợi đến khi trở về phòng và đóng cửa, Tú Nhi lấy ra một thỏi vàng từ ngực.

"Tiểu thư nhìn...."

Ngay khi Nguyên Nguyên nhìn thấy thỏi vàng này, nàng không cần hỏi gì thêm.

"Ngài ấy lại đến...."

Nha hoàn cũng buồn trên mặt.

"Ngài ấy không nói gì khi thấy tiểu thư có không ở đó, chỉ trả tiền và nói rằng là cho tiểu thư."

Nguyên Nguyên im lặng hồi lâu, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Làm ngoại thất cho vị quan lớn kia?

Nàng đương nhiên không muốn.

Chưa nói đến việc nàng sợ hắn, bất kể vì lý do gì, nàng cũng không muốn.

Nàng chỉ cần chịu đựng hai năm nữa, đợi phụ thân ra khỏi ngục, sau khi ra khỏi đó, nàng có thể cùng gia đình rời khỏi kinh thành và bắt đầu một cuộc sống mới.

Nếu nàng làm ngoại thất cho nam nhân kia, thì còn có thể đi được sao?

Đây là thứ nhất

Thứ hai, mặc dù hiện tại nàng không còn như trước, nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ nhà lành. Từ nhỏ, mẫu thân nàng thường dặn thà làm nương tử người nghèo còn hơn thiếp người giàu, thiếu nữ khi gả đi nhất định phải làm chính thê. Nàng có thể nhớ rõ điều này, huống chi còn thấp kém hơn thiếp, ngoại thất không danh không phận, nàng tất nhiên không muốn.

Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, sau hơn hai tháng trải qua, thực ra nàng đã không còn quan tâm đến cái nhìn của người ngoài về mình, nhưng nàng quan tâm đến mẫu thân, biết rằng mẫu thân coi trọng nhất danh tiếng của nữ tử

Nữ nhi đi làm ngoại thất cho người khác, mẫu thân chắc chắn sẽ tức giận

Và cuối cùng.

Vị quan lớn kia chưa thành thân, sau khi cưới chính thê về, họ sẽ xử lý nàng như thế nào? Họ dựa vào đâu mà muốn tùy ý xử lí nàng, mặc cho người khác định đoạt số phận của nàng

Dựa vào cái gì?

Nàng có vô số lý do không muốn.

Tiểu nha hoàn nhét thỏi vàng vào tay tiểu thư, bất lực, "Ai" một tiếng, nhưng sau tiếng "Ai" này, lại cười

"Mặc dù... nhưng mà.... Ai da, thứ này thật đẹp, thật mê người. Mỗi ngày một thỏi, có lẽ không cần làm gì, chỉ cần tiếp khách là kiếm được tiền rồi!"

Ánh mắt Nguyên Nguyên ngưng lại.

Đúng vậy, trên thế giới này có rất ít người có thể không vì tiền mà thay đổi.

Nhưng ngày thứ hai, Nguyên Nguyên vẫn không đi.

Nàng nghĩ sẽ thử tránh thêm một ngày nữa

Nhưng khi nha hoàn trở về, nàng thất vọng.

Nha hoàn vẫn mang về một thỏi vàng cho nàng.

"Ma ma có phát hiện ra không?"

"Ma ma không thấy thỏi vàng, Tú Nhi che giấu, nhưng hôm nay ma ma hỏi."

"Hỏi cái gì?" Tiểu thư rõ ràng rất lo lắng.

Tú Nhi trả lời: "Ma ma hỏi hắn rốt cuộc là quan gì?"

"Vậy muội trả lời thế nào?"

"Tú Nhi đương nhiên là nói không biết."

Nguyên Nguyên nắm chặt tay, không biết phải làm gì.

Nhưng đến ngày hôm sau, mọi chuyện lại không cần nàng lựa chọn

Có lẽ vì hai ngày nay hơi nóng, nên nàng bắt đầu phát sốt.

Cơ thể nàng vốn yếu ớt, nên khi bị ốm, nàng giống như một chú mèo con tội nghiệp, ít nói, giọng nói càng mềm mại, đứng cũng không vững, nên đương nhiên là ở nhà, không đi bán hàng.

Sau khi Tú Nhi và ma ma đi, nàng uống thuốc rồi lên giường ngủ, nhưng chưa được bao lâu, đang mơ màng, bỗng nghe tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa đó khiến nàng tỉnh táo.

Nguyên Nguyên vội vàng đứng dậy, mang dép, mặc y phục, vội vàng ra ngoài. Trên đường đi, càng đến gần cổng, nàng càng liên tục gọi: "Đến đây"

Nàng tưởng rằng Tú Nhi và ma ma quên gì đó nên quay lại lấy, nhưng không ngờ...

Mở cửa trong nháy mắt, nàng vừa "A" lên vừa ngẩng mắt, nhưng lại nhìn thấy thủ hạ của vị quan lớn kia là Phương Tử Trừng.

"Tô tiểu thư."

Người này vẫn ôn hòa như cũ, mỉm cười.

Nguyên Nguyên ngước mặt lên, lập tức ngây người tại chỗ, nghe nam nhân kia nói: "Tô tiểu thư, đại nhân đang chờ Tô tiểu thư trong xe ngựa... ."

"....."

Tiểu cô nương trợn tròn mắt, kinh hãi không nói nên lời, người đàn ông kia lại dịu dàng lặp lại lời mời một lần nữa. Nàng mới hoàn hồn

"Dân nữ..."

Phương Tử Trừng mỉm cười an ủi: "Tô tiểu thư đừng sợ, chỉ là nói chuyện thôi. Tô tiểu thư nên đi nhanh lên. Đại nhân muốn thượng triều, vội vàng không có thời gian liền đến thăm Tô tiểu thư, muộn rồi, e rằng đại nhân sẽ không vui...."

Lời nói của hắn trên mặt là khuyên nhủ, thực tế là chính là cảnh cáo.

Nguyên Nguyên không thể không hiểu.

Nàng chỉ có thể đồng ý.

Tiểu thư gật đầu nhẹ, chạy ra khỏi cổng lớn, đóng cửa lại, cúi đầu đi theo hắn.

Chiếc xe ngựa dừng không xa, ngay trong con hẻm nhỏ ven hồ.

Phương Tử Trừng vén rèm xe cho nàng, mời nàng lên xe, sau đó hắn cũng lên xe, cùng tiểu thư ngồi một bên, đối diện với vị quan lớn kia.

Chiếc xe rất rộng rãi, chỗ ngồi cũng thoải mái và mềm mại, Nguyên Nguyên tự nhiên di chuyển vào trong, giữa hai người vừa vặn không chật chội

Sau khi lên xe, Nguyên Nguyên lập tức cảm thấy co thắt.

Nàng tự nhận mình không phải là người nhát gan, nhưng khi nhìn thấy Bùi Thiệu, nàng lại có một cảm giác run rẩy không thể nói thành lời, rất sợ hãi.

Nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên, tạm thời giải quyết vấn đề đầu tiên.

"Có thể đi xa hơn một chút được không?"

Trong con hẻm, nàng thực sự lo lắng bị những người hàng xóm nhìn thấy mình trên chiếc xe ngựa như vậy.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, sẽ có những lời đàm tiếu không hay

Tiểu cô nương vừa nói xong, Phương Tử Trừng nhìn về phía Bùi Triệu kia.

Bùi Triệu gật đầu, Phương Tử Trừng liền ra lệnh cho người đánh xe đi xa hơn.

Xe ngựa liền chạy đi, Nguyên Nguyên lại cúi đầu xuống.

Thỉnh thoảng, Phương Tử Trừng lại lên tiếng.

"Tô tiểu thư đừng lo lắng, chỉ là tâm sự với Tô tiểu thư mà thôi."

Nguyên Nguyên không nói gì, tiếp tục là giọng nói của Phương Tử Trừng.

"Đại nhân rất thích Tô tiểu thư, chắc hẳn Tô tiểu thư cũng đã cảm nhận được điều đó trong những ngày qua. Mặc dù bận rộn với nhiều công việc, nhưng đại nhân vẫn luôn dành thời gian để quan tâm và đến thăm Tô tiểu thư. Trời càng ngày càng lạnh, nhìn thấy Tô tiểu thư phải dọn dẹp quầy hàng bên ngoài, đại nhân vô cùng đau lòng. Nếu Tô tiểu thư đồng ý theo đại nhân, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, sống trong nhung lụa, đại nhân tuyệt đối sẽ không bao giờ bạc đãi Tô tiểu thư."

Nguyên Nguyên biết sẽ có lời tán tỉnh như vậy.

Nàng cúi đầu, dùng lực nắm chặt tay nhỏ, xoa nắn lấy, không nói lời nào, cũng từ đầu đến cuối chưa ngẩng đầu.

Phương Tử Trừng nhìn chằm chằm vào nét mặt của nàng, tiếp tục nói thêm, lần này là trực tiếp đưa ra điều kiện.

"Tô tiểu thư sẽ không bị giam lỏng, bình thường muốn đi đâu thì đi đó, bất cứ lúc nào muốn về nhà thăm người thân cũng được. Chỉ cần Tô tiểu thư đồng ý, chúng ta có thể chọn một căn nhà gần hơn. Nếu Tô tiểu thư còn muốn tiếp tục buôn bán bánh bao, đại nhân sẽ cho Tô tiểu thư một cửa hàng tốt nhất ở kinh thành. Tô tiểu thư muốn mở bao nhiêu cửa hàng thì mở bấy nhiêu, muốn thuê bao nhiêu người thì thuê bấy nhiêu. Tất cả tiền thu được đều thuộc về Tô tiểu thư, mọi thứ sẽ do đại nhân chi trả. Ngoài ra, mỗi tháng đại nhân còn chu cấp cho Tô tiểu thư một nghìn lượng bạc trắng, Tô tiểu thư thấy thế nào"

Nguyên Nguyên vẫn cúi đầu không nói gì.

Nhưng nàng nghe rõ.

Nói thật, điều kiện này vô cùng hấp dẫn.

Hắn đưa ra điều kiện như vậy, ngoài việc hắn có tiền và không quan tâm đến những lời bàn tán bên ngoài, có lẽ cũng có một phần thành ý.

Trong lòng Nguyên Nguyên cũng biết, hắn chỉ muốn ngủ với nàng.

Cái gì thích, đau lòng, chẳng qua là lời nói ngon ngọt, thuận miệng nói dối.

Nếu hắn thực sự thích nàng, sao không để nàng gả?

Ngoại thất chính là ngoại thất, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không bằng tiểu thiếp.

Nàng không muốn làm ngoại thất, mẫu thân nàng sẽ tức giận!

Nguyên Nguyên rất thẳng thắn: "Cảm tạ ý tốt của đại nhân, mẫu thân dân nữ không khỏe, không thể biết dân nữ làm ngoại thất cho người khác, dân nữ có phúc không biết hưởng, mong đại nhân thứ lỗi."

Sau khi nàng nói xong, trên xe im bặt.

Nguyên Nguyên cúi đầu, không biết quan viên kia đang có biểu cảm gì, chỉ nghe một lát sau, cô nghe thấy Phương Tử Trừng có chút hắng giọng, rồi lên tiếng: "Tô tiểu thư, có một câu nói rất hay: 'Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt'. Tô tiểu thư nên suy nghĩ kỹ lưỡng hơn một chút. Dù sao....Tô lão gia vẫn còn đang bị giam trong ngục, bản án chưa được lật lại... "

Sắt mặt Nguyên Nguyên bỗng dưng tái nhợt, ngẩng đầu lên

Ai cũng sẽ nghe được, đây là một câu uy hiếp!.

Nàng không nhìn người kia, trực tiếp nhìn về phía Bùi Thiệu, trong mắt cầu xin, cắn chặt môi, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, không che giấu được sự run rẩy: "Đại nhân là người tốt...."

Nói xong, nàng gương mắt nhìn Bùi Thiệu nhấc cánh tay có chút giật giật ngón tay.

Phương Tử Trừng liền khẽ khom người và xuống xe.

Ngay sau đó, Nguyên Nguyên cảm thấy hơi ấm của hắn.

Hắn nắm lấy má tuyết của nàng, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, nhìn chằm chằm vào nàng. Khuôn mặt kia hoàn hảo đến mức không thể tin được, môi hồng răng trắng, trông ấm áp và dịu dàng, giọng nói cũng vậy, nhưng lời nói ra lại khiến người ta rùng mình.

"Bản quan có phải là người tốt hay không, đây đều do ngươi quyết định. Đừng ép bản quan dùng những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ đó, nếu như ngươi muốn, bản quan có thể thành toàn, không có gì mà bản quan không làm được, nhưng bản quan thực sự không muốn phải làm những điều quá đáng với ngươi"

*Giờ chưa đủ quá đáng hả anh ơi=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro